Mộng Hoàng Lương - Xuân Dữ Diên

chương 20: 20: tình ý mỏng như sợi tơ tằm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lương Phong đứng yên tại chỗ, cô nhìn Thẩm Di Châu từ từ bước đến bên cạnh mình.

Bàn tay anh lau gò má cô, thoáng dùng chút sức, bắt cô ngẩng mặt lên đối diện với ánh mắt anh.

Trong cầu thang trống trải, không biết từ đâu có một cơn gió lạnh thổi quanh người cô.

Lương Phong muốn lên tiếng, nhưng cô lại có cảm giác cho dù có nói ra cái gì thì cũng chỉ như đang diễu võ dương oai trước mặt Thẩm Di Châu.

Quá giả tạo.

Ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy giống như đang tự lừa dối mình vậy.

Rõ ràng là Lương Phong cô trăm phương nghìn kế từng bước luồn cúi mới được đứng bên cạnh anh, bây giờ lại nói gì mà không muốn mượn tên tuổi của anh để diễu võ dương oai.

Quả thật là một chuyện hài.

Một nỗi buồn không biết từ đâu vội vàng kéo đến.

Nhưng cô thực sự không muốn lợi dụng chút tình cảm mà Thẩm Di Châu để lại cho mình một cách vô lương tâm như thế.

Từ trước đến nay, Lương Phong cảm thấy tình cảm hiếm có giữa người với người rất quý giá.

Nếu dùng không cẩn thận, không kiềm chế, thì cho dù có thể mang đến cảm giác vui thích nhất thời nhưng cuối cùng nhất định sẽ dẫn đến phản ứng dữ dội khó lường.

Có lẽ Thẩm Di Châu cũng không xem tình cảm của bọn họ là thứ tình cảm lớn lao gì, nhưng đối với Lương Phong thì cô lại rất cảm kích.

Nhưng bây giờ, cô ngẩng đầu nhìn nụ cười trên mặt Thẩm Di Châu khiến cô lạnh sống lưng.

Lương Phong không thể nói ra được một chữ nào.

Ai có thể tin tưởng rằng một người cố ý đến gần Thẩm Di Châu sau đó nói mình quý trọng tình cảm của anh nên không muốn dùng danh tiếng của anh để diễu võ dương oai à?

Nói cô “Phủi sạch mối quan hệ” quả thật hợp lý hơn.

Cuối cùng chỉ có thể rơi vào im lặng.

Lương Phong rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi.”

Cô không tranh cãi điều gì cả.

Bàn tay anh cũng vì thế mà hướng xuống, nâng cằm cô lên.

Thẩm Di Châu càng ngày càng dùng sức ép buộc cô, dùng một lực nhẹ lên cổ tay khiến cô lại nhìn anh.

Dưới ánh đèn, cô lại ngẩng đầu nhìn ánh mắt anh, nhưng đã không còn sự hốt hoảng và hối hận.

Cô trở nên rất bình tĩnh, giống như một vũng nước trong đêm tối.

Điều này cũng phản ánh sự tàn ác trong biểu cảm của anh.

Lương Phong mím chặt môi, lại nhìn thấy tay Thẩm Di Châu buông lỏng.

Anh không nhìn Lương Phong mà xoay người đi xuống tầng.

Lương Phong bỗng nhiên nghẹn lại, cô không biết mình có nên đi theo hay không.

Khi đến khúc rẽ, Thẩm Di Châu dừng bước.

Anh hơi nghiêng người, lạnh lùng cười: “Sao nào, còn muốn anh mời em sao?”

Tim Lương Phong bỗng rơi xuống.

Ngực cô như bị khoét một lỗ to, gió lạnh không tiếng động mà gào thét xuyên qua.

Lời anh nói không hề che giấu sự lạnh lùng và khinh miệt, như là hất cho cô một chậu nước lạnh không biết từ đâu kéo đến.

Lạnh đến nỗi môi và răng cô không khỏi run rẩy.

Nhưng trong giọng nói của cô vẫn đang kiềm chế cảm xúc, cô chỉ trả lời: “Tới đây.”

Suốt quãng đường đi theo sau Thẩm Di Châu, cô không dám tiến lên quá gần anh, cũng không dám đi quá xa anh.

