Tương Giang nước chảy lặng lẽ, thu phong mát rượi, trời đã sáng tỏ một vùng, thế nhưng ánh bình minh chỉ kịp lộ diện trong khoảnh khắc ngắn ngủi liền bị những đảo mây xám từ phương bắc theo gió đến che khuất, bầu trời buổi sớm cứ thế nhanh chóng nhuộm màu âm u, xám xịt.
U Hồn Lang Quân lúc này đã thôi trầm mặc, tóc mai phất phơ trong gió.
Y đã gọt đẽo xong trúc địch, quan sát kỹ tường tiểu tiết trên thân trúc một lúc, nam tử tuyết bào mới cất giọng:
" Kể từ khi lão Long Thánh thất thế ở ẩn, cao tầng Nghị Ma Đường tốn không biết bao nhiêu công sức truy tìm hành tung của lão.
Điều này chứng tỏ lão Long Thánh nắm trong tay bí mật gì đó quan trọng với chúng.
Nếu như thiếu niên kia đích xác là đệ tử của Dương tiền bối, thì không có lý gì mà Nghị Ma Đường lại bỏ qua hắn cả."
Tàn Kiếm nghe vậy liền nói: " Cái này đệ cũng không rõ.
Đệ cũng chỉ biết được rằng hôm đó ngoài Nghị Ma Đường thì còn xuất hiện đám người Vạn Lý Trường Khê.
Nghe nói tin tức này chính hắn thả ra.
Hắn nói ngày hôm đó xuất thủ còn có lão Cuồng Nhân cùng Thanh Thản Kiếm Thánh.
Có khả năng tiểu tử kia nếu thực sự là đồ đệ của lão Long Thánh, chỉ có thể là do lão Cuồng Nhân cùng Thanh Thản Kiếm Thánh trợ giúp, vì thế mới thoát nạn.
Dù sao Thanh Thản Kiếm Thánh cùng Ma Trảo Long Thánh vốn là hảo hữu, y không thể nào thấy chết mà không cứu được."
U Hồn Lang Quân nhíu mày, nhàn nhạt nói ra: " Chuyện này phức tạp đến rối tinh rối mù, nhưng cũng không cần quan tâm làm gì.
Thiếu niên kia nếu thực có thể tấu Nghênh Phong Khúc, vậy ta sẽ đích thân đi mời hắn một lần.
Nếu có thể thuyết phục hắn truyền thụ cách tấu đoạn nhạc cuối, môn âm công kia của ta chắc chắn luyện thành."
Có thể để cho U Hồn Lang Quân nói hai chữ truyền thụ, rõ ràng là việc này quan trọng với hắn bực nào, Tàn Kiếm biết vậy vội nói:
" Nếu huynh cần gặp hắn ngay, đệ lập tức đi tìm hắn.
Mới gặp chiều hôm qua chắc là tiểu tử kia cũng chưa đi được xa, mà phương hướng thì dường như là đang đi về phía Bát Vương Thành, cái này liền dễ tìm."
U Hồn Lang Quân nghe vậy lẩm bẩm: " Bát Vương Thành?..."
" Hừm! Cái này ngươi cũng không cần phí sức.
Những chuyện như vậy chỉ có thể thuận theo tự nhiên, huống hồ tình huống của hắn có chút nhạy cảm.
Bây giờ Dương tiền bối đã tọa hóa, theo lý thường tình thì chắc chắn Nghị Ma Đường đang chia người đuổi bắt thiếu niên này.
Thời điểm này tâm phòng bị của hắn đã bày sẵn, bất kể ai chủ động đến tìm hắn sẽ khiến hắn cảnh giác.
Tình huống như thế càng không nên ép buộc, chỉ có thể để hắn tự thả lỏng tâm tình, toàn tâm toàn ý giúp ta thì mới được.
Chuyện này tạm thời cứ mặc kệ đi, có duyên ắt sẽ gặp, không cần cưỡng cầu."
Thấy U Hồn Lang Quân bảo trì thái độ nhẹ nhàng bình tĩnh, Tàn Kiếm cũng thôi không thuyết phục nữa.
Thực tế, họ Trần kiếm khách trong lòng cũng là bội phục khả năng phân tích tỉ mỉ cũng như sự kiên nhẫn của nam tử tuyết bào.
Là huynh đệ thân thiết, Trần Nguyên Hồng biết rõ tầm quan trọng của Nghênh Phong Khúc đối với U Hồn Lang Quân, bởi vì chỉ cần nắm bắt được đầy đủ kỹ thuật tấu tiêu của nhạc khúc này, môn âm công mà nam tử tuyết bào sáng tạo chắc chắn sẽ luyện thành.
