Mong Mà Không Được Cũng Đừng Cầu Xin

chương 40

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hai người ăn cơm tối xong, yên ổn chúc nhau ngủ ngon, sau đó trở về phòng mình. Mà Tiểu Hoa cùng Cơm Nắm lại ngược lại với hai chủ nhân, ở cùng nhau một thời gian dài cũng thân thiết, cứ chạy khắp phòng khách, cuối cùng cùng nhau nằm úp sấp trên ghế sô pha mà nghỉ.

Cơm Nắm ngoe nguẩy cái đuôi, dùng đầu cọ cọ Tiểu Hoa, muốn cùng nó chơi tiếp.

Tiểu Hoa không nhịn được, "meo" một tiếng, dời hai buwocsm nhảy xuống thảm trải sàn rồi tiếp tục gà gật, một bộ không thèm để ý đến Cơm Nắm.

Tôn Duệ ra ngoài uống nước nhìn thấy cảnh này, tức cảnh sinh tình, cảm thấy bản thân cùng chó nhà mình giống nhau đến bi thương, cứ sáp đến gần người ta mà người ta lại chả có phản ứng gì.

Cao Vinh ngoài miệng thì dối lòng không quan tâm lắm đến tình trạng gần đây của Tôn Duệ, thực tế tuần nào cùng đúng ngày đúng giờ mà xem "Nhiệm vụ trạm tiếp theo". Xem xong, anh ở trong phòng buổi tối liền không có việc gì làm, muốn sờ Tiểu Hoa hai cái, kết quả phát hiện mèo nhà anh đã ra ngoài phòng khách. Nghe thấy tiếng liền biết Tôn Duệ đang ở ngoài, Cao Vinh lại ngại ra, thở dài, còn có một loại cảm giác "không giữ được con gái lớn trong nhà".

"A?"

"...?"

Cao Vinh ở trong phòng, nghe thấy tiếng Tôn Duệ ở ngoài nhận điện thoại rồi kêu lên một tiếng kinh ngạc. Anh hiếu kỳ làm sao vậy, chưa nghĩ xong xem có nên ra ngoài hỏi không, Tôn Duệ đã rất lo lắng mà chạy tới: "Cao Vinh Cao Vinh, bên tổ sản xuất cần quay gấp một cái phỏng vấn... Trước đã bàn kỹ rồi, vốn nói là tuần sau, kết quả lại cần sớm hơn."

"Vậy cậu phải đi rồi?" Cao Vinh còn tưởng rằng có đại sự gì, kết quả lại giống như không có gì, liền âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Mà Tôn Duệ cũng không phải lần đầu tiên chuyện bé xé ra to, mà mỗi lần như vậy, bản thân anh thế nào vẫn bị doạ cho sợ.

"Tốt nhất nên đến, nếu vắng tôi cảm thấy không được tốt," Tôn Duệ rầu rĩ nói, "Tổ sản xuất nói nếu sáng ngày mốt có thể qua là tốt nhất..."

"Vậy cậu mua vé máy bay bây giờ cũng kịp mà." Cao Vinh còn tưởng trong đêm phải đến, kết quả, không phải thời gian vẫn còn dư dả sao. Đi máy bay chỉ cần tầm hai tiếng đồng hồ là đến nơi, không biết Tôn Duệ lại đang lo cái gì.

"Vậy ai đưa anh đến đoàn phim bây giờ?"

"..." Cao Vinh liếc mắt nhìn, thấy tay chân mình vẫn khoẻ mạnh, "Tự tôi đi cũng được. Vốn đã phiền đến cậu mà, đừng chậm trễ chuyện chính."

Tôn Duệ mềm oặt mà dính vào khung cửa, một bộ muốn chơi xấu: "Thế đợi tôi về không phải anh đã chuyển đi rồi à? Tôi còn có kế hoạch đưa đón anh để rút ngắn chút quan hệ đấy..."

"Cậu không cần đem kế hoạch nói cho tôi biết đâu..." Cao Vinh bất đắc dĩ.

"Tại sao lại vô lý thế chứ, đã nói là tuần sau rồi." Tôn Duệ oán giận nói.

"Tổ sản xuất cũng có khó khăn của họ, chuyện này quá bình thường." Bản thân Cao Vinh cũng xem như là thường xuyên giao thiệp với "người tham gia" cùng "nhân viên công tác" của các chương trình, đương nhiên biết được khó khăn trong việc này.

