Mộng Điệp Kỳ Truyện

cổ uyển địa tâm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

" ... đồ án kỳ lạ." - Bách Phong Linh kết thúc câu nói.

Nàng nghe thấy tiếng nói của mình vọng lại từ phía xa thì bỗng rùng mình. Ngẩng đầu lên nhìn, phía trên, tại sao đã trở thành tường đá rồi? Hình như ... nàng đã bị dịch chuyển tới nơi khác. Không phải nàng chỉ dùng tinh thần lực dò xét bề mặt của nguyệt thạch chút thôi sao, tại sao lại thành ra như thế này chứ?

Cầm cây đuốc vẫn đang ở trên tay, nàng dò dẫm đi tới trước.

"Có ai không?" - Nàng lên tiếng.

Giọng nói của nàng vang vọng trong không gian. Có vẻ đây là một đường hầm dài hẹp. Nàng với tay ra cũng có thể sờ được hai bên tường của đường hầm này.

Không có một ai trả lời. Những người kia ở đâu rồi?

Bách Phong Linh thả ra tinh thần lực của mình, dò xét địa hình phía trước. Phía trên đầu nàng là nguyệt thạch, nhưng xung quanh chỉ là đá tảng bình thường. Xuyên qua những phiến đá này, hình như là càng nhiều các thông đạo khác nhau. Có lẽ nhân mã của chư phương cũng đang ở trong mấy thông đạo này đi?

Lúc này, bỗng dưng tinh thần lực của nàng lại bị hút về phía dưới, xuyên qua mặt đất dưới chân. Cảm giác này có chút quen thuộc. Hình như chính là tinh thần cộng hưởng của Cửu Chuyển Tinh Thần.

"Tề Nguyệt Dạ Thiên?" Nàng ngập ngừng truyền âm trong đầu.

Không có hồi âm. Chẳng nhẽ không phải?

"Vân Mộng Điệp? Là nàng sao?" - Giọng điệu ngạc nhiên của Tề Nguyệt Dạ Thiên bỗng nhiên vang lên trong đầu nàng.

"Là ta" - nàng vui mừng đáp lại. "Ngươi đang ở chỗ nào rồi? Những người khác đâu? Còn có, ..."

"Từ từ đã" - hắn ngắt lời nàng, "nàng xuống đây đã rồi hẵng nói."

"Làm thế nào mới có thể xuống đó?" - nàng hỏi.

"Nàng nhìn xem phía dưới mặt đất, tìm một đồ hình bát quái nhỏ. Dùng tinh thần lực kích hoạt nó." - hắn trả lời.

Nàng theo lời hắn mà làm, cầm cây đuốc chậm rãi soi mặt đất dưới chân. Thông đạo này rất dài, còn ngọn đuốc của nàng lại sắp tắt, quả thực không dễ dàng gì.

Tới một canh giờ sau, Bách Phong Linh mới nhìn thấy được đồ hình bát quái nhỏ xíu nằm ở một góc của thông đạo. Vừa đưa tinh thần lực vào đó, phần đất dưới chân nàng bỗng nhiên rung lắc dữ dội rồi sập xuống.

Á á á. Bách Phong Linh còn chưa chuẩn bị tinh thần thì cơ thể nàng đã rơi tự do xuống phía dưới. Nàng nắm chặt mắt lại, âm thầm cầu mong mình có thể tiếp đất thuận lợi.

"Bắt được nàng rồi." - Một giọng nói vang lên đúng lúc nàng nhận ra mình đang nằm trong một vòng tay ấm áp xa lạ.

Mở mắt ra, đập vào mặt nàng là khuôn mặt của Tề Nguyệt Dạ Thiên. Chờ chút, nàng có thể nhìn thấy khuôn mặt hắn, có nghĩa là, nơi này có ánh sáng.

Tề Nguyệt Dạ Thiên thả nữ nhân trên tay xuống. Không hiểu tại sao nữ nhân này đến khinh công còn không biết mà lại tự đâm đầu vào nơi nguy hiểm như thế này.

"Nàng không ở yên trong Hắc Lâm trấn mà tới đây làm gì?" - hắn hỏi.

Bách Phong Linh bĩu môi: "Đến cứu các ngươi a. Nhưng mà hình như ngươi cũng không cần ta cứu đâu nhỉ? Ngươi có vẻ là rất quen thuộc với nơi này nha."

Hắn lắc đầu: "Không quen thuộc. Ta phải dùng bốn ngày mới mò ra được cách mở thông đạo phía trên. Nhưng mà, đến đây rồi thì ta không biết làm gì nữa."

