Một phương diện khác--- Tại ngôi làng của dân bản xứ nằm ở cực đông.
Khoảnh khắc bình minh lóe sáng, Izayoi cũng thức dậy.
Không biết có phải vì trận kịch chiến đêm qua khiến cậu mệt mỏi cả thân thể lẫn tinh thần hay không, mà cậu ngủ vô cùng say giấc.
(…Trời ạ. Ngủ say đến mức quên cả giờ giấc thế này sao chứ.)
Izayoi ngồi dậy, gãi đầu.
Thế rồi, áo cậu bị giựt nhẹ.
“Ưm?... Gì thế, hóa ra cô nhóc bạch tạng à.”
Cô bé bạch tạng được bố trí ngủ cùng Izayoi cho an toàn.
Cô bé này là một trong những vật thí nghiệm của nghiên cứu thể hạt, đang bị cái tên tự xưng là Krishna truy lùng.
Và còn là ngòi nổ dẫn tới sự kiện [Thiên ngưu], thế nên bị một tổ chức thế giới bên ngoài muốn làm tăng uy tín của thể hạt và community trong Khu vườn nhỏ muốn thúc đẩy tình huống đó, đều đang muốn giết cô bé. Thêm nữa, Izayoi khi trước từng tiêu diệt một tổ chức, cô bé da đen bạch tạng này rất có khả năng là sinh mạng do tàn dư tổ chức đó tạo ra.
Cô bé không có thân phận, là một vật thí nghiệm dễ dùng.
Không có cha, không có mẹ, không có nơi nào để nương tựa.
Cô bé cô đơn một mình bị sinh ra, nỗ lực sống sót tại đáy vực sâu đó--- hiện đang ngủ ngon lành, cầm chặt lấy áo Izayoi không chịu buông.
Izayoi gượng cười, kéo tay cô bé ra.
“Giỏi thật, vẫn còn khỏe đến thế cơ đấy. Cơ mà anh có việc phải đi đây, nhóc ngoan ngoãn ở đây mà ngủ đi.”
“...Ưm a…”
Nhưng tay cô bé vừa bị kéo ra đã lại túm ngay lấy áo Izayoi.
“...Dừng.”
Túm túm!
“Dừng ngay!”
Túm túm túm!
“Ok, nhóc cứ giữ cái áo đi vậy, đúng là nên ngủ ấm một chút.”
Giờ không phải lúc đùa giỡn kiểu này.
Izayoi quay ra mặc chiếc áo sơ mi cạnh giường, rồi đi khỏi căn nhà ở nhờ.
Khu nhà màu trắng này bắt đầu được ánh nắng chiếu rọi, chiếc mặt nạ bò treo trên cửa để đuổi tà cũng phản chiếu ánh mặt trời, khiến cho người nhìn cảm giác như mặt nạ cũng tỉnh dậy cùng khu dân cư.
Mấy con chim nhỏ núp dưới cây nho trong vườn phát ra tiếng chim hót.
Hình như có ai đó châm lửa nấu nướng, mùi thức ăn thơm nức phảng phất phiêu tán.
Izayoi đi tới hồ nước gần đó, lấy nước xối lên đầu, sau đó lắc đầu như một con mèo, rồi dùng tay vuốt tóc lên trên.
“Phù, đêm qua đúng là một đêm dài. Người ngợm lần này quá mệt, đến giờ vẫn còn thấy uể oải.”
Lần đầu xảy ra chuyện cơn mệt kéo dài từ hôm trước là ba năm trước.
Izayoi vung vai, các đốt ngón tay vang lên răng rắc.
(Xem nào, hôm qua gặp được… cái tên tự xưng mình là Krishna, cả Orpheus và Hercules nữa thì phải? Đúng là mình thích gặp được kẻ địch mạnh thật, nhưng kéo đến lũ lượt thế thì ai chịu nổi chứ.)
Họ đều là những anh hùng nổi tiếng, sánh ngang với Ma vương.
Nếu là ba năm trước, để đấu lại được thì cần phải huy động toàn bộ chiến lực của community.
(Dù đuổi được quân địch đi nhưng vẫn chưa tìm hiểu ra được hết thông tin, không thể mất cảnh giác được.)
Community liên minh Ma vương [Ouroboros] này cũng đã từng gây chuyện khắp Khu vườn nhỏ vào ba năm trước. Trong đó có Ma vương Maxwell và Hỗn Thế Ma Vương, đến bây giờ vẫn chưa tìm ra được mục đích cho việc phá hoại trật tự Khu vườn nhỏ của chúng.
Cái tên tự xưng Krishna đó dám tuyên bố hắn là người thành lập [Ouroboros], thế nên Izayoi dự tính kết thúc hết mọi chuyện lần này luôn.
Nhưng anh hùng ở cấp bậc bọn họ rất có thể là sở hữu [Quyền chủ Game].
[Quyền chủ Game] là quyền cưỡng ép cao cấp nhất bắt buộc phải tuân thủ, ngay cả Tu la, Thần, Phật cũng không thể né tránh. Nếu không hoàn thành được thì không thể coi là thực sự vượt qua bọn họ.
Ví dụ Hercules hẳn là sở hữu [Quyền chủ Game] mạnh mẽ mang tên [Mười thử thách]. Đó là thử thách nổi tiếng đến nỗi được gọi là một Gift Game, có cơ hội phải đi thử mới được.
Còn Krishna thì là một trong những chúa cứu thế trong tư tưởng loài người.
Cho dù kẻ đó không phải Krishna thật thì cũng vô cùng có khả năng sở hữu Gift giống vậy.
Để chống lại họ, Izayoi cần có lá bài tẩy phù hợp.
Chiếc găng tay đã gắn chặt lấy tay phải của cậu--- Thứ vũ khí Homura gọi là máy gia tốc hạt trong máu (Blood accelerator), cậu phải kiểm tra thử xem sao.
Nếu cảm giác mệt mỏi này là tác dụng phụ thì cần phải xem xét đây là một thứ vũ khí có điều kiện sử dụng.
“Dội nước lạnh cái là tỉnh cả người. Homura chắc vẫn còn chưa dậy, đi trêu thử Hercules lừng danh kia xem sao…”
“Này, đừng có mà nghịch dại. Dù có đang ngủ thì đó vẫn là Hercules đấy nhé, tốt hơn hết là đừng có liều lĩnh đi trêu người ta.”
Một người đi ra từ trong nhà ngăn lại kế hoạch nghịch ngợm của Izayoi. Vẻ mặt Izayoi hiện ra vẻ bất ngờ, quay đầu nhìn về phía người đàn ông đó--- nhà thơ Orpheus.
“...A? Ngạc nhiên thật đấy. Ông và Hercules cũng thân thiết quá nhỉ, Orpheus.”
“Ưm, chuyện tôi và Hercules thân nhau khiến cậu ngạc nhiên?”
