Ánh mắt tôi lần nữa nhìn chằm chằm vào khung tổ đội, xác định mình không bị hoa mắt. Tôi mới vô thức nuốt nước miếng, khó khăn nói với hai người đang căng thẳng bên cạnh:
- Lại thêm năm người rồi!
- Cái gì?
Giọng nói Tina bàng hoàng vang lên, không cần nói rõ đã hiểu. Cũng phải thôi, chúng tôi sống trong một xã hội hoà bình. Từ khi xuyên tới nơi này, đây là lần đầu tôi chính thức nhìn thấy mạng người chỉ đơn thuần, là một cái tên hiển thị trên hệ thống. Thậm chí tôi không biết nên có cảm xúc gì. Sợ hãi, phức tạp, lạnh lẽo, tất cả trong một tích tắc đổ ập đến, không kịp phản ứng.
Ba người chúng tôi đều trầm mặc. Thế nhưng, Kanon bên cạnh không chút khách khí đánh vỡ cái sự trầm mặc đấy:
- Giờ là lúc nào? Hiện tại chúng ta cần làm là thoát khỏi đây!
Lời nói của Kanon phút chốc khiến tôi bừng tỉnh. Đúng vậy, không thể thất thần!
Tinh thần lại lần nữa trở lại về tình thế trước mắt. Bấy giờ tôi mới đưa mắt nhìn quanh. Không biết từ lúc nào, chúng tôi đã ở trong một căn phòng khác. Căn phòng đồng dạng trống trải, nhưng diện tích thì không rộng bằng phòng nhảy. Lớp sơn tường vẫn chưa sơn hết, chỉ để lại hộp sơn và cọ nằm dưới đất, giống hệt một căn phòng đang tân trang dở.
Kanon từ không trung lấy ra nào là bàn ghế tủ đồ, tất cả cô nàng đều để làm chẹn cửa. Một động tác vừa ra, khiến căn phòng đã không rộng mấy, bỗng chốc như thu hẹp lại.
Tina lấy ra mấy cái đèn pin cầm tay đưa cho mỗi người. Loại này tốt hơn loại tôi đang dùng, nhìn kỹ thì hình như tôi thấy nó được bày bán trong tiệm bách hoá. Giá của đèn pin này không phải rẻ, thật không hiểu Tina lấy đâu nhiều điểm thành tích thế.
Nhưng khi nhìn đến Kanon bên cạnh, lại nhớ đến Cherry lần trước lôi ra đủ thứ tạp nham mua loạn từ cửa hàng, khoé miệng tôi bỗng giật giật, cảm thán. Hầy, toàn đại gia!
Chúng tôi cùng quây lại ngồi một chỗ. Sau khi ngồi im như vậy cả buổi, Tina ngồi bên bỗng cất giọng yếu ớt: "Nãy em vừa kêu gọi, nhưng không một ai trả lời cả. Rõ ràng mọi người rất gần nhau..."
Tôi không lấy làm lạ, ngay đến bây giờ cũng chưa thấy ai đáp lại tín hiệu của tôi trên hệ thống cơ mà.
Nghĩ vậy, tôi mới quay ra hỏi người còn lại: "Kanon, cậu có nghĩ ra gì không?"
Kanon tuy luôn ẩn mình như không tồn tại, nhưng mỗi lời của cô đều khiến cho người nghe bất giác tin cậy. Vì vậy tôi muốn nghe một chút ý kiến của cô nàng.
Được điểm tên, Kanon chỉnh lại mái tóc và gọng kính dày cộm, giấu đi khuôn mặt nhỏ nhắn của mình. Nhìn cô giống như đang suy nghĩ cái gì, một lúc sau mới nói: "Có thể là phân tách không gian."
"Là sao?" Tina cất giọng đậm chất hoang mang. Tôi cũng không khỏi thắc mắc, cho nên tự giác không nói gì, chỉ dùng ánh mắt bày tỏ.
Kanon dường như đang chau chuốt từ ngữ của mình, khuôn mặt thông qua cửa sổ duy nhất trong phòng nhìn ra bên ngoài, có phần nghiêm trọng: "Chức nghiệp của tôi là dị nhân. Tôi không tiện nói rõ ra khả năng của mình, nhưng tôi có thể lộ ra một phần. Nói dễ hiểu là tôi có thể gắn tia khí tức của mình vào một hoặc nhiều chỗ trong phạm vi nhất định, gần giống như một cái máy quét theo dõi, giúp tôi có thể sớm phát hiện ra dị động. Nhưng hiện giờ, tôi bất ngờ bị cắt đứt mất tất cả "máy quét" của mình. Chỉ có thể nói, một là bị người phát hiện hủy đi, hai là chúng ta bị chuyển đến một nơi nào đó bị ngăn cách. Nếu bị hủy đi, chắc chắn tàn dư tín hiệu sẽ chuyển vào não bộ của tôi, nhưng hiện tại không có. Như vậy khẳng định chúng ta đang ở một không gian khác."
Năng lực của Kanon thật hữu ích, nhưng có một chỗ tôi vẫn không rõ, bèn hỏi: "Nói vậy, hệ thống của chúng ta cũng bị ảnh hưởng? Không thể liên lạc xuyên không gian?"
