Edit: Băng Tâm
Beta : An Lam
Lát sau, Dịch Vân Lạc truyền âm cho Mộng Tịch bảo nàng trở lại bên cạnh hắn, thấy nàng đi tới với vẻ mặt đỏ bừng, hắn không khỏi mỉm cười. Tư mệnh tinh quân này cũng thật là, đồ đệ hắn còn nhỏ như vậy, lại để nàng uống nhiêu rượu như thế, may là rượu hoa đào không quá mạnh, bằng không với cách uống của nàng, cũng đã sớm ngã xuống đất bất tỉnh.
Thế nhưng…
Lần đầu tiên uống rượu, nàng đã uống cạn như vậy mà có thể vững vàng đi tới, tửu lượng của nàng coi như không tệ.
-Sư phụ tìm ta có chuyện gì vậy…
Mộng Tịch chóng mặt đi tới bên cạnh hắn, kéo ống tay áo trắng như tuyết của hắn. May là nàng vẫn không tới mức không còn biết gì, vẫn biết đây là Dao Trì chứ không phải Sương Vân điện, không trực tiếp ôm cánh tay của hắn, cọ vào người hắn
Dịch Vân Lạc bất đắc dĩ giơ tay lau rượu bên khóe môi nàng:
-Nhìn bộ dáng của người bây giờ thật giống với một con mèo nhỏ.
Ngữ khí mặc dù nghiêm túc nhưng lại tràn đầy vẻ quan tâm, Mộng Tịch nghe xong trong lòng phảng phất sự ấm áp, không coi ai ra gì mà cười đáp:
-Không phải còn có sư phụ ở đây sao?
Khóe miệng cong lên, nửa cười nửa không nói:
-Ngươi không phải muốn ăn đào sao, ngồi ở đó sao có thể ăn được
Tay phất qua gương mặt nàng, Mộng Tịch chỉ cảm thấy một trận thanh lương, men say tan hơn phân nửa, chỉ là mắt vẫn mông lung, mang theo một tầng hơi nước, mộng ảo mà mơ màng.
Dịch Vân Lạc không khỏi rung động trong lòng, nhưng trong nháy mắt liền khôi phục yên lặng, đến chính hắn cũng không phát hiện được.
Ai ngờ, động tác nhỏ này của thầy trò bọn họ sớm đã bị người hữu tâm để vào mắt.
Trước mặt đi tới mười vị tiên nữ y phục nhẹ nhàng thanh thoát, trong tay mỗi người đều bưng một mâm bán đào, đầu tiên dâng cho Ngọc đế và Vương mẫu, sau đó là dâng đến từng bàn của các vị tiên gia.
Tiên tử phụ trách dâng đào cho Dịch Vân Lạc chỉ lấy can đảm ngẩng đầu liếc hắn một cái, mặt lập tức đỏ, ngại ngùng cúi đầu, buông mâm đựng trái cây xuống bàn rồi đi. Thượng tiên à thượng tiên, nàng cuối cùng cũng nhìn thấy chân nhân, lại ở khoảng cách gần đến vậy. Mặc dù biểu tình trên gương mặt vĩnh viễn vẫn thanh xa, hai tròng mắt lạnh lùng, thế nhưng vẫn không thể ngăn được sức quyến rũ làm mê đắm muôn vàn tiên tử.
Động tác rất nhỏ này Dịch Vân Lạc chưa phát giác, thế nhưng Mộng Tịch lại chú ý tới. Nhìn chăm chú vào bóng lưng vội vã rời đi của vị tiên tử kia, Mộng Tịch bất mãn chu cái miệng nhỏ nhắn lên.
-Đang nhìn cái gì?
Dịch Vân Lạc thấp giọng hỏi.
Mộng Tịch liếc nhìn một quả đào, nói:
-Quả đào này có chỗ rất khó coi.
Tiên tử kia nhìn trộm đã không tốt, lại còn muốn gây chú ý cho sư phụ nàng, hừ !
Liếc nhìn những quả đào tròn dẹp trong mâm, vỏ màu vàng đậm, đỉnh chóp có một phiến đỏ ửng, Dịch Vân Lạc nói :
-Bàn đào vốn có hình dạng như vậy, mặc dù không gây cảm giác no cho người ăn, rất dễ đập vào mắt, nhưng nó lại tập hợp tinh hoa trời đất, linh khí của Dao Trì mà hình thành tiên quả. Thần tiên ăn thì linh lực tăng mạnh, tiên thân có thể đạt vĩnh viễn.
