---Nửa ngày sau khi trận chiến kết thúc.
Các người tham dự nhìn đến đại lục Atlantic đã chìm xuống dưới biển ở phía xa từ cửa sổ tàu hỏa tinh linh.
Các community thì thảo luận xem nên thu nhận dân bản xứ của đại lục Atlantic ra sao. Dẫu sao họ cũng có số lượng tương đối. Khó mà có community nào một mình tiếp nhận tất cả.
Cuối cùng chỉ có thể viện trợ cho họ khai thác một vùng đất hoang.
Nhưng dù vậy, những người đã đánh mất quê hương như họ vẫn không có ai than thở về cuộc sống tương lai.
Vì vị vua họ chờ biết bao lâu giờ đã tới.
Đức vua này nói với họ, tin tưởng và cùng nhau tiến bước.
Thế nên so sánh với cảm giác lo lắng đối với vùng đất bên kia đại dương, họ càng tự tin và tự hào hơn.
Sẽ không có gian khổ nào cản bước được họ.
Còn các Host khi đó đang bận rộn chuẩn bị việc ban thưởng và trận chiến tiếp theo.
Giờ là khoảng thời gian giải lao ngắn cho đến khi sân khấu màn sau được chuẩn bị xong.
Sakamaki Izayoi hiểu được tình huống hiện tại--- sau đó một mình đi tới quán cà phê bên trong [tàu hỏa tinh linh].
“...Tiếp theo, phải đối thoại với tên khốn kia mới được.”
Mở cửa quán cà phê nhìn vào bên trong. Tiếng nhạc cổ điển vang lên, cả quán đều thoang thoảng mùi hương cà phê.
Coi bộ là được bài trí bắt trước quán cà phê tại thế giới bên ngoài.
Trong [tàu hỏa tinh linh] có toa tàu chuyên để phục vụ, thế nên mấy hàng quán tư nhân này có kha khá người tham dự đến uống. Trong số khán giả cũng có rất nhiều sinh vật không phải loài người, cũng có một số tò mò với nơi này.
Nhưng một quán cà phê vắng vẻ thế này mà có người thích đến.
Chắc chỉ có người sống tại Châu Âu ở thế giới bên ngoài.
“Này. Tôi ngồi đây được không, James.”
James đang đọc báo, vẻ mặt trở nên rất kinh ngạc.
Rồi nhìn về cậu với vẻ không vui.
“...Làm tôi giật cả mình. Không ngờ cả không gian cá nhân của tôi mà cậu cũng đến phá nữa hả.”
“Thế thì tốt rồi. Khiến ông bất ngờ thì coi như trò đùa của tôi cũng đáng công.”
Trước khi được đồng ý, Izayoi đã ngồi xuống đối diện với James.
Cậu đã ngồi xuống rồi thì đừng hòng đuổi đi được.
James tức giận lắc đầu, đặt tờ báo xuống rồi nhìn về phía Izayoi.
“Thế cậu có chuyện gì muốn nói với tôi vậy? Tôi cũng như những người tham dự khác đều đã rất mệt, thế mà cậu vẫn đến gặp tôi. Chẳng lẽ là có chuyện vô cùng quan trọng ư?”
“Tất nhiên rồi. Tuy trận chiến trên đại lục Atlantic đã kết thúc, nhưng có mấy điểm trong hành động của ông tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu.”
Izayoi nói với vẻ sỗ sàng, nhưng James chỉ lắng nghe mà không để ý.
“Thật tình. Thôi thì dành thời gian uống cà phê này nói chuyện với cậu vậy. Cậu có gì muốn hỏi thì hỏi đi?”
“Điểm thứ nhất, ông là người chiến thắng rồi mà vẫn không rời khỏi đại lục Atlantic. Ông không chiến đấu với Typhon cũng không đi với Hercules, rõ ràng đã từ bỏ phần thưởng cho võ và dũng ngay từ đầu.”