"Có lẽ vậy." Kanon gật đầu trả lời, miệng khẽ mấp máy giây lát rồi lại ngậm miệng im lặng.
Tôi đang chờ câu nói tiếp theo, thấy vậy một vạch đen liền xuất hiện trong đầu. Đây là lần đầu tôi gặp phải người ít nói đấy.
Tina nãy giờ vẫn ngồi nghe bỗng rướn người tới, dùng cặp mắt đầy ánh sao nhìn Kanon: "Hèn chi anh Kansai mời bạn, Tina mà biết vậy đã chọn chức nghiệp này rồi."
Kanon lắc đầu, vẻ mặt có phần đắn đo, suy nghĩ, rồi chuyển sang quyết định, mím môi nói: "Sức tấn công của tôi không nhiều, nhờ hai người."
Tôi bất ngờ, nhưng vẫn hiểu ý gật đầu. Trong lòng nghĩ, nói nhược điểm của mình cho người khác cũng không dễ. Tôi vốn định hỏi chẳng lẽ tất cả dị nhân đều như vậy? Nhưng nghĩ lại rồi thôi. Biết thế đủ rồi, không thiếu thời gian.
Tina chỉ ồ lên một tiếng coi như đã hiểu, sau đó mới nói chuyện chính: "Bây giờ chúng ta làm gì?"
Tôi nhìn cửa ra vào bị Kanon chắn bằng "toà núi nhỏ", lại nhìn cửa sổ duy nhất trong phòng, bất giác nhớ đến vụ căn phòng ma ám tháng trước, ngay lập tức gạt phăng suy nghĩ trèo ra ngoài bằng cửa sổ khỏi đầu.
Nhưng nhất thời tôi vẫn chưa nghĩ ra được gì, lại nhìn hai người bên cạnh, thấy cũng im lặng giống vậy. Tôi đành vắt óc ra nghĩ cách, lên tiếng hỏi Kanon: "Cậu có thể lại gắn cái gì gì đó vào nơi này không?"
"Phải là nơi tôi từng đi qua và tự mình đến đó gắn vào mới được." Kanon ngừng một chút, nói tiếp: "Nhưng tôi tạm thời có thể mở rộng tinh thần lực để nhìn sự việc chung quanh, chỉ có thể mở rộng trong một tầng lầu này. Không thể rộng hơn."
Tôi gật đầu, ra hiệu cho Kanon bắt đầu. Hiện tại chúng tôi bị bó buộc ở nơi này, tìm hiểu chuyện xảy ra bên ngoài là việc cần thiết. Nếu cứ vậy đi ra, không biết sẽ gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn.
Thời gian không lâu, chỉ chừng mười phút đồng hồ. Kanon đang ngồi bất động bỗng mở mắt, cơ thể khẽ nghiêng qua một bên ôm ngực thở dốc. Thấy vậy, tôi lập tức lấy lọ nước tăng thể lực cho Kanon uống, mới thấy cô nàng có vẻ khá hơn.
"Nước này về sau rất hiếm, cậu nên tiết kiệm thì hơn." Kanon sau khi uống một ngụm, mới buông ra một câu như vậy.
"Cậu biết cũng thật nhiều." Vẻ mặt tôi bất đắc dĩ, không hoài nghi cất lọ nước về.
"Thế nào rồi?" Tina ngồi hóng một bên, đúng lúc mở miệng.
Kanon chống tay ngồi thẳng dậy, lắc đầu, ngừng một chút rồi lại lắc tiếp. Cái kiểu lắc đầu ngập ngừng này khiến tôi vừa tò mò vừa sốt ruột: "Ý Kanon là sao?"
Cô nàng lấy ra một quyển vở trắng, ngón trỏ một bên vẽ một đồ hình trên không trung, hướng vào trang giấy úp xuống. Ngón trỏ bên kia mơ hồ có ánh sáng phát lên đầu ngón tay, chạm nhẹ lên trán tôi và Tina.
Ngay lập tức, một hình ảnh sống động xuất hiện trên trang giấy quyển vở, hệt như đang xem một hình ảnh trên tivi. Giây lát tôi hiểu ra, đây là Kanon cho chúng tôi xem những gì mắt cô nàng thấy.
Hình chiếu bắt đầu từ khi bước ra khỏi căn phòng này, tiến đến nơi xa hơn. Sự sắp xếp các phòng không khác gì bên không gian kia, chỉ khác một điều. Nếu không phải do mắt tôi có vấn đề, thì thứ tôi đang nhìn thấy bây giờ là một hình ảnh vặn vẹo, tưởng chừng như bị một tác động vô hình nào đó nhào nặn.
Đi vào từng căn phòng một, chỉ cảm thấy mọi thứ rất mờ ảo, không ổn định. Tôi không thể tưởng tượng ra nếu như mình bước vào một nơi như vậy, bản thân có thể bị biến dạng thành thế này hay không.
"Không gian đang bị bóp méo!" Kanon xác định một câu, cũng làm chứng thực suy nghĩ của tôi.