Thẩm Di Châu lững thững theo sau, Lương Phong một mình đi xuống đến tầng dưới thì mới phát hiện anh không theo sau cô.
Khi cô quay đầu lại tìm anh thì nhìn thấy anh đang chào tạm biệt Lương Trân.
Sau đó cửa đóng lại, anh ở trên tầng trên đưa mắt nhìn xuống dưới.
Lương Phong cũng không đi lên, cho nên cô đứng cách anh một tầng, cong khoé môi cười: “Còn chuyện riêng tư gì mà em không thể nghe được hả?”
Mi mắt Thẩm Di Châu khẽ nhếch lên, sau đó anh không nhanh không chậm đi xuống dưới tầng.
“Không có chuyện riêng tư gì cả.”
“À, thế ông chủ Thẩm nói em nghe chút xem nào?”
Thẩm Di Châu ôm lấy bả vai Lương Phong rồi tiến đến sát gò má của cô, tựa như đang nói thầm bên tai cô: “Mẹ em hỏi, khi nào thì anh đến cưới em sớm một chút?”
Lương Phong cười rồi quay mặt đi chỗ khác, cô giả vờ bình tĩnh hỏi anh: “Thế ông chủ Thẩm định khi nào?”
“Anh nói chờ thêm mấy tháng nữa để trong bụng em có bé con rồi tính.”
Lương Phong bỗng giật mình nhìn anh, sau đó lập tức đoán được anh đang nói dối. Cô nhẹ nhàng đánh vào ngực anh rồi mắng: “Không đùa giỡn kiểu này đâu đấy.”
Thẩm Di Châu cười công cả mắt, sau đó nắm lấy cánh tay đang căng chặt của cô.
Đi xuống đến dưới tầng, sau đó Lương Phong cũng không đi xa thêm nữa. Cô chỉ khoanh tay nhìn anh ngồi vào ghế lái. Bởi vì chỉ xuống có một lát nên Lương Phong không cầm theo áo khoác.
Đang là mùa đông, cô chỉ mặc một chiếc áo lông mỏng màu xám tro, mỏng manh nhưng mềm mại. Trên đỉnh đầu là thứ ánh sáng vàng bao phủ lấy cô, trên khuôn mặt mộc trắng nõn là thứ ánh sáng trong suốt dịu dàng.
Mái tóc đen bị cô tuỳ ý buộc lại, có vài sợi tóc con tuỳ ý buông xuống hai bên.
Dưới ánh đèn mông lung, cô đang đứng bên ngoài xe của anh.
Thẩm Di Châu mở cửa sổ ra.
Lương Phong tiến thêm một bước rồi khom người xuống.
Không cần nói lời sâu xa gì, vào khoảnh khắc cô khom người xuống, anh cũng ngẩng đầu lên hôn cô.
Yên tĩnh như thế, dịu dàng cả một đêm đông.
Gió nhẹ nhàng thổi bay mái tóc của Lương Phong, cô vẫy vẫy tay rồi nhìn anh và nói hẹn gặp lại.
Thẩm Di Châu nhìn cô, khoé miệng cong lên: “Vào ngồi chút không?”
“Anh còn có lời gì muốn nói à?” Lương Phong hỏi.
Thẩm Di Châu như có như không gật đầu một cái, sau đó nhìn thấy cô vòng qua đầu bên kia và ngồi vào bên cạnh ghế lái.
“Sao…” Chỉ cho phép cô nói thêm một chữ.
Thẩm Di Châu kéo người tới phía trước.
Cửa sổ bên phía anh không biết đã đóng lại từ bao giờ, trong khoang xe yên tĩnh, giống như nơi này là cảng tránh gió chỉ thuộc về bọn họ.
Mờ ảo, riêng tư, an toàn, ấm áp.
Vì thế, anh giống như đang bóc vỏ một viên kẹo ngọt ngào.
Anh từ từ mở túi bao bì trong suốt bằng môi và răng, sau đó mút và nếm thử một cách cẩn thận.
Nghe thấy từ kẽ răng cô tràn ra nụ cười, anh hơi nhượng bộ rồi né ra.
Khi cô muốn nói chuyện thì môi của cô lại bị phong toả tiếp.
Anh giống như vô cùng kiên nhẫn.
Nhượng bộ, lại truy đuổi. Nhượng bộ, lại truy đuổi.
Hoặc chỉ đơn giản là anh không muốn để cô rời đi.
Cho đến khi Lương Phong đưa tay lên che trước miệng mình thì Thẩm Di Châu mới mỉm cười và lui về vị trí cũ.
