Mondaiji-tachi ga Isekai Kara Kuru Sou Desu yo?

chương 1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

---Tàu hỏa tinh linh [Sun Thousand].

Sân huấn luyện ở tầng cao nhất.

Bầu không khí khí giương cung bạt tiễn hiện ra giữa hai bên. Cùng cầm lưỡi đao lóe sáng đối mặt nhau, Kudou Ayato và Uesugi đều không cử động. Hai người đứng thủ thế trên lớp sàn gỗ ở sân huấn luyện, bầu không khí đầy mùi vị có thể giao chiến mãnh liệt chỉ trong khoảnh khắc.

Vũ khí trên tay Kudou Ayato là thanh roi kiếm dùng cho huấn luyện.

Còn vũ khí Uesugi cầm là một cây trường thương cán dài màu đỏ, dùng khi cưỡi ngựa.

Về mặt khoảng cách thì Ayato có lợi, nhưng nếu có va chạm với thanh trường thương dài như chiều cao đàn ông trưởng thành đó, lưỡi kiếm của thanh roi kiếm cũng đơn giản bị hất bay.

Chỉ cần tận dụng tốt điểm yếu đó, rất dễ dàng xử lý thanh roi kiếm.

Nhưng mà vũ khí của Ayato không chỉ có thanh roi kiếm. Cô còn có hai cây trường thương dùng cho cận chiến. Uesugi mà tùy tiện lại gần cũng chỉ có thể thất bại quay về.

Đều cảnh giác cho nước đi tiếp theo, hai người chăm chú tìm cơ hội.

Nhưng bất chợt, Ayato thở dài, lên tiếng.

“…Thất lễ rồi. Nếu tôi đã ngỏ ý muốn rèn luyện, vậy thì tôi ra tay trước mới đúng phép tắc.”

Những lời này khiến Uesagi cũng phải nhếch mép lên.

Ngay từ đầu cô đã không có ý định ra tay trước. Đã không biết đối phương sẽ sử dụng cách thức nào, cô sẽ kiên nhẫn chờ đợi.

Vậy nên nghĩa vụ người khiêu chiến chính là đáp lại sự mong chờ.

Tách ra lớp kết nối trên thân kiếm, cùng với nhịp thở bình ổn, Ayato phát ra sợi kiếm rắn bò cạp.

“Ha---!”

Sợi kiếm quấn thành ba vòng tròn mà lao tới.

Kỹ thuật không thể nào ngờ được lại có thể do loài người sử dụng khiến Uesugi hơi đơ người ra.

Nếu đây là nanh rắn, nếu đây là đuôi bò cạp, một chiến binh đã không bị bất ngờ như vậy. Nếu là nanh rắn thì đập cả hàm răng lẫn đầu, nếu là đuôi bò cạp thì cắt cụt đi là xong.

Nhưng toàn bộ sợi kiếm đều là những lưỡi dao sắc bén.

Nơi khiến người khác tưởng là bụng rắn, thật ra còn có đầy lớp vảy còn sắc bén hơn cả răng nanh, cách nói này đúng là phóng đại, nhưng không ai dám chê cười.

Cho dù có hất mũi kiếm đi kiểu nào, thân kiếm vòng cung kia chắc chắn cũng sẽ liên tục tấn công tới.

Thế nên dù đối phó ra sao cũng có kết quả như nhau. Uesugi nhanh chóng hành động.

“Nếu như kiểu nào cũng bị đánh trúng--- vậy thì đứng yên một chỗ là quá ngu ngốc!!!”

Vung mũi thương và chuôi thương hai lần, Uesugi lao tới.

Tiên phong lao tới mới là danh hiệu của ta. Như thể hét lên như vậy, cô lao nhanh tới, khiến Ayato phải hai mắt mở lớn, nhưng đây quả là quyết định đúng đắn.

Xét tới việc liệu còn thứ gì ẩn giấu hay không, khác biệt về vũ khí, chênh lệch khoảng cách, chạy trốn cũng không phải không có lợi. Nhưng có thể ngay lập tức sử dụng cách thức thích hợp nhất như vậy là do kinh nghiệm dày dặn của cô.

Cũng đồng thời thể hiện chênh lệch về mặt kỹ thuật của hai bên.

Nếu như cô có được kỹ thuật tiến tới trong lúc sợi kiếm tấn công, thì dù là liều lĩnh tiên phong đến đâu, vẫn có thể vững vàng tiến tới.