Thực tế, điều mà Tàn Kiếm càng bội phục hơn cả chính là việc chỉ từ những nhạc khúc bình thường, U Hồn Lang Quân lại có thể từ đó tự sáng tạo riêng cho mình một bộ âm công có khả năng đả thương đối thủ, cái này rõ ràng phải là ngộ tính bực nào mới có được.
Nghĩ đến đây, Tàn Kiếm cũng là có chút tò mò, bèn hỏi: " Đại ca! Môn âm công này của huynh liệu có thể so với các tuyệt kỹ âm công của tiền nhân hay không? So với vị long vương đại danh đỉnh đỉnh kia chẳng hạn?"
U Hồn Lang Quân lắc đầu, nói: " Cái này khó mà nói! Khúc Long Vương âm công đệ nhất đương thời, công pháp của ta cũng là dựa trên một phần kiến giải về sự kết hợp giữa âm luật và nội lực của y mới có thể đạt được đến độ cao như bây giờ."
" Lão long vương đơn giản chỉ cần dùng giọng nói cùng tiếng ca liền có thể khiến cho người khác vạn kiếp bất phục, mà ta lại cần có tiêu sáo mới có thể làm được."
" Chỉ là âm công lúc này còn quá tạp, ta chưa chính thức kiểm soát được nó, mà kỹ thuật thu thả hấp hơi thổi khí khi tấu Nghênh Phong Khúc lại có thể giúp ta khắc phục nhược điểm này."
Tàn Kiếm nghe vậy liền nói: " Đấy là lý do mà huynh chưa sử dụng tuyệt kỹ này?"
U Hồn Lang Quân tay cất tiêu trúc, gật đầu nói: " Chính là như vậy?"
Tàn Kiếm hơi nhếch miệng cười hỏi: " Vậy đại ca định đặt kỳ danh cho môn âm công này là gì? "
U Hồn Lang Quân lúc này đã rời khỏi tảng đá lớn, lúc này hắn đã muốn rời đi.
Nghe thấy Tàn Kiếm hỏi, hắn không đành lòng liền trả lời: " Ngươi quá nhiều vấn đề! Cái kia liền gọi Tiêu Hồn Ma Âm đi."
Tàn Kiếm liền lẩm bẩm: " Dùng địch tiêu để thổi, lại dùng tiêu âm đoạt mạng địch nhân, làm tiêu tán thần hồn khiến người hóa ma.
Một chữ tiêu, hết thảy đều tiêu.
Hay!"
Được một nhịp, họ Trần kiếm khách ngập ngừng: " Có khả năng truyền cho đệ chứ?"
Nam tử tuyết bào quay lưng lại, đối mặt với họ Trần kiếm khách, ánh mắt chăm chú nhìn lên thanh tàn kiếm han gỉ của hắn, thở dài nói ra:
" Ngươi nếu như học được, vậy thì ta có tiếc gì.
Thế nhưng nên nhớ con đường ngươi chọn là kiếm đạo thuần túy, ngươi nếu như phân tâm tinh lực lên âm công liền sẽ hủy đạo của ngươi, vĩnh viễn chỉ là cao thủ đại trà như bao cao thủ khác."
" Trong Tứ Xuân Kiếm Khách, ta chỉ thấy Đông Phương gia vị thế tử kia là có vẻ cầu thị trong việc này.
Còn lại ngươi, Phong Lưu Kiếm Âu Dương Vô Tình cùng Bích Huyết Kiếm Bích Hải Triều đều có quá nhiều thứ khiến các ngươi mất tập trung."
Tàn Kiếm nghe vậy chỉ biết xoa mũi cười gượng, lời U Hồn Lang Quân là lời thật không giả, chỉ là trong lòng có chút không phục khi bị so sánh với ba người kia.
Đừng nhìn bộ dáng thờ ơ bất cần của Tàn Kiếm mà nghĩ rằng hắn là một kẻ không có tâm tranh, kỳ thực hắn là người có hùng tâm mạnh mẽ, hắn muốn chứng minh cho những kẻ trước kia khi nhục cười nhạo hắn rằng con đường của hắn không sai.
Chỉ là kiếm đạo thuần túy lại là còn đường khó đi bậc nhất đối với võ giả.
Kiếm đạo bản thân vốn đã là một còn đường khó khăn của võ giả.
Chiến lực của kiếm đạo kỳ thực cũng khó phân chia.
Nếu như cao thủ võ học bình thường đều chia các cảnh giới chiến lực là tam, nhị, nhất lưu đến tuyệt thế, đăng phong tạo cực cùng vô địch, thì kiếm đạo lại hơi khác biệt một chút.