Nghe được câu hỏi của Izayoi, James gãi đầu, trả lời với vẻ không muốn so đo.
“Gì chứ, thế thôi hả. Chẳng qua tôi không muốn bị những người khác chú ý. Về sau có lẽ còn có lúc hợp tác với những người tham dự khác. Cố gắng làm việc không công một chút vậy.”
“Lúc đầu tôi cũng nghĩ thế. Nhưng ông lại khiến cho cây đại thụ chống đỡ cả đại lục bị héo, thế nên xuất hiện một khả năng khác hoàn toàn.”
Lần này James không giấu đi vẻ khó chịu nữa.
“...Đúng là bất lịch sự thật. Cậu có bằng chứng nào không?”
“Tức một cái là không có bằng chứng nào. Nhưng kẻ đáng nghi nhất là ông. Từ giờ trở đi coi như tôi đang suy đoán nhé.”
Ông đã bảo sẽ nói chuyện với tôi trong lúc uống cà phê mà? Izayoi khiêu khích.
“Có một chuyện tôi chắc chắn, chuyện đại thụ bị héo khi đó chỉ có thể do người làm.”
“Chuyện này tôi đồng ý, nhưng như vậy thì có lợi gì. Kể cả đại lục có chìm cũng không ngăn nổi Typhon, có khi lại còn khiến hắn mạnh hơn. Mà cách làm ngu ngốc này cũng chỉ chặn đường lui của người tham dự.”
“A a. Nhưng có một lợi ích đây.--- Như vậy sẽ khiến Typhon sử dụng B.D.A phiên bản đồng bộ sớm phát nổ hơn.”
---Bất chợt.
Lần đầu tiên lông mày James giật một cái, hiện ra vẻ thích thú.
“Ể? Cậu nghe ai kể về B.D.A phiên bản đồng bộ vậy.”
“Vidar kể cho tôi khi tôi đưa Typhon về. Triệu chứng do dùng B.D.A đã có từ lâu, hình như chức năng hãm cũng đã mất hiệu quả. Vậy nên thủ phạm rất có thể là một con người hiểu rõ về B.D.A.”
“Hừm… nói có lí. Vậy là khiến đại thụ héo là để tiêu diệt một người tham dự và cũng là kẻ địch chung của toàn bộ community, Typhon?”
“Nếu thế thì đơn giản quá, nhưng kẻ đáng nghi nhất là ông lại là người chiến thắng trận chiến đầu. Nếu ông không nhắc đến [trái ngôi sao], người tham dự chắc đã bỏ đi hết vì không tìm ra được cách đối phó.”
“Thế thì sao?”
“Đừng có giả ngu nữa. Nếu toàn bộ người tham dự bỏ đi, Typhon hồi sinh rồi sẽ khai chiến với Tầng cao của Khu vườn nhỏ, thế là có thể loại bỏ Typhon ra khỏi chiến tranh chủ quyền mặt trời mà không phải chịu chút nguy hiểm nào. Thế nên, nếu chỉ muốn loại bỏ Typhon thì đáng ra ngay từ đầu không cần làm gì.”
“Ra là vậy, tôi cũng không nghĩ ra đấy.”
Izayoi tức giận trợn mắt nhìn James đang thản nhiên gật đầu. Coi bộ đã không muốn diễn kịch nữa, nhưng vẫn không định thừa nhận chuyện đại thụ bị héo là do mình làm.
“Nói cách khác… ngay từ đầu kẻ này đã không quan tâm gì Typhon. Mà là, người tham dự nào bị kích động sẽ bị Ma vương giết, nếu may mắn mà sống cũng sẽ chìm xuống biển theo cả đại lục, sau đó còn có vụ nổ khổng lồ do Ma vương phát nổ.Tức là--- mục đích là muốn giết toàn bộ người ở lại đại lục Atlantic. Tên khốn nạn nhà mi định giảm bớt người tham dự (đối thủ cạnh tranh) chứ gì.”
