Buổi tối trên đường về nhà, Cao Vinh bắt đầu gọi điện thoại cho Tôn Duệ. Nhờ trước khi khởi quay, Tôn Duệ có liên lạc với anh, mà hai người đã trao đổi số điện thoại.
"Tút_____số điện thoại hiện không liên lạc được..."
Lần đầu Cao Vinh gọi đến không có ai tiếp___ rõ ràng là do Tôn Duệ treo máy. Một lát sau gọi lại, đối phương liền trực tiếp tắt điện thoại.
Thời điểm như thế này, tắt máy cũng bình thường, Cao Vinh nghĩ vậy. Anh đoán rằng, Tôn Duệ tám phần mười là đang tự nhốt mình trong nhà, hoặc là đi đâu đó dùng rượu giải sầu, nhất định không hy vọng có người đến an ủi. Nhưng anh lo rằng mai, mới sáng bảnh mắt đã thấy đối phương quyết định rời đoàn phim, cho nên mới tâm thần không yên muốn nhanh chóng liên hệ với Tôn Duệ.
Hơn nữa cũng không có tin chính xác, ngày mai Lưu Tư Hiền rốt cục có diễn tiếp vai nam thứ, hay thậm chí, phim còn tiếp tục quay được hay không?
Cao Vinh gọi mấy lần, đều không thấy kết quả, cũng không còn biện pháp nào, chỉ có thể hy vọng sáng ngày mốt, Tôn Duệ có thể bình tĩnh một chút. Tốt xấu gì cũng nên đem việc thay người lên trước việc rút tiền, như vậy mình còn có cơ hội đi khuyên nhủ.
Sớm ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, Cao Vinh đã tâm tình không yên ổn mà tỉnh dậy, vội vã vớ lấy điện thoại di dông, xác định không có tin tức gì từ Tôn Duệ, mới miễn cưỡng nằm trở lại, nhưng ngủ cũng không sâu.
Anh đến phim trường từ rất sớm, đúng lúc gặp được Lưu Tư Hiền.
Hôm qua chứng kiến cảnh tượng như vậy, Cao Vinh có chút lúng túng, Lưu Tư Hiền tự nhiên cũng cực kỳ không dễ chịu, hai người lịch sự chào hỏi đôi chút, sau đó liền trầm mặc.
"Việc này... Cao đạo..."
"Hả?"
"Chuyện kia... Có liên quan đến phần diễn của tôi không...?"
Cao Vinh lắc đầu một cái: "Đừng hỏi tôi, cái gì tôi cũng không biết. Tôi còn muốn hỏi anh đây, sau dó Tôn Duệ cũng không tìm anh nói gì sao?"
"Tôi không liên lạc được với cậu ta." Lưu Tư Hiền cắn răng, "Điện thoại di động thì tắt, đến nhà gõ cửa cũng không ai đáp, trong phòng còn không bật đèn."
"Vậy trước tiên cứ quay như thường lệ đi, có vấn đề gì sau lại nói," Cao Vinh thấy Lưu Tư Hiền một mặt lo lắng, bộ dáng ân hận, tức giận nói "Ai... Tôi mới là người phiền toái nhất đây! Mấy người các anh vì cái loại chuyện này dằn vặt đến dằn vặt đi, đem phim của tôi dằn vặt hỏng luôn rồi! Thực sự là... Các anh coi đóng phim là cái gì vậy."
"Xin lỗi." Lưu Tư Hiền nói xin lỗi đến là lưu loát, mà vấn đề là bây giờ xin lỗi cũng vô dụng thôi.
"Trước tiên cứ quay phim, anh đưa cho tôi địa chỉ nhà của Tôn Duệ đi. Không liên lạc được, sau này chính đoàn phim cũng gặp phiền phức... Phần diễn của anh ta còn chưa hoàn thành."
Lưu Tư Hiền lập tức nói địa chỉ cho Cao Vinh, đồng thời tế nhị mà biểu thị hy vọng, mong rằng Cao Vinh có thể giúp mình lưu lại vai diễn này.
