Mộng Thấy Sư Tử

chương 16: gió tuyết quay cuồng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tay trái Bạch Phỉ Lệ không ngừng quờ quạng mò mẫm, tựa như mò được rồi, lại trĩu xuống, dùng cả hai tay cố hết sức ôm lấy, cả người ngửa mạnh ra phía sau. Nhưng trong tay anh hoàn toàn chẳng có gì cả, trọng tâm không vững, "đùng" một tiếng ngã ngồi trên mặt đất.

Anh mở to mắt nhìn cánh tay trái của mình, ánh nhìn càng thẳng, sự khủng hoảng dâng càng cao trong mắt. Anh hoảng hốt đứng bật dậy, nhào tới bồn rửa tay, mở vòi nước rửa cánh tay trái của mình, cứ như thể trên đó có dính thứ gì khiến anh sợ hãi cùng cực. Anh rửa từ ngón tay đến bả vai, toàn bộ ống tay áo sơ mi đều ướt đẫm, mà anh thì dường như lại chẳng ý thức được điều đó, vẫn ra sức tẩy rửa.

Ban đầu Dư Phi sợ đến ngây người, đứng đực ở đó mà không biết phải làm sao, lúc này cuối cùng cũng phản ứng kịp, bước lên đóng vòi nước lại.

Cô gắng đẩy Bạch Phỉ Lệ ra khỏi bồn rửa tay, la lên: "Bạch Phỉ Lệ! Anh làm sao vậy!"

Bạch Phỉ Lệ đờ đẫn nhìn cô, ánh mắt tựa hồ rốt cuộc cũng tỉnh táo lại được đôi chút. Anh chợt cắn chặt răng, tay phải bắt lấy cổ tay Dư Phi, lôi giật cô ra ngoài. Dư Phi chỉ cảm thấy tay anh như một cái vòng sắt, siết vào da thịt cô đau dữ dội, cô "á" một tiếng, còn chưa kịp nói gì, đã bị đẩy mạnh ra khỏi toilet, "ầm" một tiếng đóng cửa lại.

Dư Phi theo quán tính đụng đầu vào cửa tủ quần áo phía đối diện, cô đứng dậy, vặn tay nắm cửa, cửa đã bị khóa trái ở trong, cô đập tay lên cửa, gọi tên Bạch Phỉ Lệ, nhưng bên trong không ai để ý tới cô.

Dư Phi lại chuyển sang một phía khác của phòng vệ sinh. Giữa toilet và phòng ngủ là một vách tường kính, có thể thấy được Bạch Phỉ Lệ ở trong đó đang vô cùng nóng nảy đi tới đi lui. Anh nắm lấy tóc mình, loáng thoáng nghe được tiếng anh rít gào: "A Thủy! Là giả! Không có gì hết! Không có gì hết!" Nhưng khi anh quay người lại, nhìn thấy bồn tắm, lại trở nên hoảng sợ cực độ, anh lấy mành tắm quấn chặt lấy thân mình, sợ sệt kêu: "Mẹ! Mẹ! Đừng làm con sợ!"

Dư Phi bỗng chốc hiểu ra.

Bạch Phỉ Lệ từ lúc bắt đầu không phải là say rượu.

Anh phát bệnh rồi.

Đám người mà ngài Lâu dẫn cô đi gặp nói rằng, Bạch Phỉ Lệ ngàn chén không say. Lần trước ở "Chiếc bè", anh uống nhiều rượu như vậy, cũng đâu có thấy anh say bao giờ?

Trên bờ Phật Hải, anh từng nói, anh có bệnh, bệnh tâm lí.

Nhưng trước nay cô chưa từng để trong lòng. Có lẽ là bởi trước mặt cô, anh ngoại trừ tính tình thường xuyên có chút mâu thuẫn, nhưng cũng không khiến cô cảm thấy có chỗ nào không bình thường.

Trước nay cô chưa từng coi anh thành một người có bệnh mà đối xử.

Ngẫm kĩ lại, thực ra trước đây anh đã từng có dấu hiệu chớm phát bệnh – trong căn nhà nhỏ ở Chiêm Viên, thấy cô gọt táo cắt vào tay chảy máu, anh đã uống thuốc ngủ; đêm đấu hát đó, anh bị con rối quỷ dọa sợ ở văn phòng Cưu Bạch... Quan Cửu biết phải làm thế nào!

Dư Phi vọt đi lấy điện thoại, may mà cô chưa xóa số của Quan Cửu. Cô gọi điện cho Quan Cửu, Quan Cửu vừa nghe đến đoạn Bạch Phỉ Lệ lên sân kháu hát vai Trường Bình công chúa thì đoán ngay ra được là chuyện gì xảy ra, vội vàng nói: "Mau... Mau gọi cho ba nó!... Bệnh trạng của nó rất phức tạp, để tôi gửi bệnh án của nó cho cô, lỡ phải vào bệnh viên, có thể sẽ dùng đến..."

Dư Phi gọi cho Bạch Cư Uyên theo số Quan Cửu gửi cho, giọng Bạch Cư Uyên khàn khàn uể oải khiến cô bất ngờ, nhưng lại cực kỳ bình tĩnh. Ông nói: "Cô đừng gọi ai cả, ba mươi phút nữa tôi sẽ đến."

Dư Phi gấp gáp nói: "Không phải gọi người đến mở cửa ạ, anh ấy sẽ không tự gây thương tổn chứ ạ? Có khi nào...ý cháu là, tự sát?"

Bạch Cư Uyên lạnh lùng đáp: "A Phỉ của tôi, sẽ không tự sát." Ông cúp máy.

Lòng Dư Phi bị va mạnh một cái nặng nề.

Bạch Phỉ Lệ co ro sau mành tắm, khóc như một đứa trẻ. Song, lúc anh phát hiện ra Dư Phi đang quan sát mình qua tấm kính, ánh mắt đột ngột thay đổi. Anh nhào ập tới, tay phải hướng về phía Dư Phi vỗ mạnh một cái lên tấm kính, Dư Phi cả kinh, qua khẩu hình nhận ra anh đang đuổi cô đi, kèm theo đó là ánh mắt ngập lệ vừa đau đớn vừa bối rối.

Dư Phi cắn môi lắc đầu, lại chỉ thấy màn che treo trước vách tường kính roạt một tiếng rũ xuống, triệt để chặn đứng tầm mắt từ ngoài ngó vào. Dư Phi gõ tấm kính, gọi to: "Bạch Phỉ Lệ! Bạch Phỉ Lệ! Cho tôi nhìn anh đi!" Trong phòng vệ sinh vọng ra một tràng lốp bốp loảng xoảng tiếng đồ đạc rơi xuống đất, chỉ có tiếng đáp lời của anh là không có.

Dư Phi ngồi kề sát vào mặt tường kính, cứ như thể làm như vậy, cô có thể cảm nhận được nhiều hơn động tĩnh của Bạch Phỉ Lệ phía bên kia tường.

Quan Cửu gửi bệnh án của Bạch Phỉ Lệ qua, nhắc nhở cô, chỉ được cho bác sĩ xem – nếu như cô còn muốn Bạch Phỉ Lệ giữ được chút tôn nghiêm cuối cùng.

Nhưng Dư Phi vẫn mở ra xem, giữa cô và Bạch Phỉ Lệ, nào có cái gì gọi là tôn nghiêm? Từ lần đầu tiên gặp mặt, họ đều đã nhìn thấy dáng vẻ túng quẫn sa sút nhất của nhau rồi.

Cô và Bạch Phỉ Lệ đều là "cố tìm đường sống trong cái chết" với nhau.

Cô chỉ là muốn hiểu Bạch Phỉ Lệ hơn mà thôi.

Cô mở bệnh án của Bạch Phỉ Lệ ra.

Bệnh án là scan lại bản viết tay, chữ viết láu, trắng đen lạnh lẽo.