-Còn người phàm có phải lập tức có thể thành tiên ?
Mộng Tịch chỉ vào chính mình hỏi, nhất thời hảo cảm đối với những quá đào xấu xí kia tăng lên bội phần. Dù sao ăn vào bụng cái gì cũng không còn, xấu hay đẹp cũng chẳng sao cả .
-Nếu như dễ dàng như vậy là có thể thành tiên, tội gì có nhiều người phàm muốn thành tiên lại phải cực khổ như vậy ?
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trong nháy mặt suy sụp, Dịch Vân Lạc lại nói :
-Bất quá…Trường sinh bất lão, hẳn là không có vấn đề.
Trường, trường sinh bất lão? ! Mộng Tịch một tay sờ sờ mặt mình, một cái tay khác lén lút hướng bàn đào , gần một chút, lại gần một chút, lập tức sẽ được…
Dịch Vân Lạc bất đắc dĩ lắc đầu, làm bộ không thấy. Nhìn xa xa, hai tròng mắt lành lạnh, thâm thúy yên tĩnh giống như biển đêm.
-Báo ——!
Một tiếng hô vang lên, làm chúng tiên gia lập tức yên tĩnh lại. Chỉ thấy từ bên ngoài một thiên binh vội vội vàng vàng đi tới , xuyên qua đám người, quỳ gối trước mặt thượng đế .
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, thượng đế đặt ly rượu trong tay xuống, trầm giọng nói:
-Chuyện gì mà kinh hoảng như vậy ?
-Bệ hạ, sứ giả minh giới có chuyện quan trọng cầu kiến.
Thượng đế dừng một chút:
-Truyền hắn tiến vào.
-Tuân lệnh
Thiên binh kia lại dẫn một người vào, ánh mắt mọi người đều đặt trên người hắn, châu đầu ghé tai, nhìn chung quanh, nét mặt trở nên nghiêm túc mấy phần.
-Tiểu tiên tham kiến thượng đế bệ hạ.
Sứ giả ôm quyền, quy củ lễ bái.
-Miễn lễ đi.
Thượng đế khoát tay áo :
-Không biết sứ giả lần này đột nhiên lên thiên đình, là có chuyện gì quan trọng muốn báo bản đế?
– Hồi bẩm bệ hạ, mấy ngày gần đây có rất nhiều yêu ma vô cớ xông vào minh giới, dẫn đến chúng sinh hỗn loạn, có không ít cô hồn dã quỷ thừa dịp loạn trốn ra địa phủ, bây giờ… Không biết tung tích.
-Cái gì gọi là không biết tung tích? Chẳng lẽ Minh vương không phái quỷ sai bắt bọn họ trở lại sao?
Thượng đế cả kinh nói.
Tiếng bàn tán nổi lên bốn phía. Quỷ hồn là những oan hồn không có cách nào đầu thai hoặc không kịp đầu thai, oán hận chất chứa đã lâu, lần này trốn khỏi địa phủ, làm loạn lục giới, nếu đến nhân gian, thế nào cũng sẽ gây đại họa.
-Hồi bệ hạ, số oan hồn trốn thoát thật sự rất nhiều, sợ là đến ngàn vạn, hơn nữa yêu mà tựa hồ có kẻ giúp đỡ, chúng thần cũng không thể nhúng tay vào… Huống chi yêu ma không ngừng đánh vào minh giới, bây giờ toàn bộ địa phủ đều bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, thật sự đã vô lực.
Thượng đế chau mày, sắc mặt ngưng trọng:
-Những yêu ma đó càng ngày càng càn rỡ! Tình hình minh giới bây giờ thế nào?
-Đã tạm thời ổn định, nhưng tình thế nguy cấp, vì thế Minh vương đặc phái tiểu tiên đến đây, hi vọng bệ hạ có thể phái thiên binh đi minh giới trấn áp. Bất quá…
Sứ giả hình như có lời khó nói, muốn nói nhưng lại thôi.
-Cứ bẩm báo theo đúng tình thế, cứ nói đừng ngại.
Thượng đế xoa thái dương, nhìn qua thấy rất mệt mỏi.
