Ánh sáng của từng bóng đèn lung linh lan tỏa xen lẫn nhau, khiến nhà kính trở thành một vùng sáng giữa ngôi trường yên tĩnh.
Tôi ngồi thở dốc một hồi, bao lâu rồi không chạy nhiều như vậy, làm một con người ưa thích nhàn tản như tôi có chút ghét bỏ. Chỉnh trang lại mái tóc rối loạn, tôi dựa tay đứng dậy nhìn xung quanh, nhanh chóng nhét những thứ đồ tôi nghĩ là có ích toàn bộ cho vào túi xách balo nhỏ được treo trên tường. Suy nghĩ đến vấn đề diện tích, tôi đa phần chỉ chọn những vật dụng nhỏ được lấy trong thùng chuyên đựng dụng cụ kĩ thuật.
Mở ngăn kéo, tôi vui vẻ phát hiện có thêm vài chiếc đồng hồ đeo tay. Phải nói sống mà không biết thời gian sẽ bất tiện bao nhiêu, tôi cũng không phải người như các cụ ngày xưa có thể nhìn trời đoán giờ.
Tôi mở ra soi xét. Đồng hồ vẫn đang chạy, hiển thị bây giờ là bảy giờ bốn mươi phút. Bấm đốt ngón tay nhẩm tính một chút, từ lúc tôi tỉnh dậy là xế chiều đến khi tới đây có lẽ cũng nằm trong khoảng thời gian này. Tôi cầm một cái đeo trên tay trái, mấy cái còn lại cứ cất tạm, nếu gặp hai người họ thì sẽ đưa ra.
Loanh quanh trong căn nhà nhỏ, cảm thấy không còn gì hữu ích, tôi khoác lên balo mở cửa chuẩn bị trèo xuống.
Kì thực tôi hoàn toàn có thể ở đây đợi bọn họ, trong đây rõ ràng an toàn hơn bên ngoài, khuất dưới chỗ tối càng là khó phát hiện, ở trên cao lại càng thuận tiện nhìn xa. Nhưng so với một mình nhát gan ở đây thì không bằng mau chóng hội họp cùng anh Sai và Tina. Ai biết khi nào hết điện, nhân lúc này mà không đi, đến khi một lần nữa tối đi. Vậy càng nguy hiểm.
Tôi đi ngược lại con đường cũ. Vừa đi vừa thầm mắng vì sao ở đây không có một chiếc xe nào, giầy trượt thôi cũng được.
Qua một lát, sau khi tính tính toán toán rẽ mấy đường rẽ, vòng mấy đường vòng, tôi đã thành công gia nhập hội mù đường. Tôi sao có thể tự tin cho rằng có thể tìm được họ ngay đây. Nhà kính tuy không tới mức quá rộng nhưng bởi vì cây cối um tùm dễ dàng khiến con người lạc mất phương hướng.
Nhưng không để tôi phải bối rối lâu, khi tôi đi qua những hàng cây hồng thân gỗ, một thanh âm nhẹ nhàng cất lên sau lưng:
– Xin chào!
Tôi hơi giật mình quay nhanh người lại nhìn theo hướng phát ra giọng nói xa lạ kia.
Mái tóc thẳng cá tính được cột đuôi ngựa ra sau, để lộ ra vầng trán cùng khuôn mặt xinh đẹp sáng sủa. Giống nhau cùng một bộ đồng phục, nhưng khoác trên mình cô lại toát lên vẻ phóng khoáng. Một bên bàn tay quấn đầy dây băng giống như các võ sư trong phim. Cô mỉm cười thân thiện, hướng tôi vươn tay ra:
– Xin chào! Cần tôi chỉ đường không?
Theo động tác của cô, tôi cũng tỉnh táo lại. Đây là người thứ ba từ khi tôi tới đây được gặp. Vốn gặp được anh KanSai và Tina, tôi nghĩ rằng giấc mơ này chỉ cho những người thân quen gặp nhau. Hay do trí nhớ tôi lại có vấn đề rồi? Giống như khi gặp được anh KanSai. Tôi cũng mỉm cười đáp lại nhưng không vươn ra bắt tay:
– Tôi tên Rannie, có thể gọi tôi là Ran. Tôi có thể biết tên cậu không?
Như nhìn ra sự đề phòng của tôi, cô nhoẻn miệng cười càng rõ hơn, thực tự nhiên thu tay về:
– Cứ gọi tôi là Sarrchi. Đừng lo lắng, tôi cũng giống Ran bị cuốn vào đây thôi. Và, chúng ta cũng từng gặp nhau một lần rồi.
Tôi tỏ vẻ ngạc nhiên nhưng cũng không dám hoàn toàn tin tưởng. Đối với người bỗng dưng thình lình xuất hiện nói quen biết bạn rồi tốt bụng chỉ đường cho bạn, cho dù có là người quen biết cũng phải ôm mấy phần nghi ngờ. Huống hồ gì tôi còn chẳng nhớ người trước mặt này là ai.
Sarrchi có vẻ bất đắc dĩ, lại lặp lại câu hỏi lúc đầu: “Không phải Ran rất muốn tìm bạn mình sao, có muốn tôi chỉ đường không? Ran muốn hỏi gì thì cứ tìm được họ trước đã rồi nói sau.”
Tôi mặc dù vẫn còn nghi ngờ, nhưng đành phải nhân nhượng. Cô ấy nói vậy tức là biết bọn họ ở đâu, tôi cũng không cố chấp rồi tự mình đâm đầu luẩn quẩn vào tìm đường. Vả lại trông Sarrchi cũng không giống người xấu.
Nhận được cái gật đầu đáp ứng của tôi, Sarrchi nhanh nhẹn kéo tay tôi đi về hướng ngược lại. Có lẽ sợ tôi chạy mỏi chân nên Sarrchi đi rất thong thả. Tôi đúng là thương cho đôi chân của mình thật, nhưng vì lo lắng cho hai người họ nên vẫn thúc giục cô đi nhanh hơn.
Cả quãng đường tôi không nói gì, vì có người dẫn đường rồi nên tâm thần cũng rảnh rỗi ngó nhìn xung quanh. Từ lúc vào đến giờ tôi mới bắt đầu để ý, khu vườn được chăm sóc cắt tỉa rất tốt, hầu như không hề nhìn thấy cành lá héo. Hiện tại thì tôi đang đi qua khu vườn trải đầy cúc họa mi. Tôi không biết thời tiết nơi đây thế nào, nhưng với tiết trời se se lạnh thế này đúng là mùa cúc họa mi nở.
Trong lúc tôi đang mải ngắm hoa, Sarrchi đã kéo tôi đi bảy tám khúc quanh. Bỗng Sarrchi gọi tôi đồng thời tốc độ chậm lại, tay chần chừ chỉ ra một chỗ:
– Này Ran, mấy người cậu tìm đây phải không?