“Đương nhiên, nếu như mối quan hệ hai người giống như trong truyền thuyết, Hercules chính là thủ phạm giết em trai ông. Thế nên có nghĩ giữa hai người ân oán cũng là bình thường không phải sao?”
Giờ thì đến lượt Orpheus tỏ vẻ ngạc nhiên.
Chuyện [em trai Orpheus bị giết] mà Izayoi nhắc tới là khi Hercules còn nhỏ.
Tương truyền Hercules có nhiều người thầy, trong đó có một người là em trai Orpheus.
“Cậu biết nhiều chuyện vô bổ thật đấy Izayoi… Đúng thế, có một khoảng thời gian bọn tôi thù hận nhau, tôi đặt chân lên [Argos] cũng là để giết Hercules.”
“Một chuyến hải trình giết chóc ha.”
“Ha ha, đúng thế. Nhưng trong chiến tranh Dystopia bọn tôi đã liên lạc với nhau, hiểu được không nên kéo dài thù hận. Thế nên giờ thì tôi lại trở thành người hay ghé thăm anh hùng Hercules nhất.”
Orpheus nhún vai với nụ cười khổ. Ông nói [thù hận nhau], nghĩa là Hercules cũng từng thù ghét Orpheus. Thế nên những lời vừa nói thể hiện… trận chiến Dystopia đó mãnh liệt đến nỗi thay đổi được mối quan hệ hận thù giữa hai người họ?
“...Tức là đã có rất nhiều chuyện xảy ra trong chiến tranh Dystopia đó hả? Cơ mà cũng hiếm thấy mối thù nào kéo dài mãi mãi lắm.”
“Đúng thế. Nhưng dù tôi có thay đổi thật, vẫn còn chưa bằng Hercules đâu. Căn cứ vào phong cách sống khi trước, tôi không bao giờ nghĩ tới cậu ta lại có ngày nhận học trò cơ đấy. Mấy vị thầy khi trước của cậu ta mà biết được chuyện đó chắc là mắt trợn trừng miệng há hốc, liều chết đến ngăn Hercules mất.”
Orpheus vừa nói vừa đi tới bên cạnh Izayoi, múc nước rửa mặt.
Izayoi khoanh tay lại, mặt mũi nghiêm túc ngẩng đầu lên nhìn trời.
“Học trò của Hercules… chẳng lẽ là cha của Kasukabe You?”
“Gì thế, hóa ra cậu biết sao.”
Cha của Kasukabe You… Kasukabe Koumei.
Một người đi đày được coi là chiến lực mạnh nhất của [No Name] đời trước.
Cho dù đã mất tích từ nhiều năm trước, thỉnh thoảng vẫn nghe được lời bàn tán rằng ông là học trò của Hercules.
“Phải rồi, [No Name] hiện tại có phải là do con gái của Koumei làm thủ lĩnh không? A! Thời gian trôi nhanh thật đấy! Cô bé có phải là một cô gái dễ thương giống mẹ cô bé không?”
“Chịu. Hai năm rồi không gặp, tôi cũng không tưởng tượng nổi cậu ấy giờ ra làm sao nữa. Nhưng với tính cách ham ăn của cậu ấy, nếu không cẩn thận thì khả năng béo tròn có khi thành thật…”
“...A? Mình còn đang băn khoăn sao không có ai đón, hóa ra là cậu đang bận nói mấy chuyện này hả?”
Giọng nói thân quen của một cô gái vang lên, khiến cho cuộc trò chuyện giữa hai người ngừng lại.
Mấy ngày trước Izayoi đã nghe được giọng nói này qua điện thoại, nhưng giờ được nghe trực tiếp, quả thật mới có cảm giác là đã hai năm trôi qua rồi.
Chỉ là trong giọng nói chứa đựng đầy vẻ giận dữ, không có nhớ nhung gì mấy.
Công nhận là hai năm trời Izayoi không quan tâm gì đến cô, phản ứng như thế không có sai, nhưng đáng ra nên thể hiện vẻ cảm động khi gặp lại nhau đi chứ?
Izayoi gượng cười, chào cô gái đang nhìn tới từ tảng nham thạch bên kia.“...Chào Kasukabe You, hai năm không gặp cậu rồi. Chắc giờ phải gọi cậu là ngài thủ lĩnh [No Name] ấy nhỉ?”
“Nếu cậu quả thực có chút xíu suy nghĩ nào trong đầu coi tớ là thủ lĩnh, thế thì lo mà làm cho đàng hoàng mấy công tác báo cáo, liên lạc, thương lượng đi nhé. Tớ không thể tin nổi hai năm trời mà chỉ nhận được có hai lá thư.”
Kasukabe hai tay chống nạnh, trách mắng sai sót của Izayoi.
Izayoi mặc kệ hết mấy lời chỉ trích, vẫn khoanh tay trước ngực, chăm chú nhìn một lượt người đồng đội đã hai năm không gặp.
Lần cuối hai người gặp nhau--- Kasukabe You mới có mười bốn tuổi.
Khi ấy, giọng nói và hành động của cô đều vẫn còn vẻ ngây thơ, khiến người khác phải cảm thấy như cô là một loài mèo cỡ lớn.
Giờ thì chắc là do đã cao hơn, cơ thể cũng quyến rũ hơn, thế nên trông đáng tin hơn khi trước nhiều.
Tự nhiên biến thành thủ lĩnh của community, Kasukabe You chắc chắn là đã phải chịu kha khá đau khổ.
Vào lúc mười sáu tuổi hiện tại, hẳn là cô đã trưởng thành hơn cả về thể xác lẫn tinh thần.
Nếu là hai năm trước, Izayoi không bao giờ tin được một Kasukabe You tự do tự tại lại có ngày nói ra mấy chuyện [báo cáo, liên lạc, thương lượng].
“Ừm… Bên trong với bên ngoài đều coi như là trưởng thành rồi đó hả?”
“...? Cậu nói thế là có ý gì?”
“Không có gì đâu, chẳng qua sự trưởng thành của cậu vượt quá sức tưởng tượng của tôi thôi, thay đổi nhiều đến vậy thật khiến cả thế giới khóc vì cảm động mất.”
Izayoi vươn vai, cất tiếng cười.
Orpheus ở bên cạnh thì há hốc mồm nhìn You.
Ông cứ liên tục đóng mở mồm như một con cá chép, sau đó mới lại gần You với vẻ kinh hãi.
“Thật… thật không thể tin nổi! Trông giống hệt như Nichika vậy!”
“Hể?”
“Nichika?”
“Vợ Koumei đó! A, đứa bé lúc đó vậy mà đã lớn thế này rồi sao, đúng là thời gian trôi nhanh thật đấy! Nhóc sống tốt chứ?”
Tự nhiên nghe thấy tên của mẹ mình, You ngạc nhiên đến nói không ra lời.
Cô nhìn về phía Orpheus đang nắm hai tay mình vung vẩy với ánh mắt ngạc nhiên, hỏi lại với vẻ nghi ngờ.
“Izayoi, đây là ai thế?”
