Tính trước tính sau, vẫn không tính được có người nhìn thấy, nhân chứng còn là Tố Diệp.
Nếu có thể bắt đầu lại từ đầu, Quyển Dư nhất định sẽ không sống cuộc sống tăm tối thế này.
Đợi khi mọi người rời đi, Ngọc Thuần nói nhỏ vào tai Quyển Dư cho bà ta hai lựa chọn.
“Dì có muốn chuyện đêm nay được giấu kín và giữ được địa vị trong nhà không?”
Quyển Dư gật đầu như giã tỏi, bà ta đáp: “Có, tôi muốn!”
Ngọc Thuần hài lòng, cô chỉ vào người Quyển Dư chầm chậm nhả từng chữ: “Tôi cho dì hai lựa chọn, một là đành tâm đưa con gái mình ra khỏi đây, hai là bà ra khỏi đây và trắng tay.”
“Cô nói cái gì?” Quyển Dư sửng sốt nói không thành lời, bà ta đứng dậy, oán hận nhìn Ngọc Thuần.
“Không đời nào, cô đừng nghĩ đến việc đó.”
Ngọc Thuần cười, nụ cười lạnh buốt tim gan, cô nhẫn nại nhắc về chủ đề kia một lần nữa, để bà ta lựa chọn cẩn thận.
“Trong hai người chỉ có một được ở lại, dì nghĩ xem nếu tôi đưa quyền lựa chọn cho Quyển Như, cô ta sẽ chọn gì?” Cô nhìn vào gương mặt hoang mang kia, chậm rãi nhắc lại từng chữ: “Một trong hai, sự lựa chọn nằm trong tay dì.
Nếu Quyển Như rời đi dì vẫn là bà hai ở đây, vẫn được hưởng mọi vinh hoa.”
Ngọc Thuần thừa nhận mình không phải người tốt, kẻ khác cho cô giọt nước, cô sẽ trả lại bát nước đầy.
Kẻ khác cướp của cô một giọt nước, cô sẽ đáp trả họ bằng một đại dương.
Nếu chẳng phải mẹ con Quyển Dư hiếp người quá đáng, đẩy người khác đến giới hạn chịu đựng, Ngọc Thuần có lẽ đã không dùng cách này chia rời bọn họ.
Quả nhiên thói ham hư vinh thì mãi mãi không thay đổi, Quyển Dư lựa chọn bản thân mình.
Bà ta không muốn rời khỏi nhà họ Chu, rời khỏi cuộc sống sung túc.
Quyển Dư sợ sẽ sống cuộc đời khốn khó cùng tuổi già bất hạnh, cho nên chỉ đành hy sinh con gái mình.
Con người đôi khi có thể vượt qua nghịch cảnh, nhưng lại gục ngã dưới tảng đá ven đường.
Thường là những gì ta xem nhẹ nhất, ít để tâm nhất, lại chính là chướng ngại vật ta không thể vượt qua.
Thời gian có thể phai mờ vết tích trên thân gỗ, nhưng không xóa được vết tích trong tâm người, lưu lại trong ký ức cũ, nguyên vẹn và chân thật như thuở ban sơ, từng chút hiện lên tỏa sáng phía trước âm u tĩnh mịch.
Mùa mưa năm nay đến sớm mọi năm, trong không khí mùi ẩm mốc hòa huyện cùng bùn non cỏ xanh, tạo nên mùi hương riêng biệt.
Vài giọt mưa rơi tí tách trên mái nhà nhỏ xuống hồ cá trong sân, mặt hồ dấy lên cơn sóng nhỏ, lá sen lung lư vài lần rồi im bặt.
Tố Diệp vừa từ về, bên tóc mai còn dính ít sương, thấy cô bà hơi ngỡ ngàng, rồi gấp chiếc ô còn nhỏ nước đặt bên hành lang, ngồi trên chiếc ghế tre đặt gần đó.
