Mộng Hoàng Lương - Xuân Dữ Diên

chương 31: 31: người theo chủ nghĩa bi quan

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Những tấm rèm được ai đó dùng ngón tay vén lên để ánh sáng ban ngày nhẹ nhàng và tươi sáng tiến vào.

Đôi mắt lười biếng nhìn ra ngoài cửa sổ mấy lần nhưng cũng nhanh chóng mất đi hứng thú.

Sau đó lại chán nản mà ngồi xuống ghế sô pha rộng lớn, ngón tay sờ vào túi, sờ tới bao thuốc lá nhưng cuối cùng vẫn rút tay không ra.

Bác sĩ nói Lương Phong là do suy nghĩ quá nhiều cộng thêm đường huyết thấp.

Tối hôm qua lúc đưa cô đến bệnh viện, Hạ Thầm cũng nhanh chóng gọi điện đến.

Anh ta hỏi anh: “Lương Phong mang thai hả?”

Thẩm Di Châu tựa vào ghế sô pha trong phòng bệnh, anh im lặng rồi bật cười: “Chú chẳng phải người bất cẩn như thế.”

Hạ Thầm cứng họng, anh ta biết anh đang nói đến chuyện mình gây ra hai năm trước, nên cũng không trách được anh ta sau khi nghe được tin thì cảnh giác rồi lập tức gọi điện thoại đến.

“Cẩn thận đương nhiên là tốt, nhưng mà mấy chuyện này, khó tránh khỏi việc khiến người khác suy nghĩ nhiều.” Hạ Thầm lại nhắc nhở.

Thẩm Di Châu nhắm mắt lại, anh nghiêng đầu nằm trên ghế sô pha rồi nghe Hạ Thầm nói chuyện.

Trước đó anh cũng không phải người thích che giấu tính tình, đối với người bên cạnh cũng lười phí công đi giả vờ là tình nhân tốt nhất.

Chẳng qua bản tính anh thẳng thắn, anh cũng lười dùng miệng lưỡi để đi lừa phụ nữ.

Thẩm Di Châu cũng không thấy có vấn đề gì.

Chỉ là… Lương Phong.

Bây giờ cẩn thận nghĩ đến, thật ra Hoàng Thu Ý nói cũng đúng.

Cô ấy không muốn để mối quan hệ của Lương Phong và Thẩm Di Châu bị đưa ra ánh sáng quá sớm là vì nghĩ đến sự nghiệp của Lương Phong.

Nhưng nếu Lương Phong ở bên cạnh Thẩm Di Châu lâu dài, thì công khai cũng có sao đâu?

Lúc này anh không mong muốn mối quan hệ của hai người họ bị đưa ra ánh sáng, có phải bởi vì Hoàng Thu Ý cũng không tin tưởng Lương Phong có thể ở bên cạnh anh lâu dài cho nên anh tốt nhất đừng trở thành cành cây giúp đỡ tạm thời, để sau khi hai người chia tay thì mọi người cũng có thể nhìn thương hiệu này một cách trong sạch.

Thẩm Di Châu cảm thấy rất đau đầu.

Trong điện thoại, Hạ Thầm vẫn còn hỏi anh có chào hỏi với truyền thông trước không?

Thẩm Di Châu thuận miệng nói là đã cho người đi chào rồi nên không cần lo lắng.

Hạ Thầm cũng nói đến việc phải nói với những người trong giới, đỡ đến lúc đó họ lại đi nói bậy.

Ánh mắt Thẩm Di Châu bỗng nhiên lạnh đi, giọng nói cũng có chút mỉa mai: “Ba chữ Thẩm Di Châu của chú khiến người nghe cảm thấy mất mặt lắm sao?”

“Chú hai, con không có ý này.

Chuyện lần này quả thật…”

“Được rồi, chuyện này không cần phải chú ý đến.”

Thẩm Di Châu lạnh giọng cắt đứt lời nói của Hạ Thầm, sau đó anh vứt điện thoại sang một bên.

Ánh mắt khẽ mở ra, ánh đèn sáng ngời trên đỉnh đầu là thứ đầu tiên mạnh mẽ đánh thẳng vào mi mắt anh.

