Lúc Lâm Dịch trở lại đại sảnh, Dịch Nhàn cũng đang nhìn xung quanh để tìm cô, thì ra là vì bữa tiệc sắp bắt đầu, người chủ trì chuẩn bị lên phát biểu.
" Kính chào các vị tân khách bằng hữu, các phu nhân cùng tiên sinh, chúc mọi người một buổi tối tốt lành. Nhân sinh đã trải tám mươi năm, từng ngày từng tháng từng mùa thu sang....
......
Đêm nay chúng ta ở bữa tiệc mừng thọ này, bạn bè thân hữu bốn phương tám hướng tụ hội chia vui, mang theo ngọt ngào, mang theo nụ cười, mang theo tình thân, mang theo chúc phúc, tất cả cùng nhiệt liệt chúc mừng đại thọ tám mươi tuổi của Lâm lão tiên sinh. Đầu tiên mong cho phép tôi thay mặt tiên sinh cùng người nhà, gửi lời chân thành cảm tạ đến quý vị quan khách cùng bằng hữu gần xa đã đến dự buổi tiệc đêm nay!"
Lâm Dịch nhàm chán muốn chết ngồi nghe lời nói của người chủ trì bữa tiệc. Đột nhiên như là cảm ứng lẫn nhau, cô quay đầu lại ánh mắt nhìn xuyên qua đám đông, liền thấy được một thân ảnh yểu điêu nổi bật giữa mọi người. Chương Thiển Ngữ cũng đang nhìn Lâm Dịch từ xa xa, tất cả mọi thứ như mờ nhạt đi làm cho người ta trong một khoảng thời gian ngắn không thể phân biệt được bất cứ điều gì.
Thiển Ngữ!
Lâm Dịch vui mừng khi thấy Chương Thiển Ngữ lại xuất hiện ở bữa tiệc này, trong nháy mắt cảm giác mệt mỏi mơ hồ của cô liền hoàn toàn tiêu tán, hận không thể lập tức đến bên cạnh nàng. Nhưng hiện tại cô là cháu gái của nhân vật chính bữa tiệc, muốn chạy cũng chạy không được.
Lâm Dịch nghĩ đợi lát nữa nghi thức chính của bữa tiệc kết thúc liền có thể chạy qua tìm nàng. Nhưng mà còn không đợi cô qua đến thì cô đã thấy một nam nhân trẻ tuổi đi tới gần Chương Thiển Ngữ, bộ dáng trò chuyện rất thân thiết. Lâm Dịch nhận ra người thanh niên kia, anh ta là người lần trước gặp ở kỳ xã, Cố Kỳ.
Bên này đi không được, bên kia lại thấy một màn làm cho mình khó chịu, Lâm Dịch trong lòng buồn bực.
Trải qua trình tự bữa tiệc rườm rà, cuối cũng đến nghi thức mừng thọ. Lâm Vân cùng Dịch Nhàn chắp tay: " Ba sinh nhật vui vẻ, chúc người phúc như Đông hải thọ tỷ Nam sơn!!"
Cháu nội chỉ có một người là Lâm Dịch, cô cũng nhanh chóng tiến lên mừng thọ ông: " Chúc ông nội nhật nguyệt tường minh, mãi mãi trẻ trung!"
Hôm nay Lâm Thiên mặc một bộ trường bào kiểu Tôn Trung Sơn mới tinh, tuy tuổi đã gần tám mươi nhưng nhìn vẫn rất tráng kiện, hơn nữa do không khí vui vẻ của bữa tiệc nên trông ông tinh khí mười phần, tinh thần sáng lạng quắc thước.
Làm xong lễ mừng thọ cả gia đình sẽ phải chụp hình, nhìn thấy thợ nhiếp ảnh đang đứng đằng trước chỉ đạo tạo kiểu, Lâm Dịch quay đầu qua nói với Dịch Nhàn: " Mẹ, người kêu Thiển Ngữ qua đây chụp hình cùng chúng ta đi!"
