Trời trở về chiều, gió thổi lồng lộng, từng tia nắng lọt qua mây bồng, chiếu trên tán rừng ẩm khiến cho không gian núi rừng thêm phần cô liêu, vắng vẻ.
Giữa màu hoàng hôn đang rủ xuống, một bóng người lầm lũi bước nhẹ trên sơn đạo, bộ dáng lôi thôi lếch thếch không chịu được.
Bóng người là một nam tử đội nón rộng vành đã cũ nát, chân đi giày cỏ lấm lem bùn ướt, thân thể tráng kiện ẩn mình trong lớp áo vải chàm đã sờn màu, hai bên tay áo sắn đến ngang cánh tay để lộ ra bắp thịt rắn chắc màu bánh mật.
Tay phải nam tử cầm một thanh cổ kiếm không có vỏ, hai bên lưỡi kiếm đã loang lổ đầy vết han gỉ, phần lưỡi gần chuôi kiếm được quấn qua loa bằng một miếng da trâu mỏng đen tuyền.
Rõ ràng, người này là một cái kiếm khách.
Nam tử cách mỹ phụ nhân chừng gần chục trượng liền đưa tay gỡ xuống nón rộng vành, một khuôn mặt có chút phờ phạc từ từ lộ ra.
Y có quai hàm rộng tương đối đối, bộ râu thưa lởm chởm cùng khuôn mũi thẳng và cao, đôi mắt sâu như vực không đáy, ẩn hiện lấp ló sau lớp tóc mái trước mặt.
Nam tử sờ soạng chỉnh lại mái tóc dài buộc đuôi ngựa, khôi phục trạng thái thong dong, lúc này mới cất tiếng:
" Gặp qua đại tẩu! Từ lúc chia tay đến giờ vẫn ổn chứ."
Phụ nhân mở mắt, vội lau mắt ướt ngoảnh mặt lại đối diện người kia, chỉ là trong thoáng chốc nàng liền lộ ra vẻ thất vọng, dường như người đến không phải là người nàng đang chờ.
Phụ nhân đem theo giọng điệu chua xót, cất tiếng: " Trần Nguyên Hồng! Thế mà lại là ngươi sao?"
" Là ta! Đại tẩu, thật xin lỗi! Đại ca hắn sẽ không đến." – Nam tử tên Trần Nguyên Hồng buồn bã đáp lời.
" Hắn ở quanh đây sao?" – Phụ nhân vẫn chưa hết hi vọng, hỏi tiếp.
" Không có! Tính tình đại ca đại tẩu đều rõ.
Nếu hắn ở đây, hắn sẽ vội vã gặp mặt thiếu niên kia, muốn gặp một lần người có thể thổi trọn vẹn Nghênh Phong Khúc."
Phụ nhân triệt để mất đi tâm tư của mình, ánh mắt buồn rầu gật đầu: " Cũng phải a! Hắn sẽ chỉ nhiệt huyết với những thứ hắn đam mê cùng ưa thích."
Trần Nguyên Hồng nghe vậy liền lo lắng phụ nhân bị đả kích, vội nói: " Đại tẩu! Kỳ thực tẩu mới là thứ đại ca quan tâm nhất, chỉ là…"
Phụ nhân cười đắng chát: " Chỉ là bây giờ ta đối với hắn như người dưng nước lã, có đúng không?"
Kiếm khách chợt lặng người, lời phụ nhân nói quả thật như vậy, đại ca của y đã triệt để từ bỏ quan tâm đến sinh tử của nàng rồi, nếu không hôm nay đích thân vị đại ca kia đã đến đây đối mặt một lần nữa với ái thê một thuở của hắn.
Kiếm khách họ Trần lần nữa cúi gằm mặt, buồn bã nói: " Chuyện này… thật xin lỗi! Tiểu đệ cũng không thể giúp tẩu hỗ trợ được gì."
Phụ nhân kia cũng không hề quá coi nặng vấn đề, chuyện này dù sao cũng hết thảy nằm trong dự đoán của nàng, chỉ trách nàng tâm còn chưa dứt, còn chút chờ mong đối phương sẽ bất ngờ mà đến.
Mỹ phụ nhân ngoảnh mặt nhìn về phía chân núi, cười tự giễu đầy đắng chát.
