Bách Phong Linh được người của cả hai bộ lạc "hộ tống" tới Mộc Lan bộ lạc bên rìa sa mạc. Hiện tại là thời điểm lạnh nhất trong năm của phương nam, nơi sa mạc này lại là địa phương có thời tiết khắc nghiệt bậc nhất.
Mộc Lan bộ lạc đang là một mảng trắng xóa với vài đốm nâu nhỏ đi qua đi lại. Đoàn người hòa thân cưỡi lạc đà, trên người ai nấy cũng đều đang mặc một lớp áo bông ấm áp. Bách Phong Linh được "gả đi", không được đem theo chút lễ vật nào, nhìn vào thì có chút xuề xòa, nhưng cả hai bộ lạc đều không nói gì, mà nàng cũng chẳng có ý kiến gì cả. Cũng là lần thứ hai nàng được gả đi rồi, chuyện này không còn mới mẻ gì nữa.
Người của Thiết Cương bộ lạc hộ tống Bách Phong Linh tới nơi thì vội vàng quay đầu trở về, như thể là bọn họ đang có việc trong người vậy. Bách Phong Linh được đưa tới một lều vải ngay trung tâm bộ lạc, kế bên lều chính của nữ nhân Liêu Mộc Lan kia. Khi bọn họ nói đây là lều của riêng mình nàng thì Bách Phong Linh tự nhiên ngộ ra. Nàng tới đây đâu phải là để gả cho nam nhân nào, rõ ràng bọn họ muốn gả nàng cho nữ tộc trưởng kia rồi. Nói như vậy, chẳng nhẽ khiến nàng tới đây không phải chủ ý của Lam Nhược Vũ kia mà là chủ ý của Liêu Mộc Lan sao?
Để xác nhận suy nghĩ của Bách Phong Linh, Liêu Mộc Lan lập tức xuất hiện trong căn lều của nàng, ngay sau khi nàng vừa mới tới. Nàng ta mỉm cười đon đả nắm lấy tay nàng rồi nói:
"Từ lần gặp Nhã ta đã nhớ mãi không thôi, không ngờ hai ta còn có dịp gặp lại. Bây giờ Nhã đã la người của ta rồi."
Bách Phong Linh giật giật mồm, cố nặn ra một nụ cười: " Kính chào Mộc Lan hãn vĩ đại, Thiết Cương hãn cử ta tới bộ lạc của hãn để hòa thân, không biết là ta đã được gả cho vị dũng sĩ nào?"
Liêu Mộc Lan che miệng cười khúc khích: "Nam tử đều là thứ không tốt. Nhã không phải lo, Nhã sẽ không được gả cho bất kỳ kẻ nào đâu. Ta chỉ cần Nhã ở bên bầu bạn với ta là được rồi. Có được không?"
"Được bầu bạn với hãn là may mắn của Nhã." - Bách Phong Linh cúi đầu cảm tạ. Thôi được rồi. Dù sao thì như thế này cũng đỡ hơn là bị gả cho một nam nhân lạ mặt mà, phải không?
Lúc này, một kẻ khác lại tự động xông vào căn lều của nàng. Kẻ tới là Lam Nhược Vũ. Nàng ta lườm Bách Phong Linh một cái rồi dùng giọng ai oán nói với Liêu Mộc Lan:
"Sao hãn lại ở nơi này? Còn có, sao nữ nhân này lại ở đây? Hãn người chán ghét ta rồi sao?"
Khi nàng ta nói câu này thì Bách Phong Linh có thể cảm nhận được một nguồn tinh thần lực cường đại được phát ra từ nàng ta. Đây hẳn là mị thuật trong truyền thuyết của Mị tộc đi. Năng lực này thì ra có thể được áp dụng lên nữ nhân sao? Hay là bởi Liêu Mộc Lan này vốn luôn yêu thích nữ nhân, nên mới có thể bị mị thuật kia không chế?