Anh liếc mắt nhìn người đang nằm trên tấm nệm trắng như tuyết kia, cô gần như không hề có chút sức nặng nào.

Tối hôm qua Hoàng Thu Ý còn cố ý ngồi ở mép giường tẩy trang giúp Lương Phong, nên giờ phút này khuôn mặt mộc của cô gần như tái nhợt.

Mái tóc dài màu đen được xõa ra, càng làm lộ rõ vẻ gầy gò và yếu ớt của cô.

Cũng giống như nhánh lan nhỏ bị bẻ gãy.

Thẩm Di Châu nhìn cô một lúc rồi lại nhắm mắt lại.

Anh vươn tay gác lên trán mình.

Nhưng giây tiếp theo anh đã mở mắt ra rồi đứng lên.

Anh mò gói thuốc lá trong túi rồi sải bước đi ra ngoài.

Bảy giờ sáng, giữa cái lạnh thấu xương của mùa đông, mỗi hơi thở như mở ra một con đường tuyết băng giá trong hốc mũi, mang theo cảm giác ớn lạnh thấu tận tim.

Gió lạnh thổi tung chiếc áo mỏng khiến nó dính vào khuôn ngực rộng của anh cùng với những làn khói trắng bay lên từ môi anh.

Khi cả người đã trở nên rét lạnh thì trong lòng anh mới cảm thấy thoải mái một chút.

Sắc trời trắng xóa đánh thẳng vào gò má của Thẩm Di Châu, một bóng mờ đổ xuống phía bên kia sống mũi cao.

Vì có gió nên mắt anh hơi nheo lại, đây là cách bình thường anh nhìn mọi người.

Lười biếng và không thèm quan tâm, ngay cả mí mắt cũng lười chẳng thèm nhếch lên.

Lại có cảm giác hô mưa gọi gió khiến người khác kính sợ.

Nhưng nghĩ đến tối hôm qua ở buổi biểu diễn, ngay cả hôn môi cũng chỉ có thể trốn ở trong phòng trang điểm để hôn.

Lại thêm chút chuyện nhỏ ngày hôm nay khiến tất cả mọi người đều hoảng sợ chạy đến nói với anh: Chuyện này không thể truyền ra được.

Vì sao không thể truyền ra được?

Từ khi nào Thẩm Di Châu anh lại trở thành người không thể để người ta nhận ra thế này?

Cách đó không xa, cửa bệnh viện từ từ mở ra, có một chiếc xe lái vào.

Ánh mắt Thẩm Di Châu lạnh lẽo nhìn chằm chằm dưới đất, anh đứng dưới tầng từ từ hút xong điếu thuốc kia rồi ném tàn thuốc vào thùng rác, trên khóe miệng còn mang theo nụ cười mỉa mai.

Sau đó anh xoay người trở về phòng bệnh.

Lương Phong đã tỉnh lại rồi.

Y tá giúp cô tháo kim trên tay ra và giúp cô vệ sinh rửa mặt.

Lúc đi ra thì gặp phải Thẩm Di Châu đang đẩy cửa tiến vào.

Lúc này, trên mặt mũi của cô đầy nước.

“Ngài Thẩm, sau khi cô Lương ăn sáng xong thì có thể trở về nhà được rồi.”

Thẩm Di Châu gật đầu, anh nhìn cô ta và nói: “Tôi đến rồi, cô ra ngoài trước đi.”

Y tá buông tay, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.

Phòng bệnh lại yên tĩnh thêm lần nữa.

Lương Phong đứng yên tại chỗ.

Khi Thẩm Di Châu đến gần, anh mang theo một cảm giác trong trẻo và lạnh đến mức rùng mình.

“Anh mới ra ngoài à?” Cô ngẩng đầu lên, sau đó hỏi anh.

“Em nghe nói à?”

“Không phải, trên người anh rất lạnh.”

Thẩm Di Châu cúi đầu nhìn cô.

Tóc mai hơi ướt của cô dính sát vào hai bên má.

Trên khuôn mặt vừa được rửa sạch sẽ là một đôi mắt đen láy đang ngẩng đầu nhìn anh.

