Sau khi kết thúc trận chiến với Ma vương Balor, cơn gió bình yên lại thổi lên. Trong một căn nhà hoang phế trong rừng.
Thần vương Indra và Tử thần cái bóng Croix Baron đối mặt nhau, bàn về nội dung lá thư.
“Nhưng mà đúng là khiến ta kinh ngạc. Truy binh do Ma vương Dystopis phái tới vậy mà lại là Ma vương Balor. Chẳng lẽ khí độ của Ma vương Dystopia đủ sức khiến cả Thần ở cấp độ đó cũng quy phục sao?”
“Không không, nhìn kiểu gì cũng thấy không phải là cộng tác. Chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Biết được lá bài tẩy của chúng ta liền đuổi theo còn gì?”
Kihaha, tử thần cái bóng phát ra tiếng cười ti tiện, cái bóng lung lay.
Thần vương đặt tay lên cằm, trông ra Canaria đang chơi đùa bên ngoài căn nhà hoang.
“…Được rồi, vậy cô bé này chính là người ông nhắc tới.”
“Đúng thế. Cô bé này chính là con chim nhỏ bay ra khỏi lồng giam Dystopia.”
“Nhưng một cô bé yêu ớt thế này mà có thể trèo lên được bức tường ranh giới. Khó khăn còn hơn bình thường nữa đúng chứ.”
Bốn bức tường khổng lồ chia Khu vườn nhỏ ra thành đông tây nam bắc.
Chỉ có cách trèo lên bức tường ranh giới vững chắc, cao còn hơn núi, thì mới rời khỏi khu tây hiện tại được.
Xét tới khả năng sẽ có người đuổi theo, cho dù là có sự hỗ trợ của Thần linh, một cô bé nhỏ tuổi như vậy muốn tránh thoát móng vuốt Ma vương, hẳn vẫn là một cuộc hành trình vô cùng gian khổ.
Nhưng tử thần cái bóng lại lắc đầu.
“Không, chuyện chạy trốn không khó đến thế. Khó nhất là tìm ra cô bé.”
“Vậy là sao?”
“Chiến tranh Dystopia từ lúc bắt đầu tới nay đã diễn ra được rất lâu rồi đúng không… Xem nào. Chiến tranh chủ quyền mặt trời cũng đã đi tới giai đoạn cuối, thế nên đã thành lập ra thời gian của thế giới rồi chứ? Từ đó tính ngược lại thời gian đã qua, cũng hết vài ngàn năm rồi.”
“Thời gian của thế giới?... A, ý ông là [1 giây định nghĩa] đó hả. Ừm, Khu vườn nhỏ là điểm quan sát vũ trụ theo góc nhìn thứ ba, đáng ra không cần phải thống nhất thời gian, nhưng để phân được thắng bại trong Chiến tranh chủ quyền mặt trời, cũng chỉ còn cách làm như vậy.”
Những cánh cổng từ bốn chữ số trở lên trong Khu vườn nhỏ nhìn qua thì tồn tại song song, nhưng thực chất đều là những vũ trụ độc lập. Thế nên chủ cổng có thể tùy ý quyết định khái niệm thời gian, cơ bản là không tồn tại một thời gian cố định, nhưng với Chiến tranh chủ quyền thì đây là chuyện mấu chốt, vậy nên không thể không thành lập.
“Tôi đã tham gia vào chiến tranh Dystopia ngay từ lúc ban đầu… Từ khi đó đã luôn tìm kiếm một người như cô bé này. Một người sinh ra bên trong thế giới khóa kín nhưng lại có mong ước mạnh mẽ được du ngoạn tại thế giới bên ngoài.”
Tử thần rút lại tiếng cười ti tiện, trong mắt tràn ngập chiến ý.
Người đàn ông này, đã trải qua rất nhiều thời gian và vất vả mới đi tới được đây, chỉ cần những lời như vậy là đủ.
“…Vậy sao. Hay là nói, cô bé này là ánh sáng của ông.”
“Đúng thế. Cũng là thanh gươm bạc đánh bại Ma vương Dystopia.--- Vậy nên, Thần vương. Tôi muốn giao cô bé cho ông.”
