---Thưa đức vua. Đứa trẻ trong bụng công chúa chính là ngôi sao hủy diệt tộc chúng ta.
Xin ngài hãy ra quyết định.
*
Đó là một đêm mưa gió bão bùng, ba đứa trẻ được sinh ra, cất tiếng khóc đầu đời của mình.
Mưa to gió lớn quất tới thành phố như đất đá giáng xuống. Giống như thể một loại dấu hiệu, mây đen bao trùm cả vùng đất cực tây, dân chúng cũng vì thế mà sợ hãi, đóng cửa không dám ra khỏi nhà.
Con đường ban đêm lẫn lộn gạch vụn và lá rụng.
Vì chuyện này, cho dù là nông dân, thợ săn hay tiều phu, tất cả đều không thể không ngừng chuyện buôn bán.
Nhưng trong cơn mưa xối xả như vậy--- Có một người người đàn ông oai dũng bước đi.
Người đàn ông giấu đầu mình sâu bên trong chiếc mũ trùm, nhìn từ xa thực sự không thể nhận ra đó là người phương nào.
Cơ thể khổng lồ, nửa trên khuôn mặt đeo mặt nạ, đó là những đặc điểm nhìn là thấy, nhưng cũng chỉ vậy mà thôi. Người đàn ông không để ý gì tới mưa to gió lớn, ôm ba đứa trẻ mới sinh bước về phía dòng sông.
Không lâu sau đó người đàn ông đi tới dòng sông, ông dùng tay phải cởi chiếc mũ trùm đầu ra.
Người đàn ông dùng ngón tay như rồng bay phượng múa vẽ ra thứ ngôn ngữ đã biến mất từ thời cổ đại (Lost Language). Đó chính là một trong những ngôn ngữ do tộc loài bảo hộ Vùng Đất Sao--- Về sau được gọi với cái tên [Tộc khổng lồ], đồng sở hữu.
Để có được quyền thương lượng với Tinh linh nên thứ văn tự cổ đại này là cần thiết, cũng là loại Ma thuật ngữ cổ xưa nhất truyền lại trong dòng tộc của tộc khổng lồ.
Có thể tùy ý gọi mưu gọi gió, thậm chí đem cả đại dương hóa thành biển lửa, loại Nguyên ngữ thuần khiết vô cùng quý giá.
Sử dụng tới loại sức mạnh này, người đàn ông khiến cho dòng sông ngừng chảy.
Dòng sông dữ dội dừng lại trong cảnh tượng các con sóng bao trùm không gian.
Người đàn ông lại múa vẽ ngón tay, sau đó các cành cây tập hợp lại tạo thành một con thuyền nhỏ.
Oa oa. Đưa ba đứa bé vào trong con thuyền nhỏ, người đàn ông vuốt nhẹ khuôn mặt từng đứa bé.
“…Cơn bão lớn như vậy. Một khi con sông hoạt động lại thì con thuyền này cũng không đi quá nổi ba dặm.”
Trôi nổi trên con sông đang cuồn cuồn chảy như vậy, con thuyền nhỏ làm từ cành cây thực sự quá yếu ớt.
Nước thấm vào, thuyền lật, chìm. Ba đứa bé cũng không thể làm được gì, sẽ bị nước sông nhấn chìm.
Nhưng như vậy là đủ rồi.
Người đàn ông đeo mặt nạ--- Vua Balor của tộc Fomoire, tới nơi này chính là để giết ba đứa bé mới sinh.
Đáng ra ngay lúc những đứa nhỏ được tiên tri sẽ hủy diệt tộc loài này chui ra khỏi bụng mẹ, ông phải sử dụng Tử nhãn giết chúng nhằm răn đe mới đúng.
Sử dụng đôi mắt Sát thần chỉ cần nhìn cũng có thể gọi tới cái chết đó, giết chết cháu của mình.
Dù cho là cái tên đã dám gian gíu với công chúa, hay những tên phản nghịch muốn chống lại tộc Fomoire, tất cả chúng chỉ cần thấy được hành động tàn ác vô cùng cực này của Ma thần Balor tất nhiên sẽ phải run sợ.
Còn với lời tấu muốn『xử tử công chúa dám sinh ra đứa con phản nghịch』, Ma thần Balor đã nói [Giữ nó lại, cho kẻ khác thấy uy nghiêm của ta] mà bác bỏ.
Sự hành hạ tàn ác này khiến cho quan lại run sợ, khiến cho nàng công chúa thét lớn lên như đã hóa điên.
Cha là con quỷ, là con quỷ. Nàng công chúa không ngừng hét lên như vậy, phá hủy đồ đạc trong nhà, khiến cho mái tóc vàng xinh đẹp trông như rắn rết.
