Trong thang máy yên tĩnh là một không gian khép kín hoàn toàn khác với bên ngoài.
Nhưng mà cũng không phải thật sự là một không gian khép kín, bởi nó khiến người ta không chút kiêng kỵ muốn làm gì thì làm.
Camera theo dõi với đèn đỏ nhấp nháy ở góc chéo phía trước, khi nhìn xuống không gian bên trong tháng máy, cảm giác như đó là một con quái vật im lặng đang ngủ đông.
Bốn phía bên trong thang máy đều là gương lớn, cho nên ánh mắt của Lương Phong chỉ dám rơi vào vị trí chiếc áo khoác dài của cô ở trong gương.
Thẩm Di Châu yên lặng đứng bên cạnh cô, sau đó anh ung dung đưa mắt nhìn chiếc thắt lưng cô làm rơi rồi lần nữa thắt lên eo của chiếc áo khoác dài mà cô đang cầm.
Máy sưởi bên trong thang máy quét qua làn da trần trụi của Lương Phong, nhưng lại không mang đến chút hơi ấm nào.
Cánh tay đang cầm áo khoác như trở thành một cánh tay giả mới lạ, được đặt trong tư thế không thoải mái nhưng lại không biết cách điều chỉnh như thế nào.
Lương Phong chỉ có thể đóng băng đứng ở bên cạnh anh.
Sau đó cô vô thức nín thở một lúc lâu, khiến sau lưng cô đổ đầy mồ hôi lạnh. Ánh mắt im lặng nhìn xuống cánh tay của mình, cô nhìn thấy ngón tay thon dài kia cầm thắt lưng rồi cẩn thận xuyên qua từng nút thắt.
- - Giống như ngày hôm đó, cô lấy hết can đảm đi vào phòng của anh một lần nữa.
Sau đó anh giúp cô buộc lại chiếc váy bị rộng, anh còn nói thứ cô nhận được đêm đó chính là “Ánh trăng từ đáy biển”.
Hôm nay, anh lại một lần nữa buộc lại chiếc thắt lưng mà cô làm rơi.
Trong đầu Lương Phong không ngừng suy nghĩ, thật ra thì ngày đó thứ mà cô nhận được cho đến tận bây giờ đều không phải là “Ánh trắng từ đáy biển”.
Mà đó vẫn luôn là “Hoa trong gương, trăng trong nước”.
Suy nghĩ của cô chìm nổi trên từng ngón tay của anh, đang trong lúc thất thần thì cô nghe thấy anh nói:
“Chặt rồi.”
Da đầu bỗng chốc tê dại, Lương Phong lập tức đứng yên tại chỗ, giọng nói khàn khàn: “Cảm ơn.”
Sau đó cô nghe thấy tiếng cười như có như không của anh, bước chân hơi lùi về sau rồi đứng phía sau lưng cô.
Trong mắt cả hai người chỉ nhìn thấy hai chân của chính mình.
Rất khó để đưa mắt nhìn lên trên, giống như là đưa tay chạm vào ngọn lửa nóng.
Hơi thở nhàn nhạt trên người anh truyền tới đây, như sợi lông vô tình quẩn quanh trên da thịt trần trụi của cô.
Rõ ràng không hề có bất kỳ sự đụng chạm nào, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được một loại cảm giác quen thuộc, nhiệt độ nóng bỏng truyền đến cũng khiến cô bỏng rát.
Từ phía sau truyền đến, ở nơi mà cô không nhìn thấy, mọi thứ vô tình bị phóng đại lên.
Lương Phong cảm thấy trong tim mình có thứ gì đó đang rực cháy, lửa nóng bắn tung toé khắp nơi, khiến cô đau đớn khó mà nói thành lời được.
Cô ấy nói, anh là anh của cô ấy.
Cô ấy nói, anh chính là anh trai cùng mẹ khác cha của cô ấy.