"Vậy phải phiền anh tiếp tục chăm Cơm Nắm rồi..." Tôn Duệ ôm đầu, một bộ đầy hối hận. Hắn nguyên bản muốn thể hiện tốt một chút trước mặt Cao Vinh, kết quả lại nhờ người ta trông chó hộ hắn.

Cao Vinh lắc đầ một cái: "Chỉ mấy ngày thôi, đừng để ở trong lòng."

"A..." Tôn Duệ vẫn còn xoắn xuýt, tựa hồ chả muons quan tâm đến cái buổi phỏng vấn này.

"Tôi không thể nào yêu thích một người không có tinh thần chuyên nghiệp." Cao Vinh giả vờ nghiêm túc nói.

"...!" Tôn Duệ cũng hiểu ý, "Vậy, ngày mai tôi liền đi... Không phải tôi không muốn đi, chỉ là sợ làm phiền anh, biết không? Tôi đã nói rồi, tôi thực sự yêu thích công việc này."

Sau khi nói xong, hắn cảm thấy câu cuối tựa như có chút vẽ chân cho rắn.

Cao Vinh nở nụ cười: "Chuyện có như vậy, cậu cứ yên tâm đi đi. Trước tôi trông Cơm Nắm thế nào, giờ vẫn vậy là được."

"Ngay hôm sau sẽ quay lại. Anh không được thừa dịp tôi không ở nhà mà cùng mèo nhỏ của anh dọn đi đâu đấy." Tôn Duệ vỗ ngực đảm bảo, phỏng vấn thôi mà, có thể kéo dài bao lâu chứ?

"Được được đươc. Cậu cố gắng làm việc." Cao Vinh vỗ vỗ vai Tôn Duệ. Động tác của anh kỳ thực một chút cũng không vượt quá phép tắc, nhưng bộ não tràn ngập yêu đương của Tôn Duệ lại chịu không nổi, chỉ thấy đối phương lấy tốc độ mắt thường có thể thấy mà mặt đỏ tưng bừng, gật đầu cái rụp: "Tôi biết! Tôi vốn cũng rất yêu thích công việc này!"

Qua hai lần vẽ chân cho rắn, Tôn Duệ cũng chả thèm để ý nữa, hắn chỉ cảm thấy mặt bản thân có hơi nóng. Cao Vinh liền khuyên vài câu "Nếu phải làm việc thì đi ngủ sớm một chút, đừng để ngày mai mệt", hắn vui đến chóng mặt, ngoan ngoãn quay về phòng.

Cao Vinh nhìn bóng lưng vui sướng khi trở về phòng của Tôn Duệ, bước đi cứ như lâng lâng, theo bản năng mà lấy tay che miệng.

____ nói thế nào đây? Cái người trước đây luôn làm mình tức chết này lại làm mình dao động, còn thực sự có chút... Đáng yêu?

Cảm giác bản thân không tốt lắm...

Sáng sớm ngày hôm sau, Tôn Duệ lưu luyến mà cùng Cơm Nắm nói chuyện với Cao Vinh, còn chụp cho chó ta một đống ảnh, tưởng chừng lần từ biệt này là phải năm sau mới gặp lại vậy. Đương nhiên, sau đó đưa ra yêu cầu muốn chụp Cao Vinh thì bị lạnh lùng bác bỏ.

"Tiểu Hoa, vậy chúng ta cũng cùng nhau ôm một cái đi..."

"..."

Tôn Duệ bước tới hai bước định ôm mèo như ôm gấu bông, Tiểu Hoa lại trước sau như một mà uốn éo cái mông, lẳng lặng vào phòng, thái độ vẫn lạnh lùng thờ ơ.

"Hai người các anh sao giống nhau như đúc!" Tôn Duệ giận dữ nói.

Cao Vinh vì yêu mèo mà biện giải: "Nó không thích bị ôm lấy toàn bộ. Cậu cho nó là da dày như chó lớn nhà cậu sao?... Được rồi, nếu cậu chưa đi thì tôi đi trước, tôi cũng muộn rồi. Cậu cũng phiền thật đấy."

"Tôi..."