Ngày tháng năm , mẹ người bệnh do chịu uất ức sâu sắc, đã cắt cổ tay tự sát trong bồn tắm tại nhà. Được biết, cha người bệnh khoảng thời gian đó đang trong giai đoạn gây dựng sự nghiệp, bộn bề nhiều việc, không có thời gian chăm sóc cho gia đình, khiến mẹ người bệnh rơi vào trạng thái đa nghi uất ức. Người bệnh tuổi, học lớp Một, ngày đó người bệnh về nhà sớm, đã tận mắt chứng kiến đoạn cuối quá trình tử vong của mẹ.

Sau khi mẹ qua đời, cha người bệnh sắp xếp để một cô giáo họ Khổng, trước kia dạy nhạc cho người bệnh, chăm sóc người bệnh. Được biết, mẹ người bệnh sinh thời rất thân với cô Khổng, cô Khổng là giáo sư nhạc viện, sau khi mẹ qua đời, người bệnh tương đối ỷ lại vào cô Khổng.

Theo cha người bệnh và cô Khổng miêu tả, người bệnh sau khi mẹ chết bắt đầu trở nên hướng nội.

Ngày tháng năm , người bệnh đột nhiên nói đã trông thấy mẹ mình một lần nữa chết đi trong bồn tắm, cũng khăng khăng rằng mình thấy là người thật, máu thật, còn sờ được cả hơi ấm trên người mẹ.

Hành vi này của người bệnh được chẩn đoán là do tinh thần chịu kích thích nghiêm trọng dẫn đến sinh ra ảo giác, kiến nghị tiếp nhận trị liệu.

...

Tháng năm , tình trạng chứng tự bế của người bệnh có xu hướng chuyển nặng, từ chối tiếp xúc giao lưu với bất kì ai.

...

Cô từng cố chấp cho rằng, Bạch Phỉ Lệ chưa từng phải trải qua cảnh chỉ có hai bàn tay trắng, cô từng cố chấp cho rằng, Bạch Phỉ Lệ không thể hiểu được lửa giận trong lòng và quyết tâm được ăn cả ngã về không của cô.

Nhưng cô càng đọc lại càng thấy mình nhỏ mọn. Dường như có một bàn tay đã bóp chặt lấy cổ họng cô, khiến cô không sao thở được...

Cô chợt nhận ra trong toilet đột nhiên không còn động tĩnh gì nữa, cô đứng bật dậy, dằn mạnh tay lên tường kính, "Bạch Phỉ Lệ!" cô gọi mà gần như cuồng loạn.

Trong toilet không có tiếng động nào, yên lặng đến đáng sợ.

Dư Phi sợ, cô thực sự sợ, cô chạy đến cửa phòng vệ sinh mà điên cuồng đạp cửa, "Bạch Phỉ Lệ! Đừng sợ hãi!"

Trong phòng vệ sinh vẫn không có tiếng động nào, Dư Phi căn bản không dám dừng lại, một lần nữa đạp cửa, cao giọng the thé gọi Bạch Phỉ Lệ. Giữa lúc cô bắt đầu tuyệt vọng, định gọi bảo vệ khách sạn, thì chuông cửa vang lên. Cô mở cửa, Bạch Cư Uyên lao vào như một cơn gió.

Mu bàn tay Dư Phi chặn lấy môi, trong lòng như đột ngột sụp đổ, nước mắt trào ra.

Bạch Cư Uyên mặc thường phục rất tùy tiện, không còn thấy chút phong độ nào của lần gặp trước. Mặt ông thậm chí còn lộ vẻ vô cùng suy sụp, râu tóc cũng không chăm chút gì, trong mắt hằn lên tia máu.

Ông dùng sức đạp hai cái lên cửa phòng vệ sinh, gọi tên Bạch Phỉ Lệ rồi lại gọi "A Phỉ", không ai đáp lời.

Ông đi sang bên cạnh, dời cái ghế kiểu Âu vừa to vừa nặng qua, nói với Dư Phi: "Tránh ra" Ánh sáng trong mắt ông khiến người khác sợ run.

Ông bê cái ghế lên, đập thẳng vào mặt tường kính phòng vệ sinh.

Một cú nện xuống, tường kính ầm ầm vỡ nát. Ông chẳng thèm nhìn đến những mảnh kính vụn, kéo màn che ra lập tức nhảy vào. Dư Phi cũng đuổi sát theo sau.

Bạch Phỉ Lệ ngất xỉu gục trên thành bồn tắm, tay phải cầm lưỡi dao lam cạo râu, tay trái buông thõng trong bồn, máu nhỏ giọt chảy xuống. Cõi lòng Dư Phi chợt hóa băng, nhưng nhìn kĩ lại, vết thương nằm phía trên mạch máu. Máu chảy không ít, nhưng đã bắt đầu đông lại.

Anh chỉ là muốn ngăn mình khỏi cơn điên dại.

Anh cũng không muốn chết.

Bạch Cư Uyên bế Bạch Phỉ Lệ lên, Dư Phi đi mở cửa phòng vệ sinh.

Lúc ông chuẩn bị ra cửa, quay đầu lại hỏi Dư Phi:

"Lâu Thích Đường, phải không?"

Dư Phi cố nén lại cơn thấp thỏm trong lòng, gật đầu.

Mắt Bạch Cư Uyên đỏ lên, như một con sói đang gắng sức dằn lòng kiếm chế. Ông gật đầu, nói: "Được, được lắm."

Bạch Cư Uyên đi thẳng ra ngoài, Dư Phi vốn định đuổi theo, nhưng chợt nhớ tới điều gì, lại quay lại phòng, xả nước xối sạch vết máu trong bồn tắm, sau đó mau chóng thu dọn vali, chạy ra ngoài.

Nhưng cô không tìm thấy Bạch Cư Uyên đâu.

Cô gọi điện cho ông.

Bạch Cư Uyên nói: "Nó không sao. Chờ nó khỏe lại, nếu cô còn nguyện ý gặp nó, nó sẽ đến tìm cô." Dứt lời liền cúp máy.

Dư Phi không từ bỏ. Cô đến từng bệnh viện lớn trong thành phố Z tìm kiếm, vậy nhưng các bệnh viện này đều nói là chưa từng nhận một ca nào như vậy.

Cô bồn chồn cùng cực quanh quẩn trên đường lớn thành phố Z, trong gió lạnh thấu xương, rốt cuộc cũng từng chút từng chút nguội lòng, bước lên một chuyến bus đến ga tàu hỏa.

Trên xe, cô tiếp tục đọc bản scan từng tờ bệnh án của Bạch Phỉ Lệ, tựa như nhìn anh từ lúc còn nhỏ từng bước đi tới.

Cô xem mà ngón tay run rẩy.

Bắt đầu từ tháng năm , bệnh án của Bạch Phỉ Lệ toàn bộ chuyển sang được viết bởi bệnh viện Bắc Kinh, theo như lời anh từng kể, hẳn là lúc đó anh đã được ông bà ngoại đón lên Bắc Kinh.

Ghi chép đổ về sau trong bệnh án càng thêm thường xuyên, tường tận mà vụn vặt, có thể thấy anh ở Bắc Kinh vừa đi học, vừa tiếp nhận tâm lí trị liệu. bởi trong ghi chép trị liệu, nhiều lần xuất hiện những đoạn tự thuật đứt quãng về việc bị bắt nạt ở trường học, ví dụ như bạn học nam không cho anh vào phòng vệ sinh nam, ví dụ như ép anh mặc váy, ví dụ như giật dây thầy cô ngẫu hứng bắt anh sắm vai con gái trong buổi biểu diễn, ví dụ như... Dư Phi suýt không đọc nổi đoạn đối thoại được ghi lại này thêm nữa.