"À, ra anh cũng biết tốt xấu. Chính là, tôi cũng không hy vọng anh ta đổi anh, bởi vì như vậy, căn bản là phải quay phim lại từ đầu. Nhưng anh cũng phải biết, tiền đầu tư của Tôn Duệ so với anh quan trọng hơn, tôi muốn đặt việc này làm trọng, không thì đoàn phim càng khổ sở." Cao Vinh nói.
"Tôi hiểu, tôi hiểu." Lưu Tư Hiền gật đầu.
"Tiện thể nói luôn, việc anh làm thực sự kinh tởm. Người như Tôn Duệ, không nói những cái khác, phương diện tình cảm là chân tình không nghi ngờ... Đáng tiếc mắt anh ta lại mù."Cao Vinh nói tới chỗ này nghĩ thầm, chính mình so với hắn cũng là kẻ tám lạng người nửa cân đây.
"..." Lưu Tư Hiền cúi đầu không lên tiếng.
Cao Vinh phất phất tay, ra hiệu cho đối phương mau mau đi hoá trang.Xảy ra chuyện thế này, anh ta cũng chả đưa ra được sắc mặt tốt đẹp gì, Lưu Tư Hiền mặt thoạt đỏ thoạt trắng, rời đi nhanh như trốn chạy.
Cả ngày hôm đó tâm lý Cao Vinh đều bất ổn. Trong phòng nghỉ, anh bất đắc dĩ thở dài, chính mình chỉ muốn quay một bộ phim hay, vì sao có nhiều chuyện bất ngờ đến phá như vậy?
Buổi tối, Cao Vinh mua một ít thức ăn rồi chạy tới nhà Tôn Duệ. Sau đó, như trong dự liệu, bị ngăn ở dưới lầu____ cái nơi xa hoa này cần có thẻ quẹt thang máy mới lên được. Gọi điện thoại lần thứ hai không có kết quả, Cao Vinh chỉ có thể kiên trì nói chuyện cùng bảo vệ.
"Tôi tới tìm bạn, hiện sống ở tầng , tên là Tôn Duệ." Cao Vinh làm như rất thân quen với Tôn Duệ mà nói cùng bảo vệ.
Bảo vệ đối chiếu thông tin một chút, không có vấn đề gì, vì vậy sảng khoái giúp anh gọi điện thoại cho chủ nhà.
Kết quả, đợi nửa ngày cũng không có người trả lời.
Bảo vệ hơi nghi hoặc một chút: "Anh xác định vị này có ở nhà?"
"Haizzz... Hẳn thế đi." Cao Vinh cũng không chắc chắn lắm, bởi vì kỳ thực, Tôn Duệ cũng có khả năng đi cùng bạn bè khác, hoặc là đến quán bar, không nhất định phải vùi mình trong nhà. Sợ rằng bị bảo vệ nghi là nhân vật khả nghi, anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nói bạn anh mấy ngày nay đều không có tin tức, điện thoại di động tắt máy, cho nên có chút lo lắng.
Cao Vinh vốn nghĩ phải từ bỏ, quay người, nghĩ mấy ngày sau lại đến, lúc này điện thoại đột nhiên thông.
"...Có chuyện gì không."
Giọng của Tôn Duệ có chút khàn, nghe như là vừa mới rời giường.
"A, quấy rầy, ngài có bạn đến tìm..."
"Không gặp, anh cứ kêu người đi đi." Tôn Duệ dứt khoát từ chối.
Bảo vệ đành phải ngẩng đầu lên chuyển lời cho Cao Vinh: "Ngài ấy nói là không gặp."
"Chờ đã...! Nói với cậu ấy tôi là Cao Vinh, không phải người khác."
Vì vậy, bảo vệ liền nguyên văn thuật lại một lần.
"Cao Vinh? Chỉ một mình anh ta sao?"
"Đúng thế." Bảo vệ nhìn lướt qua, hồi đáp.
"Anh ta tới làm gì?"
Bảo vệ: "..." Các người trực tiếp cầm điện thoại nói chuyện được không?
