---Mặt khác, cùng lúc nhóm Sakamaki Izayoi điều tra.
Sâu bên trong khu rừng, Kasukabe You, Jin Russel và Pest vừa đánh đuổi hết tộc khổng lồ.
Xác tộc khổng lồ ngay lập tức biến thành dung nham hòa vào mặt đất. Coi bộ chúng cũng không phải sinh vật sống thực sự.
Sau trận chiến ác liệt, You lau mồ hôi, thở phù, ngồi bệt xuống đất.
“Cuối… cuối cùng cũng xong…!!!”
“Tch, núi lửa phun trào là chúng lại có cứu viện đấy. Trước khi núi lửa phun trào thì đi tìm chỗ trốn đã.”
You gật đầu đồng ý với đề xuất của Jin. Họ đã biết những người tham dự khác đang tìm cơ hội. Thế nên kế hoạch của họ là đi tới ranh giới đại lục trước khi cuộc tổng tấn công nổ ra.
You đã đoán trước chuyện kiểu này sẽ diễn ra, thế nên lấy ra thức ăn cao cấp dùng cho lúc khẩn cấp mà cô chuẩn bị trước--- Thịt heo vàng hun khói, cắn lấy.
“Cơ mà ngạc nhiên thật luôn đấy. Jin cũng đô con hơn nhiều ấy nhỉ. Mọi người trong [No Name] mà thấy chắc sẽ kinh ngạc lắm cho coi.”
“A ha ha… Trước khi kinh ngạc chắc vẫn kịp đánh chửi nhỉ.”
Jin nhớ lại đòn đánh của You, không khỏi cúi đầu xuống.
Cơ thể đã trưởng thành hơn nhiều so với hai năm trước. Giờ Jin đã cao hơn You rồi, điều này khiến cô có hơi tức, chỉ là thiếu niên lúc dậy thì thường là như vậy.
Cộng sự của cậu vừa bất chợt hiện ra từ không khí--- [Tử thần cái chết đen] Pest che miệng, cười khiêu khích.
“Tất nhiên thôi. Mang tiếng thủ lĩnh mà lại mất tích ngay lúc [No Name] chuẩn bị phát triển. Bạn bè quen biết từ nhỏ kiểu đó ai mà không tức chứ?”
Pest mỉm cười tinh nghịch.
Nhưng You không hề nương tình, cũng phang Pest một cái.
“Pest cũng có tội. Cô nghĩ Lily và Shirayuki đã lo cho cô thế nào hả?”
“Chuyện… chuyện đó.”
“Tôi sẽ không hỏi lí do hai người rời khỏi [No Name]. Mặc dù giờ chúng ta chiến đấu cùng nhau nhưng [Avatara] vẫn là đối thủ… Nhưng nếu có cơ hội thì hai người hãy quay về thử. Tại quê hương của hai người… tại [No Name], vẫn có người lo lắng cho hai người.”
You chỉ thẳng vào mặt hai người mà nói.
Cả hai đều không nói được gì, chỉ biết gãi đầu.
Họ còn tưởng cô sẽ trút giận và nhục nhã họ lắm, vậy mà những gì You khuyên bảo đều không nằm trong dự kiến của họ.
Đến tận bây giờ [Avatara] vẫn là community bị truy nã.
Bỏ mặc community của bản thân để gia nhập một community bị truy nã, đó rõ ràng là hành vi phản bội.
Nhưng, đồng đội vẫn lo lắng cho họ như hai năm trước.
Ai mà không thích chuyện như vậy thì cứ đi hủy diệt loài người luôn là vừa.
“...Xin lỗi. Nhưng giờ bọn tôi vẫn chưa về được.”
“Tôi hiểu. Nhưng mà chào một câu trên khu vực trung lập là tàu hỏa tinh linh thì không sao đúng chứ? Lily nhớ hai người lắm, nhớ chào cô bé một câu!”
“Được, được rồi.”
Pest phồng má, quay mặt đi. You quả thực ngạc nhiên với sự trưởng thành của Jin, nhưng cả Jin lẫn Pest cũng kinh ngạc với sự trưởng thành về mặt tinh thần của You.
Một người không quan tâm người khác như Kasukabe You giờ đã là một thủ lĩnh ưu tú dẫn dắt community phát triển.
Khoảnh khắc đó Jin lộ ra vẻ cô đơn, nhưng ngay lập tức trở lại dáng vẻ một chiến binh.
“Đã khiến cô lo lắng rồi.--- Nhưng [Avatara] bọn tôi có mục tiêu của bọn tôi. Cho dù có chạm trán [No Name] cũng sẽ không thua đâu.”
