CHƯƠNG :
Cocktail mà Altaïr pha ngon dã man... cái củ cải!
Lúc tỉnh giấc, Trương Khải nhìn cái giường đôi king size chỉ có một mình mình nằm, cảm thấy miệng mình sắp thối nát rồi.
Gì mà cửa sau của mình bị rót đầy rượu vang, "rót rượu" cho Đường Yến hết lần này đến lần khác, bị đâm vào lúc trong cửa động vẫn còn rượu, pha lẫn tinh dịch vào rượu cho mình uống... Dù cho mình đã chấp nhận Altaïr, Celia trong mơ lần lượt OOC vỡ bờ bây giờ nghĩ lại cũng chỉ muốn kéo bản thân của hai ngày trước ra cho cẩu đầu trảm hầu hạ thôi.
Cho mày tiện tay này, cho mày phải mua quà sinh nhật cho người ta này. Mua quà thì thôi, mua rượu vang cái củ cải à!
Bây giờ cậu cảm thấy cả người sắp biến thành chai rượu vang rồi okay?!
Bạn không thể làm bị thương chai rượu vang mà cả trên cả dưới đều từng bị rót đầy đâu!
Trương Khải vừa phỉ nhổ bản thân thứ bảy tuần trước liên tiếp mua cả vang đỏ và dâu tây, vừa cảm thấy hình như mình đã quên mất chuyện quan trọng nào đó.
Hình như là chuyện liên quan đến sống chết ấy...
Rốt cuộc là cái gì nhỉ?
Quả nhiên tối qua không nên đồng ý uống rượu, say xong tỉnh dậy quả nhiên đầu khó chịu muốn chết.
Cậu vừa đau đầu vừa day thái dương, vừa ra sức suy nghĩ, sau đó lờ mờ nhớ ra đêm qua lúc cậu nửa tỉnh nửa say hình như đã bị Đường Yến BJ.
Có điều, làm sao có thể thế được.
Đại thần Đường đè cậu trong mơ thì thôi, làm sao có thể ra tay với cậu trong thế giới thực đây, ha ha ha...
Mặc dù nghĩ vậy, nhưng Trương Khải vẫn cẩn thận kiểm tra một lượt lồng ngực và hai chân hình như đã bị liếm của mình. Đúng là không nhìn thấy dấu vết gì kì quái, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng tâm trạng căng thẳng.
Đã bảo đại thần Đường làm sao có thể thật sự ra tay đè mình được mà...
... Cái tâm trạng dường như hơi tiếc nuối này là sao hả?!
Trong lòng ông đây chắc chắn chỉ có thở phào nhẹ nhõm, nếu có tiếc nuối cũng chắc chắn là do uống say chưa tỉnh!
Trương Khải lắc mạnh đầu, sau đó ánh mắt cậu liền đáp xuống cái đồng hồ trên đầu giường ở nhà Đường Yến.
Thì ra tỉnh lại đã mười một giờ hai mươi phút rồi, thảo nào mặt trời ngoài cửa sổ lại sắp lên đến đỉnh, giấc ngủ này đúng là dài...
"Ôi vãi!" Trương Khải lập tức rú lên.
Bởi rốt cuộc cậu cũng nhớ ra, hôm nay, tiết Nguyên lí tài chính, lúc mười giờ, cậu, phải, thuyết, trình...
Tô Thuỵ Minh dạy không cho nghỉ giải lao, vậy nên toàn hết tiết lúc mười một giờ rưỡi. Còn mười phút nữa là hết tiết rồi, bây giờ cậu có biết dịch chuyển tức thời, đến lớp trong một phút đồng hồ cũng bị đập chết!
Trương Khải hốt hoảng mặc hết quần áo để bên gối vào người, sau đó rút điện thoại trong túi quần ra ngó. Trên điện thoại không biết đã bị chỉnh thành im lặng từ lúc nào hiển thị N cuộc gọi nhỡ và hai tin nhắn chưa đọc.