Thẩm Di Châu không nhịn được, sau đó anh liền cúi đầu xuống và nhích lại gần đôi môi ấm áp của cô.

Cánh tay ôm lấy cả người cô, cẩn thận mút lấy đôi môi của cô.

Cảm giác ớn lạnh giữa môi anh và mùi thuốc lá bạc hà nhẹ nhàng trộn lẫn vào khoang mũi của Lương Phong, khiến cô bất giác nhắm mắt lại rồi tựa vào vòng tay anh.

Vải vóc lạnh như băng dán sát vào người cô, mang đến ý chí chiến đấu yếu ớt.

Nước bọt từ kẽ răng tràn ra ngoài, giống như muốn bồi thường cho cái hôn không sâu vào tối hôm qua.

Sau đó cảm giác hôn mê ập đến, Lương Phong đưa tay vỗ vào người Thẩm Di Châu.

“Không thở được.” Hai gò má cô đỏ ửng: “Nếu còn tiếp tục thì sợ là sẽ ngất mất.”

Thẩm Di Châu liếc nhìn cô rồi bật cười: “Sợ cái gì, nếu ngất xỉu thì không phải còn có anh à?”

Giọng của anh rất thoải mái, từ đáy lòng Lương Phong dâng lên chút cảm giác hoảng sợ mơ hồ.

Cô nhớ đến ngày hôm qua trước khi ngất xỉu, tiếng máy ảnh cứ thay phiên nhau kéo đến.

Ánh mắt của cô rơi vào chiếc cà vạt trước ngực anh, cô nhỏ giọng nói: “Anh không nên xông lên.”

Thẩm Di Châu cười lạnh, anh buông Lương Phong ra.

Anh xoay người đi hai bước rồi ngồi trở về chiếc ghế sô pha kia.

Hai chân anh bắt chéo lên nhau, ngón tay ma sát môi của mình, anh cười và nói: “Bây giờ bắt đầu chê anh cản trở em phát triển sự nghiệp rồi sao?”

“Không phải thế.” Lương Phong nhanh chóng trả lời.

Trên người cô đang mặc bộ đồng phục bệnh nhân rộng lớn, dáng người cao và gầy, mái tóc đen dài xõa ra sau lưng, đôi mắt của cô nhìn thẳng vào Thẩm Di Châu, hơi có chút giống ngày đó, đó là lần đầu tiên cô ở trong nhà Thẩm Di Châu.

Loại tỉnh táo và thản nhiên thấy chết không sợ đó.

Nụ cười trên mặt Thẩm Di Châu cũng từ từ thu lại, anh im lặng nhìn cô.

Bầu không khí cũng lạnh xuống, Lương Phong đứng cách chỗ anh không xa lắm, cô nhìn chằm chằm anh.

Thật ra trong lòng Lương Phong biết, cô có thể lừa gạt Nghiêm Sâm bao lâu đây?

Cho dù lần này không bị phát hiện thì sau này làm sao đảm bảo anh ta chắc chắn không biết? Hiệp ước giữ bí mật ký với Thường Mãn Đức có thể quản được ông ta, nhưng lại không quản được những người khác.

Cứ phải giấu Thẩm Di Châu mãi như ngày hôm qua sao?

Con người anh như thế, sao có thể để người ta hết lần này đến lần khác tạo oan ức cho mình chứ?

Chẳng qua là đêm hôm đó, lời cam kết của anh thật sự quá mê người, khiến cô đánh mất lý trí, choáng váng và thất bại mà nghĩ rằng có thể là người được ở bên cạnh anh thì mãi mãi không cần phải lo.

Nhưng chuyện tối hôm qua đã cảnh báo cho cô --- Sớm muộn, sớm muộn gì Nghiêm Sâm cũng sẽ biết hết mọi chuyện.

Biết cô và Thẩm Di Châu chưa chia tay, biết Thường Mãn Đức đã trả được nợ, biết Lương Trân đã ly hôn với Thường Mãn Đức, biết cô không còn chút mưu cầu nào ở anh ta nữa, cho nên Nghiêm Sâm đã không thể nào tìm kiếm thêm chút gì từ tay cô nữa.

