Mộng Tu Tiên

chương 7: chương 7: phật tu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Toàn thân cụ già lúc này là ánh kim quang chói lọi,Minh Tiến mơ hồ nhìn ra quanh thân người này còn tỏa ra đồ hình phật môn “Là Chữ Vạn”.Cụ già quay ra nhìn ba xác chết thì lắc đầu,chắp tay tụng niệm.

- A di đà phật.Đây là nghiệp báo,gieo gió gặt bão!

Nói xong thì vẫy tay một cái,ba hỏa cầu từ ngón tay tỏa ra tới ba xác người,thiêu đốt chúng thành tro bụi.Lão già quay lại thì thấy Minh Tiến đang cúi đầu nhặt hai mảnh súng,vẻ mặt u ám thê lương thì từ từ tới gần hắn,mọt tay chắp quyết nói.

- Thí chủ,xin mời theo lão nạp một chuyến.

- Thế còn…

Minh Tiến đưa ánh mắt nhìn về phía tên râu xồm,lão già thấy vậy thì mỉm cười.

- Đừng lo,hắn ta đã bị lão nạp phế bỏ tu vi,từ nay không thể hành ác được nữa,mời!

Lão đưa tay ra mời,Minh Tiến đương nhiên cũng không dám thất kính,cúi đầu bái lễ rồi lẽo đẽo đi theo lão già nọ.Cả hai người cứ chậm rãi mà đi,xuyên qua cánh rừng trúc tới một vách núi nhỏ thì leo lên,lão già khẽ phất ống tay một cái hiện ra một cái cửa động phủ.Cả hai người cùng tiến vào.

- Chủ nhân!

Phía bên trong động phủ vang lên một tiếng nữ nhân khiến Minh Tiến giật mình,không khỏi liếc nhìn lão già nhỏ thó này một lượt. “Thân là phật tu mà sao còn có nữ sắc bên cạnh?” Lão già không hề nhìn hắn nhưng đột nhiên mỉm cười mà nói.

- Thí chủ,Nguyệt nhi là nha hoàn của ta.Xin thí chủ chớ hiểu nhầm mà nghĩ oan cho lão nạp!

Lần này thì minh Tiến rung động thật sự “Lão không hề nhìn qua hắn mà tại sao lại biết hắn đang nghĩ gì?”.Hắn cau cau mày,sau đó mặt lại đỏ lên,thật là ngại quá.Lão già chỉ mỉm cười bước vào động phủ.Minh Tiến cũng không chần trừ bước vào theo.Nơi này là một động phủ khá rộng rãi,phía vách còn có cả một đỉnh đồng,từ đỉnh đồng này đang tỏa ra mùi trầm hương ngào ngạt.Mùi hương trầm khiến cho hắn cảm thấy thư thái vô cùng,lại nghe thấy tiếng nữ nhân.

- Chủ nhân!

Minh Tiến giật mình quay lại,sau đó thì kinh ngạc mà lắp bắp.Hồi lâu rồi mới nói thành lời.

- Yêu…yêu…qu…Bạch hồ?

Phía phát ra tiếng nói lúc này là một con cáo lớn,thân mang bộ lông trắng muốt như tuyết không pha một sợi tạp.Cặp mắt mang một vẻ mị hoặc kinh người,đặc biệt hơn cả có lẽ là sáu cái đuôi dài đang không ngừng lay động.Trong mắt lão già đột nhiên ánh lên vẻ kì quái,sau đó biết mất ngay,ôn tồn nói.

- Nguyệt nhi,mau đi pha trà.Hôm nay ta muốn đàm đạo với thí chủ này một phen!

- Vâng,chủ nhân!

Bạch hồ khẽ gật gật cái đầu,mắt lúng liếng liếc nhìn Minh Tiến một lát như suy xét rồi chạy vụt vào phía trong.Lão già lúc này đã ngồi lên một tấm bồ đoàn màu vàng,khẽ nói.

