Triệu Phi Dương từ trong giậc mộng dần dần mở mắt, hắn cảm thấy cơ thể có một loại thư thái khó nói nên lời, sau đó liền nhớ đến giấc mơ tối qua thì không khỏi cười khinh bỉ chính mình.
Hắn thấy mình quả thật là một tên biến thái vô liêm sĩ, không ngờ có thể mơ được giấc mơ như vậy, thế nào mà không thể tu luyện rồi có một người phụ nữ xinh đẹp bước ra từ trong khối đá do hắn nhặt được ở trong Động Càn Khôn, hai người quan hệ với nhau rồi hắn có thể tu luyện.
Hắn vẫn còn nhớ sự việc trong giấc mơ đó, hắn sau khi quan hệ thì liền có thể tu luyện, một ngày lặng lẽ trôi qua, hắn đã trực tiếp trở thành tu chân giả, thành công đột phá Luyện Khí Cảnh tầng hai.
Theo hắn biết thì đó chính là tư chất của thiên tài vạn năm cũng chỉ có một người...
...
Theo những dòng ký ức trôi qua, Triệu Phi Dương lúc này mới phục hồi tinh thần. Nhìn đồng hồ trên tường đã . thì liền hốt hoảng nhanh chóng đánh răng rửa mặt rồi thay đồ chạy đến trường.
...
Lúc hắn vừa đến trường thì cũng mới ., Triệu Phi Dương liền thở dài một cái, bắt đầu bước vào lớp.
- Ê, thằng chó Dương kia, mày đứng lại cho tao!
Triệu Phi Dương vừa nghe tiếng la thì liền biết là phiền phức đến rồi, đó chính là tên Quang Lâm lần trước định bắt hắn đánh đập chứ đâu.
Triệu Phi Dương lập tức muốn chạy, thế nhưng, xung quanh hắn không biết lúc nào đã có hơn mười đó khối xen lẫn đang bao lấy hắn.
Lúc này, tên Quang Lâm đã đến bên cạnh hắn nói: - Ha ha, muốn chạy sao? Giờ mày chạy cũng không thoát đâu! Bây giờ ba tao không có ở đây, giáo viên cũng bắt đầu lên lớp rồi, hiện giờ không ai cứu mày được đâu!
Quang Lâm cười ha hả nói, sau đó liền cụm bàn tay lại, đánh mạnh về phía Triệu Phi Dương.
Bỗng nhiên, trong đầu Triệu Phi Dương phát ra một tiếng nói máy móc: "Tụ kết chân nguyên vào lòng bàn tay, bình tâm như nước, đánh thật mạnh!"
Triệu Phi Dương không chút nghĩ ngợi liền làm theo, sau đó một luồng chân khí tụ kết đến bàn tay hắn tạo ra một khí thế uy nghiêm bức người.
Triệu Phi Dương tung cao nắm đấm về phía Quang Lâm.
Lúc này, tên Quang Lâm cảm nhận được một luồng khí tức đáng sợ nên vội vã kêu to: - Dừng tay!
Triệu Phi Dương kịp thời bình tĩnh thu lại nắm đấm của mình, thế nhưng một luồng khí lực còn dư lại liền oanh trên người Quang Lâm.
"Phốc!"
Quang Lâm lập tức bay đi, va vào vách tường của trường, xương sườn gãy vài cái, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
- Ngươi...?
Bây giờ, mấy tên đi theo Quang Lâm vừa thấy cảnh này liền sợ ngây ngờ, một tên trong số đó chỉ vào Triệu Phi Dương lắp bắp nói.