Phía xa xa, cách bốn, năm bậc thang, cô từng bước, từng bước đi theo phía sau anh.

Tự nhiên cô nhớ tới tối ngày hôm qua, hai người chen chúc nhau trên ghế sô pha, cô được anh ôm trong lòng.

Ánh đèn dịu dàng, bầu không khí rất thân mật.

Anh nghiêng đầu, im lặng hôn cô.

Mặc cho quần áo dính sát vào người, ngay cả cái ôm cũng mang theo sự ấm áp khó tả.

Nhưng bây giờ, bóng lưng anh đi phía trước lại trở về dáng vẻ lúc ban đầu, lạnh như băng, khiến người khác khó mà đến gần được.

Lương Phong cảm thấy mình cũng không biết vì sao mọi chuyện lại trở thành như thế này.

Trong lòng bỗng cảm thấy chua xót khó nói được.

Lúc đi xuống dưới tầng, cô thấy xe của Thẩm Di Châu.

Tài xế này là người mà cô chưa nhìn thấy bao giờ, nhưng vừa gặp mặt đã gọi cô là “Cô Lương”.

Lương Phong không nói gì, chỉ có thể gật đầu một cái rồi ngồi lên xe.

Đêm mùa đông, đường phố cũng trở nên vắng vẻ hơn.

Thẩm Di Châu không hề muốn nói chuyện với cô, Lương Phong cũng tự giác ngồi vào chỗ bên kia của mình.

Khoảng cách ở giữa rất rộng, ánh mắt cô nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Đồ giống như đồ cổ, không hề có âm thanh.

Lương Phong nhìn đường đến xuất thần, cuối cùng cũng thấy chiếc xe lái vào biệt thự của Thẩm Di Châu.

Cô bước xuống xe.

Lúc vào cửa thay giày thì hai người mới đứng gần hơn một chút.

Lương Phong không nhịn được nữa, cuối cùng cô vẫn là người lên tiếng trước phá vỡ cục diện bế tắc này.

“Anh ăn cơm tối chưa?”

Nhưng lời vừa ra khỏi miệng đã cảm thấy không đúng.

Đã khuya rồi.

Ánh mắt Thẩm Di Châu chuyển sang nhìn cô, anh im lặng nhìn vẻ mặt căng thẳng của cô.

Ánh đèn vàng ấm áp chỗ huyền quan chiếu xuống gương mặt cô, cũng làm nổi bật vẻ mềm mại của cô.

Cô đang cầu hoà.

Nhưng anh chẳng qua chỉ im lặng cởi áo khoác rồi đưa cho dì bên cạnh.

Sau đó lạnh lùng nói: “Đi tắm.”

Mục đích của anh rất rõ ràng cũng mang theo chút nhục nhã.

Giống như một cái tát vang dội.

Cả người Lương Phong lạnh run lên, nhất thời cô chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

Nhưng cô vẫn bình tĩnh cười, sau đó gật đầu nói: “Được.”

Cô xoay người đi lên phòng.

Lúc đi đến phòng vệ sinh mới cảm giác được mình căn bản không mặc áo khoác trở về, mới nãy xuống tầng vội vàng quá nên chỉ mặc một lớp áo nhung mỏng.

Giờ phút này cô mới cảm nhận được không khí mùa đông lạnh từ đầu đến chân.

Lương Phong nhắm mắt lại để tỉnh táo hơn chút, cô lấy điện thoại ra nhắn cho Hoàng Thu Ý là mình đã lấy được dây chuyền rồi.

Sau đó cô thay quần áo, mở nước nóng lên.

Người cũng bị cọ rửa đến mức muốn đỏ hết lên nhưng Lương Phong vẫn cảm thấy tim lạnh như băng.

Khi thở thì có cảm giác như đang đứng giữa một vùng tuyết rộng mênh mông, mỗi hơi thở đều cần phải có dũng khí vô cùng lớn.

Sau khi lau tóc gần khô, Lương Phong mở cửa phòng tắm ra.

Khi cô ngước mắt lên thì thấy Thẩm Di Châu đã cởi áo khoác, anh đang ngồi trên ghế sô pha hút thuốc lá.