Lương Phong nghĩ rằng những thứ kia cuối cùng sẽ biến thành đoạn ký ức đen trắng mãi mãi bị lãng quên, nhưng bỗng nhiên, cô hồi tưởng lại một cách sống động về vô số khoảnh khắc khi mà cô nghĩ rằng anh đã thuộc về trái tim mình.
Hoang đường? Giễu cợt? Duyên số?
Vốn dĩ chính là cô có tội nên mới xứng đáng bị trừng phạt.
Cho dù biết Triệu Khinh Hòa là em gái của anh thì sẽ thế nào?
Mày cảm thấy hôm nay anh ấy sẽ yêu mày sao?
Trong thang máy yên tĩnh, Lương Phong nghe thấy giọng nói bình tĩnh của chính mình vang lên, mang theo một nụ cười gượng gạo, cô khẽ nói: “Sao trước kia em lại không biết anh là anh trai của Triệu Khinh Hòa.”
“Anh chưa từng nói với em sao?” Sau lưng cô, giọng nói của anh vẫn thờ ơ như cũ.
Giống như anh không quan tâm, hoặc là, anh thật sự không quan tâm.
Không quan tâm đến việc cuối cùng anh đã nói qua với cô chưa, không quan tâm đến việc rốt cuộc cô đã từng nghe thấy chưa.
Một loại cảm giác xấu hổ mãnh liệt bỗng chốc bao bọc lấy Lương Phong, có lẽ từ khi nãy lúc vẫn còn ở trong phòng, cô hẳn là nên biết rõ rồi chứ.
Bàn tay anh sờ lên gáy của cô rồi nhẹ nhàng nói, giống như đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt nhau:“Thả lỏng một chút.”
Anh đã xem cô thành một trong vô số người tên Lạc Sinh, thế mà cô vẫn còn tưởng rằng anh sẽ xem cô là Lương Phong của anh và anh cũng sẽ không có thêm một ai khác.
Cổ họng như bị khóa lại, cô nuốt khối băng giá rét vào bên trong.
Lương Phong nghe thấy tiếng cười trầm thấp của chính mình: “Ông chủ Thẩm nói qua với nhiều người quá rồi, quên một số người cũng là hợp lý.”
Bên trong thang máy lại trở nên yên tĩnh một lần nữa.
Cho đến khi cửa mở ra, cho đến khi cô im lặng đi ra ngoài, cho đến khi anh trở về dáng vẻ của một quý ông, sau đó hỏi cô:
“Cô Lương, bây giờ cô đang ở đâu?”
Đêm mùa đông giá rét, thậm chí cô còn quên mất phải mặc áo khoác dài của mình vào.
Cô còn nghĩ rằng gió lạnh thổi qua hành lang kia có lẽ là xuất phát từ trong lòng mình.
Lương Phong cong đôi môi không còn chút máu lên rồi nhẹ nhàng nói: “Không cần phiền anh.”
Cô nói xong thì xoay người đi ra khỏi gara xe.
-
Mùa đông năm nay nhanh chóng trôi qua trong cảm giác lạnh lẽo và chết lặng.
Thời gian Triệu Khinh Hòa về nước để gặp gỡ bạn bè vô cùng ngắn ngủi, sau đó cô ấy lại lần nữa phải bay về London. Năm nay cô ấy muốn trải qua Tết Nguyên đán với người nhà của mình, trước khi đi, cô ấy còn nói rằng mong sẽ gặp được Lương Phong ở London.
Trước đêm giao thừa, Lương Phong nhận được cuộc gọi của Hoàng Thu Ý. Phía phòng làm việc, nhân viên bất động sản cũng nói đã tìm được người thuê, từ đầu năm sau sẽ bắt đầu cho thuê. Đến lúc đó thì tiền thuê sẽ gửi đến tấm thẻ trong tay cô.
Vào đêm giao thừa, Lương Phong ở trong phòng bếp nấu cơm với Lương Trân.
Mặc dù máy hút khói đã bật ở mức tối đa, nhưng vẫn không thể hút hết khói dầu đang tràn ngập trong bếp. Bản thân Lương Trân cũng bị sặc khói nên bà đẩy Lương Phong rồi bảo cô ra ngoài xem tivi đi.