Đã đoán được cứ thế này nếu chỉ dựa vào kiếm kĩ chắc chắn sẽ bị áp chế, Ayato vừa lùi lại về sau vừa tăng thêm số đường kiếm tròn để tạo thành áp lực. Tinh diệu sử dụng cổ tay khống chế cả phần bụng rắn vừa bị đánh bay để tấn công tiếp.

Nhưng thế lao tới của Uesugi không hề tầm thường.

Cho dù sợi kiếm rắn bò cạp có tạo thành chiếc lưới lớn ra sao, rào chắn đến mức nào, thì người kia vẫn lao tới, cho dù chân tay có bị ngàn đao chặt chém, miễn không chết thì vẫn dũng cảm lao tới với tinh thần võ sĩ samurai.

Mà thực ra lại chỉ dính phải vài vết thương nhẹ, thế nên thế lao tới càng đáng sợ.

Đây hẳn chính là [Chiến nhân] trứ danh trong thời đại Chiến quốc đó sao. Ayato cảm thấy khâm phục.

---Nhưng nói là như vậy, thắng bại là chuyện khác.

Thứ võ sĩ đầu heo này đối với Ayato là một tên phá gia chi tử ngon ăn.

Cứ thế dùng sức liều lĩnh lao tới, cho dù đối thủ dùng thứ gì tấn công cũng không chịu thua.

Ngay lúc Uesugi rung mạnh cơ thể để hất ra sợi kiếm rắn bò cạp. Thì mũi kiếm đã như một con rắn lao tới quấn lấy trường thương. Đang định sử dụng tư thế câu cá để kéo mạnh cây trường thương thì.

Uesugi buông vũ khí ra.

“---!”

Dùng quá nhiều lực nên cả người Ayato bất ổn chúi về sau. Nhưng đã ngay lập tức xoay người đứng dậy theo quán tính.

Chỉ là trong thời gian đó đã đủ để Uesugi thu hẹp khoảng cách.

Đã vào tới khoảng cách chỉ cần bước thêm một bước là bắt được đối thủ, Uesugi bắt lấy cổ tay Ayato, sau đó quật cô lên rồi đập xuống sàn như thể hất chăn ga.

“Hự, a!!!”

Tiếng nổ lớn vang lên. Sàn sân vỡ tan.

Sàn sân làm từ gỗ giờ đã vỡ vụn hoàn toàn, âm thanh va chạm thậm chí còn vang xuống tầng dưới của Tàu hỏa tinh linh.

“Đau quá…!”

Khụ khụ. Ayato sặc sụa.

Từ trên nhìn xuống mà cười, Uesugi kiêu hãnh tuyên bố chiến thắng.“Fufu. Thua rồi chứ, phải không.”

“…Vâng. Tôi thua rồi. Tinh thần võ sĩ thật là đáng sợ.”

“Đó là lời tôi nói mới đúng. Dù đã từng nghe được khả năng sử dụng roi kiếm của cô, nhưng đúng là rất ghê gớm. Trước khi được chứng kiến tận mắt còn nghĩ chỉ là kỹ thuật để biểu diễn mà thôi. Ừm, giờ trông thấy mới biết là rất ghê gớm! Khiến tôi chỉ có thể liều mà lao tới!”

Uesugi ca ngợi hết lời.

Coi bộ phong cách của cô là một khi không có chiến thuật thì cứ lao thẳng tới chính diện. Ayato vốn còn chưa dùng tới khả năng thực sự cũng chỉ có thể kiệt sức, nở nụ cười khổ.

Nhưng người kinh ngạc phải là Ayato.

Một khi đã cầm lên vũ khí thì việc đầu tiên người ta làm là bảo vệ bản thân.

Trên chiến trường mà có đủ can đảm buông vũ khí trên tay ra, nếu không có ý chí hơn người thì không thể làm được. Quả nhiên là tinh thần võ sĩ cứng như sắt thép.

Ayato vẫn cảm thấy kính sợ như vậy, khó khăn lắm mới làm cho cơ thể đứng dậy được.

Nhưng đúng lúc đó--- từ sau lưng phát ra giọng nói như thể mãnh thú tức giận.

“…Thật quá mất mặt, Ayato.”

Kư!!! Ayato đứng thẳng dậy quay người qua chỗ khác.

Phải rồi, người đó sẽ qua thăm. Ayato bất cẩn quên đi mất chuyện đó rồi.