Mắt Liêu Mộc Lan dại đi trong một thoáng chốc. Sau đó, nàng ta không còn để ý tới Bách Phong Linh mà mỉm cười đi về phía Lam Nhược Vũ: "Đừng buồn, ngươi buồn ta sẽ rất đau lòng. Vũ vẫn mãi là người số một trong lòng ta mà."
"Nếu vậy chúng ta đi thôi." - Lam Nhược Vũ nở nụ cười ngọt ngào đáp lại.
"Được!" - Liêu Mộc Lan nắm lấy tay nàng ta rồi bỏ đi.
Bách Phong Linh trong lòng lúc này tự nhiên có một chút lo lắng. Dược Cao Lãng có ý định giúp Lục gia hạ bệ Lam gia này, liệu hắn có bị mị thuật của mấy yêu nữ này khống chế rồi quên đi tình cảm giữa hai người bọn họ không? Nếu hắn mà dám trở nên như vậy, nàng rốt cục nên làm như thến nào?
Bách Phong Linh thở dài não nề. Nàng ra khỏi lều, ngẩng đầu lên nhìn mặt trăng trên cao. Hôm nay trăng rất tròn. Cao Lãng, huynh đang ở nơi nào rồi? Liệu mọi chuyện có thuận lợi không?
Mấy ngày sau khi Bách Phong Linh tới đây, Mộc Lan bộ lạc không biết vì lý do gì mà bắt đầu thu thập đồ đạc. Phải biết rằng, bọn họ là bộ lạc duy nhất của thảo nguyên không có phong tục du canh du cư, nhiều đời qua vẫn luôn cắm rễ ở vùng phụ cận sa mạc này.
Tất cả những người trong bộ lạc dường như đều biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng không có một ai nguyện ý nói cho Bách Phong Linh nàng, có lẽ là do người khác đã sớm dặn dò bọn họ. Nhưng mà sau một đoạn thời gian dùng Ngũ Giác thuật quan sát và nghe ngóng, nàng có thể nắm chắc chín thành chín là bọn họ đang chuẩn bị cho chiến tranh. Xem ra, Lam gia hẳn là đã nắm chắc thảo nguyên trong tay rồi.
Chuyện này là một tin tức cực xấu. Dược gia và Thượng Thiên kiếm phái có lẽ sẽ không tới kịp để thu thập Lam gia, giải thoát thảo nguyên chư hãn khỏi mị thuật của bọn họ. Xem ra, chiến tranh đã là điều không thể tránh khỏi.
Bách Phong Linh thực ra đã sớm dự tính trước điều này. Nàng chẳng qua là vẫn ôm chút hy vọng nhỏ nhoi rằng Lam gia vẫn chưa thẩm thấu đủ sâu vào trong thảo nguyên. Nhưng mà những nữ nhân ngoại tộc lạ mặt nàng đã thấy xuất hiện ở hầu hết các bộ lạc thảo nguyên từ nhiều tháng trước. Có lẽ lúc đầu bọn họ thay mặt Chiến Lam nhị gia mang lương thực đến để trao đổi với thảo nguyên, sau đó lại lấy cớ tiếp cận mấy vị tộc trưởng rồi dùng mị thuật lên người của bọn họ. Cuối cùng, bọn họ dần dần tiếp thu những bộ lạc này từ tay những nam nhân xấu số kia.
Thiết Cương bộ lạc hẳn là điểm nhắm cuối cùng của Lam gia. Bởi bọn họ bản thân chính là một bộ lạc sinh sống dựa vào giao thương với đồng bằng, không cần thương nhân tự mình đi tới bộ lạc của bọn họ, nên Lam gia không có cớ tiếp xúc với bọn họ. Còn sau đó Lam Diễm Lệ kia làm thế nào để tiếp cận với Thảo Thể Kiện thì Bách Phong Linh không rõ.