Cuộc gọi nhỡ toàn đến từ Từ Kiếm Đông, mà tin nhắn chưa đọc đầu tiên cũng đến từ hắn ta: "Tôi đã bảo Tô Thuỵ Minh là cậu bị ốm, lát nữa sẽ giúp cậu lấy một tờ bệnh án giả, hôm nay cậu đừng đến nữa. Nhận được tin nhắn thì mau về cho tôi, xem anh đây tối nay có hiếp chết cậu không."
Người anh em à, cậu đúng là người tốt mà. Mặc dù câu thứ hai hơi thô lỗ, có điều chỉ dựa vào câu đầu tiên, đừng nói là phát thẻ người tốt cho Từ Kiếm Đông, phát thẻ gì cậu cũng đồng ý.
Giúp xin nghỉ ốm (giả) còn lo cả giấy khám bệnh (giả), dịch vụ này phải gọi là lương tâm của giới xin nghỉ okay?!
Trương Khải cười khì khì ấn mở tin nhắn chưa đọc thứ hai, sau đó cậu liền không cười nổi nữa.
"Mười một giờ bốn mươi, cổng số của trường."
Mười chữ hai dấu chấm câu, Trương Khải lập tức OTZ, ai bảo tin nhắn này thế mà lại đến từ Tô Thuỵ Minh.
Khi bạn tỉnh lại phát hiện ra ấy vậy mà mình lại ngủ qua giờ thuyết trình của môn bắt buộc, mà bạn tốt đã chu đáo xin nghỉ giúp bạn, thế nhưng, thầy bạn lại chẳng tin... Đây là hố, hố hay là hố?!
Ông trời à ông đang chơi cậu phải không, nội dung vở kịch cua gấp quá không có lợi cho tim mạch đâu cưng à!
Ủ rũ nhìn quanh bốn phía nhà Đường Yến, cậu phát hiện ra đại thần Đường đang tắm trong phòng tắm.
"Đường Yến sama, em dậy muộn rồi, bây giờ phải mau đến trường đi học." Trương Khải gõ cửa nói.
"Đợi một lát!" Bên kia cửa vọng ra giọng nói hơi trầm.
Sau đó chưa đầy một phút, cửa phòng tắm đã mở ra.
"Anh đưa em đi." Mặc áo choàng tắm rộng thùng thình, thỉnh thoảng trên mái tóc hơi dài còn có giọt nước nhỏ xuống, chảy trên lồng ngực cường tráng lộ ra ngoài cổ áo mở rộng, Đường Yến giơ tay xoa đầu Trương Khải, dịu dàng nói: "Anh lái xe đưa em về trường sẽ rất nhanh."
"Đi thôi!" Nhanh chóng thay đồ thể thao, Đường Yến một tay cầm chìa khoá xe, một tay túm lấy tay Trương Khải, rảo bước ra ngoài.
Nhà Đường Yến cách đại học F không xa lắm, lái xe ba phút đã đến rồi. "Anh đưa em đến cổng số mấy?" Đường Yến ngoẹo đầu hỏi.
"Cổng số ", nhìn điện thoại đã :, Trương Khải đau khổ nói, có nỗi bi tráng của tráng sĩ Kinh Kha năm ấy qua sông Dịch Thuỷ không quay đầu.
Kinh Kha: Sát thủ ám sát Tần Thuỷ Hoàng thời Chiến Quốc, nhưng bất thành.
"Nếu em đi học, thì không phải cổng số hay cổng số sẽ gần toà nhà học viện hơn sao?" Đường Yến khó hiểu hỏi.
"Em đã ngủ qua cả tiết, bị thầy Tô hẹn gặp ở cổng số ..." Trương Khải đau khổ, có điều chẳng còn mặt mũi nào dùng Kinh Kha để dát vàng cho bản thân nữa.