“Nghe nói người này cũng là người thành lập [No Name] khi trước giống Croix, có quen biết với cha mẹ cậu.”
“Ư, ra là thế sao. Xin chào, tôi là Kasukabe You. Cha mẹ tôi chắc hẳn đã được ông giúp đỡ nhiều rồi?”
“Ưm… Sao lại là câu hỏi thế chứ, ta đau lòng lắm đấy. Nhưng thôi ta tha thứ cho cháu, công nhận là Hercules mới giúp đỡ mấy người Koumei nhiều--- Ha ha! Hoài niệm thật đấy! Chính Hercules cũng là người hộ sinh cho mẹ cháu đấy!”
Giờ thì cả Izayoi lẫn You đều ngạc nhiên nhìn ông.
Dù từng nghe được bọn họ rất thân thiết, nhưng thân đến mức này thì đúng là không ngờ được. Nếu thế này, mối quan hệ giữa cha mẹ Kasukabe You và Hercules thay vì nói là đồng đội thì giống với người thân hơn. You xấu hổ gãi gãi má, dường như rất xấu hổ vì có chuyện cũ nhắc lại mà bản thân không nhớ gì.
“A… phải rồi, tác phẩm của cha có rất nhiều là lấy đề tài anh hùng Hy Lạp.”
“A? Ta nhớ không lầm… cậu ta là nhà điêu khắc đúng chứ?”
“Ưm, nghe kể cha lúc đang đi học đã nhận được học bổng du học tại Florence ở Châu Âu, tác phẩm khi đó hầu hết là Hercules và Asclepius.”
“Ể? Lạ thật, không có tượng của ta sao? Lúc nãy có nói như thế nhưng mà ta cũng giúp cậu ta nhiều lắm đó chứ.”
“Ưm, tôi nhớ là không có.”
Thấy You ngay lập tức nói không, lần này Orpheus coi bộ đau lòng thật. Cho dù bản thân là nhà thơ, ông dù sao vẫn là một anh hùng nổi tiếng trong thần thoại Hy Lạp, tất nhiên là muốn được tạc tượng tôn sùng.
You khoanh tay lại trước ngực, nhớ lại, nhưng nhận ra không nhớ được gì thế nên quyết định để mặc Orpheus.
Về phía Izayoi, cậu lại cảm thấy kì lạ với cách You nói.
(...!!? Florence ở Châu Âu?)
Nói tới hoa đô Florence, thì trước khi nhắc tới Châu Âu, hẳn phải nhắc đến nước Ý trước mới đúng.
Cô không dùng đến cách nói [thủ đô Rome của Ý], mà nói thằng [Florence ở Châu Âu] luôn, người dân nơi ấy mà nghe được chắc hẳn sẽ tức lắm đây.
Nhưng hình như chỉ có Izayoi chú ý đến chuyện không đúng này, Orpheus thì đang tay vuốt cằm, nhớ lại quá khứ.
“Thật là hoài niệm… Nếu Koumei và Arthur không được triệu hồi đến Khu vườn nhỏ, bọn ta có lẽ không thể nào đánh bại được Ma vương Dystopia. Hai người họ đã chiến đấu hết mình.”
“...? Cha được triệu hồi đến Khu vườn nhỏ để chiến đấu với Ma vương Dystopia?”
You nghiêng đầu đi, dường như rất khó hiểu.
Đây là lần đầu tiên cô nghe được lí do cha mình được triệu hồi tới Khu vườn nhỏ.
Nhưng Orpheus lại lắc đầu nhẹ nhẹ, vẻ mặt có hơi băn khoăn.
“Không, ta nghĩ thì không hẳn là vậy. Koumei được triệu hồi đến do ngẫu nhiên, cậu ta nguyên gốc có số mệnh là sống bên ngoài… Ít ra theo di thư của Morgan thì là vậy, người mà đá đăng quang (Lia Fail) gọi tới chỉ có Arthur mà thôi.”
Những lời cuối cùng không truyền tới được tai người nào, tản đi trong gió.
Orpheus ngẩng đầu lên nhìn Izayoi và You, thản nhiên gật đầu.
“Mặc dù có rất nhiều Thần và anh hùng hi sinh trong chiến tranh Dystopia, nhưng kết quả cuộc chiến đó cũng không coi là kết quả tốt nhất, đó chỉ là kế hoạch định ra sau khi tìm kiếm [cách thức chấm dứt cuộc chiến nhanh nhất]. Nhiều đêm ta vẫn hối hận và tiếc nuối vì kết thúc đó… Nhưng mà, nếu là do học trò cưng Canaria của ta lựa chọn, cả đứa trẻ do Hercules hộ sinh cũng hội tụ trên một con đường, lấy thân phận anh hùng của thời đại mới tạo ra thành quả vượt trội bọn ta, vậy thì nỗi buồn của ta và sự day dứt của Canaria… Không bao giờ là vô nghĩa.”
Nụ cười của Orpheus nhìn qua thì thoải mái nhẹ nhàng, nhưng trong mắt lại ẩn chứa sự buồn đau không cách nào giấu đi.
Trông thấy nụ cười đó, Izayoi hiểu ngay lập tức.
(...Ra là vậy, ông ấy cũng biết Canaria chết rồi.)
Là thầy của Canaria, ông rất yêu thương cô, ngay cả sức mạnh nhà thơ của bản thân cũng truyền lại cho cô, tất nhiên sẽ đau lòng vì cái chết của học trò mình.
Gặp được You sau khi trưởng thành, Orpheus thay đổi trở nên nghiêm túc hơn, như thể đã làm ra quyết định gì đó.
“...Thôi được rồi, đến lúc tôi phải về rồi đây.”
“Về?”
“Quay lại [Ouroboros]. Giờ tôi là thuộc hạ của bọn họ, cho dù có chống đối thì cũng không thể không quay về.”
You kinh ngạc, quay qua nhìn Izayoi. Cô vẫn chưa hiểu được tình hình, phản ứng như vậy là đúng thôi. [No Name] và [Ouroboros] đã chống lại nhau từ nhiều năm, chuyện thành ra thế này sao có thể thờ ơ.
Mặc dù Izayoi không hiểu được chi tiết tình hình, nhưng với linh cảm trời sinh, cậu vẫn gật đầu.
“Ưm, thôi được. Có lẽ ông cũng không thể làm khác được.”
“Ể… Khoan đã, cứ thế thôi sao?”
“Không sao, dẫu gì thì lý do có thể khiến Orpheus chịu sai khiến cũng không nhiều cho lắm. Ông ấy là người yêu vợ nhất trên đời này, tôi đoán chắc là do mấy lý do kiểu vợ bị bắt làm con tin rồi hở?”
“...Ha ha, đó là bí mật.”
Orpheus cười khổ, nhún vai. Nụ cười này cũng coi như đã đồng ý một nửa với suy đoán của Izayoi, chẳng qua là có cấm đoán nào đó khiến ông không thể trực tiếp nói ra lí do.
