Đến sớm chi bằng đến đúng lúc, Ngọc Thuần dựa vào ngực người kia, nước mắt thấm ướt phần áo đằng trước, cô chẳng dám khóc lên, tỉ tê kéo dài khiến người nghe đau lòng.
“Những lời bà ta nói cùng với tờ giấy đó là giả, em đừng tin!”
Trong vòng tay người kia Ngọc Thuần gật đầu, nghẹn ngào xúc động.
“Bà ta đánh em có phải đau lắm không?”
Lần này cô lắc đầu, hai bàn tay siết chặt vô tình ép máu chảy ra nhiều hơn.
“Không đau lắm đâu, chỉ là vết thương nhỏ thôi.”
“Sao lại không đau?”
Người kia cau mày nâng tay Ngọc Thuần lên xem xét, nhìn nhiều vết roi chằng chịt trên lòng bàn tay kia, mà khiến người uất hận.
Ngọc Thuần rụt tay về, cô lấp liếm: “Ngày thường hay gây sự với mọi người, cũng hay chạy nhảy, bị thương là điều khó tránh khỏi, em đã quen rồi, không thấy đau lắm.”
“Nhưng chị thấy đau!”
Tú Thanh nhìn thẳng vào mắt Ngọc Thuần, nghiêm túc nói từng chữ.
“Em có biết vừa nãy chị ở bên ngoài tận mắt chứng kiến bà ta đánh em, mà bản thân chị không làm được gì, em có hiểu cảm giác của chị không?”
“Em hiểu mà, hiểu chị có cái khó riêng.Em không trách chị, tất cả mọi chuyện đều không trách chị.”
Ngọc Thuần muốn an ủi Tú Thanh nhưng cô chẳng biết nói thế nào, đầu óc rỗng tuếch như chẳng chứa tí gì.
Lời đến miệng khó lòng nói ra, Tú Thanh đưa Ngọc Thuần đến căn nhà nhỏ, cách nhà họ Chu không quá xa.
Căn nhà tuy nhỏ nhưng vật dụng đều rất đầy đủ.
Tú Thanh giới thiệu: “Nhà đây là của chị, nên em cứ ở đây thoải mái.
Còn riêng về việc trong nhà, tạm thời đừng động đến, ít nhất là khi tay em lành hẳn.”
Ngọc Thuần ngồi trên giường, lặng lẽ ngắm nhìn một người hệt mình, bận rộn chuẩn bị vật dụng sinh hoạt cá nhân cho mình.
Thật diệu kỳ! Cho đến ngày hôm nay cô vẫn chưa thể tin rằng mình có chị gái, đã vậy hai chị em còn giống nhau như đúc.
Ngày thứ năm mẹ đến Tú Khê, trong đêm khuya thanh vắng, một cô gái đột nhập vào phòng bịt miệng, cấm Ngọc Thuần la lên.
Cô gái kia từ từ mở khăn che mặt, khoảnh khắc gương mặt cô ta xuất hiện, Ngọc Thuần đã sốc đến quên cả hít thở.
Cô thều thào: “Là chị sao? Chị chính là chị gái đã mất tích mười năm trước của em?”
Cô gái kia gật đầu, rồi ngồi xuống bên cạnh Ngọc Thuần.
“Đúng là chị, em yên tâm chị không phải giả mạo, càng không làm hại em.”
Ngọc Thuần ôm cánh tay Tú Thanh, mừng rỡ không dám nói lớn.
“Chị biết không mẹ rất nhớ chị, lần trước nhắc đến chị, mẹ còn khóc.
Giờ thì tốt rồi, chị đã trở về, gia đình chúng ta cuối cùng cũng đoàn tụ.”
Trái ngược với sự vui mừng của Ngọc Thuần, Tú Thanh rất ưu phiền, căng thẳng, cô nói:
“E là không thể như em mong đợi.”
Tú Thanh ngồi thẳng lưng, ép Ngọc Thuần nhìn mình.
“Em nghe chị nói, lần đến đây vì chị có chuyện quan trọng.
Em phải hứa là không được hỏi chị đã ở đâu suốt nhiều năm qua, cũng không được kể với người khác về việc chị em mình gặp nhau, được không?”
Ngọc Thuần thấy rất khó hiểu, nhưng vì chị quay về, vui mừng lấn át mọi nghi ngờ trong cô.
Ngọc Thuần vui vẻ gật đầu.
“Thời gian tới chị chắc chắn sẽ tìm em, sắp tới đây có lẽ là quãng thời gian khó khăn đối với tất cả mọi người, em tuyệt đối phải bình an đến phút chót.
Cho dù là ai, gặp phải chuyện gì, em phải đề cao mạng sống mình trên hết, hiểu không?”
Ngọc Thuần đáp: “Em hiểu rồi chị, vậy khi nào chị em mình gặp lại nhau.
Khi nào thì chị gặp mẹ?”
Tú Thanh vuốt ngang hàng chân mày của Ngọc Thuần, cô cúi đầu buồn bã.
“E là sự xuất hiện của chị chính là điềm báo tai ương.”
Đó chính là lần đầu tiên Ngọc Thuần được gặp chị gái của mình.
Lần thứ hai là vào đêm tang lễ cuối cùng của mẹ.
Tú Thanh lặng lẽ đến thắp cho bà nén nhang, sau đó an ủi Ngọc Thuần.
Chính lúc Trọng Huấn bước vào thông báo Doãn Kỳ đến, vừa hay Ngọc Thuần đóng cửa sổ tiễn Tú Thanh rời đi.
Lần thứ ba chính là tại căn nhà hoang ngập lửa, Tú Thanh xông vào kéo Ngọc Thuần thoát khỏi tay tử thần.
Ngày hôm đó nếu không có chị, nói không Ngọc Thuần đã chẳng thể ngồi ở đây.
Lần thứ tư chính là vào đêm nay.
Có nằm mơ cô cũng không ngờ, lần thứ tư mình gặp lại chị, lại là tình cảnh máu me bê bết thế này đây.
Sau khi chuẩn bị chăn gối đầy đủ, Tú Thanh cẩn thận bê chậu nước ấm cùng thuốc đến giúp Ngọc Thuần xử lý vết thương.
Cô làm rất nghiêm túc, từng bước cẩn thận, nhẹ nhàng như sợ Ngọc Thuần đau.
“Sau bấy lâu nay chị không tìm em và mẹ?”
Tú Thanh ngừng động tác, cô cười gượng gạo.
“Vì chị cảm thấy không cần thiết.”
Là việc tìm người thân không cần thiết, hay chính việc mình là ai không cần thiết, đến cả Tú Thanh cũng chẳng biết.
“Nhưng em và mẹ thì cần, ngày sum vầy có cả chị nữa thì càng trọn vẹn hơn.”
Tú Thanh không trả lời Ngọc Thuần, cô gấp rút làm xong việc trong tay.
Sau khi thoa thuốc xong, Tú Thanh dặn dò Ngọc Thuần nghỉ ngơi sớm, trước khi ra khỏi phòng chị còn chu đáo giúp cô thổi tắt đèn.
Trong căn phòng lạ, Ngọc Thuần lặng lẽ lau nước mắt, không phải vì đau hay sợ hãi, chỉ là vào phút yếu lòng, Ngọc Thuần khó tránh khỏi tủi thân..