"Thế à... Đều là do anh cả." Đường Yến thở dài, xin lỗi: "Đêm qua không chú ý khiến em uống say, sáng nay còn sợ làm ồn đánh thức em nên mới chỉnh điện thoại em thành chế độ im lặng."
"Éc..." Hung thủ idol chủ động nhận lỗi, cậu trạch nam thân làm fans chỉ đành ra sức an ủi: "Không phải lỗi của Đường Yến sama đâu, là tại em hôm qua không bảo anh rằng em phải dậy sớm."
Dừng xe ở chỗ đậu xe gần cổng số , sau khi hai người đi đến cạnh cổng, Đường Yến giơ tay chỉnh lại cổ áo cho Trương Khải, "Lát nữa anh sẽ giải thích với Tô Thuỵ Minh, chắc thầy sẽ không làm khó em đâu."
"Cảm ơn anh, có điều không cần đâu, em tự làm là được rồi..." Cái linh cảm Đường Yến xin giúp sẽ chết càng thảm hơn là thế nào?!
Trương Khải còn đang từ chối Đường Yến, đằng sau liền vang giọng nói của người nào đó: "Quả nhiên là không bị ốm."
...
...
Người nào đó tự mình sa lưới lập tức cảm thấy mình không giả ốm để không đến đúng là ngu chết đi được okay?!
CHƯƠNG :
"Thầy Tô", Trương Khải quay người nhìn Tô Thuỵ Minh, hèn nhát nói: "Xin lỗi thầy, em không đi học..."
"Hừ." Tô Thuỵ Minh hừ một tiếng chẳng tỏ thái độ gì, ra hiệu cho cậu giải thích tiếp.
Đường Yến lại ra vẻ thành khẩn cướp lời Trương Khải: "Xin lỗi thầy Tô nhé. Tối qua em ấy làm sinh nhật cho tôi mệt quá, sáng nay tôi lại không nhẫn tâm gọi em ấy dậy, kết quả là lỡ mất tiết của thầy."
Tô Thuỵ Minh liếc nhìn Đường Yến, y nở nụ cười nói: "Phải, quên mất hôm qua là sinh nhật cậu, vang đỏ còn là do tôi giúp Trương Khải chọn cơ mà."
"Vậy thì cảm ơn thầy quá." Đường Yến cười hơi mờ ám: "Ngon vô cùng, rượu... của Trương Khải."
Đại thần Đường à xin anh đừng nói chuyện ngắt quãng thế có được không?! Trái tim của cậu trạch nam đêm qua bị nếm thử hoàn toàn suýt thì ngừng đập.
Mà vẻ mặt của Tô Thuỵ Minh vẫn chẳng thay đổi chút nào, y chỉ cười mỉm: "Đáng tiếc là cái thứ như rượu, uống hết là chẳng còn nữa. Bây giờ nghĩ lại, lúc ấy thật sự không nên giúp Trương Khải chọn cho cậu cái thứ không có giá trị bảo tồn này."
"Không đâu", Đường Yến bất chợt giơ tay ra xoa đầu Trương Khải, sau đó thẳng thắn trả lời: "Chai rượu có ý nghĩa kỉ niệm như vậy, tôi sẽ trân trọng cất giữ cả đời."
Đại thần Đường à xin anh đừng nói nữa!
Dù cho trong lòng hiểu rõ thứ hai người này chỉ thực ra chỉ là chai rượu vang trong thế giới hiện thực, nhưng người bị hại trong mộng xuân có tật giật mình vẫn đau trứng đến mức muốn vỡ.
"Ờm..." Trương Khải yếu ớt chen vào cuộc đối thoại giữa hai người, thử chuyển đề tài: "Thầy Tô, vậy bài thuyết trình của em để đến tiết sau hay sao ạ?"
"Mỗi tiết của tôi đều được sắp xếp rất kín kẽ, tiết sau không có thời gian cho em thuyết trình nữa." Tô Thuỵ Minh đẩy kính nói: "Hôm nay tôi không cần đi dạy, lát nữa em đến nhà tôi thuyết trình, có điều cao nhất cũng chỉ có thể cho em điểm."