Kiếm khách chỉ là cái tên gọi mà giang hồ dành cho người luyện kiếm, mà kiếm khách chiến lực dưới tuyệt thế thường không được đặt cảnh giới riêng, vẫn theo cảnh giới của võ giả bình thường mà tính, thế nhưng chỉ cần vượt qua tuyệt thế liền sẽ được phong là Kiếm Hoàng, Kiếm Thánh ứng với cao thủ đăng phong tạo cực và Kiếm Thần chính là chân chính vô địch.
Bắt đầu từ Kiếm Hoàng trở đi liền có thể phát ra kiếm khí, kiếm khí sắc lẹm và mạnh mẽ, duy trì được rất lâu trong không gian, đây chính là lý do mà tất cả các võ giả đều e dè khi đối đầu một vị Kiếm Hoàng, Kiếm Thánh.
Cảnh giới Kiếm Thần thì lại chia ra làm hai cảnh giới nhỏ, là Vạn Vật Hóa Kiếm và Nhân Kiếm Hợp Nhất.
Vạn Vật Hóa Kiếm chính là có thể dùng mọi vật làm kiếm, đa số Kiếm Thần dừng chân ở cảnh giới này.
Nhân Kiếm Hợp Nhất được coi là cảnh giới cao nhất của người luyện kiếm, là cảnh giới thiên hạ xưa nay hiếm có người đạt được.
Kiếm đạo thuần túy là một nhánh nhỏ của kiếm đạo, lấy kiếm luyện công, là con đường mà một người chỉ dựa vào kiếm thuật thuần túy cùng trui rèn thể lực cơ bản để mở ra đan điền kiến tạo nội công, từ đó trở thành một kiếm khách thuần túy, có chiến lực vô cùng mạnh mẽ, cơ hồ cùng cảnh giới vô địch.
Thế nhưng đây là con đường cực kỳ khó khăn và chậm chạp, bởi vì người luyện kiếm không biết phải luyện qua bao nhiêu năm tháng mới có thể tích góp được nội công trong cơ thể.
Vì cái lẽ đó mà thế nhân thường nói kiếm đạo thuần túy sinh ra là để rành cho những kẻ điên.
Một người có thể tử bỏ đi cơ hội luyện các tuyệt kỹ khác chỉ để quanh năm suốt tháng luyện kiếm, chậm chạp tiến bộ há chẳng phải là điên.
Thế gian đương thời vốn đã ít người có thể dùng kiếm xưng thánh, những cao nhân được mệnh danh là kiếm thần lại ít càng thêm ít, vì thế chuyện chưa có ai thực sự là một vị thuần túy kiếm khách cũng không phải là chuyện gì to tát.
Điều này không thể nói mấy vị Kiếm Thánh, Kiếm Thần đi kiếm đạo chưa đủ cao, mà chỉ đơn giản là bởi vì trong số họ có kẻ luyện một thân nội công rồi mới luyện kiếm thuật, hoặc có những kẻ chỉ chú ý đến chiêu thức mà không chú ý đến nội lực, thành thử mọi người đều chưa đi đến điểm cao nhất của kiếm đạo.
Mặc dù nói đạo không có cực hạn, cả đời đều phải học, thế nhưng cũng sẽ có những điểm mốc để người ta hướng đến khi học đạo.
Với người luyện kiếm, đạt đến cảnh giới cao nhất của kiếm đạo thuần túy mà người ta từng biết được gọi là Nhân Kiếm Hợp Nhất, cổ tịch mô tả đó là cảnh giới: "thấy được kiếm ý trong ánh mắt, thấy được chân khí tự hóa thành kiếm khí mà đi, kiếm chưa động người đã vong.".
Cảnh giới này, thế gian rất lâu rồi chưa có ai làm được...
..........
Thời điểm này, U Hồn Lang Quân cũng chưa có lập tức rời đi, y thực chưa có yên lòng với người hiền đệ này của mình.
Mặc dù họ Trần kiếm khách không có nửa phần liên quan huyết thống với y, thế nhưng nam tử tuyết bào vẫn luôn coi hắn là thân huynh đệ của mình, vì thế vẫn luôn dành tâm thế của huynh trưởng mà giáo huấn hắn.
" Hiền đệ! Đừng có không phục trong lòng.
Kiếm đạo thuần túy vốn khó khăn, ngươi có thể bỏ qua dục vọng với việc nhanh chóng trở thành cao thủ tuyệt thế nhờ những tuyệt kỹ thần công khác, lại chấp nhận chậm chạp tiến cảnh chỉ để đi trên con đường này đã là rất cố gắng rồi.