Cô cũng ngồi xuống, âm thầm đánh giá ngoại hình Tố Diệp, khóe miệng bất giấc cong lên, chỉ là trong mắt không có nét cười.
“Con đã đợi dì cả buổi, còn tưởng dì đi luôn không về rồi chứ.”
“Dì không về đây thì về đâu, còn nơi nào để dì về?”
Tố Diệp bật cười, nụ cười chua chát đầy nỗi bất lực, bà vốn là vậy, cá trong hồ cả đời chỉ có thể luẩn quẩn trong cái hồ nhỏ, không thể bơi xa, càng không thể lên bờ.
“Nhà này không thể ở nữa rồi, sớm muộn cũng phải đi.” Cô thở dài rồi nói tiếp: “Từ lúc trở về thật lòng cảm ơn dì giúp đỡ, nếu không có dì con không biết nên làm sao, bây giờ mọi chuyện xong rồi,.cũng nên để nó đi vào phần kết thôi.”
Tố Diệp nhìn nhiều giấy tờ ngổn ngang trên mặt bàn, từ lâu bà đã đoán được sẽ có ngày rời đi, nhưng có một chuyện khiến bà nghĩ mãi không thông.
“Vì sao lại tha cho Quyển Dư, bà ta chính là người giết mẹ con mà.”
Cô ảm đạm nhìn bầu trời xám xịt nhẹ nhàng đáp: “Nếu cứ dùng thù hận để diệt thù hận, khi nào mới dứt? Kiếp người ngắn ngủi lắm, con không có đủ thời gian để hận thù mãi.
Chi bằng tha thứ cho họ, những lỗi lầm họ gây ra, sẽ không mất đi mà lặp lại ở mai sau.
Biết đâu vào thời điểm nào đó, chúng ta đang vui vẻ an lạc, còn họ thì khốn khổ tột cùng, dì nói có phải không? Cây đã mục nát làm sao đâm chồi nở hoa?”
Có lẽ khi đi qua nhiều đau thương, mất mát người ta mới biết quý trọng bình yên mình đang có.
Những lời cô nói ra nhẹ nhàng, như thể đã đến đích cuối cùng, quay lại nhìn những thăng trầm mình trải qua, tự cười chế giễu bản thân ngu ngốc.
Tố Diệp cũng vậy, nếu bà ta không ôm khư khư chuyện cũ, quên đi những hạnh phúc mình đang có, bây giờ đã không mất nhiều như này.
Chỉ có tình thương, lòng từ bi mới chấm dứt hận thù, nó không chỉ có giá trị trong hiện tại, mà là mãi mãi về sau.
Không ai trên cuộc đời này muốn oán ghét nhau, mỗi ngày sống trong sự ganh đua, uất hận, làm cho ai nấy đều chán ngáy cuộc sống.
Đem trái tim yêu thương gieo rắc khổ đau, thứ nhận được cũng chỉ là đau khổ.
Nếu tình thương là cơn mưa, thì bà chính là mảnh đất khô cằn.
“Nói như con trên đời đã không có thù hận rồi, nếu ai trên đời cũng có suy nghĩ đó thì tốt quá.”
Ngọc Thuần đổi chủ đề: “Dì muốn làm gì tiếp theo? Đi nơi nào?”
Tố Diệp cũng nhìn bầu trời xám xịt, nói: “Vẫn chưa nghĩ tới, chuyện đến quá đột ngột…”
Ngọc Thuần vẫn như cũ trên khuôn mặt kia không biểu cảm gì đặt biệt, cô nói:
“Điều khiến dì không kịp suy nghĩ, chắc không phải rời đi đột ngột đâu, mà chính giấy bỏ vợ của ba con.
Nếu con đoán không lầm, chắc là lần trở về ngoại ô cùng ông nội, ba con đã đưa cho dì.
Con nói có phải không?”