... Cậu phải ghét bỏ bản thân chưa chết đủ thảm bao nhiêu mới nhắc đến chuyện này ở đây hả!
Đừng nói là đau trứng, bây giờ ngay cả vú cậu cũng nhức rồi!
Trong lòng Trương Khải có một dòng chữ Đù má chạy qua, nhưng chỉ có thể gật đầu nói vâng.
"Thế thì có khi lại làm phiền thầy quá", Đường Yến ngắt lời, "Không bằng hôm nào đó lúc thầy Tô đi dạy thì để Trương Khải đến văn phòng của thầy là được rồi."
"Việc hôm nay chớ để ngày mai." Tô Thuỵ Minh lắc đầu, sau đó cười bảo: "Trước đây em ấy đến nhà tôi cũng chẳng ít lần, thêm lần nữa đâu có sao."
Câu nói này... Cậu đâu có tự nguyện chứ!
Trương Khải khóc ròng nhìn Đường Yến mỉm cười lực bất tòng tâm với mình, y nói thêm vài câu với Tô Thuỵ Minh rồi lái xe đi mất. Sau đó cậu lại bị mang đến nhà đại ma vương một cách không tình nguyện lần nữa.
"Cởi quần áo ra." Vừa mới đổi dép, đi từ hành lang vào phòng khách, Tô Thuỵ Minh liền ra lệnh cho Trương Khải với vẻ mặt vô cảm.
Nani?! Tình tiết này hơi bị dễ phát triển quá đấy?!
Đây là hiện thực mà, nhưng thế giới hiện thực sao có thể diễn ra thế này được, nhưng nếu nói là mộng xuân... rõ ràng cậu còn chưa đi ngủ, làm sao lại tiến vào giấc mơ rồi?! Trương Khải mù mịt nghĩ.
"Cả người toàn mùi rượu, bây giờ em giống sinh viên chỗ nào hả", Tô Thuỵ Minh đẩy kính nói tiếp: "Cởi quần áo ra, tôi cầm đi giặt cho em, sau đó em vào phòng tắm tắm đủ nửa tiếng đồng hồ rồi hãy ra ngoài."
Cậu đã bảo rồi mà... Trương Khải thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù không ngửi thấy trên người mình có mùi rượu, có điều cậu vẫn nghe lời, nhanh nhẹn cởi áo phông trên người ra.
Vừa định cởi nốt quần bò ra, Trương Khải bỗng dưng nhớ tới đủ kiểu câu chuyện trong mộng xuân lúc trước, dù có là thần kinh của loài trạch nam có thô hơn nữa, có mặt dày hơn nữa, cậu cũng ngượng ngùng tiếp tục trước mặt Tô Thuỵ Minh.
"Thầy Tô, em vào nhà tắm trước nhé. Đợi em tắm xong rồi sẽ tự bỏ quần áo vào máy giặt, sao có thể ngay cả chuyện này cũng làm phiền thầy được." Cậu ôm áo phông trước ngực.
Nhưng Tô Thuỵ Minh không đáp, mắt y nhìn về chỗ bên phải sau gáy cậu. "Em bị muỗi đốt chỗ này à?" Đang nói dở thì y giơ tay chạm vào cổ Trương Khải.
"Muỗi gì ạ? Đâu có." Cậu trạch nam không nhìn được cổ mình, lại không cảm thấy ngứa, nghi hoặc hỏi.
"Thế à..." Tô Thuỵ Minh cười lạnh lùng, rồi nói: "Em làm phiền tôi còn ít à? Chẳng thiếu chuyện này đâu. Em cởi ở đây đi, cởi hết rồi vào nhà tắm."
"Éc..." Trương Khải do dự trông ra ngoài cửa sổ sát đất khổng lồ ở phòng khách, ở mặt đất xa xăm có vô số bóng người bé tí đang đi lại.
