Ngón tay Từ Thành Liệt đặt ở trên màn hình di động dừng lại, tim đập thình thịch.
Anh không ngước mắt, vài giây sau lại tiếp tục Anipop.
Nghe thấy Thẩm Viên Tinh ở bên cạnh khẽ cười, “Tới tiệm bida chơi Anipop, coi như bạn là người duy nhất.”
“Thật sự không biết chơi à, tôi có thể dạy bạn.” Giọng nữ quấn lấy anh như ma quỷ ám ảnh.
Từ Thành Liệt không thể tĩnh tâm chơi game, chân mày rậm khẽ nhíu lại, cỏ dại lan tràn trong lòng.
Thấy anh trầm mặc, Thẩm Viên Tinh vòng tới đứng yên trước mặt anh, nghiêm túc gọi: “Từ Thành Liệt.”
Đề-xi-ben không thấp, thu hút sự chú ý của không ít người.
Từ Thành Liệt ngẩng đầu nhìn cô theo bản năng, đôi mắt sâu thẳm thoáng nghi ngờ nhưng vẫn không nói lời nào.
Thẩm Viên Tinh giả vờ muốn cởi áo len trên eo, ánh mắt nhìn anh tràn đầy ý cười và sự khiêu khích.
Quả nhiên, cô vừa định cởi nút thắt ở tay áo để lấy áo len ra, đã bị Từ Thành Liệt đang bình tĩnh nhìn cô nắm cổ tay, cản lại.
Trong đôi mắt sâu không thấy đáy của anh lộ ra chút không vui, mạnh mẽ và bá đạo buộc lại tay áo.
Lông mi dày cụp xuống, nhàn nhạt mở miệng: “Tôi không biết, cũng không muốn học. Ngoài ra……”
“Không được cởi áo, nếu không…… tự gánh lấy hậu quả.”
Vừa dứt lời, anh nhìn cô đầy ẩn ý với đôi mắt đen láy sâu thẳm, giọng điệu ra lệnh của anh khiến Thẩm Viên Tinh kinh sợ.
Khoảnh khắc đó, cô bắt gặp sự muốn trong mắt chàng trai, lạnh lùng và hoang dã.
Tim Thẩm Viên Tinh lỡ một nhịp.
Cô quả thật không dám cởi áo nữa, nhưng không cam lòng yếu thế: “Bạn nói không được thì phải không được, vì sao tôi cần nghe lời bạn?”
Nói xong, cô chắp tay sau lưng, cúi người đến gần anh, ánh mắt khiêu khích: “Bạn là gì của tôi, Từ Thành Liệt?”
Từ Thành Liệt nghẹn trong lòng, bởi vì cô gái quá gần, anh có thể nhìn thấy chính mình trong mắt cô.
Trái tim lại bắt đầu mất khống chế, đập thình thịch, co bóp, không ngừng tăng tốc.
Anh nhíu mày thật chặt, không trả lời được câu hỏi này.
Như lời Thẩm Viên Tinh, anh không phải là gì của cô, vì sao cô phải nghe lời anh?
Nhưng trong lòng anh chua xót khó chịu, muốn móc mắt những người đóng đinh trên người cô ra cho chó ăn.
Từ Thành Liệt nhắm mắt, một lát sau anh đứng dậy, cắn răng nhẫn tâm đẩy cô ra, đi vào toilet.
Vấp phải trắc trở, Thẩm Viên Tinh bĩu môi, đã quen với thái độ lạnh nhạt của Từ Thành Liệt khi muốn tránh né mà không nói gì.
Cô ngồi vào ghế mà anh vừa ngồi, lấy di động ra rỉ với đám chị em: 【Khó cua Từ Thành Liệt quá, tớ muốn từ bỏ……】
Nếu tiếp tục, cô cảm giác mình không còn mặt mũi gặp người khác.
–
Từ Thành Liệt ở trong toilet rất lâu.
Cho đến khi Cao Thần gửi tin nhắn nói rằng ván này đã kết thúc, bọn họ đi tính tiền, nên trở về trường học.
Lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm, thản nhiên ra khỏi toilet.
Nhưng khi đi ra, Từ Thành Liệt không thấy Thẩm Viên Tinh, Thẩm Minh Xuyên nói với anh, Thẩm Viên Tinh đã về ký túc xá trước.
Cô để áo len lại, bảo Thẩm Minh Xuyên chuyển cho anh.
Từ Thành Liệt cầm áo len, không nói tiếng nào, trong lòng cảm thấy may mắn, nhưng lại mất hết hứng thú.
Trên đường về ký túc xá, Từ Thành Liệt luôn cụp mắt, lộ vẻ lo lắng.
Tay phải trong túi quần nắm chặt rồi buông ra, đầu óc tràn đầy hình ảnh mười ngón tay đan vào nhau với Thẩm Viên Tinh trong rạp chiếu phim tối tăm.
Hơi thở nặng nề, dường như có một cục đá lớn đè trong lòng, nặng trĩu.
“A Liệt, cậu không thích đàn chị Thẩm thật à?” Kiều Anh Tuấn đặt tay lên vai Từ Thành Liệt, “Tớ thấy đàn chị Thẩm khá tốt, bọn tớ đều thấy chị ấy đối với cậu rất tốt.”
“Một cô gái tốt như vậy, chỉ có thể chờ đợi chứ chẳng thể cưỡng cầu, cậu thật sự không động lòng chút nào hay sao?”
Từ Thành Liệt đẩy tay anh ra, liếc qua, thấy Thẩm Minh Xuyên bên cạnh Kiều Anh Tuấn.