-Hồi bệ hạ, thủ lĩnh yêu ma kia luôn miệng nói là phụng mệnh ma quân, trước loạn địa phủ, sau hủy nhân gian, sau đó, thống nhất lục giới…
Cái gì? ! Thượng đế sắc mặt trở nên trắng bệch, ngay cả vương mẫu là người từ trước đến nay luôn trấn định, giờ sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng.
-Thượng tiên, ngươi xem này…
Thượng đế chuyển hướng về phía Dịch Vân Lạc, năm đó tiên ma đại chiến, ma quân Ứng Bá Thiên đã từng khoe khoang khoác lác, hai mươi năm sau chắc chắn bị diệt tiên giới, bây giờ đã qua đi mười tám năm, tình thế này, ngày này tất nhiên là trốn không được. Tiên giới mặc dù binh lực hùng hậu, nhưng yêu ma hai giới cũng là như thế, đặc biệt Ứng Bá Thiên thống nhất ma giới lại tóm thâu yêu giới , có thể chế được hắn, nhìn chung toàn bộ lục giới, cũng một mình Dịch Vân Lạc.
Dịch Vân Lạc từ đầu đến cuối không nói câu nào, thần sắc yên lặng như cũ, thật giống như sự tình không nặng nề, cũng giống như chưa bao giờ tham dự trận đại chiến tiên ma đó.
Ngữ khí như mây nước, hư vô mà tự nhiên:
-Việc quan trọng trước mắt là cần ổn định lại địa phủ, đem những hồn phách trốn đi về hướng đạo, để bọn họ sớm ngày đầu thai. Phần khác, bệ hạ cũng không cần lo lắng quá mức. Mọi việc luôn có nhân quả tuần hoàn, có Vân Lạc ở đây, chắc chắn sẽ tận lực bảo vệ lục giới bình yên vô sự
Thượng đế gật đầu, trong lời nói đó, cho dù tất cả mọi người không hiểu, nhưng hắn có thể hiểu được. Chỉ cần có những lời này của hắn, cho dù đến lúc đó ma quân có xông đến, cuối cùng phần thắng họ vẫn nắm chắc.
Hắn buông điểm tâm, lập tức lệnh cho hai lang chân quân dẫn một nhóm thiên binh thiên tướng đi minh giới trấn yêu, lệnh cho trong ba ngày phải dẹp yên loạn lạc tại địa phủ.
Vì đây là thời gian đệ tử Thiên Thanh xuống núi, mà Mộng Tịch lần này nhất định phải tham gia, đợi nàng “ăn uống no đủ”, Dịch Vân Lạc liền mang Mộng Tịch rời khỏi hội bàn đào. Vừa rời khỏi Dao Trì không bao lâu, liền bị một thanh âm nhẹ nhàng uyển chuyển gọi lại, nhìn lại, lại là một thân tơ vàng ngọc sam lóa mắt, chính là Cửu Thiên Huyền Nữ.
-Vân Lạc, sao hôm nay nhanh như vậy đã muốn rời đi? Cũng không tới cáo biệt ta, có phải hay không nhiều năm không gặp, không nhớ ta là ai nữa rồi ?
Nghĩ đến tư mệnh tinh quân nói về đại huyền nữ tính cách ngạo mạn cùng với ánh nhìn của nàng, hiện tại lại nghe thanh âm này, khiến Mộng Tịch cảm thấy một trận gió lạnh, thân thể không tự chủ được mà run lên một cái.
Chỉ là…Hoài nghi quan sát nàng, người khác đều gọi sư phụ là thượng tiên, thế nhưng nàng ta lại gọi thẳng tục danh của sư phụ, còn gọi thân thiết như vậy, chẳng lẽ cùng sư phụ nàng lại có một bí mật không thể cho ai biết? Trong lòng đột nhiên có chút không vui, Mộng Tịch quay mặt đi không nhìn nàng ta. Không biết vì sao khi nghe xong những lời đó, Mộng Tịch lại càng chán ghét nàng ta hơn.