“Em phải đi lên rồi.” Hai gò má của Lương Phong hơi nóng lên, giọng nói cũng tự nhiên dịu dàng lại.
Thẩm Di Châu dang tay ra, dáng vẻ trông cực kỳ thản nhiên. Anh cười rồi nói: “Đương nhiên.”
Lương Phong xoay người mở cửa ra, nhưng cô lại không mở được.
Cô biết là anh đang giở trò, cho nên chỉ có thể đành chịu đựng, cô cười và nhìn anh: “Giúp em mở khoá chút đi, ông chủ Thẩm.”Sau khi Thẩm Di Châu nghe thấy những lời này thì anh ấn mở khoá phía bên anh.
Nhưng vẫn không mở cửa phía bên Lương Phong.
Sau hai lần qua lại, Lương Phong gần như có thể xác định chắc chắn rằng Thẩm Di Châu đang giở trò. Có trời mới biết anh có ấn nút mở khóa hay chưa.
“Anh vẫn chưa nhấn mà, em không hề nghe được tiếng mở khoá.”
“Xe của anh khi mở khoá sẽ không có tiếng.” Dáng vẻ của anh trông cực kỳ thản nhiên, thậm chí anh còn dang hai tay ra tuỳ ý để Lương Phong tự mình đến xem.
Trong khoang xe mờ tối, ánh mắt của anh dường như trở nên dịu dàng hơn. Chỉ đảo mắt thôi mà cũng giống như ánh trăng đêm đông im lặng và nhẹ nhàng bao phủ lấy cô.
Cũng đầu độc cô.
Lương Phong nhìn anh.
Sau đó cô đưa tay che kín gương mặt không thể ngừng cười của mình.
Trong lòng cũng mềm mại hẳn đi.
Sau đó cô bỏ tay xuống rồi khẽ cười: “Anh không muốn để em đi.”
Đây không phải câu nghi vấn mà là một câu trần thuật.
Thẩm Di Châu nhìn cô rồi cười, anh sờ ngón tay của cô và nhẹ nhàng vuốt ve.
“Định ở lại mấy đêm?”
Lương Phong suy nghĩ một lát, sau đó dò xét hỏi anh: “Muốn ở hết sáu ngày còn lại của tháng này, được chứ?”
Giọng của cô là đang bàn bạc, lo lắng anh cảm thấy quá lâu.
Nhưng Thẩm Di Châu chỉ nhàn nhạt cười khẽ: “Được, thế sáu ngày sau anh đến đón em.”
Anh không hề từ chối cô.
Lương Phong hơi ngạc nhiên, nhưng trong lòng cô cũng có chút cảm thấy mềm mại.
“Trở về đi.” Anh nói.
Sau đó Lương Phong nghe thấy trong khoang xe truyền ra tiếng mở cửa rất nhẹ.
Đầu chóp mũi cô bỗng nhiên cảm thấy chua xót.
Rõ ràng đây không phải chuyện sinh ly tử biệt gì, càng đừng nói đến việc hai nơi này chỉ cách nhau mười mấy phút đi đường.
Nhưng dáng vẻ Thẩm Di Châu để cô đi vào lúc này lại khiến trong lòng Lương Phong bỗng nhiên cảm thấy khó chịu.
Cô nhớ tới khi đó ở Karuizawa, cũng nhớ tới khi đó ở London.
Cô muốn đi, anh đều không chút do dự để cô đi.
Cho dù là giờ phút này anh muốn giữ cô lại thì cũng chỉ giữ cô lại một lúc mà thôi.
Sau đó anh lại mở cửa lần nữa và để cô đi.
Cô nói muốn đi mấy ngày, anh cũng đều đồng ý.
Bàn tay của cô đang bị anh nắm cũng nhẹ nhàng buông lỏng ra.
Trong khoảnh khắc ngón tay anh rời khỏi tay cô thì Lương Phong liền kéo anh lại lần nữa.
Thẩm Di Châu đưa mắt nhìn cô.
Tay phải của anh bị cô nắm chặt lần nữa, sau đó anh nghe thấy cô nghiêm túc nói:
“Buổi trưa mỗi ngày anh nói tài xế đến đón em về ăn trưa đi.”
“Tháng 12 anh có rảnh ngày nào không? Không phải anh nói muốn dẫn em đi Florence à?”
