Bách Phong Linh tỉnh dậy trên một chiếc giường lớn hai bên phủ rèm. Đầu nàng đau như búa bổ. Hành trình khoảng hai tháng từ nam tới bắc vừa qua vô cùng gian nan, bởi Lam gia lựa chọn đường mòn lối nhỏ để đi nhằm trốn tránh vô vàn tai mắt trải khắp Trịnh quốc của Vân Vụ các. Trên suốt quãng đường, bọn họ liên tục dùng mị thuật lên người nàng nàng, khiến Bách Phong Linh không bao giờ có quá một khắc tỉnh táo. Nàng không biết mục đích của Lam gia là gì, nhưng nàng biết bọn họ muốn đưa nàng giấu tới Lạc An, giao cho một người canh giữ. Mà người này cũng không phải một kẻ xa lạ gì ...
"Nàng tỉnh rồi?" - một giọng nam nhân quen thuộc vang lên.
Bách Phong Linh nhíu mày. Mắt nàng đang dần chậm rãi thích ứng với điều kiện ánh sáng yếu của căn phòng này. Xung quanh nàng là độc một màu hoàng kim chói lóa với hoa văn hình rồng đặc trưng của Trịnh quốc. Đây là hoàng cung Trịnh quốc!
"Trịnh Phúc Nguyên?" - nàng vén rèm, dồn hết sức lực bước xuống khỏi giường, rồi nghi hoặc lên tiếng.
"Chúng ta lại gặp mặt rồi! Trẫm và nàng quả thật là duyên bất tận." - Trịnh vương nói một câu đầy hàm súc.
"Lạc An ... rốt cục xảy ra chuyện gì rồi?" - Bách Phong Linh thều thào hỏi hắn.
Trịnh Phúc Nguyên thở dài, không trả lời câu hỏi của nàng.
Lúc này, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên từ hành lang bên ngoài. Ánh sáng mặt trời chiếu vào trong phòng quá chói lóa khiến Bách Phong Linh phải đưa tay lên che mắt.
"Tỉnh rồi?" - lại là một giọng nói quen thuộc, nhưng lần này là giọng của một nữ nhân.
Bách Phong Linh chậm rãi đưa tay xuống, mỉm cười gật đầu chào với nữ bằng hữu lâu ngày chưa gặp kia:
"Lâm tỉ tỉ, à không, phải gọi là Lam tỉ tỉ mới phải, đã lâu không gặp! Muội thấy tỉ sống trong hậu cung của Trịnh vương xem ra cũng không tồi, từ một tần vị nho nhỏ của cố vương mà lại có thể leo đến tận phi vị của tân vương. Xem ra, lựa chọn của tỉ tỉ năm đó quả thật không sai, là Linh nhi suy nghĩ thiển cận rồi."
"Phong Linh muội quá khen rồi," - Lam Sơn Ca bỏ qua sự mỉa mai trong giọng nói của Bách Phong Linh, "nhưng hiện tại, ngươi hẳn phải gọi ta là Chiêu Nghi hoàng hậu."
Nụ cười trên mặt Bách Phong Linh vụt tắt. Bây giờ nàng mới chú ý, trên người Lam Sơn Ca chính là phượng bào. Nàng nắm chặt tay lại: "Thủy Tịnh Kỳ ... ngươi đã làm gì nàng ấy rồi?"
Lam Sơn Ca nở một nụ cười ma mị, "muội muội nói gì vậy? Hiếu Đức hoàng hậu một thời gian trước mắc bệnh mà qua đời. Trước khi dương thọ tận, cố hậu còn giao Đại hoàng tử cho ta chăm sóc. Theo lẽ tự nhiên, Chính Công vương cũng đã đem phượng vị trao cho ta, tin tưởng gửi gắm ta cả Đông cung này. Phong Linh muội nên cẩn thận lời nói của mình, kẻo lại mang tội giá họa cho người hoàng tộc."
Trịnh Phúc Nguyên tức giận đến run rẩy: "Khốn kiếp! Loại nữ nhân rắn rết như ngươi trẫm nên sớm trảm đầu mới phải. Ngày đó trẫm thả cho ngươi một con đường, hiện tại ngươi còn dám quay đầu cắn ngược lại trẫm. Sai lầm! Quả là sai lầm!"