"Ồ. Vậy những người còn lại đâu?" - Nàng nhíu mày.

"Không biết. Có lẽ là mỗi người chúng ta đã bị dịch chuyển tới một thông đạo riêng."

"Chờ chút. Ta đang thắc mắc, làm sao các ngươi lại mở được bảo tàng của Cổ đế vậy?"

"Nếu ta không nhầm, thì càn khôn bát quái trận chính là mắt xích cuối của Cổ đế bảo tàng không gian trận pháp. Khi Thiên Môn đạo thử trận pháp này thì kiến trúc nơi này có phản ứng. Cuối cùng, ta dùng Cửu Chuyển Tinh thần đưa vào càn khôn bát quái trận làm dẫn thì trận pháp mới khởi động." - Hắn giải thích.

Nàng vẫn không hiểu, "nhưng mà, ta nghe nói Thiên Môn đạo đã thử trận pháp này nhiều lần mà không được. Chẳng nhẽ ngươi không sớm nghĩ ra dùng Cửu Chuyển tinh thần sao? Chúng ta đều rõ ràng, đây là công pháp của Cổ đế, có khả năng cao là có liên quan đến bảo tàng này mà?"

"À, chuyện đó là bởi tới ngày hôm đó tinh thần lực của ta đột phá cửu chuyển, mới đủ để mở ra bảo tàng." - hắn trả lời.

"Vậy thì càng kì lạ. Tinh thần lực của ta mới ở đệ thất chuyển. Tại sao lúc nãy ta lại bị truyền tống xuống dưới này?" - nàng lại hỏi.

"Cái này ta không rõ." - hắn lắc đầu, "nhưng có thể là bởi khi cánh cửa rỉ sét của Cổ đế bảo tàng này được mở ra một lần, thì lần mở phía sau sẽ trở nên đơn giản hơn. Còn có, lần trước khi ta kích hoạt trận pháp, tất cả người và vật ở trong phạm vi của nguyệt thạch đều bị dịch chuyển đi. Còn lần này chỉ có nàng tới được đây."

Nàng gật đầu. Lời hắn nói nghe cũng có lý.

"Được rồi. Chuyện này nói sau đi. Bây giờ chúng ta làm thế nào mới tìm được bảo tàng và những người còn lại?"

Tề Nguyệt Dạ Thiên chỉ lên trên đầu: "Ta nghĩ, có lẽ bọn họ đều ở trên kia. Nhưng mà, nơi này cách âm rất tốt, bọn họ không thể nghe thấy chúng ta nói, lại càng không thể dùng tinh thần lực để đi ra khỏi đó. Cách duy nhất là chúng ta tìm cách ra khỏi đây trước, sau đó dùng truyền tống trận ở trên để đi xuống dưới, rồi dùng tinh thần lực giúp bọn họ khai mở thông đạo thoát ra ngoài."

Nàng lại gật đầu: "Vậy chúng ta ra khỏi đây như thế nào?"

Hắn nhún vai: "Không biết! Ta cũng chỉ tới sớm hơn nàng có một chút."

"Được rồi. Vậy chúng ta đi nhìn xem." - Nàng nói.

Hai người hướng về phía có ánh sáng mà đi. Ánh sáng này hóa ra lại được phát ra từ dưới một hồ nước nhỏ. Xung quanh hồ nước này là rất nhiều loại kỳ hoa dị thảo mà Bách Phong Linh chưa bao giờ nhìn thấy.

"Cổ uyển địa tâm. Thì ra là vậy." - nàng bừng tỉnh đại ngộ. Bài đồng dao đó nhắc đến cổ uyển, chắc là nói đến nơi này rồi.

Thấy Tề Nguyệt Dạ Thiên nhìn mình với ánh mắt khó hiểu, nàng bèn kể cho hắn về bài đồng dao mà tiểu Trăn hát cho nàng nghe mấy hôm trước.

"Kì lạ, Cổ đế để lại bài đồng dao này để làm gì?" - hắn tỏ vẻ khó hiểu.

"Cái đó thì ta không biết. Nhưng mà tất cả những điều bài đồng dao này nói đều đã ứng nghiệm rồi. Các ngươi ở trong Hắc Lâm có lẽ không thấy được, nhưng khi ta ở trong trấn, ta đã nhìn thấy huyết dương và nhật thực đồng thời xảy ra. Quả thực là một khung cảnh tráng lệ. Chỉ không biết, chuyện đó có liên quan gì đến việc trận pháp của bảo tàng được mở ra không nữa." - nàng đáp.