Cô hỏi Dịch Nhàn cũng là bởi vì biết ông bà nội nhất định sẽ thích Thiển Ngữ, mà Lâm Vân thì nghe lời Dịch Nhàn, cho nên chuyện này chỉ cần Dịch Nhàn đồng ý liền không có vấn đề gì.
Cô ánh mắt tràn đầy hi vọng nhìn Dịch Nhàn, hi vọng bà có thể đáp ứng. Nếu là ảnh gia đình thì dĩ nhiên phải cả nhà cùng nhau, ở trong lòng cô Thiển Ngữ cũng là một thành viên trong gia đình này. Dù bây giờ còn chưa thể quang minh chính đại nói cho mọi người biết, nhưng cô vẫn mong nàng có thể tham gia cùng.
Dịch Nhàn hơi nhíu mày, cảm thấy có chút không ổn. Dù sao đây cũng không phải là chụp bình thường mà là chụp toàn gia, nhưng ánh mắt kỳ vọng kia của Lâm Dịch lại làm cho người ta không thể cự tuyệt. Hơn nữa bà cũng đã xem Thiển Ngữ như một nửa con gái mình.
" Con gọi cô bé lại đây đi!"
Được cho phép, Lâm Dịch vui vẻ hớn hở, nếu không vì cố kỵ xung quanh cô thật muốn nhún nhảy hai cái để thỏa mãn sự vui sướng của mình. Tuy nguyên nhân Dịch Nhàn cho Thiển Ngữ chụp chung khác với suy nghĩ của cô, nhưng là giờ khác này cô giống như có thể nhìn thấy tương lai hai cô cùng gia đình ở chung một chỗ, đây có lẽ là một mở đầu tốt.
Lâm Dịch bước qua đám đông đi tới bên cạnh Chương Thiển Ngữ, nhìn thấy Cố Kỳ đang vui vẻ đắc ý đứng bên cạnh liền có chút không thích.
" Thiển Ngữ, qua đây cùng cả nhà chụp hình đi em!"
Chương Thiển Ngữ chưa kịp hiểu rõ gì hết thì đã bị Lâm Dịch lôi đi, ngay cả muốn cùng nói một câu thất lễ với Cố Kỳ cùng không kịp. Hơn nữa bên dưới đang mang giày cao gót làm nàng không thích ứng, bị Lâm Dịch kéo đi như vậy nàng sém chút nữa bị trật chân.
" Xin lỗi em, chị không để ý tới..." Lâm Dịch rốt cuộc phát hiện Chương Thiển Ngữ có chút khó đi, liền khó xử vì mình không tinh ý.
" Không sao, chỉ là chưa quen thôi.." Chương Thiển Ngữ ôn hòa nói, dưới chân lại lặng lẽ hơi nhích trên đôi giày ba tấc để có thể dễ chịu hơn.
Lâm Dịch chợt thấy, trong lòng nhẹ cười Chương Thiển Ngữ dù ở bất cứ nơi đâu cũng bảo trì tính cách khuê tú thể thiếp của nàng, cô buông một chút, một tay hơi đỡ lấy nàng, đi chậm chậm lại.
Chương Thiển Ngữ rõ ràng cảm giác được người ấy vì sợ nàng đau mà đi chậm lại, tự dưng trong lòng cảm thấy ấm áp. Tuy thời điểm và không gian không đúng, nhưng lúc này lại làm nàng nhớ tới ngày tân hôn năm ấy, cô cũng giống như lúc này ôn như săn sóc. Cho dù khi đó là 'Hắn' mà hiện tại là 'Cô', nhưng vẫn mang đến cho nàng sự ấm áp không hề thay đổi.
Ngẩng đầu liền nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, không biết từ bao giờ nàng đã không thể phân rõ 'Cô' và 'Hắn' nữa rồi
" Đây chắc là Tiểu Ngữ a?! Cô bé bộ dạng thật xinh đẹp." Vừa đến trước mặt bà nội của Lâm Dịch liền nhiệt tình kéo lấy tay Chương Thiển Ngữ để trò chuyện
Chương Thiển Ngữ không sợ người lạ, liền lễ phép hướng bà trả lời, rồi quay sang nói với ông nội Lâm Thiên: " Thiển Ngữ chúc Lâm lão tiên sinh thiên luân vĩnh hưởng, vạn thọ vô cương."