Chuyện thảo nguyên hoàn toàn mất khống chế và Lam gia chuẩn bị tuyên chiến với đồng bằng là một việc quan trọng. Tiếc rằng Bách Phong Linh nàng hiện tại đang bị Lam Nhược Vũ kia kiểm soát gắt gao mỗi ngày, không có khả năng bí mật truyền tin này về tới Vân Vụ các. Lại nói, trong tay nàng cũng không có phương thức liên lạc nào khả thi.
Sau một tuần chuẩn bị, hầu hết tất cả nam nhân trong Mộc Lan bộ lạc bắt đầu cưỡi ngựa lên đường. Đi theo bọn họ là Liêu Mộc Lan. Hãn nữ kia xem ra thân thủ cũng không tồi, chả trách có thể ngồi lên chức tộc trưởng của đại bộ lạc này.
Đoàn người rời đi không mang theo quá nhiều lương thực. Theo Bách Phong Linh đoán, trên đường về bắc bọn họ sẽ sát nhập với các bộ lạc khác rồi cùng tấn công về nhị quốc phía đồng bằng. Trong thời gian đi cùng thương đội của Thiết Cương bộ lạc, Bách Phong Linh đã ước lượng được tổng số lượng lương thực trong tay thảo nguyên. Chỗ lương thực này nói nhiều không nhiều nhưng nói ít thì cũng không phải ít, đủ để bọn họ cầm cự vài ba tháng tới nửa năm là cùng.
Lại nói, binh lực trong tay nhị quốc cũng không phải là chuyện đùa. Chiến thuật khả thi nhất của quân thảo nguyên chính là đánh nhanh thắng nhanh, lấy chiến tranh nuôi chiến tranh. Mục tiêu của Chiến gia Lam gia bọn họ cũng không phải là chiếm đất của nhị quốc, mà lại là gϊếŧ càng nhiều người, tạo ra càng nhiều tử khí thì càng tốt. Nếu hiện tại thập nhị sứ quân dư đảng cũng đã bị bọn họ khống chế, Chiến gia chắc hẳn sẽ lựa chọn tổng tấn công trên diện rộng ngay từ ban đầu.
Chỉ mong là nhị vương Trịnh Tề có thể kịp thời nhận được tin báo của nàng, nhanh chóng đưa quân tới biên giới phía nam dẹp loạn. Chỉ cần quân thảo nguyên bị cầm chân nửa năm, bọn họ sẽ tự động rút lui vì không đủ quân lương. Chuyện còn lại thì dễ nói rồi.
Nhưng những điều này chỉ là trường hợp tốt nhất có thể xảy ra, giả sử Quách gia phụ tử không gặp khó khăn gì trên đường, giả sử Vân Vụ các kịp thời truyền tin, giả sử nhị quốc nhanh chóng có kế sách, giả sử Chiến gia Lam tộc bận rộn đấu với Dược gia và Thượng Thiên kiếm phái, không dư sức quan tâm tới chiến hỏa Trung châu, cũng giả sử bọn họ không còn quân cờ nào khác.
Chỉ tiếc rằng, nhiều cái giả sử lạc quan như vậy không thể nào đồng thời cùng xảy ra được!
Hai tháng sau khi Liêu Mộc Lan dẫn người lên đường, Lam Nhược Vũ cũng xuất phát hướng về phương bắc. Có lẽ là bởi nàng ta lo lắng tình hình chiến sự, cũng có thể là nàng ta sợ mị thuật trên người Liêu Mộc Lan hết hiệu lực, hoặc giả Lam gia đã xảy ra chuyện gì đó, nên nàng ta mới vội vã di chuyển hết tốc lực như vậy.
Bách Phong Linh cũng bị nàng ta mang theo. Nàng chính là bị trói cứng ở trên lưng con ngựa chạy ngay đằng sau Lam Nhược Vũ kia, không có một chút khả năng chạy trốn nào.