Thấy Dịch Vân Lạc không đáp, Cửu Thiên Huyền Nữ trong lòng có điểm không thoải mái, nhưng vẫn là cười khanh khách đi tới trước mặt Mộng Tịch , sau đó vờ kinh ngạc nói:
-Ồ, đây là đồ đệ người mới thu nhận, bất quá, thế nào vẫn là người phàm vậy? Ta còn tưởng rằng có thể làm đồ đệ người tư chất nhất định bất phàm, ngóng trông có thể sớm ngày thành tiên, đến cùng ta làm bạn. Hôm nay lại chán thế này, ta sao lại bầu bạn cùng một nha đầu thế này .
Như thế rõ ràng ý tại ngôn ngoại, mọi người nghe đều hiểu được. Mộng Tịch tức giận liếc nàng ta một cái, vừa muốn nói gì, lại nghe Dịch Vân Lạc lạnh lùng mở miệng:
-Nếu như không có chuyện quan trọng, chúng ta phải về Thiên Thanh , mời tiên tử trở về đi.
Dịch Vân Lạc xoay người dục rời đi, nhưng không nghĩ bị Cửu Thiên Huyền Nữ kéo cánh tay, nhíu mày, lập tức rút tay về. Trong mắt lộ hàn ý, tựa như phải đem toàn bộ thiên đình đều đông lại thành băng.
-Vân Lạc, ngươi một chút cũng không muốn nói chuyện cùng ta sao?
Cửu Thiên Huyền Nữ gay gắt nói:
-Mười tám năm trước đại chiến tiên ma, vừa hay ta chạy đến thấy Vô Tình kiếm rơi xuống biển, khi đó đều rất lo lắng. Về sau ta lại đem toàn bộ phạm vi bách nước mà tìm kiếm, thiếu chút nữa đã lật tung cả Đông hải, nhưng vẫn không tìm được ngươi, ngươi có biết lúc đó ta lo lắng cho ngươi thế nào không? Mười tám năm qua một chút tin tức đều không có, vất vả lắm bây giờ mới có thể nhìn thấy người, người lại đối với ta lạnh nhạt như vậy…
Lời nói càng nghe càng lạnh, Mộng Tịch nhịn không được quay đầu lại nhìn, không khỏi tránh một trận gió lạnh. Bộ dạng của nàng ta trông đáng thương như cảnh phu quân vắng nhà một mình nữ tử phòng không cô quạnh
Mộng Tịch bị ý nghĩ của mình làm cho run sợ, không khỏi nuốt một ngụm khí lạnh, xoa xoa cánh tay của mình, nhích lại gần Dịch Vân lạc, nhỏ giọng nói:
-Sư phụ, Tịch nhi lạnh quá!
-Lạnh?
Dịch Vân Lạc quay đầu lại, kinh ngạc hỏi, không hiểu ý nàng
Mộng Tịch dùng sức được gật đầu:
-Sư phụ, chúng ta mau trở về có được không, ngày mai sẽ phải xuống núi, Tịch nhi còn chưa sắp xếp hành lý.
Dịch Vân Lạc gật đầu, hoàn toàn không để ý tới Cửu Thiên Huyền Nữ phẫn nộ mang theo ánh mắt ghen ghét , kéo tay Mộng Tịch , liền mang theo nàng ngự phong ly khai . Bởi vì Dao Trì phía trên Côn Lôn, chỗ cực tây , Thiên Thanh lại là ở Đông hải , hai nơi khá xa, nếu như Mộng Tịch chính mình ngự kiếm, chỉ sợ là mười ngày nửa tháng cũng không thể quay về.
Nhìn bọn họ nắm tay rời đi , hai tay Cửu Thiên Huyền Nữ nắm chặt thành quyền, không ngờ, Dịch Vân Lạc luôn luôn xử sự lạnh nhạt, luôn giữ khoảng cách ngàn dặm với nàng, thế nhưng cũng có lúc ôn nhu như thế. Bất kể là ở Dao Trì, hay hiện tại, hắn đối với Mộng Tịch rất tốt làm cho nàng đố kị đến phát điên.
Hừ, đừng tưởng rằng ngươi ở bên cạnh hắn có thể có được hắn, đừng quên, các ngươi bây giờ là thầy trò, là kiếp này cũng không thể thay đổi sự thực. Hiện tại hạnh phúc, một ngày nào đó, sẽ nhận gấp bội thống khổ !
Trong con ngươi là cực ám trầm đen kịt, Cửu Thiên Huyền Nữ giận dữ xoay người rời đi, chẳng biết lúc nào, trong tay đã hơn một hoàng sắc chuông.