Cuối cùng, sau một phen giằng co, Tôn Duệ vẫn để cho Cao Vinh lên nhà.
"Leng keng ___"
Cao Vinh đứng ở cửa đợi một lúc. Đã biết mình lên đây, Tôn Duệ cũng chả thèm chờ ở cửa, không biết ở trong làm gì, quá nửa ngày mới hé cửa, thò đầu ra.
Cao Vinh: "... Ý anh là không cho tôi vào cửa?"
"Anh tới làm cái gì?" Tôn Duệ híp mắt, có chút nghi ngờ hỏi. Nét mặt của hắn phải nói là có chút không xong, đôi mắt hơi sưng, thoạt nhìn quả thật là đã khóc. Cũng bởi vì vậy, Tôn Duệ mới càng mất mặt, không quá muốn gặp Cao Vinh. Nếu không phải Cao Vinh biết sự tình từ đầu tới cuối, hắn nhất định sẽ không gặp anh.
"Muốn quan tâm một chút đến nhà tài trợ cùng diễn viên của đoàn phim." Cao Vinh nâng nâng túi trong tay, bên trong có... cơm hôp.
Tôn Duệ đích xác đã lâu không ăn cái gì, ngửi thấy mùi đồ ăn, sau đó thấy thật sự có chút đói, do dự một chút, lui về phía sau một bước, nhường Cao Vinh tiến vào. Hôm trước, một đường vọt thẳng về nhà, sau đó liền không bước chân ra khỏi cửa, chưa bao giờ nấu ăn nên trong tủ lạnh cũng chả có gì ngoài mấy chai bia và đồ uống khác. Tôn Duệ lúc đó thực sự không nhịn được, khóc một trận, lấy hết đồ uống ra, rót hết cốc này đến cốc kia, uống một mạch suốt đêm. Tầm trưa nay mới mơ mơ hồ hồ mà ngủ, ngủ một giấc đến vừa nãy.
"Hơi nguội, anh hâm nóng lại đi." Cao Vinh đưa hộp cơm đến tay Tôn Duệ.
Tôn Duệ cau mày: "Là cái gì vậy?"
"Cơm đùi gà, không biết chọn, thiếu gia ngài ăn tạm đi."
Tôn Duệ liếc nhìn anh một cái: "Tôi sẽ ăn cái này, cảm ơn anh."
Lò vi sóng "tích, tích" chạy, trong phòng có chút yên tĩnh. Cao Vinh tuỳ ý đưa mắt nhìn một vòng quay nhà, nói loạn thành cái ổ chó cũng không ngoa, trên bàn trà bày ra một đống chai lon trống không.
Cao Vinh không nhịn được nói: "Tôi lần đầu tiên thấy có người uống bia với sữa chua đấy."
"Anh quản được à?" Tôn Duệ tức giận nói, "Anh với bọn họ là cùng một phe đi?"
Cao Vinh: "???"
Tôn Duệ từ trong cổ họng "A" một tiếng: "Trước đó thì liều mạng ngăn cản tôi... Anh có phải là đã sớm biết, sợ tôi rút lại tiền, không nỡ mất đi số tiền lớn như vậy cho nên mới hỗ trợ gạt tôi?"
"...Tuy rằng anh nói vậy nghe rất hợp lý, thế nhưng tôi cũng có oan uổng." Cao Vinh giải thích.
"Vậy thì như thế nào?"
Cao Vinh đem sự tình từ đầu đến đuôi hoàn chỉnh nói lại một lần.
"Cho nên nói, tôi lúc đó đúng là có chút do dự, không biết có nên gọi anh hay không... Nhưng trước cũng không hề biết việc này." Đối với suy nghĩ của mình, Cao Vinh cũng rất thành thực.
"Như vậy à." Tôn Duệ gật gật đầu, tựa hồ cứ tiếp nhận như vậy.
Cao Vinh đem những lời giải thích đã chuẩn bị kỹ càng nhét ngược trở về, thầm nghĩ: Cậu ta như vậy, bị người gạt cũng không trách được...