Và rồi--- Nàng công chúa từ lúc đó cho tới lúc sinh con đều bị trói chặt hai tay hai chân trên giường. Mỗi lần trông thấy thị nữ tới chăm sóc, nàng đều không ngừng cầu xin họ hãy cứu con nàng. Cầu xin họ cứu lấy con nàng.
“---Đúng là một đứa con gái đáng thương. Không phạm phải lỗi lầm nào lại bị giam cầm trên đảo hoang, ngay cả cơ hội tiếp xúc với nam giới cũng bị tước mất. Bị chàng trai đầu tiên mình gặp cướp đi con tim cũng là dĩ nhiên thôi.”
Sự diệt vong của tộc Fomoire chưa bao giờ là lỗi của nàng.
Chiếc Cự Phủ đang ngủ say nơi vùng đất cực tây bị xâm lăng nhiều lần.
Và cả những loại Bí Pháp khác sẽ sử dụng trong tương lai để cứu lấy tương lai loài người.
Tinh Ngưu, Tinh Kiện, Cự Phủ, Đái Quan Thạch, Ngôn Ngữ Thuần Khiết, các loại Bí Pháp được truyền lại dưới những hình thức khác nhau, tất cả chỉ để vào thời khắc cuối cùng có thể sử dụng để cứu lấy loài người.
Còn những công dụng khác--- Như sử dụng chúng để cứu chủng tộc đang gặp nguy hiểm, tuy rằng có thể tạm thời thành công, nhưng rồi cũng sẽ có một ngày nó biến thành nguyền rủa quay ngược lại. Những Vùng Đất Sao khác hẳn cũng có chung vận mệnh như vậy.
Trước khi Balor trở thành vua, vị vua tổ tiên của tộc Fomoire vì cứu chủng tộc khỏi kẻ xâm lược đã ra tay với Bí Pháp của vì sao.
Khi đó thứ đã sử dụng là Cự Phủ của ngôi sao. Từ đó nó trở thành thai bàn sinh ra khói đen của cái chết.
Khói đen lan tràn ra liên tục tiêu diệt kẻ xâm lược, nhưng nó cũng không ngừng lại được, sau đó thì lan tới khắp nơi của vùng đất cực tây. Những người lãnh đạo tổ tiên cũng bị cuốn vào đó mà tử vong.
…Thật sự quá ngu ngốc. Một thứ vũ khí sử dụng để bảo hộ tộc đàn, nhưng bên trong lại cũng ẩn chứa sức mạnh tiêu diệt tộc đàn, bọn họ đến tận lúc chết vẫn chưa nhận ra điều đó.
Khói đen tràn qua núi non, vượt qua biển cả, thậm chí lan tới cả đất nước láng giềng. Thiếu niên Balor khi đó biết tới chuyện này liền đem chiếc Cự Phủ phun ra khói đen phong ấn vào trong cơ thể mình, cố gắng giải quyết tình thế khốn khó.
Kết quả là--- Tộc Fomoire đúng như mong muốn đã đạt được hai thứ sức mạnh cường đại có thể đẩy lùi kẻ xâm lược.
Thứ sức mạnh đầu tiên đó là khả năng điều khiển một loại bệnh mới.
Thứ sức mạnh kế tiếp chính là Tử nhãn chỉ cần nhìn là cướp đi được mạng sống.
Dựa vào hai loại sức mạnh cường đại này, tộc Fomoire giáng những kẻ xâm lược liên tiếp xuất hiện xuống làm đầy tớ, xây dựng một nền văn minh phồn thịnh, đạt tới địa vị được tôn sùng cao nhất trong tộc khổng lồ.
Nhưng Balor hiểu rõ đây chỉ là sự phồn thịnh nhất thời mà thôi, không lâu sau bắt đầu việc giảng hòa. Cũng chính là bắt đầu sự trao đổi văn hóa.
Tuy rằng sau đó nhân khẩu tăng nhiều, nhưng lý do thực chất cho việc tộc Fomoire gặp phải giới hạn là một thứ khác.
Vào lúc ông có con gái, ông cảm nhận được nguyền rủa trong cơ thể mình trở nên yếu đi.
Lúc đầu ông tưởng rằng nguyền rủa đã bắt đầu giải trừ nên rất vui mừng, nhưng ông nhanh chóng hiểu được đó chỉ là mình tự huyễn hoặc mà thôi.
Hiểu ra nguyền rủa của Cự Phủ đã ẩn vào bên trong cơ thể con gái, Balor ngay lập tức gọi tới người vợ từng là nhà tiên tri của mình để tiên đoán tương lai.