Lam Sơn Ca vẫn cứ cười khúc khích: "Bệ hạ nói vậy là sai rồi. Nếu người muốn gán tội, thì người nên gán hết cho nữ nhân bên cạnh mình kìa. Nếu không nhờ có nàng ta, Sơn Ca ta làm sao có cơ hội được tiến cung? Nếu không nhờ có nàng ta, Sơn Ca ta sao lại có thể dễ dàng cài nhân thủ vào hậu cung rồi chậm rãi thao túng hoàng cung của bệ hạ? Là nàng ta khiến bệ hạ tha cho ta một mạng. Và cũng là vì quan hệ với nàng ta mà Thủy Tịnh Kỳ kia mới dễ dàng tin tưởng ta như vậy để rồi cứ thế ngu ngốc chết đi. Bệ hạ, người nói xem, ai mới là kẻ đã hại người? Ai mới là kẻ đã hại Trịnh quốc?"
Trịnh Phúc Nguyên càng nghe càng tức giận. Hắn cầm bình sứ bên tay ném tới phía Lam Sơn Ca. Nàng ta né người một chút, dễ dàng né được bình sứ kia, khiến cho nó đập vào sàn nhà rồi vỡ tung tóe.
Lam Sơn Ca lúc này cuối cùng cũng phải thu lại nụ cười của mình. Nàng ta hừ lạnh, kiêu ngạo hất đầu với tại vị hoàng đế của Trịnh quốc:
"Bệ hạ, hôm nay ta không phải đến để đấu lý với người. Chiếu chỉ truyền ngôi, nội trong hôm nay phải có. Nếu không, hậu quả người chắc cũng tự hiểu. Cáo từ! Hai vị mời tiếp tục tâm sự đi. Ha ha!"
Trịnh Phúc Nguyên lại ném đi một bình sứ. Bình sứ này chạm vào cánh cửa vừa đóng lại rồi cũng vỡ tan, rơi xuống đất.
Hắn mệt mỏi ngồi xuống, ôm mặt thở dài.
Bách Phong Linh nhìn những vết cứa trên tay hắn, ngập ngừng hỏi: "Võ công của ngươi ...?"
"Bị nàng ta phế rồi!" - Trịnh vương trả lời đầy cay đắng.
Bách Phong Linh trong lòng ngổn ngang đủ loại cảm xúc: bất lực, bối rối, hoảng sợ.
"Rốt cục chuyện gì đang xảy ra thế này?!? Trịnh Phúc Nguyên, ngươi mau giải thích cho ta!"
Hai tháng trước, bạo loạn lớn nhỏ bắt đầu nổ ra trên khắp lãnh thổ của nhị quốc. Tới lúc này, Trịnh Tề nhị vương mới hiểu được, Chiến gia thâm hiểm không chỉ có hai con cờ là thảo nguyên và thập nhị bộ lạc. Hóa ra, vài thành trấn ở các nơi đã âm thầm rơi vào tay bọn họ từ lúc nào không hay.
Thực lực của mấy đại thế gia này quả thực không thể bị xem thường. Nếu không phải để tránh ánh mắt tra xét của Vân Vụ các, có lẽ bọn họ đã sớm chiếm được hết năm mươi hai quận của Tề quốc và sáu mươi tám quận của Trịnh quốc rồi. Theo tin tức của Trịnh Phúc Nguyên, Chiến gia thực ra chỉ nắm được hai quận phía nam của Tề quốc và ba quận phía tây của Trịnh quốc. Còn lại, chiến lực của bọn họ rải rác khắp nơi, từ quân địa phương tới thổ phỉ hay là sơn trại đạo tặc.
Khi nội loạn nổi lên, nhị vương thế mà lại giữ vững bình tĩnh, không những không thèm rút quân từ biên thùy trở về, mà còn có đủ binh lực để tới các địa phương dẹp loạn. Binh lực này cũng không phải quân đội chính quy, mà thực ra là nhân thủ trợ giúp từ các môn phái võ lâm, Dược gia, cùng với Thượng Thiên kiếm phái.
Thế cục thay đổi chóng mặt, chớp mắt lợi thế lại trở về tay nhị quốc. Thảo nguyên và Chiến gia rục rịch, có xu hướng rút quân về phía nam. Nhị quốc thắng lợi đã ở ngay trước mắt.
Nhưng mà chẳng có ai ngờ được, Chiến gia vẫn còn có hậu chiêu. Lợi dụng lúc Thượng Thiên kiếm phái cùng tam quân bận rộn dẹp loạn tứ phương, bọn họ đã trà trộn vào hoàng cung nhị quốc để bắt lấy nhị vị đế vương. Tề quốc phía bên kia như thế nào thì Trịnh Phúc Nguyên không rõ, nhưng Trịnh vương hắn thì đã bị cắt gân tứ chi phế võ công, còn bị ép viết chiếu chỉ truyền ngôi cho tiểu hoàng tử vừa mới tròn một tuổi.