“Bọn này cũng thế. Thôi rồi, trước tiên tìm chỗ trốn đã. Về sau vừa ăn vừa kiểm tra tình hình.”
Động vật nơi này do sợ tộc khổng lồ nên đã chạy đi hết. Nơi này không thiếu linh thú sinh sống, nhưng tộc khổng lồ xuất hiện trên đại lục Atlantic thì sở hữu sức mạnh chưa từng thấy.
Đến người tham dự chiến tranh chủ quyền mặt trời cũng không dám bất cẩn.
Nếu không trước tiên tiêu diệt bớt quân địch, đến khi tấn công sẽ phải hối hận.
“Này You. Tại sao chúng ta lại đến ranh giới đại lục.”
“Đại lục là cơ thể của tên đó, thế nên cần đi xem thử đầu nằm ở đâu.”
“Vị trí trái tim thì biết rồi. Mà nói đến điểm yếu thì có thể đầu cũng là điểm yếu còn gì?”
“A, ra là vậy. Thế nên mới đi đến ranh giới đại lục.”
Đứng trên đại lục Atlantic giờ đã có thể cảm giác được nhịp tim đập. Cây cối rung động, mặt đất cũng bắt đầu rung động.
Có lẽ không bao lâu nữa là chuyển thành hình dạng chiến đấu.
Một khi xác định được vị trí phần đầu thì cũng xác định được sơ bộ hướng đi sau đó. Đây là cuộc điều tra mang ý nghĩa chiến lược.
“Mà… lá bài tẩy của tôi dùng từ bên ngoài đại lục sẽ hữu hiệu hơn nhiều. Là một [Floor Master], tôi không thể bỏ qua mối nguy hiểm cho Khu vườn nhỏ được.”
“A, quy củ quá nhỉ. Tưởng cái vụ vì chính nghĩa mà hay xen vào chuyện người khác này là của Asuka chứ?”
“Đúng thế. Tôi không được chịu thua nhóm Asuka, họ cũng đang rất nỗ lực.”
Thấy You không do dự trả lời, Pest nhún vai.
Chợt You hỏi với vẻ khá là quan tâm.
“Cơ mà tôi tò mò với những gì hai người trải qua rồi đấy. Jin hình như có thêm nhiều đồng đội lắm hả, kể thử xem đã đi đâu đi.”
“Tôi cũng không tiết lộ được nhiều đâu. Đó là những thông tin quan trọng. Chỉ nói ra được thời đại mà tôi rèn luyện mà thôi.”
[Avatara] đã khiến nhiều Ma vương hồi sinh trong hai năm qua, thu phục bọn họ.
Dù chưa có thiệt hại gì nhìn thấy được, nhưng thức tỉnh những Ma vương không có dấu hiệu hồi sinh và thu phục họ thì cũng không phải hành động danh giá gì.
You nhận thấy thế, đổi qua đề tài khác.
“Rèn luyện hả, tôi và Karyou cũng cùng nhau rèn luyện đấy.”
“Karyou… Bằng Ma Vương đó ư? Thế mà lại tu luyện cùng tiểu thư Kim Sí Điểu đó? Một người ghét tiếp xúc người khác như vậy mà lại đồng ý giúp cô?”
Khu bắc là nơi yêu ma quỷ quái hoành hành.
Khu vực tầng trên của khu bắc cũng như vậy, bị yêu quái chiếm lấy, quả thực là một địa ngục.
Nhưng [Hỗn Thiên Đại Thánh] Bằng Ma Vương lại như một tồn tại khác lạ trong số đó. Từ trước tới nay cô vẫn chưa giúp đỡ ai tu luyện.
“Đó chỉ là hiểu nhầm thôi, Karyou là tsundere đấy, tốt bụng lắm. Thế hai người rèn luyện ở đâu?”
“Ư… chuyện này cũng không nói được…”
“Không sao. Họ cũng biết sớm thôi.”
Pest vỗ lưng Jin, cậu thở dài.
Cậu chợt thấy một hang động thích hợp để nghỉ ngơi, nên chỉ vào hang mà nói.
“Được rồi. Đúng lúc đến giờ ăn. Chúng ta vào đó ăn coi như ăn mừng tái ngộ, vừa ăn vừa nói chuyện.”
Jin Russel lấy nguyên liệu nấu ăn dùng cho lúc dã ngoại từ trong thẻ Gift.
Ba người bắt đầu thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi.
*
---Rồi nhanh chóng hối hận.