Lương Phong không nghe lời bà, cô vẫn ăn vạ ở trong phòng bếp.
“Con không giúp mẹ, mẹ phải qua đây ăn cơm tối đó.”
Lương Trân liếc cô: “Trước kia không phải vẫn là một mình mẹ nấu cơm tối cho cả nhà à?”
“Ôi, đầu bếp Lương giỏi thật đấy.” Lương Phong từ phía sau ôm lấy bà, cằm của cô dựa lên vai Lương Trân.
Lương Trân lắc lư bả vai, giọng nói có chút “Chán ghét”: “Bao lớn rồi mà còn muốn ôm thế này?”
Nhưng khi bà cúi đầu nhìn nồi thì khóe môi vẫn không kiềm chế được mà cong lên, đuôi mắt cũng bởi vì cười mà lộ hết cả nếp nhăn.
Mùi khói dầu nhàn nhạt khiến Lương Phong cảm thấy bình yên.
Cho dù cô từ trong mưa gió như thế nào rồi trở về nhà, thì Lương Trân vẫn là bến đỗ an toàn cho cô trở về.
Bởi vì chỉ có hai người ăn, cho nên cơm giao thừa cũng không làm nhiều lắm để tránh lãng phí.
Ba món mặn, một canh, còn có một phần cơm thịt dê sở trường của Lương Trân.
Không cần tuân theo quy tắc nào cả, chỉ có hai người dựa sát vào ghế sô pha, vừa ăn vừa xem chương trình chào xuân.
Tối hôm đó, hai người cùng nằm ngủ trên cùng một cái giường. Trong khu phố, tiếng pháo hoa vang lên vào đúng mười hai giờ, sau đó có người lặng lẽ rơi nước mắt.
Nhưng đến khi nói chuyện thì chỉ hỏi: “Vé máy bay và nhà cửa đều đã chuẩn bị xong hết rồi đúng không?”
Nước mắt của Lương Phong lặng lẽ chảy dài: “Tất cả đều xong hết rồi, ở bên kia cũng có bạn của con nữa.”
“Tiền có đủ không?”
“Thế là đủ rồi ạ.”
“Mỗi ngày đều phải vui vẻ một chút.”
“Biết ạ, chắc chắn sẽ vui vẻ.”
“Sau này có phải sẽ thấy con trên tạp chí thiết kế không?”
“Chắc chắn rồi.”
“Mẹ cũng biết Tiểu Phong của chúng ta chính là nhà thiết kế giỏi nhất thế giới này.”
“Con không phải.”
“Nhưng trong lòng của mẹ thì chính là như thế.”
Không thể nào nói được nữa, cô chỉ có thể chôn mặt thật sâu vào đầu vai của Lương Trân.
Trong bóng tối, Lương Trân vẫn giống như khi còn trẻ, từng chút từng chút một vỗ lưng Lương Phong.
“Học thật giỏi thì mẹ sẽ thấy vui vẻ. Còn nếu không học nổi nữa thì về nhà. Dù sao trên thế giới này vốn dĩ không phải chỉ có một con đường thẳng để đi, còn có thể đi quanh co lòng vòng mà, mặc dù thỉnh thoảng sẽ đi nhầm nhưng cũng không sao cả.”
-
Vé máy bay của Lương Phong được xác định sẽ bay vào đầu tháng 2. Trước khi đi, cô có đưa Lương Trân đến bệnh viện để kiểm tra lại lần nữa.
Bác sĩ nói rằng, trước mắt bệnh tình của Lương Trân đã ổn định rồi, chỉ là vẫn phải uống thuốc đúng giờ và rèn luyện cơ thể.
Lương Phong vẫn cứ dặn dò Lương Trân liên tục, cô nói nếu như sau khi cô đi, Lương Trân mà cảm thấy có chỗ nào không thoải mái thì nhất định phải báo cho cô biết đầu tiên.
Đương nhiên Lương Trân cũng luôn miệng đồng ý, bởi vì bà không muốn khiến cô phải phiền lòng thêm nữa.