Nội tâm của nàng lúc này đang cực kỳ tuyệt vọng cùng đau khổ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chuyện này hết thảy là bản thân nàng chuốc lấy, hết thảy là do nàng lúc trước quá ngu ngốc bướng bỉnh, tự tay một kiếm kết liễu đi mối nhân duyên uyên ương kia…
……
Đã từng có một kỳ nam tử ngang trời xuất thế, tựa như trích tiên, phong thái thoát tục, phong hoa tuyệt đại, văn võ toàn tài, khiến cho lão ấu đều để mắt mà kính ngưỡng, làm cho không biết bao nhiêu nữ nhân mê mẩn.
Lại đã từng có một mỹ nhân nhi tuổi trăng đầy đặn, con nhà gia giáo, đẹp người đẹp nết, là ánh trăng mà muôn vàn tài tử tuấn tú trong thiên hạ hướng về.
Một đêm trung thu nơi hồ nước, hoa đăng thắp thủy, lửa hội chiếu trời, giữa một đám thanh niên nam tài nữ sắc đùa nghịch vây quanh, mỹ nhân nhi tuổi độ trăng tròn kia bất giác bị một ánh nhìn như sao xa thu hút, một gương mặt ẩn sau lớp mặt nạ thoắt ẩn thoắt hiện trong đám đông đập vào mắt nàng.
Dường như nhận ra đã nhận được sự chú ý của nàng, nam tử kia liền lẳng lặng bỏ đi, hắn đu mình về giữa nhà thủy tạ nơi góc hồ vắng vẻ, nơi lễ hội không với đến.
Nữ tử trẻ tuổi kia như bị bỏ bùa mê, một thân một mình lên thuyền nhỏ, cố chèo về nơi nam tử kia rời đi.
Nàng bản thân là thiên kim tiểu thư của thế gia một môn phái lớn, tính tình to gan, chẳng hề biết sợ, cứ như vậy liền bỏ mặc a hoàn mà vội vã tiến về nơi nam tử kia chờ đợi.
Thiếu nữ gần đến nơi, bỗng nghe thấy tiếng tiêu sáo nhẹ nhàng cất lên, du dương êm ái, tựa như tiếng lòng của một tuổi thanh niên đầy nhiệt huyết, tựa như lời tâm tình của một gã trai đang mong chờ gió đưa hắn đi đến cùng trời góc bể, đi đến nơi hắn mong mỏi từng ngày.
Thiếu nữ mê mẩn, quên cả chèo thuyền, ngẩn ngơ nhìn về phía nam tử kia.
Hắn ngồi đến nóc thủy đình, nhắm mắt say mê mà tấu nhạc.
Đó cũng là lần đầu tiên nữ nhi kia được nghe tuyệt khúc " Nghênh Phong" nổi tiếng đương thời.
Chỉ là đoạn nhạc đến hồi cuối, vốn đang cao trào đột nhiên lại trầm xuống, khiến cho người mộng tỉnh giấc, thiếu nữ giật mình nhíu mày, không thèm để ý đến tình huống của mình, cả gan chất vấn:
" Tiêu đạo của ngươi rất cao, là người đầu tiên ta gặp có khả năng khiến ta thả hồn theo như vậy, chỉ là vì sao ngươi cố tình phá đi đoạn cuối, vì sao đang cao trào lại bỏ xuống thổi hơi?"
Nam tử kia chỉ cười cười, nhẹ nhàng đáp: " Không phải là bỏ xuống! Mà là ta không thuộc đoạn cuối cùng."
Thiếu nữ vốn tâm cao khí ngạo, lời nói bướng bỉnh: " Hứ! Tưởng sao? Hóa ra cũng không phải tiêu khúc của ngươi?"
Nam tử tuấn tú kia cũng không phải dạng vừa, tâm hắn cũng cao bằng trời, chỉ là hắn cũng không có chấp nhặt thiếu nữ, chỉ cười lạnh, nói:
" Nàng nếu nguyện ý cùng ta ngắm trăng đêm nay, ta nguyện thổi nàng nghe tiêu khúc của riêng ta."
Thiếu nữ trong lòng có chút động, thế nhưng vẫn cố tỏ ra bướng bỉnh, thè lưỡi làm bộ mặt quỷ: " Lè! Ai thèm nghe ngươi thổi."
" Vậy vì sao nàng đi theo ta?" – Nam tử cũng không vội vã, hiền lành hỏi.
" Ta… ta… ta là thấy ngươi khả nghi nên đi theo." – Thiếu nữ cảm thấy giống như mình mắc bẫy, ấp úng đáp.
" Vậy nàng không sợ ta là ma quỷ ăn thịt uống máu người sao." – Nam tử kia hiếm được một lần trêu ghẹo người, vui vẻ nói.