Lâm Dịch nhướng mi nói: " Kêu ông nội được rồi, em còn gọi gì mà 'Lâm lão tiên sinh' chứ?!"
Lâm Thiên cũng cười nói: " Ừm, con cũng giống Talia gọi ông là ông nội đi, đừng ngại. Cháu gái xuất sắc như vậy, ta là muốn tìm cũng khó mà tìm được a!"
Mọi người nói vài câu qua lại thì thợ nhiếp ảnh cũng chuẩn bị xong, liền mời mọi người chuẩn bị chụp hình.
Hai ông bà ngồi đằng trước, Dịch Nhàn với Lâm Vân thì đứng hai bên, còn Lâm cùng Chương Thiển Ngữ thì đứng ở giữa Dịch Nhàn cùng Lâm Vân. Thợ chụp hình hô chuẩn bị, Chương Thiển Ngữ chưa từng trải qua chuyện này nên có chút khẩn trương tay siết chặt gấu váy. Ở góc mà người khác không nhìn thấy được, Lâm Dịch lặng lẽ nắm tay bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của nàng, Chương Thiển Ngữ nghiêng đầu nhìn cô, Lâm Dịch hướng nàng khẽ cười. Cứ như vậy, chút điểm khẩn trương trong lòng Chương Thiển Ngữ cũng biến mất, vươn tay siết chặt đan xen mười ngón cùng cô, khóe miệng cười yếu ớt nhìn vào máy chụp ảnh.
" Chuẩn bị.... Một, hai, ba!"
Nhoáng một tiếng, ánh sáng chợt lóe lên rồi tất, hình ảnh của sáu người đều đã được thu lại. Trong bức ảnh, so với hai vị lão nhân ngồi đằng trước thì hai cô gái trẻ tuổi đằng sau vẻ mặt cười càng ngọt ngào hơn.
Đối với việc ảnh gia đình của Lâm gia có sáu người liền khiến cho tân khách khó hiểu, dựa theo bọn họ biết được thì đời này truyền nhân Lâm gia chỉ có một cháu gái, sao hiện tại lại chạy đâu ra thêm một cô gái mười sáu mười bảy tuổi nữa đây?!
Không ít người ở đây âm thầm đoán rằng cô gái kia có lẽ là con gái riêng của Lâm Vân, nhờ vào tiệc mừng thọ của Lâm lão tiên sinh mà xuất hiện trước công chúng! Nếu Lâm Vân biết người khác nghĩ ông như vậy, chắc sẽ cảm thấy mình so với Đậu Nga còn oan uổng hơn
[] Oan Đậu Nga, cũng giống như câu Oan Thị Kính của VN
Sau khi chụp hình xong chính là để cho nhân vật chính của buổi tiệc cắt bánh sinh nhật, một cái bánh sinh nhật cực bự tám tầng. Đừng nhìn Chương Thiển Ngữ bộ dạng không để ý tới bất cứ thứ gì, nhưng ai mà biết được một cô tiểu thư hiền thục tao nhã như nàng nhưng lại không ngừng chú ý tới cái bánh kem kia chứ.
Thấy khóe miệng nàng khi ăn còn dính lại một chút kem, Lâm Dịch thật rất muốn giống như trong TV tiến tới lau nhẹ rồi vươn lưỡi ra liếm. Nhưng ý tưởng kia vừa xuất hiện Lâm Dịch mới phát hiện nó thật sự rất kinh người, cuối cũng vẫn chỉ là lấy khăn giấy lau dùm nàng mà thôi.
Ăn xong bánh ngọt, nhân viên phục vụ liền mang đi, dọn dẹp hội trường. Lâm Thiên bước lên bục, cảm ơn tân khách đã đến tham gia buổi tiệc, kế tiếp chính là vũ hội.