Cô gái tựa người vào tường nhìn qua hai người, thắt bím lại mái tóc đỏ--- Kỵ sĩ Nữ hoàng Scathach, không ngừng nhìn vào Ayato với cảm giác không mấy vui vẻ từ tận đáy lòng.

Ayato ngay lập tức quên đi cả cơn đau trên cơ thể, đứng thẳng dậy, trên trán bắt đầu liên tục túa ra mồ hôi lạnh.

“Ayato. Ta hỏi trước con một câu. Hẳn là ta không dạy con cách thức chiến đấu khập khiễng ngứa mắt đó chứ, phải không?”

“Vâng, đúng thế. Do con nghĩ ra nước cờ tồi tệ là cướp đi vũ khí.”

“Vậy thì không sao. Nếu nhịn hết sức có thể thì cũng không phải không tha thứ được cho con. Coi như đây không phải quyết đấu, mà là một trận đấu kiểm tra kết quả rèn luyện. Có thể coi như cướp vũ khí xong thì trận đấu kết thúc.”

Ngoài miệng thì nói tha thứ cho nước cờ tồi tệ này, nhưng sự tức giận trong giọng nói thì không hề giảm đi.

Bước lại gần thêm một bước, Scathach không mấy vui vẻ nói với Ayato.

“Điều ta tức thực ra là cử động trước nước đi đó của con.--- Nghe này Ayato. Con nghĩ ra sao mà lại định cướp vũ khí của Uesugi chứ hả, để ta đoán nhé?”

“Ư!”

“Lúc Uesugi lựa chọn cách lao tới tấn công, con chắc là nghĩ thế này đúng không.

[Người này hẳn cũng biết kỹ thuật của tôi trội hơn rất nhiều. Thế mà vẫn lựa chọn cách xông tới bằng sức như vậy, đã vậy thì có dùng thứ gì tấn công thì mình cũng không thể thua được.]--- Chính vì có sự ngạo mạn đó nên mới chọn chiến thuật đầy sơ hở là cướp lấy vũ khí đối phương, mà vốn dĩ bình thường không bao giờ lựa chọn, đúng chứ?”

Bị đoán trúng toàn bộ.

Sư phụ dùng ánh mắt chứa sự khinh bỉ mà bắn nát ngạo mạn của bản thân, Ayato đỏ mặt cúi đầu xuống, hổ thẹn.

Lúc đang chiến đấu vốn là định chọn phương pháp thích hợp nhất, nhưng giờ bị soi xét như vậy, đúng là rất khó coi.

Không có lấy ra hai thanh trường thương, cũng không kéo dài khoảng cách mà sử dụng cung tên.

Võ thuật sư phụ truyền dạy vậy mà chưa dùng tới một phần mười đã bại trận, là người dạy dỗ tất nhiên sẽ tức giận.

Ayato rụt người lại, mong có cái hố nào đó để nhảy xuống.

“…Thật mất mặt.”

Ayato thở dài.

Tinh thần bị đập tan tành, hai vai Ayato trùng xuống.

“Ha a… Xin lỗi, Uesugi-san. Không thể hiện được võ kĩ xứng đáng lọt vào mắt cô. Nếu cô muốn, hay là để tôi bồi cô?”

Scathach nhặt lên thanh roi kiếm của Ayato, nhẹ vung tay trái. Cây trường thương đang bị quấn quanh chợt như bị đuôi rắn hất tung, quay tròn trở lại trên tay Uesugi.

Nhưng nhận lại được cây trường thương, Uesugi mỉm cười, lắc đầu.

“Được chứng kiến Scathach-dono thể hiện võ kĩ Thần vực là vinh hạnh của tôi. Nhưng người đã hẹn sẽ thể hiện võ kĩ Thần vực với tôi là Ayato, và cô ấy cũng không cần phải thể hiện tất cả. Dù sao ai cũng sẽ có những lúc không ở trạng thái tốt nhất. Ngày khác tôi sẽ giao đấu lại với Ayato vậy.”

Tâm trạng Uesugi coi bộ rất tốt, nở ra một nụ cười hảo sảng không chút vướng bận, chuyện này khiến Scathach khá là ngạc nhiên.

Còn Ayato thì cảm thấy rất có lỗi vì chuyện này. Dù Prithvi có nói cô là loại võ sĩ đầu heo, nhưng tính cách này đối với một binh lính thì thật sự rất ưu việt.