Một ngày trước khi đi, Lương Phong đem hợp đồng cho thuê và làm chủ studio, còn có hợp đồng chuyển nhượng studio mà cô đã ký để vào một chiếc phong bì, cùng với thẻ ngân hàng có dán một tờ giấy ghi mật khẩu ở mặt sau, Lương Phong đều bỏ hết vào phong bì.
Trước đây, Lương Phong đã bán lại những món đồ xa xỉ, cộng thêm một số thứ linh tinh, tổng cộng thu về 720 vạn. Bây giờ hợp đồng thuê xưởng phim cũng đã có hiệu lực, chỉ cần cô đợi thêm một chút nữa thì trong vài ngày tới là số tiền trong thẻ sẽ tăng lên 800 vạn.
Lương Phong biết 800 vạn mà cô trả lại kia, không phải tất cả đều dựa vào cô, thậm chí có thể nói, tất cả là nhờ cái tên “Thẩm Di Châu” cho nên cô mới có thể trả được hết nợ.
Cô cũng biết, ngay từ khi bắt đầu cô đã không minh bạch. Hôm nay, số tiền 800 vạn này cũng không minh bạch nốt.
Nhưng đây là việc nhiều nhất cô có thể làm rồi.
Trừ đi 80 vạn để lại cho Lương Trân, thì số tiền còn lại trong tay Lương Phong cũng miễn cưỡng có thể đủ để nộp học phí năm nhất.
Các chi phí còn lại thì đều phải dựa vào việc cô kiếm tiền ở Anh.
Đoán được sẽ rất khổ sở, nhưng trong lòng cô cũng cảm thấy có một chút thoải mái.
Biết không thể nào trả lại cho anh một cách tương xứng, nhưng cái này cũng là cách duy nhất khiến lòng cô cảm thấy dễ chịu hơn.
Buổi chiều, Lương Phong đến bưu điện.
Cô nhớ đến lần gửi thư lần trước, hình như đã là chuyện của rất nhiều năm về trước rồi.
Khi đó cô lên năm nhất trung học, cô đã từng đến đây để gửi hai lá thư cho người bạn học tiểu học.
Sau đó cô có nhận được hồi âm không? Lương Phong đã chẳng còn nhớ nữa rồi.
Cô ngồi trong phòng khách ấm áp của bưu cục, sau đó cầm lấy một cây bút mực màu đen, viết từng chữ một:
Thẩm Di Châu.
Cô chưa từng cẩn thận xem kỹ từng nét chữ trong họ tên của anh. Trước kia tên của anh chỉ lướt qua giữa răng và môi của cô, hôm nay họ tên của anh lại xuất hiện bên ngoài bìa thư màu vàng, giống như lớp bụi lắng xuống và ghi vào trong ký ức, không bao giờ nhắc đến nữa.
Dán tem lên rồi trả tiền.
Sau đó cô đi đến chỗ hộp thư ở trước cửa.
Tâm trạng cô bình tĩnh như ánh mặt trời ngày hôm nay, gió bắc lạnh lẽo thổi qua từng sợi tóc của Lương Phong, mọi thứ đều sáng ngời và yên tĩnh.
Viết cái tên đó vào, có tiếng “Nghẹn ngào” khe khẽ vang lên.
Giống như muốn nói “Sẽ không gặp lại nữa.”
Sau đó cô đi dọc trên đường rồi trở về nhà, cô nhìn thấy Lương Trân đang kiểm tra lại danh sách hành lý giúp cô.
“Đồ đã gửi rồi à?”
Lương Phong gật đầu rồi nói: “Gửi rồi.”
“Thế thì hôm nay con nhất định phải thu dọn xong những món đồ cá nhân mà còn muốn mang lên máy bay nhé, không thể kéo dài thêm nữa đâu.”
“Được ạ.” Lương Phong vừa thay dép vừa nói: “Con đi thu dọn bây giờ đây.”