“Ngày đó em xem hướng dẫn du lịch thì thấy nói rằng cạnh cung điện Pitti có một cửa tiệm cổ tên là Celeste Vintage, nơi đó bán đồ rất đẹp, đến lúc đó anh dẫn em đi dạo chút nhé?”
Ánh mắt của anh cẩn thận đảo quanh trên mặt cô để chắc chắn rằng lúc này cô đang rất nghiêm túc.
“Có rảnh không, ông chủ Thẩm?” Cô kéo cánh tay anh, giọng nói như đang dỗ dành.
Cằm khẽ tựa vào đầu vai Thẩm Di Châu, cô nhìn thấy anh hơi nghiêng đầu rồi dựa vào cô.
Ánh mắt yên lặng dây dưa như sợi tơ trong suốt.
Rõ ràng đang ở trong khoang xe mờ tối, nhưng cả hai người đều thấy rõ đôi mắt của nhau.
Thẩm Di Châu không nói gì.
Anh chỉ cúi thấp đầu xuống rồi nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Chỉ một chút rồi rời đi ngay.
Anh hỏi cô: “Về trước ngày giao thừa được không?”
Anh không quên lời hẹn vào đêm 30 với Lương Trân.
Lương Phong chủ động hôn lên khóe môi anh: “Đều nghe theo anh hết.”
Cuối cùng cô nhìn thấy sâu trong đôi mắt anh có một nụ cười nhẹ.
Trái tim Lương Phong cũng bình tĩnh lại, sau đó cô đang chuẩn bị đi lên thì nghe thấy Thẩm Di Châu từ từ nói:
“Cô Lương nói đều nghe theo anh, thế không bằng ngày mai chúng ta đi Florence được không?”
Lương Phong giật mình, sau đó cô mở cửa xe ra.
Gió lạnh lập tức tràn vào khoang xe.
Trong đêm đông yên tĩnh, hai người cùng ăn ý mà bật cười.
Cô vòng qua đầu xe, nhưng anh cũng không cản cô lại.
Bên trong cửa căn hộ, bóng dáng cô quay lại phía cầu thang và vẫy tay chào anh.
Thẩm Di Châu hạ cửa kính xe xuống, sau đó cũng không nói thêm lời nào nữa.
Khi cô lên phòng lần nữa rồi mở cửa sổ ra.
Cô nhìn thấy anh đang đánh tay lái.
Sau đó im lặng biến mất trong màn đêm.
Trong điện thoại truyền đến tiếng thông báo có tin nhắn.
Lương Phong mở ra xem rồi cười cong cả mắt.
- -- “Ngủ ngon nhé, bà Thẩm.”
- --
Thẩm Di Châu bị ép buộc phải sống qua cuộc sống một tuần không có cô.
Mỗi ngày vào bữa ăn trưa, anh đều lái xe đến dưới nhà Lương Phong rồi đón cô đi ăn cơm.
Có lúc ăn ở nhà, có lúc ăn bên ngoài.
Lúc ăn ở bên ngoài thì khoảng chừng một, hai tiếng sau sẽ đưa Lương Phong trở về.
Nhưng lúc ăn ở nhà thì thời gian không xác định được.
Anh luôn ăn rất lâu, thỉnh thoảng có khi tới tối mới đưa Lương Phong trở về.
Lương Trân “Không chịu nổi”, sau đó bà trực tiếp bảo Lương Phong mau mau trở về đi.
“Thật ra thì con đến đây ở cũng làm chậm trễ việc mấy chị em gái của mẹ đến đây đánh bài đó!”
Mấy chị em gái trong miệng Lương Trân chính là người mà ngày ngày cùng bà đi nhảy ở quảng trường, cũng có mấy buổi sáng Lương Phong cùng Lương Trân ra ngoài gặp mặt rồi.
Đều là các dì chừng 40, 50 tuổi, có phong cách ăn mặc rất đẹp à khiêu vũ ở bên cạnh công viên.
Trong lòng Lương Phong rất vui vẻ, bây giờ Lương Trân đã có nhiều bạn hơn, thời gian dư dả, cũng nên rèn luyện thân thể mỗi ngày. Không có cách dưỡng bệnh nào tốt hơn thế này.
Cô cũng từng hỏi Lương Trân là bên Thường Mãn Đức thế nào rồi? Lương Trân cũng không biết, bà nói rằng sau khi mình ly hôn với Thường Mãn Đức thì không hay qua lại nữa.
“Nhưng mà mẹ có nghe chú Nghiêm của con nói qua chút chuyện của Tiểu Sâm.”
Sắc mặt Lương Phong không thay đổi, cô nhàn nhạt đáp lại.