Bây giờ chắc hẳn không phải mơ đâu nhỉ... Dù cho ông đây có cởi hết chắc là vẫn an toàn... hen.
Cậu lần chần hồi lâu, cuối cùng vẫn bước lên tránh xa khỏi cửa sổ sát đất khổng lồ, sau đó vươn tay cởi cúc và khoá quần bò.
Trong ánh nhìn chăm chú của Tô Thuỵ Minh, cậu run lẩy bẩy cởi cả quần và tất ra, đưa cho y cùng áo phông, lại nhìn vẻ mặt "không mau tiếp tục" của đối phương, Trương Khải hít sâu một hơi, cởi nốt thứ vải cuối cùng trên người ra.
"Rất tốt." Sau khi nhận lấy quần lót, Tô Thuỵ Minh dùng ánh mắt đánh giá trên người cậu một vòng, rồi gật đầu nói: "Em vào nhà tắm tắm đi, tôi giặt quần áo cho."
"Cảm ơn, cảm ơn thầy Tô." Trương Khải đỏ mặt khom lưng che chim nhỏ, rồi dán chặt vào tường đi vào nhà tắm.
Còn đằng sau cậu, Tô Thuỵ Minh nhìn lưng cậu chăm chú rồi mới gật đầu, ôm quần áo vào nhà vệ sinh.
Trương Khải trần truồng bước vào nhà tắm, khoá trái cửa rồi đi đến trước gương, ngoái đầu nhìn về phía gáy mình...
WTF! Cái dấu hồng hồng này là cái gì?! Nhìn giống dấu hôn thế, thật sự không có vấn đề gì chứ?!
Có điều là một cậu trạch nam thành viên danh dự của nhóm FA, cậu chắc chắn không có đối tượng nào có thể trồng dâu tây trên người mình mà!
Cái gì? Bạn hỏi Đường Yến có thể là hung thủ không á?!
Cậu trạch nam đã hoàn toàn tỉnh ngủ và tỉnh rượu bày tỏ: So với việc tin tưởng đại thần Đường cày ra dấu vết trên người cậu thật, thà rằng tin đây là dấu ấn ác ma tạo thành do kí khế ước với cái thứ hàng lừa đảo Long Thất được không?!
Dấu - ấn - ác - ma. Vừa gợi cảm lại vừa chân thực, rõ ràng là đáng tin cậy hơn hẳn so với cái thứ huyền ảo như dấu - hôn - của - đại - thần - Đường!
Nhìn chằm chằm vào dấu hồng trên cổ, cọ hồi lâu, cuối cùng Trương Khải thở dài, kêu lên: "Đậu má rốt cuộc đây là hoá đơn tiền cơm của con muỗi hảo hán nào nhở?! Ông đây đã bảo thầy Tô là không phải muỗi rồi, nếu thầy Tô lại hiểu nhầm nữa thì phải làm sao?!"
CHƯƠNG :
Bởi xoắn xuýt về vấn đề dấu trên cổ quá lâu, đợi đến lúc Trương Khải cuối cùng cũng tắm xong, cậu đã ngơ người trong nhà tắm được nửa tiếng đồng hồ rồi.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ toàn thân, lại đứng trước gương soi hồi lâu, chắc chắn trên người không còn thứ gì không hài hoà khác, cậu mới phát hiện ra một vấn đề...
Cậu không có quần áo để thay!
Áo, không có; quần, không có; ngay cả quần lót... cũng không có.
Thầy Tô à nhà thầy nhất định phải có máy sấy quần áo chứ... Cậu trạch nam đã tắm rửa sạch sẽ đau đầu nghĩ.
"Không có." Nghe câu hỏi của đối phương, nhìn Trương Khải gần như trần truồng, chỉ quấn đúng một cái khăn tắm quanh hông, Tô Thuỵ Minh mỉm cười nói: "Nhà thầy không có thứ thiết bị cao cấp như thế."