Đó chẳng qua chỉ là chuyện thời gian mà thôi.

Một ngày nào đó trong tương lai, Thẩm Di Châu cũng sẽ ngồi trước mặt cô như hôm nay và biết mọi chuyện liên quan đến cô, không chỉ mỗi chuyện tám trăm vạn kia.

Anh sẽ biết ngày đó cô và Nghiêm Sâm tính kế Đới Minh Thiện, tính kế anh, rồi lại làm như nào mà trở về cùng chung gian phòng với Nghiêm Sâm.

Sau đó anh sẽ chất vấn cô: Tại sao?

Nhưng cô làm thế nào để cho anh một câu trả lời khiến anh hài lòng đây, rồi cô lại lần nữa cầu xin sự thông cảm của anh à?

Căn bản không hề có câu trả lời như thế.

Lương Phong biết rất rõ.

Cả người cô như bị kéo vào trong đáy hồ giá rét, ngay cả thở cũng trở nên khó khăn.

Lương Phong nhìn Thẩm Di Châu rất lâu, sau đó cô cười thành tiếng.

“Em chỉ cảm thấy hai chúng ta không thể lâu dài sao?”

“Không phải.” Lương Phong nói một cách chắc chắn: “Là sẽ không lâu dài.

Cho nên em rất biết ơn những gì anh làm cho em, nhưng thật ra thì không đáng giá.”

Ánh mắt Thẩm Di Châu từ từ rơi xuống, anh vừa tính mở miệng thì Lương Phong đã đến cạnh người anh.

Cô đỡ lấy đầu vai anh, ngồi lên người anh, sau đó cúi đầu và tiếp tục cái hôn chưa hoàn thành khi nãy.

Cô nếm được mùi thuốc lá đắng chát giữa môi anh, cũng nếm được sự mềm mại tan nát cõi lòng của cô.

Một quãng đường cùng đường bí lối, đã biết trước kết quả sẽ không thể thay đổi thành tốt hơn.

Càng đi về phía trước, cả người càng giống như vùi trong nhà tù, không cách nào có thể quay đầu lại.

Giống như trơ mắt nhìn mình trượt chân rơi xuống vách núi, nhưng vẫn không nhịn được mà mở mắt ngắm nhìn phong cảnh trên núi thêm một chút nữa.

Cho dù là mơ hồ, là đau khổ, là khó mà nắm bắt được.

Nước mắt cũng tự nhiên mà chảy xuống.

Lần này là Thẩm Di Châu đẩy cô ra.

Ngón tay anh nắm lấy cằm cô, sau đó lạnh giọng hỏi cô: “Sao em biết sẽ không lâu dài?”

Anh vẫn kiên quyết như thường lệ, nếu không lâu dài thì cũng phải do anh nói thì mới tính.

“Em là một người theo chủ nghĩa bi quan.” Nước mắt liên tục chảy dài trên khuôn mặt của Lương Phong, nhưng khóe miệng cô vẫn cười nói.

Từ khi nào cô biến thành người theo chủ nghĩa bi quan rồi?

Chắc là từ lúc ở bên cạnh anh cho đến bây giờ.

Tay Lương Phong nhẹ nhàng che miệng Thẩm Di Châu, ánh mắt từ từ cẩn thận nhìn kỹ mắt anh.

“Em không phải đang dùng cách lạt mềm buộc chặt, càng không ép anh phải đưa ra quyết định gì.

Anh không cần dùng cái gì để đáp lại em cả.” Cô từ từ nói.

“Thẩm Di Châu, chúng ta về nhà đi.

Em không muốn ở trong bệnh viện nữa.”

-

Thật ra chuyện buổi biểu diễn kia không khó giải quyết, đám người bên truyền thông đều đã được Hoàng Thu Ý đút lót qua.

Mọi người đều cầm tiền ăn cơm, không có ân oán cá nhân gì.

Tiền phù hợp, lời cũng nói rồi.

Trái lại là mấy người trong vòng truyền ra, Hạ Thầm lo lắng không phải không có nguyên do.