- Thí chủ,mời ngồi!

Tay lão chỉ vào một cái bồ đoàn bên cạnh,hắn cũng không khách sáo mà ngồi xuống.Sau khi an tọa thì định hỏi lão già,chợt thấy lão già xua tay nói.

- Thí chủ,trước tiên có thể cho lão nạp xem qua thứ cơ quan thí chủ sử dụng lúc trước được chăng?Sau đó thí chủ cần giải đáp điều gì ta đều giải đáp đầy đủ.

Minh Tiến hơi sững người,rồi sau đó đưa ra hai mảnh của khẩu súng.Hắn nhìn theo tay lão già cầm lấy hai mảnh nọ,lòng ai oán không thôi.Chừng sau khoảng phút,lão già lắc lắc đầu mà đưa lại hai mảnh súng cho hắn,chậm chạp nói.

- Quả thật tinh tế,lão nạp thật sự bội phục ai làm ra thứ cơ quan này.Không cần dùng linh lực mà có thể tạo ra một lực sát thương lớn tới vậy,lão nạp dù có Tuệ linh căn nhưng xem ra khó lòng khôi phục vật này rồi.

Nói xong thì thở dài,lúc này Minh Tiến mới định lên tiếng,lão già nọ đã xua tay.Thân hình chợt lóe lên ánh kim quang chói mắt khiến hắn vội che mắt.Lúc bỏ tay đã thấy lão già nọ thay đi bộ y phục lam lũ,thay vào đó là một bộ tăng y đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt,thân hình tản mạn ra một loại không khí vô cùng trang nghiêm.Lúc này lão giả mới mỉm cười nói.

- Lão nạp tên Huệ Tuệ,là người của Thiên Hồng Tự.

Minh Tiến ngây người,cứ tròn mắt nhìn.Chỉ thấy Huệ Tuệ mỉm cười,nhè nhẹ vuốt chòm râu mà nhìn hắn.Sau đó lại nói.

- Thí chủ tên Minh Tiến,không phải là người của U Châu lục địa?Mà không,thí chủ không thuộc về nơi này,trên người thí chủ không có khí tức của nhân tộc U Châu,cũng không có linh khí ba động của các tộc người khác…

Sau đó Huệ Tuệ nói ra một lèo về bản thân hắn,lại nói không sót một chút nào.Thậm chí còn miều ta ra cả hình dáng từng người thân trong gia đình thì hắn kinh hãi cực độ.Chỉ có thể tròn mắt ra mà nhìn thôi.Minh Tiến cứ ngẩn ngơ mà nhìn vào miệng lão,ngây ngốc đến xuất thần.Chợt có một bóng thân ảnh màu đen che trước mặt thì mới dần hồi tỉnh,lại nghe tiếng nữ nhân yêu kiều.

- Chủ nhân,công tử,mời dùng trà!

Minh Tiến khẽ đảo mắt,rõ ràng là một nữ nhân.Thân hình đầy đặn hút hồn người,nhưng mà hắn thấy làm lạ vì vị nữ nhân này lại mặc một bộ y phục màu đen tuyền kín đáo,mặt cũng che lại bởi hắc sa chỉ lộ ra cặp mắt lung liếng đầy mị lực.Hắn bất giác hỏi.

- Cô là Nguyệt…à không,Lục vĩ linh hồ lúc trước?