"Được rồi. Quay lại chuyện chính. Có phải chúng ta nên bắt đầu tìm cách để thoát khỏi cổ uyển này không?"

Hắn gật đầu.

Hai người chia nhau ra, bắt đầu lật từng tấc đất, từng nhành cây, ngọn cỏ ở đây lên để tìm một dấu hiệu. Dù ánh sáng leo lắt ở đây tốt hơn cây đuốc mà nàng cầm ban nãy, nhưng nơi này rộng lớn như vậy, hai người không biết sẽ phải tìm đến bao giờ.

Tìm cả ngày trời mà không thấy cái gì, Bách Phong Linh thở dài não nề ngồi xuống cạnh hồ nước giữa đại uyển.

"Ài. Tề Nguyệt Dạ Thiên, nghỉ một chút đi. Lại đây, ta có mang một chút lương thực. Ngươi có muốn cùng ăn không?"

Cũng may là nàng vì đề phòng khả năng truyền tống trận kia bị kích hoạt, đã mang theo rất nhiều lương thực trong người.

"Trong này có rất nhiều các loại quả ngọt, nàng không muốn thử một chút sao? Tội gì phải ăn mấy thứ lương thực khô khốc kia." - Hắn nhướn mày.

Nàng hừ nhẹ, "Ngươi dám thử thì thử. Ai biết được đây là bổ dược hay là độc dược chứ."

Hắn đưa cho nàng một quả chín đỏ mọng nước rồi nói:

"Ăn đi. Thứ này không phải độc."

"Ngươi hiểu dược?" - nàng nhướn mày.

"Không hiểu." - hắn ngắn gọn đáp.

Bách Phong Linh nheo mắt: "Tề Nguyệt Dạ Thiên, ài, ta vẫn không thể hiểu được tại sao Tề thái tử ngươi lại có huyết mạch của Cổ đế. Trên người lại còn có nhiều bí mật như vậy. Ta thấy, chúng ta còn phải ở chung dài dài, hay là ngươi nói cho ta biết bí mật của ngươi đi."

"Đây là cách Vân Vụ các thu thập tin tức?" - hắn hỏi.

"Ồ không, ngươi hiểu nhầm rồi. Ta thề ta sẽ không bán tin tức này cho kẻ khác." - Nàng giơ tay lên hùng hồn tuyên bố.

Hắn không nói gì, chỉ chăm chú nhìn vào cái hồ trước mặt. Hồ nước này hình như có điểm kì quái.

"Ngươi nói cho ta một tin thì ta cũng sẽ nói cho ngươi một tin. Thế nào? Rất công bằng phải không. Nói đi, ngươi muốn biết gì?"

Hắn liếc nàng một cái rồi không nặng không nhẹ buông một câu "không có hứng thú."

"Tên tất cả những tên tham quan của Tề quốc và những thứ xấu xa mà bọn họ đã làm thì sao?" - nàng dụ dỗ.

"Không phải nàng đã biết là hàng tháng tam vương của tam quốc đều sai người tới Vân Vụ các mua loại tin tức này sao? Cái này cũng phải cảm ơn các nàng. Nhờ có Vân Vụ các, hiện giờ tham ô đã không còn là vấn nạn của tam quốc chúng ta nữa rồi."

Cũng không cần? Vậy thử cái khác vậy.

"Tin tức về cách bố trí binh lực của Tấn quốc và Trịnh quốc ở biên giới giáp với Tề quốc thì sao?"

"Nàng có loại tin tức này sao?" - hắn nhướn mày, vẻ mặt lộ chút hứng thú.

Bách Phong Linh cười cười. Đương nhiên là Vân Vụ các không thể có được loại tin tức này. Mà nếu có, nàng cũng không thể bán cho hắn để rồi gián tiếp tiếp tay cho chiến tranh đại lục được. Nhưng mà, nếu hắn đã hỏi như vậy thì không phải là hắn không thể nói cho nàng biết chuyện bí mật của hắn.

"Thế còn tinh thần lực khống vật thì sao? Hứng thú không?" - nàng nheo mắt nhìn hắn.

Hắn cũng nhìn lại nàng: "Nàng là người của Chiến gia?"

"Không phải" - nàng lắc đầu, "tinh thần lực khống vật của ta khác của bọn họ."

Vừa nói, Bách Phong Linh vừa dùng tinh thần lực hút hơi nước trong không khí, tạo ra một thủy cầu nhỏ trong không khí rồi ném thủy cầu này về phía bức tường phía xa.

Ầm.

Thủy cầu đập mạnh vào tường, phát ra tiếng động vang dội.