“Thế thôi tôi đi đây… Mấy đứa cũng cẩn thận đấy. Đặc biệt là cái tên bí ẩn tự xưng Krishna kia, rất nguy hiểm, nếu không có chiến thuật chắc thắng nào thì tôi đề nghị mấy đứa không nên chủ động đấu với hắn.”
“Tôi sẽ coi đó là lời khuyên… Nhưng sắp tới, tôi phải kết thúc ân oán với tên khốn đó. Khi đó ông cũng sẽ trở thành kẻ địch của tôi, liệu có vấn đề gì không?”
“Tất nhiên là không sao rồi, mặc dù khi trước để cậu trông thấy bộ dạng kém cỏi của tôi… Nhưng tôi đã từng là nhà thơ, tất nhiên sẽ tiếp nhận lời khiêu chiến của người trẻ tuổi. Đừng quên tôi là kẻ vì yêu mà đánh rụng trời, không nên coi thường khả năng của tôi quá.”
Nói rồi, Orpheus vung tay, quay người, vào trong rừng rồi biến mất.
You đứng nhìn Orpheus biến mất cùng Izayoi, sau đó lên tiếng hỏi.
“...Để ông ấy đi như thế có sao không?”
“Tôi vốn định tùy theo tình hình có khi sẽ giam Orpheus lại. Nhưng cậu cũng thấy vẻ mặt ông ấy vừa nãy rồi đấy? Đó là vẻ mặt đã đặt quyết tâm, thế nên chúng ta để ông ấy đi thôi.”
Izayoi lại múc nước lên xối đầu, rồi quay về phía khói bếp bốc lên.
“Thay vì nói chuyện này thì thà đi ăn cơm đi. Hay là cậu ăn rồi?”
“Vẫn chưa mà. Đang định đi ăn thì ngửi thấy mùi Izayoi nên mình nhịn đói đến đây trước này.”
Đi nhanh nào. Kéo tay áo cậu đi.
Nghĩ đến một người thích nhất là ăn như You mà lại coi mình quan trọng hơn ăn, Izayoi cảm thấy hơi cảm động--- nhưng rồi, cậu nhận thấy lực kéo của You chuẩn bị kéo rách tay áo cậu, đành nở nụ cười gượng.
Nhưng chính Izayoi cũng rất quan tâm đến mùi đồ ăn đang dần lan tới.
Mặc dù có nhiều chuyện muốn nói, nhưng cậu quyết định đi nếm thử bữa sáng người dân nơi đây đã.
“...Ô ô…!!!”
Trông thấy mấy món ăn đặt ở giữa làng, You thốt lên.
Mùi bốc ra từ lò nướng là cà chua đó hả.
Bánh mì trên bàn coi bộ cứng quá, chắc là phải dìm vào trong súp hoặc rượu vang trước ấy nhỉ.
Thịt hầm cà chua khoai tây, bí nhồi thịt, rau củ nướng rưới dầu ô liu và sốt cà chua, có cả dược liệu và tỏi nấu kèm cho dậy mùi, coi bộ ăn đã lắm đây.
“Mười điểm, đại lục Atlantic quả là tuyệt vời.”
“Cách cho điểm này bất công thế chứ, nhưng thôi cũng chấp nhận được.”
Izayoi và You đều cầm ba chia lên bắt đầu ăn.
You nhìn các loại đồ ăn mà chần chừ, Izayoi đứng cạnh thì đã nhấc quả ô liu lên cắn một miếng.
(...Giống ô liu ở đảo Crete à? Vậy là đã xác nhận được.)
Đảo Crete có một số cây ô liu là đại thụ sống đến ba nghìn năm, ô liu ngâm muối ở đây coi bộ trông cũng giống chỗ đó.
(Giờ thì cần điều tra xem họ đã được triệu hồi đến Khu vườn nhỏ bao lâu rồi. Coi bộ là văn minh ẩm thực đã tiến bộ nhiều rồi, chắc hẳn cũng đã vài trăm năm.)
Izayoi nhấc món bí nhồi thịt lên đưa vào mồm, You cũng đã chén sạch một đĩa đồ ăn.
Khi đó, cô gái hỗ trợ tư tế quen biết Izayoi--- Lala, đi ra từ trong nhà bếp.
“Cậu dậy rồi đó hả, tối qua mệt thật đấy.”
“Đúng vậy. Nếu đại lục này không bị chọn làm sân khấu cho chiến tranh Chủ quyền mặt trời, làng của cô cũng sẽ không bị tấn công.”
“Chuyện đó làm sao làm khác được chứ, đại lục Atlantic dẫu gì cũng--- A, tôi sẽ không bị lừa nữa đâu.”
Hư. Hỗ trợ tư tế Lala quay mặt đi.
Cô hẳn là nhớ lại chuyện lỡ mồm khi trước. Dân bản xứ tại đại lục Atlantic như họ là ủy viên quản lí của Game, phải chú ý mọi lúc không để lộ thông tin khiến Izayoi giành được lợi thế.
“Bạch Dạ Vương đã ra lệnh cho bọn tôi tiếp đón người tham dự cẩn thận, cũng là để cảm ơn mấy cậu hôm qua đã đuổi đi mấy kẻ xấu, thế nên các cậu cứ ăn thoải mái.”
“Thế ư? Thế thì cho ngay một bàn đồ ăn nữa.”
You chưng ra chồng bát đĩa trống không nhiều đến như ngọn núi.
Trên bàn giờ quá nửa là bát đĩa đã sạch trơn.
“Sao… sao có thể! Chỗ này là hai mươi suất ăn đó!”
“Ưm, ăn ngon lắm.”
“A… xin lỗi, mong cô đưa đồ ăn lên tiếp. Cô ấy là vua ăn ở lễ hội vụ mùa đấy, các cô phải chuẩn bị sẵn tinh thần phá kho thóc đi.”
Trong lúc hai người nói chuyện, You vẫn tiếp tục vét sạch bát đĩa.
Coi bộ chỉ có Izayoi là còn rảnh để kể chuyện trong hai năm qua.
Cậu cắn một quả ô liu ngâm muối, bắt đầu kể từ chuyện xảy ra gần nhất.
*
---Khoảng một tiếng sau.
“Hưm, ăn nhiều quá đi. Ăn ngon lắm, tôi cảm ơn nhé.”
Kasukabe You rút hai tay lại, bộ dạng hạnh phúc.
Kết quả là cô ăn hết suất ăn dành cho ba mươi người. Trông thấy You vẫn là vua ăn như mọi khi, Izayoi băn khoăn hỏi.
“Ăn nhiều như thế mà sau cậu không lớn hơn được chứ hả? Với cả có muốn ăn đến mấy cũng nên bớt bớt lại chứ, cứ thế này rồi cũng có ngày béo cho mà xem.”
“Cơ mà Izayoi cũng ăn nhiều lắm còn gì.”
...Ư? Izayoi đếm đống bát đĩa rỗng của mình.