Lại nói tới Lâm Sơn Ca. Mẫu thân của nàng ta hóa ra vốn là người của Lam gia. Nữ tử Lam gia theo họ mẹ, Lâm Sơn Ca hiện giờ trở về bổn tộc, cư nhiên tên cũng đổi thành Lam Sơn Ca. Mẫu thân nàng ta là con cờ mà Lam gia đặt vào Lạc An thành từ rất lâu về trước. Vị phụ nhân này với một thân võ nghệ cộng thêmchút tinh thần lực, thế mà chục năm trước lại chết trong thứ tranh đấu giành trượng phu nhảm nhí của Lâm phủ. Lam Sơn Ca mang thù, một lòng một dạ muốn trả thù Lâm gia, từ đó mới có chuyện nàng ta vào hậu cung, mượn tay Chính Công vương hại chết phụ thân và gia tộc của mình.
Tới khi Chiến gia và Lam gia bắt tay với kế hoạch đồ sát đại lục, Lam Sơn Ca nghiễm nhiên trở thành một mấu chốt quan trọng dùng để khống chế hoàng thành, nắm lấy Trịnh quốc. Lam gia sau đó còn bắt Bách Phong Linh giấu tới nơi này giao cho nàng ta trông coi, bởi vì nơi này xa biên thùy phía nam, cũng là nơi Dược Cao Lãng ít có khả năng nghĩ tới nhất.
Bách Phong Linh khi ở trong thạch động, trước khi bất tỉnh đã loáng thoáng nghe được chuyện này, liền nhân cơ hội để lại mật tin bằng vụn bánh. Chỉ tiếc là, trong quá trình bọn họ di chuyển nàng, một phần của mật mã kia đã bị phá hủy, để lại dòng tin nhắn không hoàn tất mà Sở Vĩnh Trung đọc được - Trịnh ... Lâm ... Sơn.
"Thế nên, ngươi quyết định sẽ viết chiếu chỉ truyền ngôi cho tiểu hoàng tử sao?" - Bách Phong Linh hỏi.
"Trẫm còn lựa chọn nào khác sao?" - Trịnh Phúc Nguyên hỏi ngược lại nàng.
"Chẳng nhẽ ngươi cam chịu giao cả giang sơn cho Lam gia bọn họ? Nếu ngươi hèn nhát như vậy thì không phải là Chính Công vương mà ta quen biết."
Trịnh Phúc Nguyên im lặng nhìn nàng. Hắn bây giờ vẫn một thân hoàng bào, ngồi sõng soài trên hoàng kỷ. Lưng hắn trùng xuống, ánh mắt u ám đầy tuyệt vọng. "Phản kháng, có tác dụng sao?"
"Không thử thì sao biết?"
Trịnh Phúc Nguyên bật cười chua xót - "Vậy nàng nói xem, trẫm nên làm như thế nào? Hiện tại trẫm rơi vào tay giặc, võ công bị phế, thân mang kịch độc, cũng đã mất hết quyền lực trong tay. Nghĩ lại mới thấy nực cười làm sao. Năm đó khi còn là một vị hoàng tử, trẫm đã từng tưởng có được vương vị là có được giang sơn. Mấy năm trước đánh bại Tấn quốc, ép Tấn đế tự sát, trẫm đã từng tưởng mình đã đứng trên thiên hạ. Nào có thể ngờ, nào có thể ngờ. Trẫm làm vua nhưng sau lưng là Thượng Thiên kiếm phái chỉ tay năm ngón, dân tâm phía trước thì quay mặt về thứ thuyết giảng nực cười chúng sinh bình đẳng của Vân Vụ các. Hoàng quyền của trẫm vô dụng, vương vị của trẫm vô dụng, thì trẫm gắng gượng giữ chút hơi tàn này để làm cái gì chứ?"
Vị Chính Công vương kiêu ngạo tự tin ngày đó ở hoa uyển của hoàng cung lúc này lại trở nên yếu ớt đến lạ. Mộng tưởng ngày đó của hắn là bình định thiên hạ, nhất thống Phong Vũ. Thế nhưng, mộng tưởng đó bây giờ đã không còn nữa. Ánh sáng trong mắt hắn đã tắt, và ngọn lửa trong tâm cũng vậy.
"Ngươi có biết, tại sao nhân tâm của dân chúng lại quay lại với hoàng quyền và hướng về Vân Vụ các của ta không?" - Bách Phong Linh nhẹ lắc đầu, hỏi hắn.