Làm sao có thể thế được, trong nhà một kẻ ác độc đầy vẻ tinh anh lại còn có kĩ năng vợ đảm như thầy làm sao lại không có máy sấy quần áo được?!
"Vậy bây giờ phải làm sao ạ?" Trương Khải vừa nói vừa thầm tính toán khả năng bảo Từ Kiếm Đông mang quần áo của mình đến.
Tô Thuỵ Minh thở dài như bất lực, "Vừa nãy quên mất vấn đề thay quần áo, thầy đành phải cho em mượn quần áo của mình vậy", nói đoạn y liền vào phòng ngủ tìm quần áo ra.
"Cảm ơn thầy ạ..." Trương Khải nhận đồ, cảm ơn được một nửa thì dừng lại.
Chỉ có một cái sơ mi trắng và một chiếc quần lót trắng, trang bị này chắc chắn là không đủ! Thầy coi thầy là NPC trò chơi, hoàn thành một nhiệm vụ là cho một món trang bị thật đấy hả?!
Lại còn toàn là đồ trắng! Đụ má thế này keo kiệt quá đấy! (Thường trong trò chơi, đồ trắng có chất lượng tệ nhất, rồi đến xanh lam tím cam)
"Sao thế?" Nhìn thấy Trương Khải ngừng nói, đờ đẫn nhìn quần áo trong tay, Tô Thuỵ Minh cười nói: "Yên tâm, quần lót mới, thầy chưa mặc đâu."
Ấy không phải mấu chốt được không?! "Thầy à, có phải thầy quên lấy quần cho em không?" Trương Khải ngẩng đầu lên hỏi.
"Không phải quên", ngắm cậu trạch nam gầy gò chỉ cao m trước mặt, Tô Thuỵ Minh lắc đầu ra vẻ đứng đắn, "Sơ mi của tôi là đủ dài với em rồi, không cần lấy quần."
WTF! Cái loại lời nói cấm kị đáng ra phải làm phép phong ấn lại này, thầy đừng nói ra nghiêm túc như vậy! Đầu gối của cậu sắp bị bắn gãy rồi!
Về vấn đề chiều cao, đám dưới m và trên m chắc chắn rất thù hận nhau okay?! Bất kể đối phương là Từ Kiếm Đông, Đường Yến hay là Tô Thuỵ Minh!
Chiều cao chẳng giống nhau, làm sao mà yêu đương hẹn hò được hả cưng?!
... Í, hình như có thứ kì quái nào đó bị lẫn vào.
Trương Khải vừa gào rú trong lòng, vừa mặc áo và quần mà Tô Thuỵ Minh đưa vào người trong phòng ngủ, sau đó phát hiện ra:
Áo sơ mi trắng của Tô Thuỵ Minh mặc trên người cậu đúng là không cần quần dài nữa, mông và quần lót đều được giấu kín cả. Nếu đổi giới tính khác, cậu có thể giả vờ đây là váy ngắn liền áo, đeo thêm cái thắt lưng rồi ra đường luôn...
Đậu mớ quả nhiên chân tướng là thứ làm tổn thương người ta nhất!
Tim cậu sắp rỉ máu rồi okay?!
Mặc sơ mi, quần lót và dép của Tô Thuỵ Minh, Trương Khải mở cửa đi tới phòng khách, ủ rũ lên tiếng: "Thầy ơi, em thay xong rồi."
"Lại đây ngồi", ngồi trên ghế sofa, ánh mắt của Tô Thuỵ Minh cẩn thận đánh giá từ mái tóc còn hơi ẩm ướt sau khi tắm, cổ áo không cài hết cúc đến cặp chân trần trụi dưới áo sơ mi của cậu, sau đó vẫy tay ra hiệu cho cậu đến gần, dịu dàng cười nói: "Hôm qua thầy đã làm pudding xoài, hình như lần trước đến em rất thích ăn."