Dù không hoành tráng như You, thì cũng là suất ba người ăn.
“Izayoi là đàn ông mà ăn ít thế còn gì. Hai năm qua ăn nhiều hơn rồi hả?”
“Không… Mà sao lại thế chứ? Chẳng qua hôm nay đột nhiên đói bụng thôi không được sao.”
Izayoi vỗ bụng cười lớn. Xét đến thói quen thường ngày của cậu thì có nói hôm nay ăn nhiều cũng không sai. Có lẽ là liên quan tới cơ thể cảm thấy mệt.
Miệng Lala tuy không khỏi cau lại, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
“Nói, nói chung là mấy cậu vui là được.”
“Ưm, ăn ngon lắm. Không ngờ lại có đủ vị cay luôn, tôi còn tưởng các cô nấu theo công thức nguyên thủy hơn cơ.”
Nghe thấy mấy lời nói đểu của Izayoi, Lala coi bộ không mấy vui vẻ. Cô muốn cãi lại, nhưng lại lo mở miệng thì lỡ mồm nói ra thông tin về Game.
You liếm ngón tay.
“Nói vậy tức là… Cậu đi vào mê cung Minotaur, đụng độ [Thiên ngưu], đánh một trận tung trời tại thế giới bên ngoài… Cậu cũng vất vả quá ha Izayoi.”
“Cũng không đến mức ấy. Minotaur do mấy đứa Homura xử lí mà, còn [Thiên ngưu] thì về sau ra sao tôi cũng không để ý.”
“Ê? Sự kiện [Thiên ngưu] ngay cả ở Khu vườn nhỏ cũng rất nổi tiếng kìa, cậu không nghe kể về nó sao?”
...Cái gì? Mặt Izayoi trở nên băn khoăn.
Cậu hẳn không ngờ You lại biết chi tiết sự kiện [Thiên ngưu].
Còn You thì cau mày lại, như thể phản ứng của Izayoi khiến cô thấy rất bức bối.
“Mình đã gửi thư báo cậu rồi cơ mà? [No Name] đã trở thành [Floor Master] của khu đông. Cậu có đọc hết thư không thế hả? Chuyện lớn đến mức này diễn ra, [Floor Master] tất nhiên là bị phái đi xử lí rồi.”
“Ô, ra là vậy sao, tức là sau đó [Thiên ngưu] vẫn còn gây chuyện nữa hả?”
“Không có nhẹ nhàng thế thôi đâu. Thứ đó dù có bị đánh bại vẫn phát triển tiếp. Lại còn biến cả một khu vực lớn tầm cỡ một đại lục thành sa mạc, về sau phát triển đến hơn trăm lần cơ mà.”
Izayoi uống cốc trà Lala đưa tới, ngạc nhiên đến trợn tròn mắt.
Cậu không thể ngờ sau đó lại biến thành một sự kiện nghiêm trọng đến thế.
“Người đầu tiên đi tới là Kouryuu, ông ấy nói thứ đó là một quái vật [có thể chế tạo năng lượng vô hạn bằng cách phân giải nước thành Hydro và Oxy], vùng đất đã khô hạn sẽ còn bị sa mạc hóa tiếp.”
“Tôi biết, thứ đó vốn là quái vật của hạn hán và nạn đói trong sử thi Gilgamesh mà.”
[Thiên ngưu] nguyên gốc là quái vật gây ra hạn hán, tạo thành nạn đói dài bảy năm.
Nó có thể dựa trên Chủ quyền mặt trời để hồi sinh lại, hẳn là do tính chất [sử dụng ánh mặt trời dữ dội tạo thành nạn đói] của nó có liên quan mật thiết tới mặt trời.
Quái vật triệu hồi bão tố bằng mưa gió, cách nói này cũng không đúng với [Thiên ngưu] thực sự.
[Thiên ngưu] có thể tái hiện bằng linh cách ngược lại với thần thoại, nguyên nhân là do kết quả và quá trình của một yếu tố.
Yếu tố đó là quái vật trong thần thoại cũng sở hữu thể hạt có thể tái hiện, cải tiến, sinh sản.
[Thể hạt ngôi sao] sở hữu các loại tính chất đầy đủ như aether, thể astral, thể tachyon, kết hợp với [Thiên ngưu], kết quả tạo ra một quái vật vượt trội khỏi thần thoại.
Ăn mòn vật chất, khiến cho vùng đất chết lan tràn, còn có thể sinh sản vô hạn.
Hình tượng sử dụng mưa bão và sấm sét rung trời để điều khiển trời đất---
Chính thực, cảnh tượng trong thần thoại.
(Coi bộ mình đã quá coi thường thứ đó rồi, chỉ xem nó như một đám mây đen. Chỉ cần có nước là có thể phát triển vô hạn, vậy thì thực tế [Thiên ngưu] sở hữu thứ sức mạnh chỉ cần nó cố gắng là hình thành loại thảm họa kia còn gì?)
[Thiên ngưu] ở thế giới bên ngoài không gặp phải kẻ địch xứng đáng, lúc ở [Underwood] cũng chỉ định đuổi theo tàu hỏa tinh linh.
Khi đó [Thiên ngưu] không cần phải bộc lộ sức mạnh thực sự làm gì.
“Không cần nghĩ cũng biết, Kouryuu với [Thiên ngưu] đúng là khắc tinh nhau. Chính ông ấy cũng đã nói bản thân không am hiểu những Gift không thuộc loại chiến đấu, đúng là thiệt thòi cho ông ấy khi phải đánh với thứ đó.”
“Ưm, trận chiến đó đúng là không cân sức. Lúc mình đi tới đó, ông ấy đã bị đánh đến nỗi toàn thân máu me be bét.”
Phục Hải Đại Thánh Giao Ma Vương Kouryuu mà mọi người biết là một yêu tiên đã tu hành ngàn núi ngàn biển, đạt tới phép thuật khống chế biển cả, cơ thể cứng như thép, và một [Chủ quyền mặt trăng].
Nhưng những khả năng này khi đối đầu với [Thiên ngưu] lại không giành được lợi thế nào, nói là đứng ở thế yếu cũng không sai.
Cho dù là phép thuật gọi đến biển cả, cơ thể cứng như thép đủ sức xuyên thấu núi sông, hay [Quyền chủ Game] tạo ra siêu trọng lực, đều không làm được gì một [Thiên ngưu] xuất hiện ở thể khí, có thể phóng điện tùy thích.
Một tình huống không có bất kì chiêu nào hữu hiệu.
Điều duy nhất Kouryuu làm được--- Là lấy bản thân làm lá chắn, bảo vệ những community yếu đuối khác. Một chiến binh như ông mà lại bị đánh đến mức cả người bị thương, tình huống lúc đó không thể nào là bình thường được.
“...Kouryuu đen thật đấy, ông ấy không sao chứ?”
“Ừm, cũng may là có người khác chiến đấu cùng. Mình nhớ là có huynh trưởng của Kouryuu, Ngưu Ma Vương, cả một cô gái rồng tự xưng là Rồng thế giới nữa.”