Hi vọng ngươi vẫn giữ được bản tâm đó đến sau này, đừng vì thấy cái khác hay mà bỏ dở con đường đã chọn.
Chỉ có như thế, ngươi mới có thể trở thành một vị kiếm thần, là đi kiếm đạo thuần túy thành kiếm thần.
Lúc đó, có lẽ Long Giang Kiếm Thánh cũng sẽ thay đổi góc nhìn về ngươi."
Tàn Kiếm nghe vậy thiếu điều cảm động muốn rơi nước mắt, Long Giang Kiếm Thánh Tống Long Giang chính là sư phụ của y, là người mà kiếm khách vô cùng kính trọng, chỉ là trong quá khứ vì có chút khúc mắc nhỏ mà y không dám gặp lại sư phụ của mình, phải rời bỏ môn phái đi phiêu bạt, hứa rằng sẽ chỉ quay trở lại cố hương sau khi có thành tựu, điều này lúc ấy trở thành trò cười của không biết bao nhiêu kẻ vốn luôn đố kỵ với hắn.
Thực tế, chưa nói đến chút chuyện xích mích xưa cũ kia, bản thân Trần Nguyên Hồng mỗi lần chứng kiến sự tinh tiến trong võ công của U Hồn Lang Quân, đã có những lúc hắn thật muốn từ bỏ con đường đã chọn.
Tàn Kiếm là rõ ràng, nếu như hắn từ bỏ kiếm đạo thuần túy, U Hồn Lang Quân vẫn có thể giúp hắn trở thành một vị kiếm thánh, thế nhưng điều đó không phải là điều hắn thực sự muốn.
Những uất ức quá khứ khiến thanh niên kiếm khách càng quyết tâm đi con đường này, để chứng minh cho thế gian rằng sẽ có ngày hắn trở thành một vị thuần túy kiếm thần, đạt đến cảnh giới Nhân Kiếm Hợp Nhất.
Lúc này, Tàn Kiếm tâm loạn như ma, để tự đánh lạc hướng trấn an bản thân, y cố lí nhí hỏi: " Đại ca! Huynh đã đạt đến cảnh giới Vạn Vật Hóa Kiếm, như vậy phải chăng đã là một vị kiếm thần?"
U Hồn Lang Quân lắc đầu nói: " Không phải Vạn Vật Hóa Kiếm! Ta là ỷ vào nội công chân khí cùng tốc độ ra chiêu để tạo kình khí mà thôi, cũng không gọi là chân chính kiếm khí được.
Hiện tại, có thể coi ta là một Kiếm Thánh đi."
Trần Nguyên Hồng trong lòng cười khổ, kiếm khí lúc trước U Hồn Lang Quân chém ra tuy còn chưa đạt đến tình trạng sắc lẹm, song cũng đã mảnh đến mức kình khí thông thường khó có thể đạt tới, vậy mà vẫn chưa gọi là kiếm khí, cái này quá là khiêm tốn đi.
Càng nghĩ, Tàn Kiếm càng cảm giác nam tử tuyết bào trước mặt y tựa như thần sơn vạn trượng, đã là thiên hạ vô địch hôm nay, kiếm đạo nhập thánh, âm công cũng có thành tựu, nội công thì càng không phải nói, giang hồ hôm nay hiếm có kẻ nào tự tin vượt qua y về độ dày của nội công chân khí.
Với ngộ tính trác tuyệt kia, Tàn Kiếm tự hỏi nếu như U Hồn Lang Quân chuyên tâm một đạo như kiếm đạo, có lẽ đã đi được đến cực xa, có lẽ đã trở thành kiếm thần...
Sau một hồi loạn tâm, Tàn Kiếm chợt ngẩng đầu nhìn về phía lão đại của mình, chỉ thấy y sắp sửa rời đi.
Thấy thế, thanh niên kiếm khách vội nói: " Đại ca định đi đâu? Còn gì cần đệ làm hay không?"
" Ngươi cứ chuẩn bị thật tốt mà hỏi kiếm tiểu tử Âu Dương kia.
Mười ngày nữa ta ở Bát Vương Thành nhìn xem ngươi múa máy thế nào."
Dứt lời, U Hồn Lang Quân đã phiêu nhiên biến mất trong bụi cỏ lau bên mép sông.
Nhìn thấy lão đại rời đi, họ Trần kiếm khách chỉ biết mỉm cười, lắc đầu.
Im lặng một hồi, nghĩ đến cái nồi đen xì mà U Hồn Lang Quân để lại, họ Trần kiếm khách mặt nhăn như ăn ớt, ngậm ngùi quay lại khu lán trại kia giải quyết vấn đề nan giải..