Thiếu nữ tâm có chút sợ sệt, quả thật lúc này nàng nhận ra bản thân đã đi quá xa nơi lễ hội, mặc dù võ công của nàng không tầm thường, nhưng mà ai biết được nam nhân kia là người hay là quỷ, nhỡ đâu hắn dùng thủ đoạn hạ lưu vô sỉ đối phó nàng thì sao.
" Hừ! Ngươi dám sao? Bổn cô nương thế nhưng là đích nữ của Lăng gia gia chủ Lăng Thiên Chí, là Lăng Thiên Kiếm Thánh, phó cung chủ Bích U Cung.
Sư thúc ta thế nhưng là Vân Nham Kiếm Thánh, La Thiền Kiếm Thánh, Vân Xung Kiếm Thánh.
Ngươi dám động ta, ngươi nhắm đỡ nổi cơn giận của Bích U Tứ Thánh sao."
Thì ra thiếu nữ họ Lăng, là ái nữ của Lăng Thiên Kiếm Thánh Lăng Thiên Trí.
Thế nhưng mặc cho thiếu nữ buông lời đe dọa, nam tử kia vẫn một bộ mặt nhàn nhã coi như không có gì, chỉ cười nói: " Bích U Tứ Thánh quả thật rất lợi hại, nhưng muốn bắt ta còn không có dễ như vậy.
Mà cho dù muốn bắt ta, hẳn là lúc đó nàng cùng ta đã gạo nấu thành cơm, sinh đến đời cháu đời chắt.
Là thân trưởng bối, họ nỡ để ái nữ của mình thành góa phụ sao."
" Ngươi… ngươi… đồ vô sỉ." – Thiếu nữ cả giận giậm chân tại chỗ khiến thuyền chao đảo, quả thật từ bé đến lớn đều sống trong nhung lụa cùng sự bảo bọc của trưởng bối, nàng có lần nào bị đùa cợt như vậy.
Thuyền nhỏ vì nàng mà mất thăng bằng, thiếu nữ hoảng hốt tựa như sắp rớt xuống thuyền.
Nàng hoảng sợ không phải vì sợ ngã ướt, mà là nàng không có biết bơi, nếu rơi xuống hồ liền chết chắc.
Thiếu nữ đương nhiên trong lòng không dám trông mong gì ở nam tử lạ mặt kia, ai biết hắn có phải là dạng người cùng hung cực ác hay dâm ma quái nhân hay không cơ chứ.
Mắt nhìn thấy thiếu nữ sắp rơi xuống hồ nước, nam tử tựa như trích tiên kia lộ ra dáng cười, y canh gần như cùng lúc chiếc thuyền nhỏ sắp lật liền phi thân từ nóc thủy đình về phía thuyền nhỏ.
Chỉ hai bước đạp nước, nam tử dễ dàng vượt qua chục trượng xa tiếp cận thuyền nhỏ, lớn gan vòng tay qua eo thon thiếu nữ rồi lại đu mình trở lại thủy đình.
Nói thì dài dòng nhưng sự việc chỉ diễn ra trong ba cái chớp mắt, thiếu nữ kia cảm giác như trời đất quay cuồng, sau đó liền thấy bản thân bị ôm sát đứng trong thủy đình.
May mắn trăng rằm vời vợi lọt sáng xuống nơi này, thiếu nữ vì thế cũng nhanh chóng định lại thần hồn, nhận ra nam tử kia đang chiếm tiệm nghi của nàng, nàng liền không nể nang một chưởng vỗ vào ngực y, ý định đẩy y ra khỏi người, chỉ là sự việc tiếp theo khiến nàng nghẹn họng nhìn trân trối.
Một chưởng lực của nàng tuy nói so với cao thủ nhất lưu cũng không có mạnh bao nhiêu, thế nhưng nếu thuận tay trong khoảng cách gần hoàn toàn có thể đoạt mạng cao thủ nhị lưu, trọng thương nhất lưu cao thủ là chuyện bình thường.
Thế nhưng là nam tử bên cạnh nàng kia như cũ coi như không có gì, thiếu nữ cảm giác mình như vỗ vào một khối thiết thạch vậy, chỉ thấy thủ chưởng ê ẩm, tê nhức không thôi.
" Nàng liền trả ơn người vừa cứu nàng như vậy sao?" – Nam tử kia hiền lành cười hỏi.
Thiếu nữ giãy giụa: " Hứ! Bỏ ra! Bổn cô nương lại cần ngươi cứu ư? Chỉ là một cái hồ nước, bổn cô nương chỉ ba bước nhảy liền có thể đến bên này."