"Xin thỉnh giáo!"
"Ngươi tự xưng là thiên tử, tự cho mình quyền đứng trên tất cả chúng sinh. Còn ta chỉ là một trong ngàn vạn chúng sinh đó. Ngươi ngồi trên hoàng vị, làm việc gì cũng suy nghĩ cho quyền lợi hoàng tộc đầu tiên. Ta ngồi dưới đất bằng, làm chuyện gì cũng suy xét tới hệ quả mà dân chúng phải chịu. Bọn họ là gia đình của Vân Vụ các, Vân Vụ các là gia đình của bọn họ. Ngươi trị quốc, ta tề gia. Ngươi từ trên nhìn xuống, ta từ phía trong nhìn ra. Muốn dân chúng theo ngươi, trước tiên hãy bỏ hoàng vị của ngươi lại, đi xuống nhìn bách tính một cái. Nếu ngươi hiểu được lấy dân làm gốc, thì đâu sợ gì mất nước. Không phải mảnh đất này, mà chính là con dân trên đó, mới là Trịnh quốc chân chính của ngươi."
Trịnh Phúc Nguyên cười khổ, "Vân Vụ các nàng mở miệng ra là đề cao sức mạnh của bách tính, lấy bọn họ làm trung tâm. Nhưng nàng nhìn xem, so với những cổ đại thế lực kia thì bọn họ vẫn chỉ là những con tốt vô dụng, tính mạng bị đem ra đùa cợt qua lại. Thiên tai lũ lụt, bọn họ không thể chống chọi. Chiến tranh xảy ra, bọn họ đơn giản chết đi. Chiến Hổ một người bày kế, vạn người vì mục đích của hắn hoặc vì chống lại hắn mà sẵn sàng hy sinh. Dưới sức mạnh tuyệt đối, quyền lực tuyệt đối, bách tính có thể làm nên chuyện gì chứ?"
Bách Phong Linh nhẹ lắc đầu, không tiếp tục tranh luận với Trịnh Phúc Nguyên nữa. Nếu Trịnh vương có thể nhìn thấy những thứ nàng đã từng thấy, biết những điều nàng đã biết, thì chắc chắn hắn sẽ không nói những lời này. Phải, Phong Vũ đại lục không giống nơi kia, nhưng mà xã hội nào cũng tuân theo những nguyên tắc chung giống nhau. Và lịch sử của nơi đó đã chứng minh, dân chủ và tự do mới là con đường đúng đắn.
Mặt trời dần dần xuống núi. Hoàng hôn phủ lên hoàng thành một màu đỏ sẫm rực rỡ.
Trịnh Phúc Nguyên đứng bên cửa sổ, chắp tay ngẩng lên nhìn trời. Bách Phong Linh đứng phía sau hắn, im lặng không nói câu nào.
Cộc cộc. Tiếng gõ cửa vang lên.
"Bệ hạ, ngài sẵn sàng rồi chứ?" - Lam Sơn Ca tự tiện đi vào tẩm cung của hoàng đế.
"Chiếu chỉ trẫm đã viết xong. Ngươi hãy mang đi đi!" - Trịnh vương không quay đầu lại. Giọng nói của hắn đầy mệt mỏi, nhưng Bách Phong Linh có thể nghe được cả chút nhẹ nhõm ở cuối câu.
"Vậy ta phải thay mặt Lam gia đa tạ bệ hạ rồi! Để cảm tạ người, Sơn Ca sẽ giúp người thỏa mãn một tâm nguyện cuối cùng. Nếu ta nói, người sẽ được cùng với nữ nhân trong lòng cùng chết đi thì người nghĩ sao?"
Lam Sơn Ca vừa nói xong, một tiếng vút bay tới hướng Bách Phong Linh. Nàng hoảng sợ quay lại, đưa cánh tay lên đỡ trường tiên đang lao tới.
Vút. Áo nàng rách ra một mảng lớn. Vết thương sâu thấu tới xương. Máu tóe ra từ trên cánh tay nàng.
"Ngươi điên rồi sao? Lam gia các ngươi cần ta còn sống thì mới có thể đặt điều kiện với Dược gia được. Ngươi dám gϊếŧ ta?" - Bách Phong Linh vừa nói vừa lùi. Trường tiên vẫn đang theo sát người nàng. Lam Sơn Ca hình như không có ý định dừng lại.