Rất hiển nhiên, trong những năm đầu mới đến Bắc Kinh, anh vô cùng cô độc, bi quán chán đời, không muốn nói chuyện, cũng không có lấy một người bạn nào. Lúc anh bắt đầu tiếp nhận trị liệu đã nhiều lần bày tỏ nguyện vọng muốn trở về thành phố Y, nhưng sau này, Bạch Cư Uyên lấy vợ mới, đẻ con mới, anh không còn nhắc lại nữa.

Trong khoảng thời gian đó, trong đầu Bạch Phỉ Lệ xuất hiện ảo tưởng. Anh cảm thấy mỗi đêm, toàn bộ Chiêm Viên sẽ sống dậy, ánh trăng từ từ dâng lên trong căn gác lửng của anh, toàn bộ đại thụ đều biến thành biển cả, căn nhà nhỏ trở thành một con thuyền trên biển. Đôi khi gió to tuyết lớn, anh nghe thấy tiếng chim sóc trong Chiêm Viên hát cho anh nghe. Anh cho bác sĩ tâm lí xem ảnh chụp chim chóc, kể tên và chỉ ra tính cách của từng con chim trong ảnh.

Dư Phi đọc được một đoạn trong đó, Bạch Phỉ Lệ nói: "Bạn hỉ thước xám này biết cháu buổi tối ngủ không yên nên mỗi tối đều đến tán gẫu với cháu." Bác sĩ hỏi: "Vậy các cháu trò chuyện những gì?"

Bạch Phỉ Lệ: "Cháu hỏi bạn ấy, bạn sẽ chết chứ? Bạn chết rồi, có phải sẽ không còn ai tán gẫu với mình không?"

Bác sĩ: "Hỉ thước xám trả lời thế nào?"

Bạch Phỉ Lệ: "Bạn ấy nói, mình sẽ chết chứ, nhưng hôm qua mình vừa đẻ được ba quả trứng, mình chết, con mình sẽ tán gẫu với bạn, con mình chết, con của con mình sẽ tán gẫu với bạn. Bạn ấy nói, sống và chết là chu kỳ, cũng là quy luật, bạn đừng cuống, cũng đừng sợ."

Bác sĩ: "Những gì hỉ thước xám nói, cháu có thể lặp lại cho bác nghe không?"

Bạch Phỉ Lệ: "Kwi...kwi...kwi..."

Nước mắt Dư Phi chợt tuôn ra ròng ròng.

Cô nghĩ bác sĩ tâm lí lúc đó chắc chắn là không tin lời Bạch Phỉ Lệ, giống như đêm đó ở căn nhà Chiêm Viên, cô cũng cảm thấy Bạch Phỉ Lệ có chút giống tên ngốc, cô thậm chí còn cảm thấy khi đó anh là đang đùa cô chơi, là mượn một cái cớ gượng gạo để hôn cô.

Mà khi đó, cô sao thấu tỏ được cõi lòng của anh.

Bà chị ngồi cạnh tò mò liếc sang nhìn cô, Dư Phi dụi mắt, tiếp tục đọc tiếp.

Căn cứ theo miêu tả của bác sĩ trong bệnh án, từ năm , , bệnh trạng của Bạch Phỉ Lệ bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, ngôn ngữ tự thuật của anh bắt đầu trở nên giống một người bình thường, "Có thể phân biệt được giữa hiện thực và ảo ảnh", không còn cố gắng chứng minh những "ảo tưởng không thực tế" này của mình là thật nữa. Đến năm , anh lên cấp ba thì triệt để kết thúc tâm lí trị liệu.

Căn cứ theo chẩn đoán bệnh của bác sĩ, anh chỉ cần không tiếp xúc với máu, bồn tắm, mẹ, kỳ thị giới tính, các loại tình huống dọa ma dọa quỷ gây kích thích mạnh, thì về cơ bản sẽ không khác gì người thường, chỉ là cuộc sống hằng ngày cần phải từng bước khắc phục trở ngại giao tiếp xã hội.

Dư Phi phóng to ảnh scan bệnh án lên, cổ họng nghẹn ngào, ngón tay run rẩy lướt qua một hàng chữ.

"Về cơ bản không khác gì người thường."

Có trời mới biết, để làm một người bình thường, anh đã phải nỗ lực nhường nào?

Bạch Cư Uyên đứng ngoài bệnh viện, tay cầm một tấm bìa cứng đựng tài liệu, dáng người cao lớn chìm một nửa trong màn đêm.

Một chấm sáng đỏ rung rinh trong bóng tối, sau khi bùng sáng rực chói nhất thì lụi tắt. Ngọn lửa của bật lửa bốc lên, châm lên một chấm sáng đỏ khác.

Ông rít từng điếu từng điếu thuốc lá, mỗi điếu chỉ vài ba hơi là hút xong. Một bác sĩ mặc áo blouse trắng đi ra: "Sao còn đứng đây thế?"

Bạch Cư Uyên ngước đôi mắt vằn vện tia máu lên nhìn ông, ấn lụi đầu mẩu thuốc lên gạt tàn trên nắp thùng rác, giơ bìa cứng trong tay lên, giọng nói khàn khàn nhuốm màu khói thuốc:

"Tôi thật sự phải nói cho nó biết sao?"

"Chuyện này vốn là khúc mắc trong lòng thằng bé, nếu có thể gỡ bỏ, sẽ có lợi cho quá trình khôi phục của nó. Anh không nên hoài nghi khả năng chịu đựng tâm lí của nó."

"Tôi chưa từng hoài nghi, tôi chỉ lo là nó quá thông minh, nó..." Bạch Cư Uyên khựng lại ở đây, rốt cuộc cũng đầu không ngoảnh lại đi vào bệnh viện.

Đêm đó Dư Phi bắt kịp chuyến tàu cuối cùng từ thành phố Z đi Bắc Kinh, chỉ còn lại ghế ngồi loại hai, phải ngồi hơn mười một tiếng. Nhưng điều này cũng khiến cô cảm thấy còn hơn là qua đêm ở thành phố Z, ngồi đến sáng sớm hôm sau, về đến thủ đô, tâm trạng đã tốt lên nhiều.

Cô không muốn ở lại thành phố Z thêm một khắc nào nữa.

Trên tàu, Quan Cửu gửi tin nhắn cho cô, nói là vừa diễn xong một vở, giờ mới có thời gian rảnh để liên lạc với cô, hỏi Bạch Phỉ Lệ ra sao rồi.

Trên tàu phần lớn mọi người đều đã ngủ, cô đến buồng vệ sinh không người dùng, khóa cửa lại, ổn định tâm tình, rồi gọi cho Quan Cửu kể lại một lượt.

Tiếng bánh xe lướt trên đường ray nghe ù ù tạch tạch. Giọng cô tĩnh lặng lạ thường.

Cô nói với Quan Cửu, cô đang trên tàu trở lại Bắc Kinh.

Quan Cửu nghe xong, bật tiếng cười khẽ, có chút chua chát. Cô nói: "Dư Phi, sao tôi nghe giọng cô, chẳng có chút gì là bị bệnh của Bạch Phỉ Lệ hù dọa vậy?"

Dư Phi nói: "Anh ấy không có bệnh."

Quan Cửu nói: "Cô đâu phải là chưa từng thấy nó phát bệnh? Nó mắc bệnh tâm..." Giọng Quan Cửu đến đây khựng lại kỳ quặc, cô nói: "Tôi hiểu rồi."

Dư Phi không rõ ra sao, hỏi: "Hiểu gì?"

Quan Cửu không trực tiếp trả lời câu hỏi này của cô, cô nàng nói: "Để tôi kể cho cô nghe một câu chuyện vừa buồn cười vừa bi thương nhé."

"Năm kia, năm ấy, studio của bọn tôi đi du lịch đến núi Trường Bạch, lúc đó Bạch Phỉ Lệ vẫn đang hẹn hò với Lăng Tửu. Đêm đó, Lăng Tửu nói khó chịu trong người, bảo Bạch Phỉ Lệ tới phòng cô ả một chuyến. Lúc đó, Bạch Phỉ Lệ đã kéo tôi đi cùng."