" Vậy ư? Vậy ta liền thả nàng lại chỗ cũ, coi như không có chuyện gì xảy ra, nàng lại tự nhảy về bên này." – Nam tử cười thâm thúy.
Nói là làm, nam tử lần nữa vung tay ôm lấy eo thon của thiếu nữ, ý định quăng nàng về phía thuyền nhỏ, vốn đã chìm được nửa đường.
Thiếu nữ hốt hoảng, không còn nghĩ nhiều về hình tượng bản thân, vội ôm chặt lấy nam tử kia, chỉ thiếu điều khóc thành tiếng:
" Đừng đừng! Ta… ta xin ngươi...!ta … ta không biết bơi.".
Ủng hộ chính chủ vào ngay || TRЦмtrцуe И.v И ||
" Vậy được rồi! Hiếm được lần trêu đùa thoải mái, có lẽ nên dừng tại đây." – Nam tử đình chỉ dáng cười, nhỏ giọng nói.
" Ngươi nói cái gì? Ngươi trêu đùa ta? Buông ra! Bổn cô nương có thể không đọ lại ngươi, nhưng cha ta nếu biết ái nữ bị khi dễ, người nhất định sẽ chém ngươi."
" Nàng lại không có biết khuôn mặt của ta, cũng chẳng biết ta là ai, cha nàng như thế nào tìm ta chém?"
" Ngươi… ngươi… ngươi! A! Ta nhớ rồi! Mặc dù ngươi đeo mặt nạ, nhưng lúc nãy đám tiểu yêu tinh kia cứ quấn lấy ngươi.
Về sau ta sẽ hỏi bọn họ liền biết ngươi là ai." – Mỹ nhân nhi tức đến muốn thổ huyết, kêu gào.
" Ta là ai? Không phải nàng hỏi liền sẽ biết ư? Việc gì phải phức tạp thế?"
" Vậy… ngươi… danh tính là gì." – Mỹ nhân nhi tò mò hỏi.
Nam tử chỉ làm một điệu thổi hơi nhẹ, liền không có trả lời thêm.
Thiếu nữ cau mày, không hiểu ý hắn.
" Ngươi rốt cục là làm cái trò khỉ gì? Hỏi ngươi tên, ngươi liền thổi gió.
Thật muốn tiếp tục trêu đùa ta? Hừ! Đã thế bổn cô nương liền không thèm biết."
Nam tử nghe vậy chỉ cười, lặng lẽ tiến đến cột thủy đình, một tay đưa lên tháo xuống mặt nạ, nhắm mắt tận hưởng ánh trăng.
Thiếu nữ lấy làm kỳ lạ, bỏ qua mọi khúc mắc lúc trước, tiến đến bên cạnh nam tử kia.
Nam tử kia thật cao, cao hơn nàng hẳn một cái đầu, điều này khiến nàng có chút ngại ngần.
Nàng mặc dù trong lớp nữ tử cũng gọi là vô cùng cao, đã là gần sáu thước, thế nhưng so với nam tử trước mặt như cũ chẳng thấm vào đâu.
Ngước mắt lên nhìn nam tử kia, gò má thiếu nữ không khỏi ửng hồng, thế gian lại có nam tử tuấn mỹ đến như vậy sao.
Dù là dưới ánh trăng mờ ảo, nàng như cũ nhìn ra được khuôn mặt như tượng tạc của nam tử kia, không quá đơn thuần như thư sinh, cũng chẳng cục mịch như võ sĩ, đó là một dạng tuấn tú khí khái bất phàm.
Thiếu nữ tự nhủ, nam tử kia nếu làm tướng quân liền sẽ phong trần oai vệ; nếu làm quân vương liền như thần long cao cao tại thượng, quý phái vô cùng; nếu làm một cái thư sinh, liền lộ ra dáng vẻ nghiêm khắc mà tận tụy; làm một cái sơn dã thôn nhân liền là một bộ dáng chất phác mộc mạc vô cùng.
Rõ ràng một khuôn mặt liền lộ ra muôn vàn hình ảnh, khiến người ta lưu luyến không rời được mắt hạnh.
Thiếu nữ nghĩ thầm: " Nam nhân cứ như vậy đẹp đẽ, thật khiến cho lòng người ghen ghét."
Im lặng một lát, thiếu nữ rốt cục không nhịn được lên tiếng:
" Nghiêm túc một lần! Ta có thể biết tên ngươi sao?"
" Thanh Phong."
" Ngươi họ Thanh."
" Không." – Nam tử lạnh nhạt đáp.