Nghe thấy được cái tên Ngưu Ma Vương, Izayoi ngay lập tức tỏ ra khó chịu.
“Ngưu Ma Vương… Tên ác ôn đó thế mà không đánh nhau bỏ tôi ở lại, đi làm cái chuyện thú vị đó.”
“? Izayoi biết Ngưu Ma Vương ư?”
“Chưa biết nữa, nhưng đó là người quen khi trước của tôi.”
Izayoi vung tay ra dấu You kể tiếp, giờ không phải lúc bàn chuyện Ngưu Ma Vương.
You cũng nhẹ gật đầu đồng ý.
“Đáng ra mấy người Kouryuu và Ngưu Ma Vương cùng nhau đánh với Thiên ngưu, nhưng đang đánh, cô gái gọi là Vua thế giới mới nói---
『Thần mặt trời, Thần trời, Địa Mẫu Thần, ba vị thần trong thiên địa hợp lại đã vượt quá dung lượng của Mô phỏng sáng tinh đồ (Another Cosmology) rồi. Lại còn được ban cho thuộc tính Chống thế giới (Anti Cosmology) nữa, ta có muốn cũng không đánh lại. Kuu-chan có việc gấp, phải đi trước đây.』
---Nói xong, người đó đưa Ngưu Ma Vương trốn đi theo.”
“Cái người rắc rối đó là gì vậy chứ?”
“Cô gái đó rất mạnh đấy nhé. Sau đó mình nghe được là cô ấy có linh cách cấp độ ngôi sao cơ, có khi là linh cách sánh ngang Shiroyasha và Nữ hoàng.”
Tinh Linh--- Một trong ba loài mạnh nhất ở Khu vườn nhỏ.
Thứ tồn tại tối cao chỉ cần đầu ngón tay nhẹ rung là có thể xé rách không gian, thậm chí phá vỡ ranh giới thế giới.
Nếu không có thứ vật dẫn mang tên [Chủ quyền ngôi sao], rất nhiều Tinh Linh sẽ không thể tồn tại được ở Khu vườn nhỏ, cũng không tận dụng hết được sức mạnh của mình.
Nếu cô gái đó đúng là Tinh Linh, rất có khả năng là tham gia Chiến tranh chủ quyền mặt trời dưới thân phận người tài trợ.
“Cuối cùng là phải có người hóa thân của Thần trời (Dyeus) do [Thiên quân] phái tới, cùng Karyou, mình và Kouryuu, tổng cộng bốn người mới cùng nhau đánh bại được [Thiên ngưu].”
“A… Tức là bỏ qua Kouryuu đã trọng thương, ba người các cậu là giải quyết được [Thiên ngưu] đó hả? Đúng là lấy yếu thắng mạnh ha, thủ lĩnh của chúng ta giỏi quá đi.”
“E hèm, mình đã rất rất cố gắng.”
Thế mà đánh bại triệt để con quái vật lớn nhất trong [sử thi Gilgamesh], đó không phải là một chuyện bình thường.
Kasukabe You đắc ý giơ tay chữ V.
Hai năm qua, người phát triển nhiều nhất có lẽ chính là cô. Cô lấy tư cách thủ lĩnh của [No Name], giải quyết mọi chuyện lớn nhỏ của community, lại còn lấy tư cách [Floor Master] để khiêu chiến đủ loại thử thách.
Kinh nghiệm chiến đấu với Ma vương chắc chắn đã hơn nhiều so với hai năm trước.
Ngay cả Izayoi cũng không thể xem nhẹ được nữa.
(Nhưng mà… [Thiên ngưu] sinh ra do [Thể hạt ngôi sao] lại là [kẻ địch thế giới] ư…)
Izayoi nhớ lại những lời Orpheus đã nói.
[Thể hạt ngôi sao] là một loại sức mạnh mang tên [astra], mục đích tạo ra là nhằm khiến cho loài người thoát khỏi sự hủy diệt sau cùng.
Nhưng [thể hạt ngôi sao] đó lại có thứ sức mạnh có thể hủy diệt thế giới, rốt cuộc là sao chứ?
(Một thứ vũ ngôi sao mới, có được nhiều lớp nghĩa astra, aster, stella, bị che giấu. Vậy thì tấm bia đá (stele) ở trong trận chiến tranh Chủ quyền mặt trời này liệu có phải cũng có hàm nghĩa gì hay không?)
Điều kiện chiến thắng là yêu cầu người tham dự [tìm ra stele của Hercules].
Theo như những lời vừa nghe được, Izayoi cho rằng không thể nào lại không có quan hệ.
“Phải rồi, thế người [Thiên quân] phải tới là ai thế?”
“Người đó chỉ nói mình là hóa thân của Thần trời thôi, nhưng đúng là mạnh đến nỗi mình phải câm nín. Đòn tấn công cuối đánh bại [Thiên ngưu] của người đó còn mạnh hơn cả cây thương của Kuro Usagi nữa.”
Ha. Hai mắt Izayoi ánh lên, dường như rất thích thú với chuyện này.
Theo như cậu biết thì chỉ có một cây thương có thể vượt qua thương của Kuro Usagi ở mặt sức mạnh.
Đó là cây thương do tổ sư võ thuật Parashurama triệu hồi. Nếu thật sự mạnh hơn cả đòn tấn công đó, đúng là kể cả [Thiên ngưu] cũng dễ dàng đánh cho trọng thương.
Lala ở bên cạnh, nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, nhìn về phía Izayoi và You với vẻ nghiêm túc.
“...Xin lỗi vì chen ngang, nhưng hai người chẳng lẽ là một vị anh hùng nổi tiếng nào đó?”
“Hả?”
“Bọn tôi là anh hùng?”
“Không phải thế sao? Nhưng nghe thấy những Ma vương và anh hùng hai người nhắc tới, thật sự khiến tôi không khỏi phát hoảng…”
Lala vuốt ngực, khó hiểu.
Izayoi và You liếc mắt nhìn nhau, chợt nhận ra đúng theo lời cô nói.
Nếu tính từ ba năm trước kể từ khi hai người họ được triệu hồi tới Khu vườn nhỏ---
Tinh Linh Argol, Tử thần Pest, Rồng mặt trời khổng lồ, Giao Ma Vương, Ma vương Maxwell, Hỗn Thế Ma Vương.
Và cả tồn tại đứng đầu trong số Ma vương, tương truyền từng đả bại một triệu nhóm thần--- Ma vương [cái ác tuyệt đối] Azi Dahaka.
Đây đều là những kẻ địch họ từng đối đầu, và chiến thắng từ đó đến nay.
Ngay cả Minotaur và [Thiên ngưu] vừa mới chạm trán cũng có thể tính vào trong đó, thế nên trong ba năm này, số anh hùng có thể thắng được Izayoi và You trên mặt kinh nghiệm chiến đấu có lẽ không có mấy ai.