Quan Cửu mỉm cười, "Tôi tất nhiên là chẳng muốn đi tẹo nào, Lăng Tửu có ý gì, thằng ngốc cũng nhìn ra được. Nhưng Bạch Phỉ Lệ nói, con gái khó chịu trong người, vẫn là con gái với nhau hiểu biết hơn. Tôi bèn ôm tâm lí hóng chuyện, đi với nó."

"Con bé Lăng Tửu này, đầu óc khá lắt léo. Vài năm trước đó có một MV, tên là "Mỗi ngày về nhà đều thấy vợ tôi giả chết", cô ả lúc đó cũng chơi cos món đó. Cửa phòng cô ta không khóa, tôi và Bạch Phỉ Lệ đẩy cửa vào, vừa nhìn đã thấy cô ta mặc trang phục hầu gái, máu me khắp người nằm trên mặt đất – có thể cô ả muốn thử tình cảm của Bạch Phỉ Lệ với cô ta, cũng có thể là cảm thấy đây là một trò tình thú nho nhỏ – kết quả là dọa cho Bạch Phỉ Lệ sợ đến bất bình thường.

"Giống như những gì cô thấy lúc ở trên đường tối qua ấy, Bạch Phỉ Lệ có vài hành động kỳ lạ, có điều tôi đã kịp thời kéo Bạch Phỉ Lệ đi. Nhưng rất có thể là chính từ lần đó, Lăng Tửu bắt đầu có những cái nhìn khác về Bạch Phỉ Lệ, cảm thấy nó nhát gan, yếu đuối, không ra dáng đàn ông. Sau này Bạch Phỉ Lệ nói với tôi, chuyện với Lăng Tửu, ngay từ đầu đã là do nó sai lầm, vậy nên về sau có hậu quả gì, nó sẽ gánh hết."

Quan Cửu cười tự giễu một cái, nói:

"Điều khiến tôi vẫn không hiểu được là, trong tình cảm nó ngã một cái đau như vậy, sao dám vừa đứng lên được đã lại đằng đằng nhảy ngay xuống cái hố của cô.

"Cứ như thằng ngốc ấy."

Bạch Phỉ Lệ nằm trên giường. Trong phòng trống rỗng, không có điện thoại, không có sách, những thứ như máy tính, TV lại càng không có.

Anh nhắm mắt ngủ một chốc, lại chán muốn chết mở mắt ra, bắt đầu nghịch tóc của mình. May mà tóc anh đủ dài, tiện cho anh chơi.

Lúc Bạch Cư Uyên tiến vào, anh đã thắt được năm bím tóc. Ngước mắt lên thấy Bạch Cư Uyên, lại gỡ chúng ra.

Bạch Cư Uyên mở lời: "A Phỉ, con tỉnh rồi đấy à?"

Bạch Phỉ Lệ liếc nhìn ông, không nói gì.

Bạch Cư Uyên điều chỉnh giường bệnh của anh, nâng đầu giường lên để tiện cho anh ngồi dậy.

Bạch Phỉ Lệ mặc quần áo bệnh nhân màu xanh nhạt, mái tóc dài mềm xõa tung trên vai trên lưng, tựa như một cô bé xinh xắn, lại yếu ớt như một đóa hoa lẻ loi.

Bạch Cư Uyên ngồi bên giường nhìn anh một lúc, mắt dần ửng đỏ. Ông chợt ôm chặt Bạch Phỉ Lệ vào lòng, nghẹn ngào nói: "Đứa nhỏ ngốc của ba, A Phỉ ngốc của ba, không phải đã bảo con đừng đi tìm Lâu Thích Đường sao? Có sóng to gió lớn nào mà ba chưa từng gặp? Ba đâu có sợ ra tòa."

Bạch Phỉ Lệ vẫn im lặng.

Một hồi lâu sau, Bạch Cư Uyên buông Bạch Phỉ Lệ ra, lấy từ trong tập bìa cứng mang theo ra một phong thư.

Ông cầm rất gian nan, cứ như thể lá thư này nặng ngang nghìn quân vậy.

Ánh mắt Bạch Phỉ Lệ từ trên tay ông rơi xuống phong thư. Là một phong thư gửi bảo đảm, trên phong bì đính một dấu tem bưu điện.

Lúc Bạch Cư Uyên dõi theo hướng đi của ánh mắt anh, ngón tay run lên một cái.

"Con còn nhớ dì Khổng không?" Bạch Cư Uyên hỏi, giọng ông có chút chênh vênh, "Chính là cô giáo đã cùng mẹ con dạy hí khúc cho con trong các giờ học thanh nhạc đó."

Bạch Phỉ Lệ gật đầu.

"Mười ngày trước dì ấy qua đời." Bạch Cư Uyên nói, đưa lá thư cho Bạch Phỉ Lệ, "Đây là bức thư dì ấy gửi cho ba trước khi qua đời."

Bạch Phỉ Lệ nhìn thoáng qua Bạch Cư Uyên, mở thư ra.

Giấy viết thư rất mỏng, mấy tờ xếp chồng lên nhau, trên đó là nét chữ đã cũ mà quen thuộc...

"Anh Bạch kính mến..."

Bạch Phỉ Lệ chỉ nhìn mấy dòng, ngón tay đã run lên, liền xé tờ giấy viết thư kia ra thành hai nửa.

Bạch Cư Uyên che bàn tay to lên giấy: "A Phỉ, đọc không nổi thì đừng đọc nữa."

Bạch Phỉ Lệ không nói lời nào, cúi đầu, rút thư từ dưới bàn tay Bạch Cư Uyên ra, ghép lại với nhau, chậm rãi đọc tiếp.

"Anh Bạch... Biết bao nhiêu tội ác đã mang danh tình yêu... Tằng Thu hại vợ và A Phỉ của anh, là do tình yêu cuồng nhiệt dành cho anh mà ra; dẫn con ôm tiền ra nước ngoài, cũng không phải là vì yêu sinh hận, mà là để khắc sâu sự trả thù cho sự phản bội của anh với ả..."

Bạch Phỉ Lệ đọc hết một tờ, lại đọc sang tờ khác, từng tờ từng tờ một, cho đến tờ cuối cùng.

Mái tóc anh càng lúc càng rủ xuống thấp, dần dần che mất gương mặt anh.

Bạch Cư Uyên nhìn anh, sắc mặt tái đi từng chút một.

Bỗng nhiên, "độp" một tiếng, một giọt nước lớn rơi lên trang giấy mỏng manh. Ngay sau đó, những giọt nước càng lúc càng nhiều, diện tích càng lúc càng lớn, tờ giấy viết thư kia bị thấm nhòe ướt sũng mà rách nát.

"Hận ba sao?" Bạch Cư Uyên tựa như Sisyphus vần đá lớn, không chịu nổi gánh nặng nữa, cổ họng khàn khàn đến độ hoàn toàn không nghe ra giọng nói vốn có.

"Uất ức của mẹ con, là do Tằng Thu lợi dụng dì Khổng gây ra, dì Khổng chưa bao giờ dám nói ra. Năm chín tuổi, con nói nhìn thấy mẹ trong bồn tắm, cũng là ả tìm dì Khổng đòi chìa khóa nhà chúng ta rồi lẻn vào giả trang dọa con.

"Mà ba thì sao? Ba vẫn luôn tự xưng là người thương yêu con nhất, lại chưa từng tin tưởng con. Mẹ con qua đời, con cũng bỏ đi, ba cũng không biết ba dựng lên tập đoàn Thượng Thiện, rốt cuộc là để làm gì nữa. Khi đó ba bắt đầu buông thả bản thân, cũng chấp nhận Tằng Thu, thế mà ba lại sống chung với kẻ mang tội giết người này đến vài chục năm!"