Trong phòng không mở đèn, cực kỳ giống lần đầu tiên cô gặp anh trên sân thượng.

Thẩm Di Châu ngồi trong bóng tối ngang nhiên quan sát cô.

Sau đó anh đứng dậy đi đến trước mặt cô.

Vốn dĩ cửa không hề chật hẹp, là bởi vì anh cùng vào nên mới chật hẹp.

Lương Phong mặc áo ngủ có dây đeo, tấm lưng trần tựa vào khung cửa lạnh lẽo.

Cô cụp mắt xuống, im lặng trong vài giây rồi lại ngước mắt lên nhìn anh.

Giọng nói vẫn dịu dàng, cô hỏi anh: “Em giúp anh tháo cà vạt nhé.”

Sắc mặt không thay đổi, anh mở rộng hai tay giống như đồng ý lời đề nghị của cô.

Lương Phong đưa tay cẩn thận tháo cà vạt của anh ra.

Sau đó cô hơi nghiêng người nhường đường cho anh: “Anh vào tắm đi, em ra ngoài trước…”

Nhưng cô còn chưa nói xong thì có một bàn tay kéo cánh tay cô rồi xoay cả người cô lại.

Sau đó nhẹ nhàng đẩy một cái, đè cả người cô dán sát lên vách tường của phòng tắm.

Tường bằng gạch sứ lạnh như băng bỗng chốc kích thích da cô, nhưng vì bất ngờ không kịp đề phòng khiến Lương Phong hét chói tai.

Rồi sau đó cô phát hiện cổ tay bị anh nắm lấy, mặt vải mềm mại và mát lạnh trói chặt lấy cổ tay cô.

-- Là cà vạt khi nãy cô tự tay tháo cho anh.

Lương Phong cũng không phát ra âm thanh nữa.

Không phải là cô không biết sở thích của anh.

Khi đó trên ghế sô pha đọc sách, cô luôn cảm thấy mình vẫn nắm trong tay dù là một chút tỉnh táo nho nhỏ.

Đủ để cô tiếp tục đọc cuốn sách này, đủ để cô có thể ôm chặt lấy mình và không hoàn toàn suy sụp.

Đến hôm nay cô đã biết, cô tỉnh táo và không bị phá vỡ hoàn toàn chẳng qua là vì anh cho phép.

Anh cho phép cô chừa lại cho mình một con đường sống, anh cho phép cô giữ lại chút tôn nghiêm.

Mà hôm nay anh muốn cô hoàn toàn thuần phục và cúi đầu, cô cũng không có cách nào trốn thoát được.

Không phải cô muốn phát ra tiếng, mà là vì suy nghĩ đã sớm bị đánh vỡ và tan nát.

Những viên gạch màu trắng sữa bị sức nóng nung thành một lớp sương mỏng, sau đó được làn da của cô nhẹ nhàng lau đi.

Thật sự là không thể chống đỡ thêm nữa, cô lảo đảo lắc lư như đi trên mặt đất lạnh như băng.

Cô cầu xin để mình được ngã xuống, kết thúc hết mọi thứ.

Nhưng cô lại đáp xuống một tấm vải mềm mại.

Lương Phong nhớ đến khi còn bé, có lần cô được Lương Trân mang đến bờ biển chơi đùa.

Từng cơn sóng thay phiên nhau vỗ lên ngón chân cô, cô kéo tay Lương Trân say mê đi đến chỗ sâu nhất.

Cho đến khi từng cơn từng cơn sóng to nhất cứ thay phiên nhau xô ngã cô.

Người bị nước cuốn trôi, hoàn toàn mất kiểm soát.

Cũng giống như bây giờ.

Cô hoàn toàn bị những đợt sóng mãnh liệt nơi này cuốn trôi, người cô hoàn toàn bị những lần quất roi chi phối.

Nước mắt không cách nào khống chế được mà rơi xuống làm ướt luôn cả mặt chăn mềm mại.

Thời gian trong ý thức cằn cỗi mất đi thước đo, không biết qua bao lâu, anh cuối cùng cũng buông tay ra.

Cả người Lương Phong ngay lập tức ngã xuống giường.

Giống như một lữ khách đi chân trần trên tuyết rất lâu và cuối cùng cũng kết thúc hành trình của mình.