“Hình như bởi vì giấy chứng nhận hay vi phạm hợp đồng gì đấy, cho nên công ty bị niêm phong để kiểm tra.” Lương Trân nói: “Chú Nghiêm của con còn nói Tiểu Sâm vì chuyện này mà ngày nào cũng sứt đầu mẻ trán, kiểm tra cũng xem như chuyện nhỏ, nhưng nó bị nợ một khoản tiền lớn, không biết bây giờ thế nào rồi.”
Lương Phong vẫn như cũ không trả lời lại.
Lương Trân nhìn cô, sau đó yên lặng một lát rồi hỏi: “Thật ra thì mẹ vẫn luôn muốn hỏi, trước khi con đi thì thỉnh thoảng Tiểu Sâm vẫn hay đến nhà ăn cơm, mẹ thấy con không để ý nên cũng không nói. Nhưng mà bây giờ hai đứa…”
“Không lui tới.” Lương Phong nghiêng đầu nhìn Lương Trân, lạnh nhạt nói: “Anh ta đối với con không tốt, cho nên con không qua lại với anh ta. Lần sau nếu như anh ta còn đến tìm con thì mẹ cũng đừng mở cửa cho anh ta.”
Lương Trân yên lặng một lát.
“Nghe con.”
Lương Phong nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
Giọng của cô rất nhỏ, nhưng trong lòng lại không có chút cảm xúc nào.
Là anh làm, là anh làm.
Là anh báo thù giúp cô, từ đầu đến cuối anh đều muốn bảo vệ cô.
Anh vẫn luôn không hề nói cái gì cả.
Lương Phong xoay người nói đi phòng vệ sinh, sau đó khoé mắt của cô cũng dần nóng lên.
Ngày cuối cùng của tháng 11, Thẩm Di Châu theo như bình thường mà buổi trưa đến “Mượn” Lương Phong đi.
Sau khi lên xe, Thẩm Di Châu hỏi cô hôm nay Hạ Thầm mời đi ăn cơm, nếu cô không muốn đi thì sẽ không đi nữa.
Thẩm Di Châu còn chưa nói xong thì Lương Phong đã cởi áo khoác dài ra rồi xoay người ôm lấy anh.
Nụ hôn lấp kín sự nghi ngờ của anh, chỉ mấy giây này đã khiến anh không muốn hỏi nhiều nữa.
Cô hiếm khi chủ động và mạnh mẽ nhiều thế này.
Chiếc áo len mỏng và bó sát là trang phục thường xuyên cám dỗ anh “phạm tội”, chưa kể là lúc này cô còn đang thở gấp và há miệng.
Giống như cánh cửa đang mở ra và mời gọi anh tiến vào ngay lập tức.
Đâu còn để ý đến chuyện ngày hay đêm, đâu còn quản được ai đến và đi ở khu phố này.
Dù sao thì trên cửa sổ xe có dán chống trộm, suy nghĩ này khiến cả người Thẩm Di Châu nóng bừng lên.
Vì thế anh đưa tay ra ôm lấy eo Lương Phong.
Anh kéo vạt áo lông trong quần jean của cô ra rồi đưa tay chạm vào làn da nhẵn mịn của cô.
Giống như lời mời nhiệt tình, giống như niềm khát khao khi gặp lại.
Ngay sau đó bàn tay anh giữ lấy gáy của cô.
Thẩm Di Châu nghiêng đầu, cạy răng và môi của cô ra rồi hôn sâu hơn.
Không khí khô nóng và cái ôm gần như giam cầm của anh.
Cảm giác nghẹt thở, Lương Phong không kiềm chế được mà đánh vào ngực anh.
Thẩm Di Châu hơi buông lỏng cánh tay ra để cô lùi về phía sau.
Nhưng anh cũng không chịu buông tay hoàn toàn.
Trong khoang xe đang mở máy sưởi, hơi thở hỗn loạn cũng vì thế mà dây dưa cùng với nhau.
Khoé miệng cô ướt át, đó là nước bọt khi nãy không kìm được mà tràn ra.
Hơi thở chưa ổn định, gò má đỏ bừng lên như lửa đốt.
Cô nhìn thấy ánh mắt Thẩm Di Châu trần trụi nhìn cô.
Anh nhìn chằm chằm cô:
“Cửa kính xe có dán chống trộm.”
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Dán chống nhìn trộm bảo vệ ai thế, những người nằm bên trên cửa kính xe của hai người đều nhìn thấy cả đấy!