Bách Phong Linh không hỏi lý do nàng ta đem theo nàng, mà Lam Nhược Vũ cũng không có hứng thú giải thích cho nàng biết. Hai người một đường cứ im lặng như vậy, ngày nào cũng chỉ hướng nhau nói đôi ba câu lúc dừng chân ăn uống dưỡng sức. Người khác không hiểu chuyện nhìn vào có lẽ sẽ tưởng bọn họ là tâm giao bằng hữu hay tỉ muội thân thiết cũng nên.
Hai tuần sau, hai người đi tới biên thùy của Tề quốc. Nơi này xưa kia vốn vắng vẻ, hiện tại lại là một mảng đông nghịt. Xem ra, tình báo của nàng đã được đưa đến tay Tề Trịnh nhị vương. Quân thảo nguyên hơn một tháng nay vẫn chưa qua được mười dặm biên giới, mãi vẫn cứ bị Tề quốc chặn đứng ở đây.
Cờ xí rợp trời, người ngựa nhan nhản, tử khí bao trùm.
Lam Nhược Vũ bí mật dẫn Bách Phong Linh tới một khu lều trại phía xa nơi kẻ khác không thấy được. Có vẻ như đây là căn cứ bí mật của Chiến Lam nhị gia. Bọn họ quả thực coi trọng lần tiến công này, cho nên mới cử nhiều tộc nhân tới đây quan chiến như vậy.
Bách Phong Linh bị đưa tới một căn lều nhỏ, bị Lam Nhược Vũ buộc chặt trên một chiếc ghế đá giữa phòng. Chiếc ghế trông tầm thường này thế mà lại được làm từ nguyệt thạch. Lam Nhược Vũ quả thực quá coi trọng nàng rồi. Có nguyệt thạch ở đây, Bách Phong Linh không có khả năng vận dụng tinh thần lực tác động lên đống dây trói này. Dù nàng có thể tạo ra một băng chùy từ hơi nước trong không khí, thì băng chùy đó chỉ cần đến gần nguyệt thạch một chút là sẽ nhanh chóng tan biến mất.
Bách Phong Linh ban đầu chịu tới Mộc Lan bộ lạc là đánh cược vào việc Lam Nhược Vũ nàng ta không biết danh tính thực sự của nàng, cộng với việc muốn tìm hiểu thêm kế hoạch của Chiến gia.
Khi Lam Nhược Vũ quyết định bắt trói nàng mang tới đồng bằng, trong lòng Bách Phong Linh đã biết mọi chuyện không ổn, nhưng nàng cũng chẳng thể làm gì hơn. Trên quãng đường từ Mộc Lan bộ lạc tới đây, nàng chỉ có một thành nắm chắc sẽ có thể thoát thân khỏi nàng ta, lại càng không nói tới hiện tại khi thân đã rơi vào miệng cọp, khả năng thoát thân của nàng lại càng thấp hơn. Chỉ mong bọn họ nghĩ nàng là một nữ tử thảo nguyên tầm thường, vô cớ biết được chút tinh thần thuật mà bỏ bê không để ý đến nàng. Có như vậy thì nàng mới có thể tìm được cách chạy về Tề quốc phía bên kia.
Khi Bách Phong Linh còn đang mải mê suy nghĩ cách thoát thân thì một kẻ khác vén cửa đi vào lều. Nữ nhân này nhìn chằm chằm vào Bách Phong Linh một lúc lâu rồi đưa mắt ra hiệu cho Lam Nhược Vũ. Hai người bọn họ sóng vai đi ra ngoài.
Trong lòng dấy lên nỗi lo lắng không rõ, Bách Phong Linh mở rộng ngũ giác thuật, đưa một tia tinh thần lực ra bên ngoài nghe ngóng hai người kia trò chuyện. Bọn họ đè thấp giọng, nàng chỉ có thể nghe được loáng thoáng vài chữ. Nhưng vài chữ này cũng đủ để giúp cho nàng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"... là nàng ta sao?"
"... dịch dung ... tinh thần lực không tồi ... không nhìn rõ dung mạo bên dưới ... chín phần giống ... người của chúng ta ở Trung châu ... bức tranh này."