Kết quả rằng, đó chính là ngôi sao hủy diệt chủng tộc.
Balor hiểu được đó chính là vận mệnh của chủng tộc.
“A--- chuyện phải đến vẫn là đến rồi.”
Dân tộc thiểu số đáng ra phải bị hủy diệt từ rất lâu trước đó.
Thứ sức mạnh chỉ được sử dụng để cứu lấy loài người thì những người lãnh đạo tổ tiên lại sử dụng để bảo vệ bản thân. Một người bảo hộ mà làm như vậy thì đã mất đi tư cách Người bảo hộ rồi.
Vùng Đất Sao của cực tây, chính là vùng đất của Thí luyện.
Cuộc sống khó khăn bị vô số loại thiên tai như động đất, sóng thần, bão tố tấn công, chuyện đó có liên hệ với tương lai sẽ cứu lấy loài người.
Những kẻ xâm lược đi tới nhiều lần cũng là một loại Thử thách trong đó.
Nhưng tổ tiên đã bỏ cuộc trước thí luyện này.
“…Vùng đất này rồi sẽ mất đi sức mạnh có được với tư cách là Thánh địa của ngôi sao thôi. Sẽ có làn gió ấm thổi tới, tuyết đọng sẽ bị ngày Samhain hòa tan. Sau đó trở thành vùng đất màu mỡ cho người đời di cư tới---“
Nhưng cái giá của nó chính là.
Thời gian của loài người tại nơi đây sẽ là những cuộc chiến tranh đẫm máu không ngừng nghỉ.
Cho dù có giãy dụa ra sao, Tinh tú (vận mệnh) vẫn sẽ như những dây leo thường xuân trói lấy mục tiêu rồi siết tới chết.
Nhưng vẫn còn Tử nhãn, ông vẫn còn khả năng trốn tránh vận mệnh này.
Nhưng--- giết chết con cháu mọi đời như vậy mà sống sót, đó cũng không phải tương lai nữa rồi, đó là sự cô độc kéo dài vô tận. Lúc ấy ông cũng chỉ còn là một vị vua tồn tại trong vô nghĩa.
Như vậy thật thì rồi suy nghĩ của ông cũng sẽ dần chậm lại, xơ cứng, chỉ còn đủ để sinh tồn, sau đó đóng băng vĩnh viễn. Đó cũng chỉ là một kết cục không có gì mới, vô nghĩa, nhàm chán, thiếu sự khiêu chiến, thiếu sáng tạo mà thôi.
---Niềm vui khi lần đầu được ôm con gái trong lòng.
Đến tận lúc này vẫn còn nhớ như in.
Không ngờ được Tử nhãn lại tạo ra đau khổ như vậy.
Quả thật là sẽ không tồn tại vĩnh hằng.
Nhưng khi nhớ lại vẻ đẹp của con gái.
Mái tóc vàng óng ả kia.
Đôi mắt xanh lục lấp lánh như thể khu rừng của quê hương.
Hai má đỏ thắm như sắc hoa tường vi, nụ cười rạng rỡ như thể ánh mặt trời.
Sâu bên trong Tử nhãn, Balor mơ thấy một tương lai hạnh phúc.
Niềm vui khi được sống như loài người, hi vọng được sống như loài người, chỉ có thể tồn tại trong dây xích sinh mạng kéo dài vô cùng vô tận hoặc là trong lịch sử vô tận của loài người mà thôi--- Những giọt nước mắt nóng bỏng chảy ra từ Tử nhãn đã khiến cho ông hiểu được chuyện này.
Nếu như con gái có một ngày được làm mẹ, được nuôi nấng con mình, dần dần già đi, ông cũng không mong một sự hạnh phúc nào hơn thế.
Vậy thì… đánh cược đi vậy.
Ba đứa bé mới sinh này, chỉ cần một đứa còn sống thôi, và nó đứng trước mặt mình. Nếu như cháu trai mình sẽ trở thành kẻ địch mạnh nhất ngăn cản mình.
Vậy thì mình sẽ tiếp nhận khiêu chiến với tư cách là Thử thách mạnh nhất (Ma vương).
Toàn bộ tội nghiệt và sự liều lĩnh của tổ tiên, hãy để đôi vai này gánh hết đi, không phải với tư cách của người thừa kế ngôi sao, mà là với tư cách [Kẻ không đội trời chung với vạn vật] gánh vác.
Nếu như những đứa cháu này có thể đánh bại một người đã hóa thành Ma vương như ông.
Ông tin rằng--- đó mới chính là mấu chốt trong việc giải trừ lời nguyền ông và con cháu của ông phải tương tàn.