"Ba..."

"Ba."

Bạch Phỉ Lệ vốn đang im lặng, chợt cất tiếng cắt ngang lời Bạch Cư Uyên.

Bạch Cư Uyên ngẩng phắt lên.

Bạch Phỉ Lệ nói: "Con vẫn luôn ghét ba vô cùng, trăng hoa thành thói, cao ngạo vênh váo, thích áp đặt lên người khác cái mình muốn."

Bạch Cư Uyên gật đầu, thở dài một hơi, nói: "Con càng mắng ba ác, ba càng thoải mái."

Bạch Phỉ Lệ nhắm hai mắt lại, lông mi dài đen nhánh.

Anh siết chặt tập giấy viết thư trong tay, tờ giấy quá mỏng, lại ướt sũng, nằm trong những ngón tay thon dài của anh mà từ từ bị nghiền thành một nắm dúm dó nát bét nhận không ra là bùn hay là giấy nữa, màu mực dây ra nhuộm đen bàn tay trắng nõn của anh, loang lổ dơ dáy.

Anh lại mở mắt ra, đôi mắt đẹp, long lanh ánh nước, trong vắt sạch sẽ, chí nhu rồi lại chí cương.

"Ba là ba con, con phán xét ba, là không thích đáng."

Ngoài cửa sổ chợt nổi lên một cơn gió thu, tiếng nghe ào ào. Ngón tay anh thả lỏng, nắm bã giấy rơi lên phong thư trên giường, vừa hay che mất một nửa dấu tem, lộ ra dòng ngày tháng "".

Anh nói:

"Đều đã qua rồi."

Ngày này năm nay, tối tháng , một luồng không khí lạnh từ bắc tràn xuống nam, trèo đèo lội suối đánh úp xuống toàn bộ vùng Lĩnh Nam, đẩy toàn tỉnh từ cuối hè sang tới đầu thu.

Đoàn tàu đi lên Bắc Kinh, băng ngược hướng với không khí lạnh. Giữa nơi hoang vu đen đặc, gió lớn gào thét chà sát lên thân tàu cao tốc cứng cáp bóng loáng, trong toa tàu vẫn ấm áp như mùa xuân.

Dư Phi rốt cuộc cũng buồn ngủ không chịu được mà dựa lên cửa sổ tàu thiếp đi. Người ngồi cạnh cô cũng nghiêng ngả ngã xuống sàn ngủ, trong tay vẫn còn nắm một tờ báo bỏ túi ngập đầy quảng cáo và tin tức bên lề phát trong nhà ga. Trên tờ báo có một hàng chữ thô to in nghiêng, viết:

"Trời đất không dung, thiện ác có báo, "đệ nhất phu nhân" tập đoàn Thượng Thiện ôm tiền trốn ra hải ngoại gặp tai nạn giao thông bỏ mình"

Trong bài báo viết, theo báo mạng của Mĩ đưa tin, ngày tháng , tại Arizona đã xảy ra tai nạn giao thông, một lái xe nữ người Hoa trong lúc đi nghỉ tránh rét ở thành phố Phoenix đã bị đâm xe mất mạng, người gây tai nạn bỏ trốn. Nhưng bất hạnh hơn là, đứa con trai mười ba tuổi của người phụ này một mình chạy ra ngoài tìm mẹ, đã ngoài ý muốn gặp phải toán cướp người Mexico đang trên đường chạy trốn, bị cướp và sát hại.

Được biết, tên người phụ nữ là Tằng Thu, là người vợ đương nhiệm của chủ tịch tập đoàn Thượng Thiện, Bạch Cư Uyên, từng là một phần tử trí thức cao cấp nghiên cứu về tâm lí học giáo dục. Nửa đầu năm nay, tập đoàn Thượng Thiện vì dự án bất động sản thất bại, sợi dây xích tài chính bị đứt gãy, nên đã ôm một đống tiền lớn, dắt theo con trai mười ba tuổi trốn ra nước ngoài, không rõ là đi đâu. Trong bản tin còn có bình luận nói, đây chính là: Lưới trời tuy thưa mà khó lọt, thiện ác có báo, gieo gió gặt bão.

Trong toa xe có người đứng dậy đi vệ sinh, mơ mơ màng màng sượt qua bên người này, tờ báo bỏ túi liền rơi xuống sàn, nhanh chóng bị người qua kẻ lại đạp cho nhăn nhúm, cuối cùng bị nhân viên tuần tra trên tàu nhặt lên, ném vào túi rác lớn đen kịt.

Dư Phi quay trở lại Bắc Kinh rồi, sáng sớm hôm sau vẫn như thường lệ ra ngoài luyện công buổi sáng.

Buổi diễn thử "Đỉnh thịnh Xuân Thu" được sắp xếp vào tháng Tư sang năm. Mà một tháng nữa, sẽ có một buổi tập chính thức, Nam Hoài Minh yêu cầu cô hát toàn bản.

Đây cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì. Dư Phi đã biết điều này ngay từ đầu.

Trong "Đỉnh thịnh Xuân Thu", giọng hát vai Ngũ Tử Tư cực kỳ nặng đô. Tất cả các đoạn xướng đều được hát liên tiếp không ngừng nghỉ, hát hết cũng xấp xỉ một tiếng, còn phải duy trì tiêu chuẩn trước sau nhất quán, yêu cầu đối với diễn viên cực cao. Đó cũng là một trong những nguyên nhân vì sao qua nhiều năm như vậy, "Đỉnh thịnh Xuân Thu" vẫn không thể được tái hiện lại nguyên vẹn trên sân khấu.

Nam Hoài Minh nói, điều kiện bây giờ tốt, những diễn viên trẻ bằng lòng chịu thương chịu khó như những bậc thầy kinh kịch thế hệ trước, cũng càng ngày càng ít.

Dư Phi luôn cảm thấy Nam Hoài Minh là đang chỉ bảo cô.

Trong lòng cô biết rất rõ, Nam Hoài Minh tuyệt sẽ không vì cô là một cô gái mà hạ thấp yêu cầu với cô. Chỉ cần cô không vượt lên hẳn Lệ Thiếu Ngôn thì dù cho tài nghệ của cô có ngang bằng với Lệ Thiếu Ngôn, Nam Hoài Minh cũng sẽ không dùng cô.

Đấy là còn chưa nói đến chuyện thể lực cô kém Lệ Thiếu Ngôn.

Vậy nên trong khoảng thời gian mấy tháng bị đình trệ, không thể gặt hái được chút đột phá nào về mặt "hát", cô vẫn luôn tăng cường rèn luyện thể lực: bơi, chạy cự li dài, các môn luyện tập hô hấp.

Sau buổi tối ở Thiện Đăng Đĩnh, cô đã "phá" được rào chắn kiểu hát, cũng nhận được cái gật đầu của sư phụ. Sư phụ cải biến phương thức dạy học như nhau giữa cô và Lệ Thiếu Ngôn trước đó, cho cô thêm nhiều chỉ dẫn phù hợp với cô hơn, cũng điều chỉnh tốc độ, nhịp điệu các thứ trong đoạn xướng của cô. Cô liền luyện càng thêm chăm chỉ.

Sáng sớm hôm nay, cô đeo bao cát chạy bộ trong bãi tập, nhận được điện thoại của ngài Lâu.

Ngài Lâu bày tỏ áy náy với cô, nói là lòng ham muốn mang vui cho mẹ của y quá nặng, thầm muốn để mẹ được nghe "Hương yểu" tiêu chuẩn một lần, nên hành vi có chút thiếu suy nghĩ; y hi vọng Dư Phi có thể hiểu rằng, y là mong diễn xuất ưu tú của Dư Phi có thể được nhiều người nghe đến hơn.

Dư Phi nói, không sao.