Nếu như là những người bạn gái trước kia của Thẩm Di Châu thì bị thấy cũng chẳng có vấn đề gì.

Nhiều nhất cũng chỉ đến các nơi hội họp ăn cơm rồi đánh bài.

Chỉ là lần này Lương Phong ngất xỉu trước mặt mọi người, mọi người còn đang kinh ngạc không biết phản ứng thế nào thì Thẩm Di Châu đã ôm người vào lòng trước rồi.

Ai sẽ tin rằng người con gái tên Lương Phong này chẳng là gì trong lòng Thẩm Di Châu chứ?

Nhưng Thẩm Di Châu hết lần này đến lần khác không bảo Hạ Thầm nói gì với những người trong vòng, giống như anh căn bản không hề quan tâm đến những lời bàn luận của người ngoài.

Sau đó Hạ Thầm lặng lẽ gọi cho Lương Phong, khi đó cô đã xuất viện rồi và đang ở nhà dưỡng bệnh.

Hạ Thầm hỏi cô có biết chuyện này đã bị truyền ra ngoài rồi không.

Trong điện thoại, Lương Phong tỉnh táo đến đáng sợ, cô nói đó là chuyện sớm muộn mà thôi.

“Cô cảm thấy thế à.” Hạ Thầm cười: “Thế chẳng phải tôi nên chúc mừng cô sớm à?”

Lương Phong cũng cười: “Cái này thật ra không cần thiết, vẫn giống như thái độ lần trước của tôi.

Đối với anh và đối với anh ấy, tôi đều không phải người quan trọng gì.”

Hạ Thầm im lặng một lát: “Tôi luôn cảm thấy cô có chỗ nào đó không đúng.”

Lương Phong im lặng cười híp mắt: “Anh ấy sắp về lại phòng ngủ rồi, tôi cúp trước nhé.”

Nói xong, Lương Phong để điện thoại lại trên mặt bàn.

Tiếng nước chảy trong phòng tắm cũng ngừng lại, Thẩm Di Châu ra ngoài, tóc đen hơi ướt, anh chỉ mặc một cái quần dài màu đen, dáng vẻ có chút lười biếng đi đến phòng khách tầng hai.

Lương Phong cùng đi, cùng anh dựa vào ghế sô pha mềm mại.

Thẩm Di Châu đưa tay cầm cái ly trên bàn lên và uống sạch, khi anh cúi đầu thì nhìn thấy Lương Phong đang cầm lấy quyển sách nhỏ mà cô chưa đọc xong ở trên bàn trà.

--- Quyển sách đó là lần đầu tiên của hai người, cô vừa chống khuỷn tay vừa đứt quãng mà đọc quyển sách đó.

Vốn dĩ anh còn nghĩ cô sẽ sinh ra bóng ma tâm lý với cuốn sách này, nhưng không ngờ sau này cô còn nghiêm túc mà đọc.

Thẩm Di Châu hỏi cô: “Chuẩn mực của hai người đến mức nào rồi.”

Lương Phong nghiêm túc đáp: “Vừa mới bắt đầu đã lên giường.”

Chân mày Thẩm Di Châu nhíu lại, anh hỏi: “Đối tượng của hai người cũng không phát hiện hả?”

“Bây giờ đã phát hiện.”

“Thế bây giờ nói thế nào?”

Lương Phong nhìn anh rồi cười: “Em còn chưa xem đến, nhưng mà, anh có từng đi Nhật Bản chưa?”

“Đi rồi.”

“Anh cảm thấy thế nào?”

“Cũng thế thôi.” Thẩm Di Châu nhàn nhạt nói.

Lương Phong lại hỏi anh: “Thế anh đã đến Karuizawa chưa?”

Cánh tay Thẩm Di Châu vòng qua sau lưng cô rồi ôm cô vào lòng.

“Em muốn đi à?”

Lương Phong đưa mắt nhìn anh một chút, sau đó cô từ chối: “Không phải, chỉ là ở trong sách nhắc đến chỗ này mãi.

Mai là mùa mưa, thời tiết vốn dĩ không thích hợp để ra ngoài đi chơi, nhưng mưa liên tục ở Karuizawa sẽ có một phong vị khác.