Cao Vinh nói thêm: "Đi thôi, máy bay hạ cánh thì nhắn một cái tin báo bình an cho tôi."

Tôn Duệ một giây sau đã ngoan ngoãn: "A, ừm! Vậy được rồi..."

Náo loạn một buổi sáng, Tôn Duệ lúc này mới chậm rãi xuất phát đi đến sân bay.

CaoVinh lấy xe cùng Tôn Duệ gọi taxi đồng thời lên đường, sau đó đi theo hướng ngược nhau.

Cao Vinh lại có thể yên tĩnh không nhịn được mà thở phào, Tôn Duệ dính người chả khác gì keo chó. Hai người vẫn chưa xác định được là sẽ phát triển mối quan hệ nào... Thật là xấu hổ.

Mà ngoài miệng nói như vậy, nhưng ngoài mặt Cao Vinh cũng không biểu lộ gì nhiều.

Đến đoàn phim, xe Cao Vinh còn chưa dừng hẳn, đã từ trong xe nhìn thấy một đám người tụ tập ngoài đó, nhốn nháo ồn ào, tất cả đều là phóng viên cùng paparazi, võ trang đầy đủ, quây thành một vòng, tám phần mười là vì hôm nay có một đoàn phim lớn muốn khai máy?

Cao Vinh không thích tham gia náo nhiệt, càng không muốn sinh sự, vì vậy liền thầm lặng đi vào từ phía sau. Anh không có lòng hiếu kỳ nhìn ngó xung quanh, nhưng tai thì không thể không nghe. Cách thật xa, liền nghe thấy tiếng phóng viên chen chúc "Xin hỏi, tin tức là thật sao?" "Cô An Diêu Địch, cô An Diêu Địch..." "Chờ một chút... Côi có thể dành chút thời gian để trả lời câu hỏi không?".

Cao Vinh sửng sốt một chút, rất nhanh hồi tưởng lại tin tức mới thấy trên di động sáng hôm qua. Cái gọi là "scandal" này, phỏng chừng là dùng quy tắc ngầm bị người ta tìm ra, đối với chuyện này, nếu đứng sau minh tinh có người bảo đảm thì còn có thể rút ra. Nếu như người phía sau cảm thấy không cần thiết, hoặc là đối thủ của ngươi khiến người ta thấy phiền, vậy cũng chỉ có thể chịu trận.

An Diêu Địch hai năm trước nổi quá mức nhanh, nhìn cô không vừa mắt cũng có rất nhiều người. Cao Vinh nhớ, chính mình cũng khuyên qua cô mấy lần, cây to thì đón gió, lúc thường thì nên khiêm tốn một chút, lấy ổn định làm trọng, cô chưa bao giờ nghe vào. Có ngày này cũng không kỳ quái. Mà đối phương có thể vươn mình hay bị ai tính kế, giờ cũng không liên quan gì đến anh.

Cao Vinh bước nhanh đi ra. Có lẽ truyền thông đến chen chúc thực sự quá nhiều, nước chảy cũng không lọt, diễn viên đi ngang qua còn bị chặn, càng không nói đến đạo diễn không được bọn họ để vào trong mắt như anh.

Đến đoàn phim, rất nhiều người có vẻ cũng chú ý đến tình cảnh bên ngoài, túm năm tụm ba buôn dưa lê, nhưng cũng chỉ coi đây là chuyện phiếm trong lúc nhàn rỗi( nguyên văn là "trà dư tửu hậu"), thấy đạo diễn đến, cũng cười cười, không tiếp tục nói mà chuẩn bị làm việc.

Có thể nói, trong giới có người cười trên sự đau khổ của người khác, thì cũng không thiếu người làm mèo khóc chuột, dù sao chuyện như vậy cũng nhiều lắm. An Diêu Địch không phải là người đầu tiên, càng không phải là người duy nhất. Cáy này, Cao Vinh cũng không dám nói trong đoàn phim của mình có trường hợp tương tự hay không, rất nhiều diễn viên cũng được phía đầu tư chỉ điểm, điều anh có thể làm chỉ có thể là hoàn thành tốt phận sự thôi.

Mỗi lần nghĩ đến những việc đó, Cao Vinh liền cảm thấy cái vòng hỗn loạn này nhiều lúc khiến anh thật mệt mỏi.

Truyện Chữ Hay