“Cho dù là anh hùng thần thoại gì đi nữa, cũng hiếm thấy có những người từng chiến đấu nhiều lần với Ma vương hoặc quái vật sánh ngang Ma vương--- Vậy mà các cậu hình như không chỉ từng đụng độ với rất nhiều Ma vương, lại còn cùng Ma vương vai kề vai chiến đấu nữa sao?”
“Đúng thế, nhưng những đối thủ đó cũng không phải do chúng tôi đánh bại tất cả.”
“Nhưng trên mặt chiến đấu thì đúng là tôi tương đối có tự tin, chắc không kém gì người tham dự thông thường đâu.”
“Vậy sao, gặp được các cậu có lẽ cũng là số mệnh.”
Lala dường như có chuyện muốn nói.
Cô quay qua nhìn hai người, vẻ mặt trở nên rất nghiêm túc.
“...Xin lỗi, hai cậu vừa ăn xong lại bị tôi nhắc tới chuyện này, nhưng tôi mong hai cậu cùng tôi đi gặp một người. Không làm phiền hai người chứ?”
“Cô không nói xem người đó là ai thì bọn tôi cũng không biết trả lời thế nào.”
“Có liên quan đến Game không?”
“Đây là tôi cần thương lượng một chút về chuyện của ngôi làng này. Sức mạnh đánh đuổi được đám ác nhân tối qua đã đủ thể hiện rồi, chúng tôi cần võ dũng của các cậu.”
Ánh mắt Lala trở nên rất nghiêm túc, cúi đầu xuống nhờ cậy hai người.
Nhưng Izayoi và You quay qua nhìn nhau, lắc đầu trong vẻ băn khoăn.
“Xin lỗi, chúng tôi không phải tới đây để du lịch.”
“Chúng tôi là người tham dự, thế nên không có thời gian tham gia vào những chuyện không liên quan đến game.”
Thời gian quy định của trận chiến đầu tiên trên đại lục Atlantic là hai tuần.
Khi trước đã lãng phí thời gian đi đối phó Krishna và [Ouroboros], tất nhiên không thể dùng thời gian vào những chuyện vô ích như trên.
(Mình còn phải bàn với Homura một số chuyện về sau. Ưu tiên hàng đầu lúc này là hoàn tất trận đấu đầu bằng tốc độ nhanh nhất, sau đó mới bàn tính tiếp.)
“...Thế ư, tuy rất tiếc nhưng đúng là không thể làm khác được.”
“Xin lỗi. Nếu như cô đồng ý, sau khi chiến tranh chủ quyền mặt trời kết thúc tôi có lẽ sẽ giúp được.”
“Không, không cần đâu. Không cần nhiều người đến thế, tôi sẽ đi tìm những người tham dự khác, hai người không cần lo lắng.”
---Ưm?
Bất chợt, Izayoi và You đều cảm thấy có gì đó không đúng.
“...Cô nói sẽ đi tìm những người tham dự khác ư, thế là sao chứ? Tại sao phải là người tham dự mới được?”
“Chuyện này không liên quan gì đến game chứ?”
“Không, không có gì đâu, hai người cứ tiếp tục giải quyết game đi.”
Lala trả lời bằng giọng nói và âm sắc đơn điệu, sau đó quay người rời đi nhanh chóng.
Mặc dù phản ứng của Lala rất mất tự nhiên, nhưng cô đã từ chối sự giúp đỡ, hai người cũng không có ý định ngăn cô lại.
You lo lắng cắn một trái ô liu, hỏi Izayoi.
“Giờ sao đây? Phản ứng vừa rồi của cô ấy rất kì lạ đúng không?”
“Ừm, với cả câu trả lời của Lala cũng không trực tiếp phủ nhận chuyện của cô ấy không liên quan gì đến game. Nhất là… cô ấy bảo sẽ đi tìm những người tham dự khác đến giúp đỡ. Nếu đúng không liên quan gì đến game thì tại sao lại phải tìm người tham dự chứ.”
Chuyện của Lala nếu không liên đới gì đến chiến tranh chủ quyền, căn bản sẽ không chỉ giới hạn phạm vi trong số các người tham dự, đáng ra ngay từ hôm qua phải nhờ Prithvi Mata mới đúng.
Những người dân bản xứ được giao phó làm ủy viên quản lí, không đời nào làm phiền người tham dự đến làm mấy chuyện vô nghĩa.
“Thôi xong, đầu óc chắc vẫn còn lú lẫn quá.”
“Nhưng… nhưng mà, chúng ta đã để sót chuyện gì chứ? Có thấy manh mối nào đâu?”
“Cậu bình tĩnh lại đã, những lúc thế này động tác cơ bản là kiểm tra lại điều kiện chiến thắng của game.”
Izayoi lấy ra tấm [Geass Roll].
You ngồi xuống bên cạnh Izayoi, cùng nhau đọc tấm geass roll.
『-Chiến tranh chủ quyền mặt trời ~ Màn đại lục mất tích ~ -
*Điều kiện đạt được chủ quyền mặt trời
①Các người tham dự có thể thoải mái nhượng cho nhau (bao gồm tự do đối chiến để hoàn thành Game)
②Vén màn bí mật Game viết trong phụ trang bản đồ đại lục
③Ngoài ra, ban cho người có hành động phù hợp nhất với Game Thần Ma
④ (Về sau sẽ ghi)』
“”...A…””
Hai người đều lo lắng thốt lên.
“Phải có hành động phù hợp nhất với game Thần ma mới được ban tặng Chủ quyền mặt trời--- Khốn nạn! Hóa ra còn có vụ này nữa hả!”
Nhận ra sơ xuất của mình, Izayoi lẫn You đều vỗ trán.
Game Thần ma là từ để chỉ Gift Game.
Gift Game lại chính là thử thách kiểm tra võ trí dũng.
Người nào được triệu hồi đến nơi đây chắc chắn đã được nghe đoạn giải thích trên, một thứ khái niệm cơ bản của cơ bản.
Bên trong điều kiện có nói phải thể hiện hành động phù hợp nhất với Gift game mới được ban tặng Chủ quyền mặt trời, tức phải chuẩn bị sẵn tinh thần bị kiểm tra ba mặt kia trong game.
Thế nên hỗ trợ tư tế Lala mới đặc biệt nói [cần võ dũng của các cậu].
“Giờ… giờ sao đây? Nhanh chóng đi xin giúp cô ấy sao?”
“Vô ích thôi. Có lẽ chúng ta đã mất quyền tham dự game của Lala rồi.”
Dựa trên thái độ của Lala, có đi hỏi lại chi tiết thì cô ấy cũng mặc kệ. Vậy thì chỉ còn cách tìm những người khác cho tiếp cận Lala, bắt chấp nhận yêu cầu rồi bọn họ tham gia theo.
“Có quyền đi hỏi thử Lala, còn phải là người tham dự có võ dũng… Homura coi như bỏ.”