“Pest, xin thêm bát nữa.”
“Hết rồi trời ạ!!! Đồ ăn trong ba ngày mà cô ăn hết chỉ trong một tối, đầu óc cô có sao không thế thưa thủ lĩnh!!!”
Bốp! Pest cầm muỗng gõ lên đầu You.
Trong khoảng thời gian trò chuyện, You dùng chiến thuật mới toanh [ăn chậm ăn chắc], ăn hết sạch đồ ăn của Jin Russel.
Jin vừa uống nước trong bình vừa đau đớn nói ra.
“Hự… đúng là You có khác… Giả vờ tiếp cận để hàn gắn tình cảm, nhưng thực ra là triệt tiêu kho lương địch, thật đáng sợ.”
“Lại còn ra vẻ bình tĩnh nói gì thế hả chủ nhân ngố kia!”
“Ê hê.”
“Cũng đừng có ra vẻ chiến thắng nữa đồ thủ lĩnh ngố!!!”
Bốp! Pest chỉnh đốn với uy thế gấp ba.
Nhìn vào cách cô nghiêm túc, một mình chỉnh đốn mọi người thế này, có thể thấy được hành trình trong hai năm qua thê thảm đến đâu. Coi bộ không thua gì Kuro Usagi.
Jin xoa xoa cục sưng trên đầu, gượng cười.
“Xin lỗi nhé Pest. Hình như tôi cũng có chút vui quá đà.”
“Nhưng mà Pest cũng có lỗi. Trình độ nấu ăn ai ngờ tăng tiến đến thế. Làm tôi ăn không ngừng.”
You mỉm cười khen ngợi, khiến cho Pest xấu hổ quay mặt đi.
“...Hừ. Quá khen rồi. Cũng chỉ là cố mà sống ngoài hoang dã thôi.”
“Thế nên xin thêm bát nữa.”
“Đã bảo hết rồi cơ mà!!!”
You không còn cách nào khác lấy ra thịt hun khói mà ăn, rồi nói đến chuyện chính.
“Tôi hỏi lại vậy… Jin tu luyện ở đâu thế?”
“You hỏi thì tôi kể qua vậy, nhưng xin cô giữ bí mật hộ nhé… Hai năm qua, tôi được hai trong sáu vị Thần bảo hộ của sáu nền văn minh nhân loại lớn dạy dỗ.”
You suýt chút nữa phun ra thịt hun khói trong mồm.
“Sáu… sáu nền văn minh lớn của loài người, sáu nền văn minh đó ư? Văn minh Lưỡng Hà, văn minh Ai Cập, văn minh ven sông Ấn Độ, văn minh Trung Hoa, văn minh Andes, văn minh Trung Mỹ?”
“Đúng thế, đúng là sáu nền văn minh lớn này. Đó là những [chuyển đổi hệ thuyết] xưa nhất từ thời đại tiền sử tới nay, cũng là trụ cột tiên quyết để đo lường xác suất tồn tại loài người nguyên sinh. Những người đại diện và bảo hộ của những thứ đó đã trở thành người tài trợ cho [Avatara] bọn tôi. Đó là thành quả mà hai năm qua bọn tôi nỗ lực đạt được.”
Jin nói rất nhẹ nhàng, nhưng thực chất không dễ dàng đến thế.
Sáu nền văn minh lớn là nói tới thời đại trong thời kì bình minh của loài người bắt đầu xuất hiện văn minh tiên tiến.
Quốc gia và thành phố xuất hiện, loài người gia tăng với tốc độ bùng nổ, chữ viết sinh ra… Ngài ra, đó cũng là thời đại bắt đầu nảy sinh tín ngưỡng về Thần.
Ở thời đại tiền sử khi chưa có chữ viết, Tinh Linh và Rồng có sức ảnh hưởng mạnh hơn, nhưng sau khi sáu nền văn minh lớn ra đời, tác động của Thần và việc thần hóa con người nhờ văn hóa thờ cúng tổ tiên dần xuất hiện.
Người bảo hộ sáu nền văn minh lớn đều xây dựng căn cứ ở khu vực ba chữ số.
Mỗi nền văn minh có điều kiện khác nhau để trở thành người bảo hộ, có chỗ phải thuộc Loài mạnh nhất là Thần trời sinh, có chỗ lại là anh hùng được Thần hóa thông qua thờ cúng tổ tiên.
Một community liên minh do nhiều nhóm thần, quốc gia hình thành.
Đó chính là tổ chức mang tên sáu nền văn minh lớn của loài người.