Tố Diệp bình tĩnh nhìn Ngọc Thuần cười với mình, vào khoảnh khắc đó, mới biết những gì bà cho là đã giấu kỹ, đều bại lộ từ lâu.
Ngọc Thuần đang cùng bà diễn vở kịch dối trá, nói khó nghe một chút, thì Tố Diệp thấy mình như quân cờ bị lợi dụng, như kẻ ngốc bị gạt.
May mắn chủ nhân có lòng tốt, không bạc đãi quân cờ, không xem thường kẻ ngốc.
Tố Diệp gật đầu, nụ cười xuất phát tận đáy lòng, bây giờ bà mới biết được cảm giác truất bỏ mọi gánh nặng là như thế nào
“Bị con nói ra hết dì khá ngại đó, cũng không ngờ con biết nhiều như vậy, bị con lừa lâu quá.
Người ta nói đúng, không nên khinh địch, đặc biệt người lúc nào cũng âm thầm chờ đợi cơ hội trả đũa kẻ khác.”
“Học theo dì thôi, ngày xưa con nghĩ người lợi hại nhất nhà mình chính là mẹ con, nhưng bây giờ con không nghĩ vậy.
Người đi đến cuối cùng, mới chính là kẻ chiến thắng, dì ẩn nhẫn chờ đợi cơ hội trả thù, đã gần mười sáu năm rồi, so ra mẹ con không lợi hại bằng dì.”
Mang theo hơi lạnh đóng băng khóe mắt, nghiêm túc khóa chặt hình ảnh Tố Diệp sâu trí óc, như đối diện phạm nhân.
Đầu mày do căng thẳng hơi nhíu lại, môi mím nhẹ thằng đường thẳng, chờ đợi đối phương.
Nhìn Ngọc Thuần như thú hoang nhìn mình, Tố Diệp không có chút sợ hãi, bà biết sớm muộn cũng có ngày tháo lớp mặt nạ ngụy trang gần mười sáu năm xuống.
Diễn một vai trong mười sáu năm đã khiến bà quá mỏi mệt.
Tố Diệp đắm chìm trong hồi ức xưa cũ, ánh mắt nhìn về nơi xa xăm, lơ đãng liếc ra cánh cửa lớn nhà họ Chu, nơi giam giữ tuổi xuân hoài bão của bà.
Trong mắt Tố Diệp có ánh lệ, trong suốt không nhuộm bẩn, từ từ rơi xuống gò má.
Mỗi lần nhớ lại hồi ức đau lòng, đều không kiềm được nước mắt, môi Tố Diệp hơi run, giọng sâu lắng khiến trái tim thắt lại.
“Mẹ con thật ra cũng rất lợi hại, năm đó dì không muốn lấy ba con, còn nghĩ đến cái chết, là mẹ con nửa đêm mở cửa để dì chạy trốn, đêm đó gió lớn bà ấy nói với dì hãy đi thật xa, đừng quay lại nữa, nhưng không may dì bị bắt lại.”
“Quyển Dư thật ra là họ hàng rất xa nhà dì, gia cảnh nhà bà ấy khá giả, còn nhà dì đến cơm ăn cũng không có.
Là bà ấy đã đưa dì đến nơi này, gián tiếp hại dì, chia cắt dì cùng người dì yêu thương.Sau khi đến đây, từng nơi từng người trong mắt dì đều đáng ghét như nhau, nếu không có Quyển Dư không có nhà họ Chu dì đã có thể…” Tố Diệp không nói tiếp.
“Vì vậy, dì hận người nhà này muốn tất cả mọi người giống dì, đau khổ sao?”
Ngọc Thuần đoán ra ẩn ý trong lời nói của Tố Diệp, cô cướp lời: “Bắt đầu từ lúc nào? Ai là nạn nhân đầu tiên?”
Lòng bàn tay Ngọc Thuần đổ đầy mồ hôi do căng thẳng, còn Tố Diệp thì bật cười xót xa.