Bách Phong Linh có thể hiểu được chín phần nội dung nói chuyện của hai nữ tử Lam gia kia. Tóm lại là bọn họ đã phát hiện ra thân phận của nàng, còn biết được quan hệ giữa nàng và Dược Cao Lãng. Kế hoạch hiện tại của bọn họ chính là muốn giữ nàng làm con tin để trao đổi với Dược gia. Điều kiện trao đổi là gì thì nàng không rõ, nhưng chắc chắn sẽ là một điều kiện có thể làm thay đổi chiến cục bế tắc hiện thời.
Tới lúc này, đầu óc của Bách Phong Linh không hiểu sao lại biến thành một biển mây mơ hồ. Nàng cố hết sức tập trung dùng Ngũ Giác thuật, rồi phát hiện ra tinh thần lực của bản thân hình như không dùng được nữa. Sau một khắc đồng hồ cố gắng giãy dụa, Bách Phong Linh rơi vào hôn mê.
Lam Nhược Vũ và nữ tử lạ mặt kia đi vào lều, cũng không ngạc nhiên gì khi thấy nàng đã bất tỉnh nhân sự. Nữ nhân kia còn tấm tắc:
"Không hổ là tinh thuần thuật pháp của Trần Long Quân, hai người chúng ta cùng dụng Mộng Huyễn thuật trong lúc nàng ta không có tinh thần lực hộ thân mà nàng ta có thể chống chọi tới một khắc đồng hồ. Trung châu không ngờ lại có thể sinh ra được một nhân tài như vậy. Đáng tiếc, nàng ta đã sớm trở thành người của Dược tiểu tử kia. Nếu không, có lẽ ta sẽ thu phục nàng ta làm đệ tử ngoại tộc, khiến nàng ta làm việc cho Lam gia ta. Ài, nếu chúng ta có được thế lực của nữ nhân này thì Thượng Thiên kiếm phái chắc chắn sẽ bị đánh rớt đài. Chỉ tiếc, nàng ta còn không biết cách sử dụng sức mạnh của tín niệm.
Trong lúc nữ nhân kia nói chuyện thì Lam Nhược Vũ đã cởi trói xong cho Bách Phong Linh. Vác nàng lên vai, Lam Nhược Vũ thúc dục Lam gia nữ tử: "A di, chúng ta nên đi thôi. Dược Cao Lãng kia chắc cũng sắp tới đây rồi."
Cách nơi Lam Chiến nhị gia đóng trại mười dặm, Liêu Mộc Lan, Thảo Thể Kiện, cùng với tộc trưởng của hai mươi mấy bộ lạc thảo nguyên hiện tại đang ngồi xung quanh một chiếc bàn tròn. Cùng với bọn họ là một người không mấy xa lạ đối với Trung châu - thành chủ Long Hổ thành, Chiến Hổ.
Chiến Hổ này vốn là thân đệ đệ của Chiến Hoàng, gia chủ đời trước của Chiến gia. Chiến Hoàng chết đi, trọng trách của Chiến gia đều rơi lên người Chiến Hổ. Hai huynh đệ này vốn là một dũng một mưu, sánh vai chống đỡ vị trí đệ nhất thế lực của Chiến gia nhiều năm nay. Chiến Hoàng thiện chiến, dũng mãnh; Chiến Hổ cơ trí, mưu mô.
Trí tuệ của Chiến Hổ ở Phong Vũ đại lục chắc chắn là đệ nhất. Từ kế sách dụ ba đại nhân vật của tam quốc chơi trò ám sát, tới việc dùng Cổ đế bảo tàng khơi mào chiến tranh, lại đến lợi dụng thảo nguyên tấn công vào đồng bằng, tất cả đều là một tay Chiến Hổ này thao túng. Chỉ tiếc, kế hoạch của hắn từng bước từng bước đều bị kẻ khác hữu ý vô tình ngăn chặn được.