Trong đó có nền văn minh Ai Cập, các Pharaon trong đó có nền tín ngưỡng mặt trời chắc chắn, được coi là một hạt giống trong chiến tranh chủ quyền lần này.
Dù ngạc nhiên một chuyện là các Pharaon này lại không xuất hiện, nhưng rất có thể đã phái đến người đại diện.
“Chẳng, chẳng lẽ… Người tài trợ cho [Avatara] các cậu chính là người bảo hộ nền văn minh Ai Cập!?”
“Không phải vậy! Người tài trợ của bọn tôi khác cơ!”
Jin vội vã chối bỏ. Bộ dạng cậu không có vẻ là nói dối.
Nhưng nếu nhóm Pharaon mà phái đến người đại diện thì cũng lạ thật.
Muốn tìm kiếm người tham dự trong nền văn minh Ai Cập thờ cúng mặt trời thì cũng quá nhiều lựa chọn. Có thể nói số lượng nhân tài tiềm tàng hơn nhiều các community khác.
Bởi vậy chắc chắn sẽ chọn lựa người thích hợp nhất để tham gia.
“Tức là có nền văn minh khác giúp hả… Cơ mà thế vẫn là ghê thật. Có thể lôi kéo cả sáu nền văn minh lớn vào kiểu đó cũng tương đương với được sự hậu thuẫn từ lịch sử vô tận.”
“Cũng, cũng không đến mức đấy. Điều kiện để họ đồng ý làm nhà tài trợ là tôi và Điện hạ rèn luyện trong môn phái của họ… Đến giờ nghĩ lại vẫn thấy sợ đây này.”
Vẻ mặt Jin Russel trở nên xa xăm. Có lẽ là những ngày vô cùng thê thảm đây mà, nhưng kết quả rèn luyện cũng rất lớn.
Các đồng đội là thuộc hạ cậu đều là những tinh linh hoặc ác ma nổi tiếng. Đến cả Thần còn nhỏ cũng có mặt.
Jin từng đau đớn vì sự vô dụng của mình.
Cảm giác nhục nhã khi xưa đó đã trở thành động lực để cậu cố gắng. You có thể mơ hồ nhận ra, sau khi cậu liều mạng cố gắng đến vậy đã có được bao nhiêu sức mạnh và đồng đội.
“Bất ngờ thật đấy. Thật ra tôi cũng từng gặp được Thần của sáu nền văn minh lớn nhờ vào mối quan hệ của [Floor Master].”
“Ể… ể ể!? Dựa, dựa vào mối quan hệ mà cũng gặp được sao!? Đó chính là cấp bậc ba chữ số đấy!?”
“Đúng là [Floor Master] có khác. Sướng hơn tội phạm truy nã nhiều.”
Jin choáng váng, Pest thì mỉa mai Jin.
Coi bộ không chỉ vụ tu luyện, chỉ riêng gặp những người đại diện đó cũng khiến họ rất vất vả. Dù cũng muốn than thở, nhưng chính bản thân tự rời khỏi [No Name] nên cậu không có quyền oán thán.
You bực bội nói.
“Nói đi cũng phải nói lại, làm [Floor Master] cũng vất vả lắm chứ. Được mỗi cái làm [Floor Master] thì ăn ngon hơn với cả có thêm cơ hội kết bạn với linh thú hoặc thần thú của các community nổi tiếng. Mới đánh có ba phát chưa đủ để tôi tha thứ cho cậu đâu nhé.”
“Tôi, tôi xin lỗi.”
“Thế cô gặp được người bảo hộ nào thế? Trung Hoa hả? Hay là Andes?”
“Đó là bí mật… Mà hình như chưa thấy người tham dự thuộc nền văn minh Trung Hoa nào thì phải. Thân Công Báo là đồng đội hai người phải không?”
“Đúng thế. Người tham dự của văn minh Trung Hoa và hệ thống Tiên đạo cũng không thua kém gì ai đâu, có lẽ đang làm chim sẻ đợi bắt ve rồi. Thầy của của tôi cũng bảo tôi phải cẩn thận.
Thầy nói『Giờ mà có ai đó trong Tam Hoàng Ngũ Đế xuất hiện lại còn tự xưng lão phu thì con cũng không đấu lại được đâu』.”
“Hể… Quan tâm cậu đến thế ư, có thầy tốt thế còn gì.”
Nhưng vẻ mặt Jin lại trở nên kì lạ.
Vẻ mặt đột ngột này của Jin khiến You suýt chút nữa thì bật cười, như vậy là hiểu được mối quan hệ của Jin và thầy của cậu.