Điệu nhảy đầu tiên thường là do chủ nhà khai trương, mọi năm bởi vì Lâm Dịch không có bạn trai nên đều là do Lâm Vân cùng Dịch Nhàn nhảy mở màn. Nhưng mà năm nay đã khác, chỉ là lúc này Lâm Dịch nhớ tới những lời Hạ Tử Thành vừa nói với cô. Hơn nữa lúc nãy Lâm Vân cũng nói với Lâm Dịch rằng điệu nhảy thứ nhất là do cô cùng Hạ Tử Thành.
Những bữa tiệc kiểu này, đại diện cho chủ nhà Lâm Dịch nhảy mở màn là bình thường. Nhưng nếu đối phương không phải người thân mà là một người thanh niên nào đó, thì đây được xem như truyền lời tới quý tân khách hai người là một đôi, cũng như cho biết rằng gia đình hai bên đã có tín hiệu sẽ tổ chức đính hôn.
Cho nên, khi âm nhạc vang lên, Hạ Tử Thành cực kỳ lịch sự một tay để đằng sau một tay hướng cô làm ra lời mời, Lâm Dịch giờ đã có thể khẳng định chuyện hai nhà đám hỏi mà hắn nói là sự thật.
Mọi người chung quanh cũng đang nghị luận việc này, cho nên dù cách xa thật xa Lâm Dịch cũng có thể nhìn thấy sắc mặt của Chương Thiển Ngữ đột nhiên trắng bệch, giống như có một cây gậy đánh thật mạnh vào tim cô, Lâm Dịch đột nhiên cảm thấy trong lòng có gì đó như bị xé rách.
Có lẽ là Lâm Dịch thật lâu không nhúc nhích làm mọi người khó hiểu, Lâm Vân cùng Dịch Nhàn cũng bị hành động của cô làm cho mơ hồ, không biết được là tại sao Lâm Dịch lại như vậy. Tuy lúc trước chưa cùng cô thảo luận chuyện này, chính hai người cũng nghĩ rằng Lâm Dịch thông minh lĩnh ngộ như vậy chắc hẳn phải đoán được, nhưng lúc này tại sao lại.....
Ý cười trên mặt Hạ Tử Thành cũng tắt ngắm, động tác vừa rồi vẫn không thay đổi, thấp giọng nói: " Talia, trong những trường hợp như thế này, em hẳn nên biết mình phải làm gì. Chú và dì đều đang nhìn chúng ta! "
Phải làm thế nào đây?!
Mâu và thuẫn trong lòng Lâm Dịch cùng công kích nhau. Một cái nói, chỉ là một điệu nhảy thôi, nhảy để giữ thể diện cho Lâm gia cùng Hạ gia, về phần có đính hôn hay không thì sẽ tiếp tục bàn sau. Hơn nữa lại là tiệc mừng thọ của ông nội, cũng không nên vì chuyện này mà phá hỏng tâm tình của ông. Một cái khác nói, đây không chỉ là một chuyện nhỏ, mà là thái độ của cô đối với mọi chuyện. Nếu cả chuyện này mà còn thỏa hiệp, vậy về sau gặp chuyện quan trọng hơn, cô cũng sẽ thỏa hiệp phải hay không?!
Lâm Dịch tay phải siết chặt, móng tay ghim vào da, ngón tay tái nhợt, đủ để cho thấy mâu thuẫn trong lòng cô.
Lâm Dịch ngẩng đầu, phát hiện tầm mắt của mọi người đều tập trung vào cô, chính xác mà nói là tập trung vào Hạ Tử Thành và cô. Lâm Vân cùng Dịch Nhàn ánh mắt bình tĩnh, không biết rốt cuộc Lâm Dịch là đang lên cơn gì. Thế nhưng ở thời điểm mấu chốt này, sắc mặt người của Hạ gia không tốt nổi. Hơn nữa là mẹ của Hạ Tử Thành, trong lòng bất mãn hành động của Lâm Dịch với con mình.
Tầm mắt nhìn xuyên qua đám đông, Lâm Dịch liền thấy thân ảnh quen thuộc kia, nàng đứng ở nơi đó, thoạt nhìn như có thể quỵ xuống bất kỳ lúc, tầm mắt cũng đồng dạng đang nhìn cô, ánh mắt ấy tràn đầy khẩn trương cùng không yên. Có lẽ cũng là do những người bên cạnh nên biết được ý nghĩa của điệu nhảy, Thiển Ngữ yếu ớt đến mức làm cho Lâm Dịch cảm thấy được chỉ cần một động tác sai cũng có thể hoàn toàn khiến nàng tan vỡ.