Lúc em đọc đoạn này lại nhớ đến trời mưa của mùa thu năm ngoái, anh và em cùng ngồi trong sân ở dưới tầng đấy, anh còn nhớ không?”

Thẩm Di Châu yên lặng một lát: “Nhớ.”

Trở về ngày hai người họ cãi nhau không vui, sau đó Thẩm Di Châu nhiều ngày liền cũng không liên lạc với cô.

“Sinh nhật em có phải ngày mười ba tháng bảy không?” Thẩm Di Châu bỗng hỏi.

Lương Phong giật mình: “Sao anh biết?” Nhưng một lát sau cô lại cảm thấy chẳng có gì kỳ lạ cả, anh có cái gì mà không biết chứ.

Thẩm Di Châu khẽ cười hai tiếng, sau đó đưa tay sờ thuốc lá.

“Vừa khéo anh cũng chưa đến đó, hay là lúc sinh nhật em thì cùng nhau bay qua đó chơi mấy ngày đi.

Đầu tháng bảy, có phải cũng là mùa mưa không?”

Lương Phong vội vàng từ chối: “Không muốn, chẳng qua là trong sách có viết đến, thật sự nếu là mùa mưa đi, chẳng lẽ hai chúng ta ngày nào cũng ngồi trong sân nhìn mưa à?”

Mí mắt Thẩm Di Châu khép hờ, anh nhẹ giọng cười.

Tay anh không lấy thuốc lá nữa, sau đó thăm dò vào trong vạt áo của Lương Phong rồi nhẹ nhàng phủ lên, giọng nói của anh bay bổng: “Cũng không phải không thể.”

Sách cũng được vứt sang một bên, cô cùng anh ngã vào trong ghế sô pha rộng lớn.

Thẩm Di Châu ngửa mặt, anh nhắm hai mắt lại, ôm Lương Phong ở trong lòng mình.

Giống như đêm hôm đó, hai người họ cùng nhau ngủ ở chỗ này suốt cả đêm.

Giờ phút này cũng lần nữa cảm nhận được loại cảm giác yên bình và ổn thỏa.

Nhưng Lương Phong không thể nào khống chế được cảm giác chua xót đang trào dâng trong lòng mình.

Cuối cùng cô có thể trải qua cuộc sống này bao lâu nữa đây? Qua một ngày, đếm một ngày.

Cô ép buộc chính mình không thèm nghĩ đến chuyện sau này và những ngày còn lại thì cô cảm thấy có thể nắm ở trong tay một ngày đã là rất tốt rồi.

Lương Phong cúi đầu dựa vào vai anh, men theo hơi thở của anh.

Suy nghĩ từ từ chìm xuống, bỗng nhiên nghe thấy anh nói:

“Anh chưa tặng quà sinh nhật cho em.”

Lương Phong nhắm hai mắt lại, giọng nói bay bổng: “Cái này cũng chẳng phải chuyện gì lớn cả.”

Trong phòng ngủ, máy sưởi im lặng chuyển động xung quanh hai người.

Ý thức của Lương Phong cũng dần dần nặng nề, sau đó chợt nghe thấy anh dùng giọng điệu như ngày thường, như vuốt ve gương mặt khô ráo và mềm mại của cô, khiến người khác không nhịn được mà vui sướng.

Anh nói:

“Nhưng anh muốn có chút chuyện quan trọng này.”

Nhớ ngày giao thừa hôm đó, anh đã cùng cô đón giao thừa.

Cô nói muốn có một chuyện quan trọng để nhớ, anh liền cho cô một chuyện quan trọng để nhớ.

Cô nói từ nay về sau anh còn có thể đón dịp quan trọng này với rất nhiều người, anh lại nói anh chỉ có mỗi cô để cùng đón dịp quan trọng.

Tim cô như bị kí ức cắt ra, máu tươi lạnh băng như dòng nước chảy ra lạnh cóng khắp người.

Lương Phong mở mắt ra, cô nhìn trần nhà trắng như tuyết.

Nhưng cô không nói bất cứ câu nào cả..

Truyện Chữ Hay