"Í? Sao thầy biết?!" Lần trước đến cậu ăn hết, rõ ngại ngùng, việc này mà cũng phát hiện ra được, cậu trạch nam có EQ thấp dưới mức trung bình lại muốn OTZ trước mặt thám tử lừng danh Tô Conan.
"Bởi tôi phát hiện ra... những thứ em thích ăn nhất, lần nào cũng giữ lại đến cuối cùng mới ăn." Tô Thuỵ Minh rưới một vòng sữa đặc tự làm lên pudding cho cậu, sau đó đưa thìa cho cậu: "Trong lòng thầy đã có một tờ "danh sách thức ăn Trương Khải thích nhất" rồi đó."
Thầy Tô à mau nói thầy có hai nhân cách đi!
Thuộc tính độc ác và vợ đảm sao có thể phát huy đến tột cùng trên cùng một người vậy hả?!
Chuyện này không khoa học cưng à!
Sự tương phản của hai cái này cực kì dễ dàng tạo cảm giác đáng yêu, đặt lên người nhân vật D chắc chắn có thể lọt vào top "bảng xếp hạng nhân vật được trạch nam yêu thích nhất"... Đương nhiên, tiền đề là nhân vật đó có giới tính nữ, thích nam.
Thoáng chốc đối mặt với ba cái bánh pudding xoài nhỏ, Trương Khải đang hạnh phúc ăn thì Tô Thuỵ Minh đứng dậy, lấy một cái khăn từ phòng tắm ra, rồi đi đến đằng sau cậu.
"Em đã lau tóc rồi hay chưa?" Khăn lông khô ráo đáp xuống đỉnh đầu, Tô Thuỵ Minh cong lưng dịu dàng lau mái tóc còn ẩm ướt của cậu, "Ướt thế này đã ra ngoài, trời lạnh là rất dễ bị cảm đó."
"Éc... cảm ơn thầy ạ." Cơ thể Trương Khải căng cứng, nhưng lại nhanh chóng thả lỏng trong động tác nhẹ nhàng của người đằng sau.
"Em ăn tiếp đi, đừng căng thẳng." Nghe Tô Thuỵ Minh nói vậy, chờ một lát thấy y vẫn tập trung vào việc lau tóc, không nói năng gì, Trương Khải bèn yên tâm bưng cốc pudding thứ hai lên tay để xúc ăn.
Quần áo bẩn lúc trước là do đối phương giặt, quần áo sạch trên người là do đối phương chuẩn bị, món tráng miệng ngon tuyệt đang ăn là do đối phương làm, còn tóc ướt cũng là do đối phương lau khô... Thầy Tô mà là một cô gái, bây giờ cậu nhất định sẽ quỳ xin hẹn hò ngay!
Cậu trạch nam thích nhất là nhân vật dịu dàng đảm đang trong anime không kìm được vừa ăn vừa bắt đầu phân tâm.
Đến lúc cậu cầm cốc thứ ba lên chuẩn bị bắt đầu trong vô thức, động tác lau tóc của Tô Thuỵ Minh dừng lại. Sau đó...
Cặp môi ướt át mà mềm mại đột nhiên in lên gáy Trương Khải, mút mạnh, thậm chí đầu lưỡi còn liếm một cái, mà vị trí lại trùng khớp với dấu hồng trước đó.
Ừm... vết muỗi đốt cũng là do đối phương xoá... á... WTF!
"Thầy, thầy Tô..." Trương Khải cứng đờ ngoái đầu lại nhìn người đằng sau lưng, "Cổ, cổ em... hình như vừa đụng phải môi thầy..." Cậu nói năng lộn xộn hết cả.
"Ha ha, là tôi in dấu ấn mới trên cổ em mà." Tô Thuỵ Minh vừa nói vừa vươn lưỡi ra liếm mất pudding bên khoé miệng của cậu, sau đó cười nói: "Trương Khải, em có muốn thử hẹn hò với tôi xem sao không?"