" Talia, em muốn chú và dì thất vọng sao?!" Hạ Tử Thành trầm giọng nói.
Thất vọng sao?
Trong lòng Lâm Dịch như bị hành hạ, đau lòng, run rẩy hơi nâng tay lên. Đột nhiên trong đầu hiện lên khuôn mặt tái nhợt của Thiển Ngữ, tay lập tức hạ xuống: " Thực xin lỗi, mấy ngày hôm trước không cẩn thận trật chân, thật tiếc hôm nay không thể nhận điệu nhảy của Tử Thành."
Một lời nói ra, mọi người xung quanh ánh mắt trợn tròn.
Đây là sao? Lâm gia cự tuyệt Hạ gia?
Hay là do ý tứ của một người, Lâm gia tiểu thư không đồng ý?! Đây đúng là tát vào mặt Hạ gia ở nơi công chúng.
Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, giờ phút này mọi người mới phát hiện cô gái lúc nãy chụp hình chung với Lâm gia đột nhiên ngất xỉu!!
" Chương tiểu thư, Chương tiểu thư!" Cố Kỳ gấp đến độ hô to, mọi người nghe được tiếng của anh ta mới nhìn về hướng của cô gái vừa ngất xỉu kia.
Lâm Dịch thấy bên kia náo loạn, hình như nghe được thanh âm của Cố Kỳ, liền bất chấp Hạ Tử Thành níu giữ cô liền phất tay vội vàng chạy qua.
" Thiển Ngữ......"
Lâm Dịch chen lấn qua đám người, nhìn thấy Chương Thiển Ngữ ngã xuống dưới sàn, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt nhắm lại, liền cảm thấy như tiếng tim đập của chính mình như đình chỉ, trong lòng bị khủng hoảng khôn cùng chiếm giữ.
" Thiển Ngữ, Thiển Ngữ....." Cô gấp đến mức cuống quýt kêu to " Bác sĩ, ai đó gọi bác sĩ đi!!!"
Kỳ quái chính là, dưới tình huống như vậy Lâm Dịch chỉ mang giày cao gót nhưng có thể không tốn chút sức lực liền bế Chương Thiển Ngữ lên, giờ phút này cô cũng không chú ý tới mình vì cái gì có khí lực đến như vậy.
Nhìn thấy Lâm Dịch ôm Chương Thiển Ngữ muốn đưa xuống đại sảnh, Cố Kỳ mới phản ứng, liền vội vàng chạy theo: " Để tôi đi lấy xe!"
Xảy ra sự cố như vậy, trong đại sảnh có chút náo loạn. Dịch Nhàn cùng Lâm Vân liền vội vàng trấn an khách khứa. Chỉ là không biết quý tân khách đêm nay trong lòng sẽ nghĩ gì, không ít người thầm đoán cô gái kia ngất đi chắc có liên quan tới chuyện đám hỏi không thành công này, bằng không sớm không xỉu muộn không xỉu lại canh đúng lúc cậu chủ Hạ gia cùng cô chủ Lâm gia chuẩn bị khiêu vũ rồi mới xỉu.
Cứ như vậy, tưởng tượng phong phú không khỏi nghĩ đến mấy chuyện như tam giác tình yêu, chị em giành chồng, con gái riêng và con gái ruột cùng yêu một chàng trai. Không nói ai khác, liền ngay cả Dịch Nhàn cũng thấy lạ, chẳng qua là bà không nghĩ giống những người còn lại, thái độ vừa rồi của Lâm Dịch với Chương Thiển Ngữ quá mức kỳ quái. Lúc nãy, bộ dáng khẩn trương của cô thật sự rất quá mức. Nhưng hiện tại bà cũng không có thời gian suy nghĩ những chuyện này, bữa tiệc này còn chờ bà tới chủ trì nên không vì chút chuyện mà không quản.