Ngài Lâu hỏi vì sao không thấy cô ở khách sạn kia? Dư Phi nói cô đã trở về Bắc Kinh. Ngài Lâu nói Vậy không được, trong lòng em nhất định vẫn còn một cái gai, lần sau tôi đến Bắc Kinh, sẽ tự mình đến trước mặt em tạ lỗi.

Dư Phi cúp máy, tiếp tục chạy bộ, cứ như thể không biết mệt mỏi là gì. Cuối cùng, cô dừng lại bên cạnh giá gỗ trong bãi tập, hai tay chống lấy đầu gối thở dốc, mồ hôi tong tỏng chảy xuống, nhanh chóng làm ướt nền xi măng.

Lệ Thiếu Ngôn không biết đứng cạnh cô từ lúc nào, đưa chai nước khoáng tăng lực cho cô, hỏi: "Em liều mạng như thế, chỉ vì muốn vượt tôi, giành được vai Ngũ Tử Tư này thôi sao?"

Dư Phi nhận lấy chai nước, nghiêng đầu nhìn anh một cái, lắc đầu.

"Vậy thì vì sao?" Lệ Thiếu Ngôn hỏi.

Dư Phi cởi bao cát ra, nhấc chân lên giá gỗ, ép thành hình chữ nhất. Cô tựa người lên đùi mình, mở nắp chai nước ra uống một ngụm, nói: "Giờ tôi nghĩ lại, thấy nếu như trước đây mình không chịu nỗ lực, thì chắc mãi mãi tôi cũng không có cơ hội gặp người kia, cùng anh ấy đi đến tận cùng."

Lệ Thiếu Ngôn thoáng sửng sốt, hỏi: "Ai kia?"

Dư Phi cụp mắt: "Người tôi yêu."

Cô như không muốn để Lệ Thiếu Ngôn truy vấn thêm nữa, nhanh chóng bổ sung một câu: "Tôi lại nghĩ, nếu hơn một năm nay, tôi không nỗ lực như bây giờ, có lẽ tôi cũng sẽ không gặp lại được anh ấy."

Lệ Thiếu Ngôn "ha" một tiếng, nói: "Hay lắm, một tháng nữa, chúng ta cùng xem thực chương () ra sao."

() Giải thích một chút, từ "thực chương" này, "thực" là thực chất, sự thật, "chương" là một phần của tác phẩm (chương hồi); ở đây, có thể hiểu ý của Lệ Thiếu Ngôn theo hai nghĩa, một là cùng xem sự thể hiện thực lực của hai người thế nào, hai là cùng xem đến khi vào màn diễn thật sẽ ra sao; vì chưa biết dịch sao cho ngắn gọn ngầu lòi nên tạm thời mình sẽ giữ nguyên từ gốc của tác giả.

Anh đầu không ngoảnh lại rời khỏi bãi tập.

Dư Phi lặng thinh nhìn theo bóng lưng Lệ Thiếu Ngôn.

Bất kể là ngài Lâu hay Lệ Thiếu Ngôn cũng đều không thể biết được chiều qua, Nam Hoài Minh đã gặp mặt cô, nói về chuyện của Thiện Đăng Đĩnh với cô.

Nam Hoài Minh hỏi cô: "Nghe nói cháu vì kiếm tiền trợ cấp cho Thiện Đăng Đĩnh nên cuối tuần ra ngoài chạy sô?"

Dư Phi nghe ông dùng từ "chạy sô", không dám phảm bác, cúi đầu thừa nhận.

"Ngày hôm nay có một khoản tiền một trăm vạn chuyển vào tài khoản Thiện Đăng Đĩnh. Nhưng sau khi Nghê Lân biết cháu là người đi xin, đã lập tức trả về." Nam Hoài Minh nói, có chút châm chọc: "Tôi cũng không biết phí lên đài của cháu cao vậy đấy."

Dư Phi hít một hơi thật sâu, nói thẳng: "Cháu không biết cơ hội "Đỉnh thịnh Xuân Thu" này cháu có được, có phải là do ngài Lâu Thích Đường giúp đỡ không, nên muốn tới xác nhận lại một chút."

"Xác nhận được chưa?"

Dư Phi thành thật trả lời: "Ngài ấy không trực tiếp xác nhận."

Nam Hoài Minh uống trà, chòng chọc nhìn sắc mặt hơi nhuốm vẻ tiều tụy do đi tàu trở về suốt đêm của cô, cân nhắc một lát, nói:

"Có một việc, tuy đương sự đã nhiều lần nhấn mạnh với tôi là đừng nói cho cháu biết, nhưng đến giờ tôi vẫn cảm thấy, cháu nên biết thì hơn."

Dư Phi khó hiểu nhìn Nam Hoài Minh.

Nam Hoài Minh nói: "Đề cử cháu với tôi, không phải là Lâu Thích Đường, mà là giáo sư Thượng và giáo sư Thiện, cháu có quen họ không?"

Dư Phi giật nảy mình.

"Ông Thượng bà Thiện nghiên cứu về hí kịch, tôi là bạn cũ của họ. Hai năm trước, tôi có nhờ họ giúp tôi xem xét chọn diễn viên thích hợp cho "Đỉnh thịnh Xuân Thu", nhưng đến tận tháng Sáu năm ngoái, họ mới đề cử cháu diễn Ngũ Tử Tư với tôi.

"Lúc đó tôi nói tôi không muốn nhận nữ đóng vai lão sinh. Cháu đoán xem lý do đề cử cháu của hai ông bà cụ là gì?

"Họ nói, cháu phản nghịch từ trong xương. Vì sao tôi lại cần một người như vậy? Thứ nhất tất nhiên là vì bản thân Ngũ Tử Tư đã có tinh thần phản loạn; thứ hai, tôi muốn dựng một "Đỉnh thịnh Xuân Thu" hoàn toàn mới, mang tinh thần hiện đại, không muốn khư khư ôm lấy sự bảo thủ, mà muốn bạo dạn đột phá.

"Hai ông bà nhiều lần nói với tôi, đừng nói cho cháu biết là họ đề cử, sợ cháu cảm thấy mình vào được là nhờ quan hệ, sẽ thành gánh nặng trong lòng."

Giọng Nam Hoài Minh sang sảng, nói: "Vấn đề này, tôi thấy cháu vẫn luôn không hiểu rõ – bất kể là ai cho cháu vé vào cửa, đều không quan trọng. Dù cho không có bất kỳ ai đề cử, tôi sớm muộn cũng sẽ tìm tới cháu.

"Tôi giữ cháu lại, không phải là vì nể mặt ai, mà là vì cháu vẫn luôn chứng minh được thực lực của mình cho tôi xem. Cháu hiểu chưa?"

Trong lòng Dư Phi, giống như có một bức tường chắn, bị Nam Hoài Minh giáng cho một quyền, gạch nát đá vụn, nước lũ trào ra, ào ào dâng lớn.

Cô vẫn luôn vô tình xem thường chính mình.

Cô nói: "Cháu hiểu."

Nam Hoài Minh cho cô về.

Cô ra tới cửa, bỗng vòng trở lại, hỏi: "Thầy Nam, thầy còn nhớ ngày ông Thượng bà Thiện đề cử cháu cho thầy là hôm nào không?"

Nam Hoài Minh nhíu mày, vẫn nói cho cô một ngày, nói: "Tôi nhớ rất rõ là bởi vì hôm đó khuya lắm rồi, hai ông bà cụ vẫn gọi điện cho tôi. Họ rất vui mừng, nói là tìm hơn nửa năm, rốt cuộc cũng tìm thấy rồi."

Dư Phi đối với ngày đó, nhớ rõ đến không thể rõ hơn.

Bởi vì đó là sinh nhật của Bạch Phỉ Lệ.

Dường như tiết trời lạnh đi chỉ trong nháy mắt.