"Hừ! Chờ tình nhân kia của ngươi tới được đây thì Lam gia chúng ta và Chiến gia chắc đã thành công rồi. Nam nhân ngu ngốc đó vì ngươi mà bỏ lỡ đại sự. Bách Phong Linh à Bách Phong Linh, ngươi gián tiếp hãm hại nhiều người như vậy, tâm ngươi còn sạch sẽ sao? Ngươi vẫn có thể coi mình là tiên nữ cứu giúp thiên hạ chứ?" - Lam Sơn Ca cười ha hả. Trường tiên trong tay vẫn không hề chậm đi. Bách Phong Linh bị nàng ta dồn lùi sát vào góc tường, sắp sửa không còn nơi nào để tránh.
"Thực là nhiều lời vô nghĩa!" - Bách Phong Linh tức giận, không thèm tránh nữa mà chuẩn bị phản kháng. Một trường tiên bằng nước xuất hiện trong tay trái của nàng. Tay phải của nàng là một thủ trảo bằng băng sắc nhọn.
Bách Phong Linh thực thể hóa xong hai loại vũ khí trong chớp mắt rồi lập tức bắt đầu phản công lại. Trảo thủ và trường tiên của nàng hiện giờ không tệ, có thể so được với khả năng dùng vũ khí của Hoàng Thiên Du năm đó. Tiếc cho nàng, Lam Sơn Ca này hóa ra cũng không phải một nữ tử dân gian tầm thường. Trường tiên của nàng ta là luyện theo tiên thuật nổi tiếng của Mị gia. Bù lại, tinh thần lực của nàng ta có lẽ còn kém nàng nhiều bậc.
Từ từ đã, tại sao Lam Sơn Ca lại theo kịp tốc độ phản ứng của nàng? Tinh thần lực của nàng ta chẳng nhẽ lại mạnh như vậy. Không thể nào, Ngũ Giác thuật của nàng không thể sai được. Rõ ràng là tinh thần lực của nữ nhân này thấp hơn nàng nhiều lắm.
Chờ chút! Hình như ... là tinh thần lực của nàng bị giảm sút?
Vì cớ gì?
Lam Sơn Ca nhìn nàng nhếch miệng cười. "Thế nào? Tinh thần lực cạn kiệt rồi phải không? Dược tình nhân kia chưa bao giờ nói với ngươi về các loại mị dược sao? Mị dược này phối hợp với mị thuật có khả năng rút cạn tinh thần lực của người dùng trong một thời gian ngắn, là một loại dược mà Dược gia đã từng giúp Mị gia chúng ta nghiên cứu ra. Ừm, kẻ thiên tài của Dược gia ngày đó giúp chúng ta chế loại dược này hình như tên là cái gì mà, Dược ... Cao Lãng. Ha ha!"
Bách Phong Linh nghiến răng tức giận. Tốc độ của nàng đang dần chậm lại, có xu hướng không theo kịp động tác của Lam Sơn Ca.
Bách Phong Linh mím môi suy nghĩ đối sách. Thủ trảo của nàng đã được thực thể hóa, dù tinh thần lực của nàng cạn kiệt thì cũng sẽ không bị ảnh hưởng. Nhưng mà trường tiên của nàng ở trạng thái lỏng lại cần rất nhiều tinh thần lực để điều khiển. Ngoài tinh thần lực ra, thực ra nàng còn một cách khác, thế nhưng không biết được cách này có thể dùng được không.
"Trịnh Phúc Nguyên, ngươi còn có thể chiến đấu không? Ta chỉ cần một chút thời gian thôi." - nàng ôm hy vọng hỏi nam nhân phía sau.
Hắn nhếch miệng cười, nói với nàng một chữ được rồi rút bảo kiếm trên tường chạy tới chắn trước mặt nàng.
Lam Sơn Ca nhìn thấy thế thì hừ lạnh: "Bệ hạ, kinh mạch toàn thân của người đã bị phế rồi, nếu còn cố nữa sẽ dẫn tới mất mạng đấy. Người hà cớ gì phải vì một nữ nhân không yêu mình mà hy sinh bản thân như vậy?"
"Trẫm làm gì không cần ngươi phải dạy bảo. Trẫm cũng không ngu ngốc mà cho rằng hôm nay bản thân có thể toàn mạng đi ra khỏi nơi này. Vậy thì không bằng dùng chút sức lực cuối cùng này để phản kháng các ngươi!" - Trịnh Phúc Nguyên hào sảng cười lớn, người nhanh chóng lao về phía Lam Sơn Ca. "Tới đi! Để ta xem cổ đại thế gia các ngươi có cái gì đặc biệt!"