Thần vương kinh ngạc, cứ tưởng mình nghe nhầm.
Phải mất bao thời gian và công sức mới tìm ra cô bé này, thế mà lại giao vào tay nhóm Thần không có liên hệ với mình.
“Tử thần áo đuôi tôm. Như vậy cũng được sao? Ông vừa nói cô bé là ánh sáng kia mà. Chẳng lẽ ông không muốn nuôi dạy cô bé bằng giáo lí của mình?”
“Tất nhiên là muốn. Thế nên tôi đã truyền dạy toàn bộ tri thức của tôi cho cô bé. Tiếp theo đến lượt Thập Nhị Thiên mấy người giáo dục cô bé. Đến khi mấy người đã hoàn thành, lại giao cô bé cho nhóm Thần khác… hay là cho mấy yêu quái đi, cũng được đấy chứ.”
Chuyện này khiến Thần vương ngạc nhiên đến mở to hai mắt.
Cũng hiểu được suy nghĩ của tử thần này, ông khoanh tay lại, lẩm bẩm.
“…Tử thần. Ông muốn cho cô bé chứng kiến tư tưởng của thật nhiều thế giới--- không chỉ có thế giới của các vị Thần, mà cả tư tưởng và hình dạng của [kẻ địch thế giới] nữa sao?”
“Đúng thế. Nếu không nhìn được cả hai quan điểm trái ngược nhau này thì không thể thực sự đánh bại [Thế giới khóa kín] được. Vì kẻ đó cũng không phải là [kẻ địch thế giới].”
Nghe được những lời tử thần nói, Thần vương nheo mắt lại, vẻ mặt ngạc nhiên.
“Không phải nhóm Thần bảo vệ trật tự, cũng không phải [kẻ địch thế giới]?”
“Đúng thế. Kẻ đó là kẻ bao gồm tất cả, cũng khiến tất cả trở về hư vô. Kẻ đó cơ bản là không thể phân ra địch ta. Một tồn tại còn đáng sợ hơn thế nữa. Đúng thế--- phải đánh bại được hắn.”
Lời tử thần áo đuôi tôm nói như thể ông đã từng thấy được bộ mặt thật của Dystopia.
Không biết có chứa đựng tình cảm cá nhân không, nhưng trong lời ông nói có cảm giác tự thúc ép nghĩa vụ cho mình. Ít ra thì, từ lời ông nói có thể thấy rõ đây không phải vì lợi ích của ông.
Là đại diện của nhóm Thần, là một vị Thần, phải đánh bại Đại ma vương này. Vị hiền thần cứ thế liên tục tìm kiếm.
Và đáp án của ông, chính là đem Canaria giao cho Thần vương.
“Vậy sao. Ông đã quyết tâm như vậy thì ta cũng không nói gì thêm nữa. Ta sẽ nhận trách nhiệm dạy bảo cô bé.”
“Rất cảm ơn. Tôi biết ông sẽ hiểu mà.”
“Nhưng ông và những người khác thì sao? Trốn đi cùng bọn ta chứ.”
“Được nhiều như vậy đã đủ khiến tôi cảm động đến phát khóc rồi. Nhưng trước đó tôi muốn ông thấy một lần.”
Gì vậy? Thần vương nghiêng đầu.
Tử thần cái bóng nở ra nụ cười đắc ý, thầm nói.
“Đây là chuyện vô cùng bí mật, một chuyện rất đáng ăn mừng… Ừm, dù sao cũng là Thần vương, nói cho ông cũng được. Nhưng ông nhớ là trong lúc này không được để lộ đâu đấy nhé? Kể cả là với đồng đội trong Thập Nhị Thiên.”
“Ha ha, coi bộ hay quá nhỉ.”
Bầu không khí nghiêm túc từ nãy tới giờ biến mất không còn tăm hơi, cả hai hiện ra vẻ mặt xảo trá như thể trẻ con đang định nghịch dại.
Kihaha, tử thần cất lên tiếng cười ti tiện, vung tay triệu hồi ra một tảng đá nứt vỡ.
“Ngài Thần vương. [Astra] trong lời ông nói--- Có phải tảng đá đăng quang này không?”