Lương Phong nhẹ nhàng khép đôi mắt của mình lại.

Giọng anh như từ một nơi rất cao vọng xuống, lời nói rét như tuyết rơi xuống bên tai của cô:

“Anh không thích em ngồi cách xa anh như thế.”

Anh nói lúc cô ngồi trên xe với anh.

Rồi sau đó anh đi xuống giường nhặt quần áo lên.

Phòng ngủ tĩnh mịch như thế, rất lâu cũng không vang lên tiếng động nào khác.

Trong tai Lương Phong có chút ù ù, như thể linh hồn của cô đang chậm rãi bay lên bầu trời cách đó không xa.

Đưa mắt nhìn xuống chính mình.

Cũng nhìn về phía người đàn ông cách đó không xa.

Đúng rồi.

Đây chính là người đàn ông khiến cô cảm thấy sợ hãi ngay từ lần đầu tiên gặp mặt.

Anh có thể nói chuyện nhẹ nhàng và chậm rãi với cô, anh cũng có thể nói chuyện gay gắt với cô.

Cho dù tự cảnh cáo mình thế nào đi chăng nữa, rằng cho đến bây giờ anh cũng chỉ là vui đùa một chút thôi.

Nhưng cô vẫn không nhịn được mà lưu luyến ánh đèn ban đêm nằm ôm nhau, cảm thấy tim run lên vì lời nói yêu thương trong miệng anh.

Mà hôm nay, cô đã mắc một chút sai lầm rồi.

Cánh tay vẫn bị trói ở sau lưng, cô nghe thấy tiếng mặc quần áo của anh dừng lại.

Bước chân đã đi ra đến cửa.

Khó khăn lắm Lương Phong mới có thể cử động người, miệng và mũi cô từ trong chăn chui ra để hít một chút không khí.

“...Thẩm Di Châu.” Cô gọi tên của anh.

Tiếng bước chân cũng dừng lại.

Lương Phong không nhịn được mà rơi nước mắt.

Bởi vì chính cô, mà cũng bởi vì Thẩm Di Châu.

Cô lẩm bẩm, càng giống như đang nói cho mình nghe: “Trước kia em từng nói với anh rồi, em không muốn dùng mẹ em để kiếm sự cảm thông từ anh, công cụ khiến anh yêu mến, đó là bởi vì em quý trọng tình cảm của em và mẹ mình, nó không nên trở thành công cụ để em mưu cầu lợi ích.”

“Anh nói xem, em lấy danh tiếng của anh để ra ngoài diễu võ dương oai quá đơn giản rồi.

Chỉ cần nói tên của anh thì mọi chuyện đều sẽ trở nên đơn giản hơn.

Khiến anh vui vẻ, em cũng vui vẻ.

Tại sao em không làm thế?”

Giọng cô nhẹ nhàng giống như một làn khói trắng trong màn mưa đêm mang theo chút ẩm ướt và tiếng cũng nhỏ dần đi, cô nói: “Chẳng qua bởi vì không bỏ được.”

Lương Phong khẽ cười một tiếng.

Trong phòng ngủ mờ tối, thật ra Thẩm Di Châu không nhìn rõ vẻ mặt của cô lắm.

Nhưng anh vẫn như bị một bàn tay vô hình giữ chặt tại chỗ, không thể nhúc nhích.

Nghe cô như mê sảng nói như thế:

“Chỉ là… là em cảm thấy không bỏ được, không bỏ được tình ý mỏng như tấm tơ của chúng ta… dùng rồi sẽ rất nhanh hết.”

Nói xong, Lương Phong giùng giằng từ trên giường ngồi dậy.

Cô lảo đảo lắc lư đặt chân xuống đất, sau đó đứng lên.

Giống như muốn rời đi.

Như đã thất vọng đối với anh.

Như là, tự tay cắt ngang lời nói của mình, tình ý của bọn họ giống như một lớp tơ mỏng.

Thẩm Di Châu im lặng nhìn cô, có một loại phiền lòng không nói thành lời dâng lên trong lòng anh.

Anh chưa từng có loại cảm giác này.

Giống như một ngọn lửa thiêu cháy người khác..

Truyện Chữ Hay