“Đừng nói vậy chứ.”
James cười, uống hết li cà phê, rồi đứng dậy.
“Dù đúng như thế thì tôi cũng không thấy kẻ đó làm gì sai. Dù sao chuyện này cũng đâu có thể coi là án mạng. Có khi còn phải ca ngợi kẻ đó dám đối đầu với nhiều anh hùng như vậy chứ?”
“Ha ha, vẫn còn mặt mũi nói vậy hả tên lừa đảo. Với cả nghe cho hết đã. Chuyện khiến tôi tức giận không phải chuyện đó. Đây mới là vấn đề chính.”
Izayoi đứng dậy, chỉ thẳng vào mặt James mà rống.
“Tôi không biết ông hiểu tình hình ở thế giới bên ngoài thế nào, nhưng chuyện lần này nếu không biết đặc điểm của B.D.A mà Typhon sử dụng thì không được. Tức là [kẻ khiến đại thụ bị héo] và [kẻ làm ra B.D.A của Typhon] có mối liên hệ ngầm.”
“---Ể?”
James lần đầu tiên nhìn thẳng vào Izayoi.
Izayoi nắm lấy cổ áo James, tuyên bố với giọng đủ mức dọa sợ cả quỷ thần.
“Tôi không ghét mấy kẻ dùng âm mưu quỷ kế trong phạm vi quy tắc game. Nhưng tôi không bao giờ bỏ qua kẻ nào làm loạn ở bên ngoài game. Tôi chắc chắn sẽ cho kẻ đó phải hối hận, chắn chắn.”
Izayoi nhìn James với ánh mắt phẫn nộ.
Nếu kẻ đưa B.D.A cho Typhon là nhà tài trợ của họ. Vậy thì có lẽ toàn bộ thành viên [Yggdrasil] đều bị kẻ đứng sau màn lợi dụng.
Tổ chức làm ra [kẻ địch thế giới]. Cậu sẽ không bao giờ mặc kệ chúng. Mắt Izayoi nói ra quyết tâm của bản thân.
---[Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho mấy người].
“---Ư…”
Hất James ra, Izayoi tuyên chiến vậy rồi rời đi.
Mối quan hệ của cậu với [Ouroboros] cũng không cần nhắc lại nữa, trong tuyên bố này của cậu cũng có ý định sẽ xử lí hết đám ma quỷ này.
James đứng yên đó mất một lúc---
Rồi chợt nhếch mép, gãi đầu.
“...Ra vậy. Hóa ra Sakamaki Izayoi là như vậy.”
Kẻ này mỉm cười một cách tà ác khác hẳn ban nãy. Hercules mà nhìn thấy hẳn sẽ ngay lập tức bẻ cổ tên này. Một nụ cười đúng nghĩa nụ cười ác ma.
Nụ cười này này khác hẳn với nụ cười giả tạo từ trước tới nay, rõ ràng là đang mỉm cười thực sự. Chỉ khi James thực sự cảm thấy vui vẻ mới mỉm cười thế này.
Kẻ này bước tới chỗ chiếc điện thoại đen của quán cà phê, quay số.
Im lặng đợi đến lúc có tiếng người vang lên, rồi kẻ này yên tĩnh nói.
“A, tôi đây. Sân khấu tiếp theo có thể chính là Rome. Đáng ra tôi định quan sát xem thêm sao… Không, thật ra là tìm được một món đồ chơi khá là vui. Định chơi đùa mà không khiến my lady tức giận.”
Tai nghe phát ra tiếng mắng.
Nói thế này thì khác gì không giữ lời. Nhưng dù thế, cũng đành đồng ý.
“Cảm ơn. Về mục tiêu… Đúng thế. Đúng là [No Name]. Ở sân khấu tiếp theo--- Tuyển cử tông giáo Rome, khiến bọn chúng tan biến sạch sẽ đi.”