Coi bộ khó mà coi là tốt đẹp gì cho lắm.
Cứ tiếp tục chủ đề này chắc sẽ chỉ khiến Jin thêm sầu.
Pest chuyển đề tài.
“Nhưng nói cho bọn tôi những thông tin quan trọng này liệu có sao không? Với sức mạnh của [Mục lục sự sống] thì có khi những chuyện này liên quan đến lá bài tẩy của cô còn gì?”
“Ưm, nhưng dù có không nói ra thì trong chiến đấu sắp tới cũng dễ bị lộ.”
Vậy tức là cô không định che giấu gì nữa trong trận chiến. Cô giờ đã được giao trách nhiệm [Floor Master], quan điểm của cô là không thể mặc kệ chuyện này.
Cô lấy bản đồ ra chỉ vào vị trí hiện tại của mình.
“Tim của Ma vương Typhon nằm ở khu mỏ. Trong tình huống xấu nhất chúng ta sẽ bắt buộc phải tách khỏi nhóm Izayoi mà chiến đấu.”
“...Ừm. Nên chuẩn bị sẵn nếu không thể tập hợp.”
“Nếu đúng thật phải chiến đấu với cả đại lục, tôi sẽ sử dụng lá bài tẩy của mình. Hay đúng hơn, trong tình huống đó, trong số người tham dự chắc chỉ còn tôi chiến đấu được.”
Lời You nói khiến hai người họ kinh ngạc.
Chiến đấu với đại lục cũng tương đương chiến đấu với cơ thể gốc Ma vương Typhon.
Dù phong ấn chưa mở ra hết nhưng chẳng lẽ lá bài tẩy của You lại có sức mạnh chiến đấu với Ma vương như vậy sao.
“[Mô phỏng sáng tinh đồ] nằm trong tay hóa thân, vậy thì cơ thể gốc chắc sẽ không dùng được. Nếu thế tôi có thể kháng cự được.”
“...Rõ rồi. Tôi tin vào You.”
“Còn bọn tôi thì sao?”
“Mấy người hãy hỗ trợ tôi. Thật ra lá bài tẩy này rất nguy hiểm, nếu tôi không chiến đấu được thì xin nhờ mấy người đưa tôi đi, được chứ?”
“Đồng ý. Trước khi trận chiến kết thúc bọn tôi sẽ bảo vệ cô bằng tất cả khả năng.”
Được. Mọi người đều trở nên khí thế. Thời gian nghỉ ngơi cũng không kéo dài. Không biết bao giờ trận chiến nổ ra, nên chiếm đóng sẵn vị trí có lợi.
Sau đó thì sẵn sàng chiến đấu---
“...Mà này thủ lĩnh.”
“Ừm?”
“Chiếm đóng trận địa là chuyện nên làm. Nhưng chưa biết bao giờ bắt đầu chiến đấu đúng chứ?”
“Ưm. Đành phải chờ thôi.”
“Tình huống xấu nhất có khi phải chờ hai ba ngày thì sao? Đồ ăn trong lúc đó tính sao đây?”
A. You sợ tới mức nuốt mất miếng thịt hun khói. Miếng thịt hun khói này chính là phần lương khô cuối cùng.
You ngay lập tức quay qua nhìn Jin, nhưng Jin không nói gì chỉ lắc nồi nước rỗng không.
You hiểu được tình hình, mặt cắt không còn hột máu.
“Thôi, thôi xong…! Không được ăn no thì sao mà chiến đấu hết sức được…!”
“A. Cứ tưởng làm thủ lĩnh rồi sẽ đáng tin hơn chứ, hóa ra vẫn bất cẩn như thế. Phải biết chuyện quản lí lương thực là một chuyện rất quan trọng.”
“A ha ha… Không sao. Tôi có rất nhiều kinh nghiệm sinh tồn nơi hoang dã. Có thể phân biệt rau ăn được và rau không ăn được, biết cả làm bẫy nữa. Thế nên không sao đâu.”
Jin gãi mặt, gượng cười. Có lẽ sinh tồn nơi hoang dã cũng nằm trong quá trình rèn luyện thì phải. Ánh mắt gượng cười của cậu trông thật xa xăm.
You rũ vai xuống, lững thững bước đi. Cô lo lắng vấn đề đồ ăn do chuyện đó liên quan đến động lực chiến đấu.
Mà trong lúc lo lắng vấn đề đồ ăn thì cô lại bắt đầu cảm thấy đói.
Trận chiến này coi bộ vất vả đây. You thở dài thườn thượt.