Nguyệt Nhi lúc này hơi rung động,cặp mắt mị hoặc khe khẽ đảo một vòng rồi chăm chú nhìn vị công tử mới tới này.Chỉ thấy hắn ta dáng người cao lớn,mập mạp.Có lẽ đặc biệt nhất là mái tóc ngắn không giống ai và cặp khung tròn tròn màu bạc đeo trên mắt.Tức thì nảy ra ý nghĩ trêu chọc vị này một phen,bèn thi triển mị thuật lên mắt,thân hình kiều diễm khẽ động,ánh thu ba đưa đẩy nhìn vào mắt hắn.Minh Tiến đột nhiên thấy nàng nọ nhìn vào mắt mình thì giật mình,sau đó lại thấy trong lòng nổi lên từng đợt sóng xuân săc âm ỉ,thân thể chợt nóng bừng thì sợ hãi.Đột nhiên hắn nhắm mắt lại,hít vào một hơi rồi mở trừng mắt ra nhìn lại vào cặp mắt đầy mị lực ấy.Lần này thì tới Nguyệt nhi giật mình kinh hãi “Mới lúc trước người này còn bị mị thuật của mình mê hoặc,vậy mà giờ trong mắt lại không hề có một tia tạp niệm,mông lung vô định.Chẳng lẽ vị này cũng là một cao tăng?”.

Huệ Tuệ thấy tất cả nhưng chỉ im lặng,chỉ tới khi Minh Tiến phá được mị thuật của Nguyệt Nhi thì không kìm nén nổi a lên một tiếng.Trong mắt lại ánh lên thêm một tia cuồng nhiệt,Nguyệt Nhi lúc này đã đứng về phía sau lưng Huệ Tuệ,trong lòng thầm kinh hãi không thôi.

- Thí chủ,vừa rồi thí chủ dùng tâm pháp nào vậy?

Huệ Tuệ đã cất lời thay cho Nguyệt Nhi,mắt lại chăm chú nhìn vào Minh Tiến.Minh Tiến lúc này thở dài,gượng cười mà nói.

- Đại sự chê cười rồi,không hề có tâm pháp nào cả.Đây chẳng qua là bản năng mà ta tự ngộ ra thôi.

- Xin thí chủ chỉ giáo!

Nói xong lại chắp tay bái lễ,Minh Tiến lúc này thở dài,khẽ nhấp một ngụm trà.Nhìn vẻ mặt ngưng trọng của cả hai thì chậm rãi kể lại.

Ở thế giới của mình,Minh Tiến được đánh giá là một người thuộc về tuýp sống nội tâm.Hắn lại luôn tự ti về vẻ bề ngoài của mình nên lại càng ít tham gia gặp gỡ hay giao tiếp nhiều.Hằng ngày chỉ ngoại trừ mấy người bạn thân hoặc là có công việc gì đấy bắt buộc hắn mới miễn cưỡng động thân ra ngoài.Còn lại thì chủ ru rú trong nhà hoặc ôm lấy cái máy tính là cùng,chỉ có lúc chơi game thì hắn hoàn toàn khác,có thể gặp người này trêu đùa,kẻ kia chọc phá.Trong game đối với hắn mà nói thì đúng là một thế giới thứ hai,một thế giới mà hắn có thể là chính mình thật sự mà không phải lo lắng về bản thân mình.Hắn đã từng yêu một cô nàng trong game,tình cảm thạt sự hắn dành cho nàng mười phần chân thật.Nhưng mà có yêu thì có ghen,mà uống hồ hắn lại ghen như là ngoài đời thật mới chết chứ.Cũng phải thôi,đâu phải lúc nào bạn cũng có một cô người yêu xinh đẹp,lại chấp nhận vẻ ngoài béo ú của bạn,chấp nhận bạn không có điều kiện quyền thế như người khác.Cuối cùng có một điều hắn không thể ngờ là cô bé kia bắt cá hai tay,một mặt nói yêu hắn,mặt khác lại cặp kè một tên đại gia trong game.Tới khi hắn phát hiện ra thì hai người kia gạo đã thành cơm,lần cuối cùng hắn vào game thì nghe bạn bè nói hai người kia vài tháng nữa là cưới.Từ lúc ấy hắn bỏ game,đâm đầu vào đọc tiểu thuyết,nhưng mà để xóa đi hình bóng một người đã luôn bên mình hơn hai năm trời đâu có đơn giản như vậy.Thi thoảng lại hiện lên khuôn mặt xinh đẹp ấy khiến hắn đau khổ không thôi.Cuối cùng sau khi đọc mấy bộ tiểu thuyết kiếm hiệp,hắn đã ngộ ra mấy câu sau,lại tự đặt tên là Vô Thần.