“Ưm, cậu ấy đúng là không được thật. Thế Arjuna và Asterios thì sao?”
“Hai người đó đi cùng Suzuka rồi… Với cả tôi cũng có chuyện cần hỏi chi tiết Arjuna, không thể để người này tham gia được.”
Đau đầu thật đấy… Cả hai đều khoanh tay lại.
Izayoi và You đều ở trong ban bệ chiến đấu, giờ cả hai người đều mất quyền tham dự thế này, hành động về sau sẽ bị hạn chế rất nhiều.
“...Giờ… giờ làm gì đây, nếu Asuka ở đây thì tốt biết mấy.”
“Này, tiểu thư giờ coi như đã tách khỏi [No Name] rồi. Dù cô ấy hình như có chấp nhận lời mời của liên minh, nhưng chúng ta giờ còn chưa xác minh được cô ấy có khả năng giúp gì được trong màn đầu không đã.”
“...Đúng thế thật, nhưng Homura và Suzuka không phải cũng thế sao?”
“Hai đứa đó không giống, dù gì mục đích mấy đứa đó cũng không phải là chiến thắng.”
Thế ư. You hoài nghi mà nghiêng đầu.
Dù gì thì, sự thật không thể bàn cãi vẫn là thiếu người.
Trừ việc Asuka nguyên gốc là chiến lực chủ chốt rời khỏi community, Leticia và Croix cũng mất tích rất lâu rồi. Kuro Usagi phải tập trung làm trọng tài, khó mà coi như chiến lực của [No Name] được.
Điểu sư Gry hiện đang chờ ở thế giới bên ngoài.
Izayoi và You không thể tham gia được nữa nên giờ chỉ còn biết trông vào những community khác.
“Đã đến nước này, đành phải để Hercules… Không, như thế thì không đấu nổi mấy tên kia, chẳng lẽ lại bỏ qua…”
“? Gặp ai đủ điều kiện thì mình đi nhờ là được mà?”
“Ai mà thèm, với cả hình như quên mất ai đó thì phải. Có khi là vẫn còn người, tôi nhớ là có ít nhất một người nữa cũng làm chủ lực được mà---”
Khi đó, hai người cảm thấy sau lưng có người tiếp cận.
Tại một căn nhà xa nhất trong khu vực Izayoi ở nhờ, có một thiếu nữ tóc vàng hô lớn.
“A… chào buổi sáng, Kasukabe You, Izayoi, hai người dậy sớm thật đấy.”
Izayoi nhìn về phía cô gái đó với vẻ giật mình.
Phải rồi, trong số đồng đội của Homura còn người này nữa.
Một Kị sĩ nữ hoàng đảm nhiệm bảo vệ [Queen Halloween], tinh tường sử dụng nhiều loại vũ khí.
Cô gái vừa rửa mặt xong đang cầm khăn lau mặt đi tới--- Kudou Ayato đến gần Izayoi và You với vẻ mặt băn khoăn.
“Nghe kể hôm qua có chuyện xảy ra, khiến cho Izayoi và senpai khổ cực rồi. Xin lỗi vì tôi không thể hỗ trợ hôm qua, nhưng hôm nay tôi sẽ cố hết sức mình---”
“Cô tới đúng lúc lắm! Kouhai của em trai!”
Izayoi nhấc cổ Ayato lên, chạy đi.
You cũng nhấc hai chân Ayato lên, giúp chạy theo.
Cảnh tượng này rõ ràng là bắt cóc. Nhưng tình huống không thể làm khác được, quá nguy cấp rồi.
Dân bản xứ tìm kiếm người tham dự đến giúp có khi không chỉ Lala mà thôi, phải cẩn thận liệu có hạn chế số người tham dự hay không.Vì Lala từng nói [không cần nhiều người đến thế]. Nếu những lời này là ám chỉ game có giới hạn số lượng, nhóm Izayoi có khi đến nội dung cũng không biết được.
Nhưng không biết những chuyện đó, bản thân lại bị bắt giữ, Ayato hoảng hốt.
“Chuyện… chuyện này, xin hỏi đây là chuyện gì vậy? Có kẻ địch mới đến tấn công sao? Hay là tôi bị bắt cóc rồi?”
“Không cần lo lắng, bọn tôi chỉ muốn nhờ cô giải quyết một ít vấn đề thôi. Sau khi kết thúc sẽ thả cô về chỗ cũ, đơn giản là muốn nhờ cô làm một chuyện bí mật, mong cô cho bọn tôi mượn người cô.”
“Sao mà nghe đáng lo thế chứ!”
You vẫn luôn tùy ý hành động, thẳng thừng nói như vậy.
Hai người với cặp giò khỏe chạy đi rầm rầm, tìm khắp xung quanh ngôi làng.
Cảnh tượng như thể có bò điên ngựa điên chạy loạn trên đường.
Đám gia súc vừa thức dậy vội về lại chuồng, đầu bếp đang tập trung vào bếp núc hai chân run như cầy sấy.
Izayoi và You đi vào trong khu dân cư, nhận thấy Lala đang nói chuyện cùng một cô gái tóc tết tóc đuôi ngựa.
“Không xong rồi…! Phải dùng bạo lực chen ngang thôi, You!”
“Hể?...A… ưm!”
Nghe thấy Izayoi bất chợt gọi tên mình khiến cho You có hơi hốt hoảng, nhưng cô ngay lập tức hoàn hồn, hiểu được.
Trong khoảnh khắc quý trọng từng giây này, bọn họ chỉ có một cách.
Izayoi và You thông qua sự tương đồng hiểu được ý định của bên kia, Ayato thì do dạo này liên tục bị trêu chọc nên đoán ra được chuyện tiếp theo, mặt mũi tái mét.
Lala thì đang nói với cô gái những điều từng nói với hai người Izayoi, không hề nhận ra hành động kì lạ mà hai đứa trẻ rắc rối sắp làm.
“---Vậy đấy, xin được nhờ võ dũng của cô được chứ?”
“Được thôi, nhưng xin cô chờ nửa tiếng được chứ? Tôi bằng mọi giá phải tìm được vài thanh thiếu niên, còn phải cho họ biết một chuyện.”
“A! Được cứu rồi! Ngày mai mới bắt đầu, hôm nay xin mời cô nghỉ lại trong làng cho bớt mệt.”
“Được rồi. Phải rồi, tôi cũng có chuyện muốn hỏi… Cô có thấy ở xung quanh ngôi làng này xuất hiện một cô gái tóc vàng mắt xanh, ngực không hợp tuổi không---”
“Hai người khoan đã a a a a a a.”
Cùng tiếng la thất thanh, một cô gái tóc vàng mắt xanh, ngực không hợp tuổi bị quăng tới.
Không hiểu chuyện gì xảy ra, cô gái tết tóc đuôi ngựa vừa ngẩng đầu lên---
Mặt cô đã bị ngực của Ayato đâm thẳng vào, không chỉ cổ bị thương nặng, bản thân cũng bị đánh bay ra khỏi làng.