Tề Nguyệt Dạ Thiên động dung. Quả thật là không giống Chiến gia. Nếu tinh thần lực của Chiến gia như những sợi dây thừng chắc chắn buộc vào vật để khống chế vật, thì tinh thần lực của nàng lại như một hắc động, hút lấy vật, tạo hình cho nó, rồi điều khiển hướng đi của nó.

"Thú vị" - hắn nói.

"Thế nào? Ngươi hứng thú không?" - nàng nhếch miệng cười.

"Thành giao!" - hắn gật đầu.

"Được. Vậy ta trước tiên chỉ ngươi cách ta dùng tinh thần lực. Đầu tiên phải nói tới cấu trúc của vật chất, mọi thứ đều được tạo nên bởi những cấu trúc vi mô ..." - Bách Phong Linh bắt đầu.

Nàng một bên giảng giải, hắn một bên chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lại gật đầu.

" ... cho nên đây không phải là một loại công pháp. Nói chính xác thì đây chỉ là một cách dùng tinh thần lực mà chưa kẻ nào nghĩ tới thôi."

"Thuyết pháp này rất không tệ. Thay vì nói là khống vật không bằng nói là đoán tạo vật. Nhưng mà, từ phân tử vi mô tạo ra vật chất vĩ mô nghe thì dễ, nhưng chỗ khó lại nằm ở việc sắp xếp các phân tử vi mô này sao cho đúng, ta nói có đúng không?" - hắn phân tích.

Nàng gật đầu: "Không sai! Thế nên nếu ngươi muốn tạo nên những thứ như nước thì rất dễ, vì nước căn bản không cần sắp xếp cấu trúc quá phức tạp, nhưng nếu ngươi muốn tạo ra những thứ như vũ khí kim loại thì lại là một chuyện khác. Cách sắp xếp phân tử là rất quan trọng. Ví dụ như, nếu ngươi biết cách, ngươi có thể tái sắp xếp than đá lại thành một loại thạch trong suốt còn cứng hơn cả nguyệt thạch kia."

Hắn trầm ngâm: "Vậy thì, nếu như ta không biết cách tổ chức các hạt phân tử thì phương pháp này gần như vô dụng, có phải không?"

Nàng lắc đầu: "Không hẳn. Gần đây ta đang có một suy nghĩ, nếu phá luôn dễ hơn lập, thì có phải ta có thể dùng phương pháp tương tự để giải thể vật chất hay không? Giả như, giải thể viên đá này thành bụi."

Bách Phong Linh cầm một viên đá nhỏ lên. Nàng tập trung tinh thần vào nó rồi vận chuyển tinh thần lực bao quanh viên đá nhỏ, chậm rãi phá vỡ cấu trúc liên kết phân tử rồi phân giải nó.

Viên đá trong tay nàng dần trở nên nhỏ lại, rồi sau một khắc thời gian thì biến mất. Trên tay nàng lúc này chỉ còn lại một đám bụi.

Tề Nguyệt Dạ Thiên gật đầu tán thưởng: "Hay! quả thật là một suy nghĩ không tồi, có thể coi là một con đường hoàn toàn mới để tu luyện tinh thần lực. Có công pháp này, ta nghĩ, không lâu sau, Vân Vụ các có thể gia nhập hàng ngũ của các cổ thế gia được rồi."

Bách Phong Linh thở dài: "Ài, vấn đề là tinh thần lực của ta tự nhiên mà có, Vân Vụ các cũng không có cách tu luyện tinh thần lực sơ cấp, bọn thủ hạ của ta làm sao luyện ra được tinh thần lực đây."

Hắn nhẹ mỉm cười: "Nàng quên mất mình đang ở đâu sao? Đây là Cổ đế bảo tàng. Ta chắc chắn ở trong này có thứ nàng cần."

Nàng lắc đầu: "Nhưng mà, Vân Vụ các đã từ bỏ quyền phân chia bảo tàng rồi."

"Nếu chúng ta vào bảo tàng trước thì làm sao bọn họ biết được. Đừng lo, tới lúc đó nếu nàng không nói, ta không nói, thì ai có thể biết bảo tàng to lớn như vậy mất đi một vài thứ cơ chứ."

Bách Phong Linh bật cười: "Cũng phải. Nhưng mà, chúng ta phải tìm được nơi đó đã."

Nàng lại tiếp: "Nhưng khoan hẵng nói đến chuyện bảo tàng. Chúng ta đã có giao dịch, ngươi đừng hòng đánh trống lảng. Mau nói cho ta biết, tại sao ngươi lại có huyết mạch của Cổ đế?"

Truyện Chữ Hay