“ Trường - Nhân sinh vốn không ngắn,nên chấp nhận Vô Thần.

Hận - Đời vốn lắm oán hờn,nên thu phát cảm hóa Vô Thần.

Thiên - Thiên ý ban cho ý niệm,nên cần lãnh ngộ Vô Thần.

Thu - Trường - Hận - Thiên đã tỏ,thu về hư không Vô Thần.

Nhẫn - Tứ tầng tụ đủ,nay tụ hội thấu tận Vô Thần”.

Huệ Tuệ sau khi nghe xong thì trầm ngâm không nói câu nào,Nguyệt Nhi thì trong lòng thầm kinh nghi bất định. “Một thanh niên trẻ tuổi mà có một cảm ngộ tới mức như vậy thật sự là hiếm gặp.Uống hồ hắn không hề tĩnh tọa hay đọa tâm mà chỉ đơn giản là muốn quên đi đau khổ tình ái mà tâm lĩnh ra mấy câu này,thật không nên coi thường.”Đột nhiên Huệ Tuệ trầm ngâm đọc lại từng câu trong khẩu quyết Vô Thần,hai tay lại viết lên không trung từng câu một.Nhất thời trong động phủ chữ viết nổi lên,tất tần tật sau đó chầm chậm hợp lại thành một chữ lớn – Chữ “Vô”.

Trong động phủ nhất thời kim quang đại thịnh,toàn thân Huệ Tuệ phát ra từng chuỗi,từng chuỗi kí tự sáng chói.Thân hình lão tăng không gió mà áo bào bay phần phật,thân hình lơ lửng trên không.Nếu có ai đó ở ngoài động phủ lúc này chắc chắn sẽ kinh hãi tới mức hồn siêu phách tán.Trên trời,mây đen tứ phương hội tụ lại trên đỉnh núi,từng đạo sấm sét gầm gào.Phàm là phạm vi một trăm dặm bao quanh đều đen kịt toàn mây đen,đất trời hôn ám mang theo một luồng khí tức rợn người.Toàn bộ Bạch gia trang lúc này đều biến sắc,từ trên xuống dưới đều cảm nhận rõ ràng một luồng khí tức áp bức nặng nề,nhiều người có tu vi thấp kém hoặc phàm nhân thì ngất ngay tại chỗ.Trong dãy núi Cửu U,dã thú nằm im trong hang không dám thở mạnh,chim ngừng hót ngừng bay.Trong mắt tất cả đều lộ ra vẻ cực hạn lo sợ.

Trong động phủ thì lại hoàn toàn trái ngược với bên ngoài,nơi đây kim quang chói mắt,khí tức uy nghiêm lan tỏa ra xung quanh.Xung quanh Huệ Tuệ các dòng văn tự cổ quái không ngừng xoay chuyển,các dấu pháp phật môn cũng không hề kém cạnh,tỏa ra ánh hào quang cực kì rực rỡ.Phía dưới,Minh Tiến cùng Nguyệt Nhi ngưng trọng quan sát Huệ Tuệ.Minh Tiến thì không rõ đây là làm sao còn Nguyệt Nhi thì ngược lại.Trong mắt nàng hiện lên vẻ sung bái cùng hâm mộ cực đỉnh điểm “Đây là thăng cấp lên Hóa Thần,là Hóa Thần kỳ nha!”Nguyệt Nhi vốn là Yêu hồ đã tu tập tới Lục vĩ hồ,tuy vậy công pháp cũng chỉ là yêu thú hóa hình trung cấp,còn trải qua ba bậc nữa mới có thể tạm coi như ngang hàng với chủ nhân mình.Lúc này chợt phát sinh dị biến.

Truyện Chữ Hay