Lời nói đến miệng lại nuốt vào, anh mím đôi môi mỏng, nhìn chỗ khác.
Cao Thần cũng không nhịn được sự náo nhiệt, vòng qua bên kia Từ Thành Liệt, kẹp anh ở giữa: “Cậu không thích chị ấy ở điểm nào?”
“Tớ thật sự không nghĩ ra.”
Từ Thành Liệt nhíu mày, sau một lúc lâu mới trầm giọng đáp: “Làm bộ làm tịch.”
Bốn chữ vô cùng đơn giản, nhưng làm cho đám Cao Thần mờ mịt.
Làm bộ làm tịch chuyện gì, ai làm bộ làm tịch? Đàn chị Thẩm ư?
Từ Thành Liệt không cho đáp án rõ ràng, nhân dịp đám Cao Thần đang nghi ngờ, anh đi một mình về phía trước, hóng gió đêm, tiếp tục suy nghĩ một số việc.
–
Sau khi Thẩm Viên Tinh trở lại ký túc xá, cô đi tắm trước.
Sau đó ngồi dựa ghế phàn nàn với Lâm Kiều về việc khó tán tỉnh Từ Thành Liệt biết bao nhiêu.
“Cậu nghĩ cậu ấy thích kiểu con gái nào?”
“Thời gian này tớ đã thử đủ kiểu, mềm mại, gợi cảm, ngọt ngào! Cậu ấy vẫn bất động như núi.”
“Trái tim cậu ấy không phải làm bằng sắt đó chứ?”
Lâm Kiều nghiêng đầu lắng nghe, nhưng trong đầu lại tưởng tượng cảnh Thẩm Viên Tinh và Từ Thành Liệt đan tay vào nhau trong rạp chiếu phim.
Và ở tiệm bida, Từ Thành Liệt cởi áo len buộc quanh eo Thẩm Viên Tinh.
Chỉ nghĩ đến đó, cô không khỏi không hét lên, khó kìm được.
“Tinh Tinh, có khi nào, lòng nam thần đã bị chìm đắm rồi không.”
“Cậu ấy chỉ mạnh miệng mà thôi?” Lâm Kiều nhìn Thẩm Viên Tinh, “Nếu không, tại sao cậu ấy chịu đựng sự trêu chọc của cậu hết lần này đến lần khác, còn để tùy ý cậu nắm tay?”
“Tớ cảm thấy cậu ấy đã thích cậu một trăm phần trăm!”
Thẩm Viên Tinh nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn cay đắng, “Vì sao cậu ấy không nói gì, vì sao không chấp nhận sự theo đuổi của tớ?”
“Do tớ chưa đủ chân thành hay sao?”
“Thích cũng không chịu biểu đạt, cậu ấy quả thật kỳ lạ nhất thế giới.”
“Tớ cũng thấy cậu ấy nhịn quá mức.”
“Tớ muốn gọi cậu ấy là Ninja rùa!” Lâm Kiều có ý chọc cười Thẩm Viên Tinh, trấn an cảm xúc trong nội tâm cô.
Nào biết Thẩm Viên Tinh không cười nổi, hiện giờ cô hơi hối hận vì đã nghe theo lời xúi giục của Lâm Kiều, theo đuổi Từ Thành Liệt.
Từ lúc cô bắt đầu theo đuổi Từ Thành Liệt, thậm chí không có thời gian để ý chuyện Liễu Tinh Đồng và Hoắc Minh Đào thể hiện tình cảm trên diễn đàn của trường mỗi ngày.
Cảm thấy hai người đó quen nhau hình như cũng không khó chấp nhận như vậy.
Ngược lại, luôn luôn không đuổi kịp Từ Thành Liệt khiến cho tim gan cô cồn cào.
Trong lúc Thẩm Viên Tinh rối rắm có nên tiếp tục kế hoạch đào hay không, Thẩm Minh Xuyên gửi một tin nhắn WeChat cho cô: 【Chị, em cảm thấy nên nói cho chị biết……】
【Thứ ba tuần sau là sinh nhật của A Liệt.】
Sự chú ý của Thẩm Viên Tinh đột nhiên đi chệch hướng.
Cô mở lịch trên di động nhìn thoáng qua, thứ ba tuần sau là ngày 8 tháng 11.
Sinh nhật lần thứ mười chín của Từ Thành Liệt……
【Thẩm Viên Tinh: Sao em không nói sớm! Chị không biết cậu ấy thích quà gì, mau đi hỏi thăm giùm chị!】
【Thẩm Minh Xuyên:…… Chị đúng là định phát huy tinh thần quật cường vô cùng nhuần nhuyễn. Thở 】
【Thẩm Viên Tinh: Nắm 】
Không bao lâu sau, Thẩm Minh Xuyên lại gửi tin nhắn, nói rằng đã hỏi thăm, nhưng không ai biết Từ Thành Liệt thích hay không thích cái gì.
Hình như cậu ấy cái gì cũng thích, mà dường như chẳng thích gì.
Như một vị thần không muốn gì cả.
【Thẩm Minh Xuyên: Nhưng theo quan sát của em, A Liệt rất thích mặc áo sơ mi trắng. Tủ quần áo treo một dãy áo sơ mi trắng……】
【Thẩm Viên Tinh: Cậu ấy mặc sơ mi trắng rất đẹp, chắc sơ mi đen cũng không đến nỗi nào. Sờ 】
【Thẩm Viên Tinh: Được rồi, chị đã biết nên tặng gì! Em lui ra đi. Phất 】
【Thẩm Minh Xuyên:……】