Vân Vụ các giữa đường cứu người, ra tay điều hòa quan hệ tam phương, giờ lại còn ngăn cản bước tiến của hãn mã thảo nguyên. Chiến Hổ năm nay đã ngoài tứ tuần, nhưng cuộc đời của lão ta chưa bao giờ hận kẻ nào hơn người gây ra dao động không gian khiến huynh trưởng của hắn phải bỏ mạng trước Thần Môn và nữ nhân tên Vân Mộng Điệp.
Nếu trước đây hắn còn nghĩ mọi chuyện chỉ là trùng hợp, thì sau khi biết mối quan hệ của nữ nhân này cùng với Dược gia, thì hắn có thể khẳng định rằng nữ nhân cơ trí kia đã biết trước được hết đường đi nước bước của Chiến Hổ hắn. Thật đáng giận làm sao!
Nếu không phải Mị gia bên kia còn cần dùng nàng ta làm mồi nhử, thì Chiến Hổ hắn nhất định sẽ tự tay đem nữ nhân chết tiệt kia ra băm thây vạn đoạn.
"Chiến gia chủ?" - một giọng nói sốt ruột vang lên, kéo Chiến Hổ ra khỏi dòng suy nghĩ của mình.
"Chư vị đại hãn đang nói đến đâu rồi?" - lão trở về với thực tại.
"Chính là nói đến bước tiếp theo mà ngươi đề nghị." - kẻ kia nhăn mặt, tỏ vẻ hơi khó chịu.
"Phải rồi." - Chiến Hổ gật đầu, "Thảo nguyên các vị cùng với Thập Nhị bộ tộc phía tây đều bị chặn lại ở ngoài đồng bằng là bởi trong các người có mật thám của bọn họ. Chuyện này không phải lỗi của Chiến gia ta, mà giao kèo ban đầu cũng chỉ là Chiến gia chúng ta cung cấp lương thực và vật tư cho các vị, chứ không thể trực tiếp tham gia chiến đấu. Nhưng nói đi nói lại, thấy đồng minh chịu thiệt mà không tương trợ thì quả thực rất không phải. Cho nên, Chiến gia chúng ta nguyện hy sinh môn nhân đệ tử để gây ra nội loạn bên trong nhị quốc. Ba phe chúng ta nội phối ngoại hợp, nhất định có thể chiếm lấy thảo nguyên trong thời gian ngắn nhất."
Một tiếng cười lảnh lót vang lên: "Chiến gia chủ nói chuyện khó nghe quá. Ngươi nói như thể là Chiến gia các ngươi chịu thiệt lắm vậy? Mấy kẻ hán tử ngu ngốc này có thể bị mấy nữ nhân kia mê hoặc mà nghe theo các ngươi vô điều kiện, nhưng Liêu Mộc Lan ta thì vẫn còn tỉnh táo lắm. Chiến gia của ngươi ngồi không hưởng lợi mà còn ra vẻ ta đây à? Hừ! Nếu trong vòng nửa tháng nữa mà Tề quốc không rút bớt quân khỏi biên thùy, thì Mộc Lan bộ lạc của ta sẽ là người đầu tiên quay ngựa trở về thảo nguyên."
Chiến Hổ nheo mắt nhìn về hướng nữ nhân duy nhất trong lều, lòng kìm nén giận giữ. Không phải Lam Nhược Vũ đã nói là đã khống chế được mụ ta sao? Sao bây giờ Liêu Mộc Lan này lại có thể ở đây phản đối lời của hắn. Nữ nhân, lại là nữ nhân. Mấy thứ nữ nhân này quả thật đúng là lũ phiền phức.
"Mộc Lan hãn cứ yên tâm," - Chiến Hổ biết hiện tại không phải là lúc lục đục nội bộ, hòa hãn trả lời Liêu Mộc Lan "Chiến gia ta đã nói là sẽ làm."
"Vậy hãn ta sẽ ở đây chờ tin tốt của Chiến gia chủ."