Trong phòng ngủ yên tĩnh, trên sàn nhà là một vali hành lý nhỏ bé đang được mở rộng ra.
Đồ của Lương Phong cũng không có nhiều lắm, mấy ngày trước Lương Trân đã giúp cô chuẩn bị theo danh sách rồi, cho nên bây giờ cô chỉ cần dựa theo danh sách và bỏ từng món đồ vào là được.
Cửa phòng ngủ không đóng, trong nhà thì không có ai nói chuyện, chỉ có thỉnh thoảng sẽ nghe thấy âm thanh lấy đồ và tiếng dép lê đi trong nhà.
Ngoài cửa sổ, ánh sáng sáng ngời và dịu nhẹ tiến vào phòng ngủ nho nhỏ, Lương Phong cúi đầu, sau đó im lặng kéo vali hành lý đến giữa tủ.
Sau đó cô bỏ ví tiền vào, bỏ giấy passport vào và bỏ máy tính xách tay mà cô muốn mang theo lên máy bay vào.
Cuối cùng ở nơi sâu nhất trong ngăn kéo, cô nhìn thấy thứ mà đã rất lâu rồi cô chưa thấy --- Là chiếc bật lửa màu trắng bạc.
Lấp lánh và yên tĩnh.
Giống như một đoạn ký ức mà cô đã quên mất, hoặc là ánh trăng mà cô đã cố cất giữ ở trong lòng.
Ánh mắt cô dừng lại trên chiếc bật lửa này rất lâu, thậm chí cô còn có thể nghe được mùi bạc hà thoáng ẩn thoáng hiện.
Trước mặt cô nhảy lên một ngọn lửa hư vô lạnh như băng, ngón tay của cô cũng bất giác đưa đến.
Một tiếng kim loại trong trẻo vang lên.
Lương Phong nhìn nó đến xuất thần.
Ngón tay cô nhẹ nhàng lướt qua nơi sần sùi kia, sau đó cô nhìn thấy ngọn lửa đang nhảy lên.
Sáng chói, linh hoạt, xinh đẹp, đầy mê hoặc.
Bên tai anh truyền đến tiếng cười của cô, anh nhắm mắt lại rồi hôn xuống. Trong phòng tắm yên tĩnh, anh ở bên cạnh cô và kể về Florence.
Mùa mưa ở Karuizawa cùng tiếng đàn piano mãnh liệt.
Sau đó ngọn lửa cháy lên một cách dữ dội, khiến ngón tay của anh bị mài thành một vết thật sâu.
“Lương Phong.”
“Lương Phong.”
“Lương Phong.”
Khoảnh khắc tỉnh lại, Lương Phong bỗng nhiên quay đầu.
Cô nhìn thấy Lương Trân đang đứng ở phía sau lưng mình.
“Bật lửa không thể mang lên máy bay.”
Lương Phong thất thần đứng yên tại chỗ, không biết cô có nghe thấy lời Lương Trân nói hay không.
“Bật lửa không được mang lên máy bay nha.” Lương Trân lặp lại một lần nữa.
Ánh mắt cô từ từ rơi xuống ngọn lửa kia. Cô nhìn thấy một cô bé đốt tất cả các que diêm vào mùa đông năm đó.
Một khắc sáng lạn, một khắc trời đất quay cuồng.
Mộng đẹp đủ rồi sao? Mộng đẹp đủ rồi sao?
Trong trời băng đất tuyết, ngọn lửa được đốt cháy đến khoảnh khắc cuối cùng.
Lương Phong im lặng nhìn chiếc bật lửa kia, sau đó cô giơ tay lên, dập tắt.
Đó chỉ là một giấc mộng đẹp của cô gái nhỏ đã chết vào mùa đông năm đó mà thôi.
Trong nền tuyết trắng xóa, mọi thứ đều đã kết thúc.
“Con không mang đi.” Lương Phong nhỏ giọng nói.
Sau đó bước chân của cô hơi lùi về sau, Lương Phong khom lưng xuống.
Nhẹ nhàng bỏ chiếc bật lửa kia vào thùng rác.