Chỉ trong nháy mắt, lá cây trên cành đã rụng sạch. Lại cũng chỉ trong nháy mắt, cành cây trơ trụi đã đậu đầy những con quạ lặng lẽ.

Mọi người đều đổi sang quần áo dày sụ, đồ tập mặc lúc luyện công buổi sáng của Dư Phi không đổi sang loại dày hơn, nhưng bao cát trên chân lại đổi thành nặng hơn. Cô giống như những con quạ kia, im lặng mà luyện tập nửa tháng.

Dường như mọi chuyện đều không có gì thay đổi.

Đầu tháng Mười hai, ngài Lâu quay lại Bắc Kinh, hẹn Dư Phi gặp mặt ở câu lạc bộ của y, Dư Phi nhận lời.

Câu lạc bộ này nằm sâu ở phía bắc công viên Olympic Forest, vô cùng hẻo lánh. Dư Phi bắt xe tới đó, tài xế dựa theo chỉ dẫn của bản đồ tìm hồi lâu, đi xuyên qua vài xưởng xử lý phế liệu, mới từ con đường đất bụi bặm mịt mù mà tìm ra một đại lộ, thông đến cổng câu lạc bộ.

Vào rồi, Dư Phi mới phát hiện ra câu lạc bộ này rộng lớn vô cùng, choán trong đó là rất nhiều sân cỏ, hồ nước, rừng rậm, không khí trong lành, quả thực không cùng một môi trường sinh thái với Bắc Kinh. Trong câu lạc bộ vô cùng yên tĩnh, phong cách kiến trúc theo chủ nghĩa tân cổ điển, nhìn không thấy một bóng người, cũng không thấy có camera giám sát, lối đi, vườn cây đều được thiết kế ngay ngắn đem lại cảm giác khoáng đạt, nhưng lại cũng rất có cảm giác riêng tư.

Đây chính là nơi ngài Lâu thường dùng để chiêu đãi và gặp mặt những nhân vật quan trọng.

Dư Phi dựa theo thông tin địa chỉ ngài Lâu cho trước đó, tìm được một khu nhà tên là "Đông Cung". Khu nhà này nhìn trông rất lớn, nhưng điều kỳ diệu là ở chỗ, nếu chỉ đứng ngoài mà không đi vào, căn bản sẽ không nhìn thấy nó. Trời đông ở Bắc Kinh lúc nào cũng tối tăm như chiều muộn, hôm nay lại còn có vẻ như sắp đổ tuyết, tầng mây nặng trĩu hạ xuống thấp, trong Đông Cung đã bật sáng những ngọn đèn rực rỡ hoa lệ.

Dư Phi đi vào Đông Cung, trong đó có một đại sảnh thạch anh rất lớn, có người phục vụ đi tới đón lấy áo khoác của cô. Ngài Lâu hẹn cô gặp mặt là ở một phòng bao lớn bên cạnh đại sảnh. Trong phòng bao là một thư viện thiết kế kiểu Âu, còn có một mặt tường trưng bày rượu champagne. Chính giữa là một cái bàn rất dài, trên mặt khăn trải bàn trắng như tuyết là một giá nến kiểu Baroque, bộ dụng cụ ăn, hoa tươi, đồ trang trí và thức ăn.

Ngài Lâu đã an vị trước bàn đợi cô. Trang phục của y nhìn rất ra dáng quý ông, chỉnh tề mà thanh lịch, hệt như kiến trúc của cả câu lạc bộ này, gợi lên khí chất cổ điển quý tộc.

Dư Phi xem người, có thể thấy rõ được trên người một người là thanh khí hay trọc khí. Nhưng hiện giờ, cô mới biết cảm giác này của cô áp lên người ngài Lâu hoàn toàn không có tác dụng. Hơi thở trên người ngài Lâu lúc nào cũng thanh nhã sạch sẽ, nhưng lại khiến cô sinh lòng cảnh giác.

Ngài Lâu rót whisky vào ly của mình.

"Đây là rượu whisky Scotland bốn mươi độ, sức ngấm về sau của nó hơn nhiều so với rượu đế Trung Quốc. Tôi mượn nó thay rượu đế, tự phạt ba ly, chịu đòn nhận tội với em."

Vầng sáng từ giá nến trên bàn chiếu vào ly rượu khiến rượu whisky phát ra ánh sáng tỏa khắp bốn phía như kim cương, óng ánh trong suốt. Mùi thơm nồng nàn ngập trong không khí.

Ngài Lâu quả nhiên dựa theo cách uống rượu đế Trung Quốc, uống liền ba ly whisky. Dư Phi ước chừng cũng phải được sáu, bảy lượng.

Dư Phi ngồi ngay ngắn không nói gì. Tối nay cô ăn mặc khá trang trọng, xường xám đạp tuyết tầm mai, vấn một búi tóc bóng nhoáng kiểu phục cổ.

Ngài Lâu nương theo ánh nến nhìn Dư Phi đoan trang ngồi đó: "Mới nửa tháng không gặp, đột nhiên cảm thấy em thành thục lên rất nhiều, đã có vẻ đẹp ý nhị kiểu phụ nữ rồi. Là ai thay đổi em thành vậy thế?"

Dư Phi thản nhiên nói: "Ngài Lâu là đang muốn nói đến Bạch Phỉ Lệ sao?"

Ngài Lâu ở dưới bàn vỗ nhẹ lòng bàn tay vào với nhau, nói: "Đúng vậy, chính là nó. Tôi vẫn tưởng rằng, Dư Phi là một người thanh cao không bầy đàn, không ngờ lại vẫn leo lên bám cậu cả tập đoàn Thượng Thiện cơ đấy."

Lúc ngài Lâu thốt ra bốn chữ "tập đoàn Thượng Thiện" này, trong lòng Dư Phi xẹt qua một tia kinh ngạc. Nhưng điều này tựa hồ vẫn nằm trong dự liệu của cô, vậy nên trên mặt cô vẫn chưa lộ vẻ bất an.

Thượng, Thiện, Nhược Thủy. ()

() Từ "Thượng Thiện (上善)" – tên tập đoàn và họ của ông bà ngoại Bạch Phỉ Lệ (尚, 单) đồng âm, điều này cũng giải thích vì sao ba Bạch Phỉ Lệ nói: "Mẹ con qua đời, con cũng bỏ đi, ba cũng không biết ba dựng lên tập đoàn Thượng Thiện, rốt cuộc là để làm gì nữa." đó.

Anh thuần thục nới lỏng xường xám cho cô, trong vòng một ngày một đêm, may xong trang phục diễn Lưu Hí Thiềm vừa như in với cô.

Một tay chặn A Quang, một miệng tiếng Nhật lưu loát đi chung với Bạch Cư Uyên bên cạnh.

Cô sớm từng suy nghĩ qua, chỉ là xí nghiệp lớn ở thành phố Y rất nhiều nên không dồn tâm trí nghĩ đến tập đoàn Thượng Thiện mà thôi.

Nếu là trước đây, ngài Lâu chế giễu cô như vậy, cô nhất định sẽ cảm thấy bị đâm trúng chỗ đau, thấy thẹn mà xấu hổ vô cùng. Nhưng lúc này đây, đặt tay lên ngực, lại là một bầu trời mây tạnh trăng sáng.

Loại cậu ấm đẻ ra trong nhà có tiền như anh thì hiểu cái gì.

Cô cứ mở miệng ra là cậu ấm nhà có tiền, tôi cũng không phải loại cậu ấm nhà có tiền như cô tưởng tượng.

Cô hồi tưởng, vậy mà lại cảm thấy vô cùng ấm áp đáng yêu. Bát cháo đĩnh tử, đĩa đậu hũ huyết kia, đúng là cháo đĩnh tử, đậu hũ huyết cô ăn ngon nhất kiếp này.

Dư Phi hơi cúi đầu, ý cười ôn hòa nhẹ nhàng: "Ngài muốn cười tôi thế nào cũng được."