Thiếu nữ nhướng mày: " Vậy họ của ngươi?"
" Tạm thời không cần nhắc đến họ của ta."
Thiếu nữ dường như nhìn ra nam tử có vẻ thái độ không quá nguyện ý nhắc đến tên họ của mình, liền không có miễn cưỡng.
Chỉ là nàng vẫn tò mò muốn nhìn thấy ánh mắt của hắn, bởi vì nàng muốn từ ánh sáng đêm rằm này nhìn thật sâu vào đôi mắt kia, đôi mắt khiến nàng như bị bỏ bùa mê, lạc lối một mình đi theo hắn, một đôi mắt chứa chan bao nỗi niềm, khiến tâm nàng rung động không thôi.
Đôi mắt mà thoạt trông sẽ là sát ý vô tận, khi cười lại khiến cho tâm người đối diện chan hòa khoan khoái, nhưng nhìn kỹ hơn sẽ là vô hạn sầu bi, giống như một người từng trải qua bao nỗi đắng cay vậy.
Nam tử tên Thanh Phong dường như tâm ý tương thông với thiếu nữ, mở ra đôi mắt nhìn về phía nàng, tươi cười trong thoáng chốc.
Dưới ánh trăng vàng, dù có chút thiếu sáng, nhưng khuôn ngọc nam tử hiển lộ gần như đầy đủ, khiến cho tim thiếu nữ như ngừng lại, gò má càng thêm ửng hồng.
Nàng như bị định lại giữa không gian trong mấy nhịp thở, chỉ khi cảm thấy mình có chút quá phận, thiếu nữ liền xấu hổ cúi gằm mặt xuống, thỏ thẻ nói:
" Ngươi… ngươi tựa như thần quân trong sách mô tả vậy, tuấn mỹ vô cùng.
Thứ cho ta vô lễ, nhưng ta thật không thể giấu trong lòng lời khen, cũng chẳng thể dùng được mỹ từ nào để mô tả."
Nam tử tên Thanh Phong cúi xuống ánh mắt, cũng không có nhìn thẳng mỹ nhân trước mặt, từng ngón tay y xoa nhẹ lên tiêu trúc, có chút bối rối.
Một hồi lâu, y mới cất tiếng:
" Như Cẩm cô nương cũng thật đẹp! Thiên hạ mỹ nhân tất không thiếu chỗ của nàng.
Tạm thời ta cũng không thể dành lời nào để nói về nàng, chỉ có thể mượn ánh trăng kia nói hộ tâm lòng của ta lúc này."
Thiếu nữ trong lòng có chút bất ngờ, thế nhưng cũng không quá biểu lộ ra ngoài, chỉ nhỏ nhẹ nói:
" Ngươi biết ta ư?"
" Ta là vì mộ danh nàng mà đến, vì sao lại không biết? Vả lại chả phải nàng vừa nói nàng chính là đích nữ của Lăng Thiên Kiếm Thánh hay sao?" – Thanh Phong cười đáp...
Sau đó, nam tử liền ngâm thơ:
" Mỹ nhân tựa minh nguyệt,
Chiếu rọi giữa trời sao,
Vạn người đều quyến luyến,
Một đêm rằm trên cao.
"
Thiếu nữ cũng không chịu kém, liền đáp:
" Thanh phong chốn tiêu điều,
Cô độc sáo cùng tiêu,
Ngọc nhan sao lạ quá,
Chưa tỏ đã liêu xiêu"
…
Hai người họ, một kỳ nam tử, một mỹ nhân nhi, một hồi tình nghịch trêu đùa, cứ như vậy làm quen.
Mặc cho cảnh vật hữu tình, mặc cho tâm người đã động, đôi trai tài gái sắc kia vẫn như cũ giữ lại mảnh tường giới nghiêm trong sáng của riêng mình.
Nam tử thổi tiêu, mỹ nhân bận hát, tiếng tiêu cùng tiếng hát tựa như hòa làm một thể, vô tình khiến cho đêm rằm tháng tám thêm phần thơ mộng, đẹp đẽ.
Một đêm trăng bên cạnh mỹ nhân, nam nhân kia đã thấy đủ, mỹ nhân nhi kia cũng thật vui, hai người cừ thế từ nay nên duyên, nên phận.
Thế nhưng là, ngỡ chuyện nhân gian đến đây đã đủ trọn vẹn, ngờ đâu nhân sinh là một hồi bi kịch vốn dĩ chẳng thể nào bằng phẳng.
Một người nóng giận một người đau, một người vô tình một người sầu..