“Đương nhiên là người chị họ hàng xa kia của dì rồi, bà ta hại dì không thể bên cạnh người dì yêu thương, dì cũng lấy mất đứa con bà ta yêu thương, thế là hòa, không phải công bằng lắm sao?”
Lần này đến lượt Ngọc Thuần ngỡ ngàng, cô không dám tưởng tượng cách Tố Diệp đối xử tàn nhẫn với một đứa trẻ vừa lọt lòng, không biết bà ta dùng cách gì ép chết nó.
“Dì không gi3t chết đứa trẻ kia, Quyển Dư khó sinh là thật, nhưng bà ta sinh non là do dì cố tình trộn thuốc thúc sinh, đứa trẻ thiếu tháng yếu ớt thì chết thôi.”
Giọng điệu của Tố Diệp bình tĩnh như bình phẩm một món ăn, nhìn Ngọc Thuần biết cô đang kinh tởm, sợ hãi mình, đến bà cũng có lúc kinh tởm bản thân.
Ngọc Thuần hít sâu lấy bình tĩnh, cô hỏi: “Còn gì nữa không? Nếu dì không ngại có thể kể hết cho con nghe, được không?”
Ánh mắt Tố Diệp dừng trên đôi tay đang nắm chặt của Ngọc Thuần, từng khớp tay nhô cao cho thấy chủ nhân đang dùng sức rất mạnh, áp chế cảm xúc xuống mức thấp nhất.
Ánh mắt kinh hãi, bi thương, đã bán đứng vẻ bình tĩnh bên ngoài của cô.
Ngọc Thuần không dám tin, người thường ngày ăn nói nhỏ nhẹ, hiền lành như Tố Diệp có thể làm ra chuyện đáng sợ thế kia, đằng sau vỏ bọc ấy là người thế nào, liệu có giống như cô quen biết không?
Cô bắt đầu hoài nghi độ chân thật của thế giới này, hoài nghi những người xung quanh, ẩn nấp dưới bộ dạng tốt đẹp, một ngày nào đó sẽ hóa thú dữ, giết người trước mắt cô, còn cô lúc đó chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, hoặc sợ hãi bỏ chạy.
Tố Diệp mỉm cười lạnh lẽo, nụ cười như đóng băng không gian thời gian, tạt nước lạnh lên người Ngọc Thuần, cái lạnh dần thấm vào da thịt, vào sâu trí óc trái tim.
“Không ngại, không có gì là không thể nói, Quyển Như con biết rồi đó, con bé đó tính tình nóng nảy, bốc đồng, luôn đối đầu với người nhà, không ai biết vì sao nó thành như vậy.
Là dì cố ý sai người hầu của mình ở trước mặt Quyển Như, nói nhà này không cần nó, không ngờ hiệu quả tốt hơn mong đợi, Quyển Như sau đó gián tiếp làm cho nhà này không có một ngày bình yên.”
“Là dì nhìn ra tâm tư tình cảm của Kim Bội, là dì giật dây để Quyển Như ra ngoài nói xấu con bé.
Xích mích giữa Đàm Hương và Quyển Dư cũng là dì nhúng tay vào, thậm chí lúc mẹ con phát hiện chuyện kia của Quyển Dư, từ đầu đến cuối dì đều làm ngư ông đắc lợi.”
Tố Diệp nhẹ lắc đầu thầm phản kháng lại chính mình: “Tội của dì không tha thứ được, nhưng dì không hối hận về chuyện mình làm.”
Tất cả ồn ào trong nhà họ Chu bao lâu nay, đều do Tố Diệp đứng sau bày kế, bà đã nhẫn nhịn đến mức nào? Đã hận nhiều ra sao? Mới có thể làm ra chuyện ai nghe cũng kinh sợ, kế hoạch tỉ mỉ đến bất ngờ, nếu không phải do chính miệng Tố Diệp nói ra, có lẽ sự thật sẽ vĩnh viễn chìm xuống mười tất đất..