Ánh mắt ngài Lâu đậu lên nụ cười này của cô. Cười chân thành, chính là sẽ tác động đến khóe miệng, gương mặt, con mắt, lông mày và cả trán, chứ không phải chỉ dừng lại ở môi.

Con dao ăn trong tay ngài Lâu, tao nhã sắc bén cắt qua gan ngỗng trong đĩa, để lại một mặt cắt gọn gàng.

Y nói: "Mạnh Tiểu Đông, trong hí khúc, đã tìm Mai Lan Phương làm đồng bạn; ngoài hí khúc, thì ở bên Đỗ Nguyệt Sênh cùng kiêu hùng. So với ánh mắt cân quắc của Mạnh Tiểu Đông, nhóc con là em, còn kém nhiều lắm."

Dư Phi hỏi: "Là sao?"

Ngài Lâu ngửi mùi miếng gan ngỗng béo ngậy, nói: "Em trong hí khúc, coi trọng cái loại chẳng có gì ngoài ngoại hình, lại còn cổ hủ không thú vị như Nghê Lân. Thiện Đăng Đĩnh sắp sập tới nơi rồi, tôi cho hắn một trăm vạn, hắn lại còn trả nguyên vẹn lại cho tôi. Ngoài hí khúc, em nhìn trúng cái tên công tử nhà giàu tầm thường chơi bời lêu lổng, mấy ngày trước nó còn có thể dựa vào ba nó, giờ mắt thấy Bạch Cư Uyên sắp còng tay vào tù, thằng Bạch Phỉ Lệ này, không có ba nó, không có tập đoàn Thượng Thiện, còn cái gì nữa đây?"

Y vừa nói, vừa quan sát biến hóa trên vẻ mặt Dư Phi. Nhưng Dư Phi ngoài lúc nghe thấy bốn chữ "còng tay vào tù" thì nhướng mày ra, còn lại trên mặt vẫn bình tĩnh đến dị thường.

Y có chút tự tin đợi Dư Phi trả lời, nhưng Dư Phi im lặng một chút, ánh mắt nhìn hoa tươi trên bàn, khẽ cười, nói:

"Ngài Lâu, thời đại thay đổi rồi."

"Giả sử Mạnh Tiểu Đông sống vào thời này, cũng chưa chắc đã gả cho Mai Lan Phương, Đỗ Nguyệt Sênh, suốt đời khư khư giữ lấy một địa vị.

"Tôi chính là tôi, là Dư Phi, tôi không cần phải nương tựa vào bất kỳ ai.

"Giọng tôi, đã đủ rồi."

Sắc mặt ngài Lâu, thay đổi rõ ràng.

"Không cần ư? Em muốn trơ mắt nhìn Thiện Đăng Đĩnh sụp đổ?"

"Thiện Đăng Đĩnh sẽ không sụp đổ."

"Vậy tập đoàn Thượng Thiện thì sao?" Ngài Lâu chợt đứng bật dậy, hai tay chống lên mặt bàn, "Có biết vì sao Bạch Phỉ Lệ hôm đó lại tới tìm tôi không? Vì sao nó lại cam tâm tình nguyện lên đài hát hí khúc cho tôi không."

Ngón tay y chỉ vào chính mình, vươn một tay ra: "Nó muốn cầu cạnh tôi. Hiện giờ vận mệnh của tập đoàn Thượng Thiện, tiền đồ của ba nó, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay tôi."

Ngài Lâu hài lòng nhìn khuôn mặt xinh đẹp bình tĩnh của Dư Phi, rốt cuộc cũng từng chút từng chút tái đi.

"Em và Bạch Phỉ Lệ, chẳng qua vẫn chỉ là trẻ con." Ngài Lâu sâu xa thấm thía nói, "Hai đứa rất đẹp, so với đám già đầu sắp mục nát bọn tôi, quả đúng là đẹp hơn nhiều. Nhưng hai đứa tuy đẹp, cũng đều là để cho bọn tôi thưởng thức. So với chúng tôi, hai đứa chẳng khác gì đang chơi trò sắm vai gia đình."

Dư Phi từ từ đứng lên, cô chậm rãi tới bên cửa sổ, trong ánh sáng hắt ra từ khu nhà hoa lệ này, có thể nhìn thấy hoa tuyết bay ngập trời bên ngoài.

Cô lại chậm rãi đi về chỗ ngồi, hỏi: "Ngài Lâu, đây là cung điện của ngài sao?"

Ngài Lâu cười nói: "Đây gọi là cung điện bốn mùa. Thời xưa, hoàng đế tạo ra "Thiên Tử Minh Đường" đã dựa theo thừa thiên hành hóa, trên tròn dưới vuông, tám cửa sổ bốn cửa nhỏ, chín buồng đôi mười hai sảnh đường, tháng mùa khác nhau sẽ ở những gian phòng khác nhau. Chỗ này của tôi, cùng lắm chỉ có một vài trong số đó thôi."

Dư Phi nói: "Ngài còn có tâm làm hoàng đế nữa."

Ngài Lâu cười to: "Có người đàn ông nào lại không muốn làm hoàng đế? Thực ra tôi cũng không có dã tâm lớn như vậy, em muốn làm Mạnh Tiểu Đông, tôi làm người cuối cùng cùng em bầu bạn Đỗ Nguyệt Sênh là được."

Hai tay Dư Phi chầm chậm đè lên mặt bàn, "Đỗ Nguyệt Sênh sao? Đông Cung sao?"

Hai tay cô đột nhiên nắm lại, giật khăn trải bàn ra!

Đồ đạc trên bàn khá nặng, giá nến vàng bạc, đĩa thiếc bình đồng, hoa tươi, món ngon vật lạ, đều theo tay cô, bay lên không trung.

Rượu ngon thức quý, chất lỏng hắt ra khắp nơi, giữa không gian xanh vàng rực rỡ vẽ ra bọt nước và đường cong đẹp đẽ rắc rối.

Nếu như có nhạc nền, thì nhất định sẽ là một khúc quân hành!

Saa, ishuu wo hanachi kuru, no kage wo kui

Đến đây đi, tản ra đi những kỳ quặc hôi thối, cắn nuốt lấy bóng hình ngươi

Kyoufu no pareedo ga kuru, kimi no na no moto ni

Cuộc diễu hành kinh hoàng đã tới rồi, tới trên danh nghĩa của ngươi! ()

() Bài Pareedo – Parade trong Naruto.

Dư Phi không quay đầu lại, đi thẳng một mạch ra khỏi cung điện thủy tinh này, đi thẳng ra bầu trời gió tuyết quay cuồng.

Áo khoác cô cũng không lấy lại, cứ như vậy mặc bộ xường xám đạp tuyết tầm mai, giữa bóng đêm tối mịt đi tìm con đường của mình.

Trên mặt đất đã tích lại thành một tầng tuyết mỏng, tuyết như lông ngỗng nhẹ nhàng bay, đậu lên búi tóc đen nhánh của cô, cô ôm chặt lấy hai cánh tay, cô biết mình ra được.

Cô không biết mình đã đi bao lâu, đóa mai đỏ trên người rực rỡ chói mắt, cả người chỉ còn lại chút hơi ấm trước ngực. Cô nhìn con đường tĩnh mịch phía trước, trong cuồng phong bão tuyết ngập mắt, lại có một người đạp xe bổ đôi tăm tối đi về phía cô.

Nhìn thấy rõ dáng hình người đó, rốt cuộc khuôn mặt cô cũng rạng rỡ sáng lên, nước mắt rơi xuống như mưa.

Tòa nhà này, con người này, chính là lựa chọn duy nhất của cô.

Hiện tại rốt cuộc cũng đã thấy rõ, con đường mà cô sắp đi, sẽ càng lúc càng rộng lớn hơn.

Truyện Chữ Hay