Ayato tự kích thích bản thân, thầm nghĩ không thể kết thúc thế được, nhưng bị một giọng nói lạnh lẽo ngăn lại.

“Ayato. Tranh thủ ta hỏi thẳng con. Trí nhớ của con lúc còn ở Khu vườn nhỏ còn bao nhiêu hả? Năm năm trước lúc gặp lại con ta không thấy có gì kì lạ. Hẳn không mất đi trí nhớ chứ?”

“Không, không sao hết. Nhưng chuyện võ kĩ giảm sút thì con không chối bỏ được…”

“Không thể có chuyện đó, con yên tâm. Theo như ta đoán, thứ con yếu đi là do quyết tâm. Nếu như trí nhớ đã không sao… Chỉ còn duy nhất một khả năng mà thôi.”

Ha a. Scathach khoanh tay lại thở dài.

Cô nhìn về phía Ayato với ánh mắt lạnh lẽo, nhưng ẩn chứa ý nghĩa khác khi nãy.

“Vì đây là chuyện đã quá cũ, ta muốn tránh nói ra bằng mọi giá.--- Nhưng liệu có phải, con đã mất đi lý do chiến đấu?”

“Chuyện đó, làm sao…!”

“Ít ra thì con của khi trước sẽ không xảy ra trò hề vừa rồi. Nếu là con của lúc còn liều mạng để được chuyển sinh từ Khu vườn nhỏ ra thế giới bên ngoài.”

Giọng nói của Scathach không cho phép cãi lại. Ayato không được nói được câu nào, chỉ có thể cắn răng.

Sau trận chiến với Minotaur, cô cũng cảm thấy mình không thể chiến đấu như ý nữa.

Nếu là bản thân khi trước--- lúc còn chiến đấu ở Khu vườn nhỏ, hẳn sẽ không xảy ra trò hề thế này. Nếu là lúc từng tàn sát tộc khổng lồ, từng chiến đấu với Rồng khổng lồ, thậm chí chặn được cả móng vuốt hung ác của Ma vương.

“Võ kĩ ta truyền thụ cho con mạnh là ở số lượng lá bài trên tay. Hai thanh trường thương, roi kiếm, cung tên, ba loại vũ khí tương ứng với cự ly gần, xa và vừa. Mọi tình huống nào cũng có thể giành lấy thế chủ động mà đoạt lấy ưu thế, dù cho có gặp phải kẻ địch ra sao cũng không phải không thể chiến đấu. Chuyện này ta đã dạy con ngay từ ban đầu rồi chứ?”

“Vâng, đúng vậy.”

Nếu vận dụng ba loại vũ khí thích hợp theo tình huống, cho dù sức mạnh bản thân kém hơn đối thủ cũng không khó để thắng.

Nhưng nói thì dễ, làm mới khó.

Nếu như không phán đoán được chính xác tình hình, vậy thì đừng nói là chiến đấu, mạng sống còn chưa chắc giữ được.

Phải liên tục tỉnh táo đoán ra chiến thuật thích hợp nhất, và có sự dũng cảm quyết thắng kẻ địch mạnh hơn mình. Nếu không có được những điều kiện đó, võ kĩ của Scathach cũng không thể hiện được tác dụng.

“Lúc đó kiếm của con chứa ý chí đẩy lùi được cả Thần Phật. Không ngại quỳ xuống đất, uống bùn cũng phải đạt được mục tiêu của mình Nhờ vào ý chí đó con mới được giao cho vị trí Kỵ sĩ Nữ hoàng. Nhưng con bây giờ thì không có chút khí chất nào. Là sư phụ, ta cũng mất mặt.”

“…Vâng. Con xin lỗi.”

Không thể cãi lại dù chỉ một câu.

Scathach cũng giận dữ tới mức tận cùng, thấy thế mới kinh ngạc, rời khỏi sân huấn luyện.

Đã đặt tay lên cửa, cô chợt hơi quay đầu về sau, nói.

“Con suy nghĩ cho kĩ đi. Nếu cứ thế này… Toàn bộ những gì con đạt được, cuối cùng cũng sẽ mất đi.”

Scathach nhanh chóng rời đi.

Trông theo bóng lưng đó, Ayato không có lời nào để nói, chỉ có thể khổ sở cắn chặt răng.

*

---Tàu hỏa tinh linh. [Phòng nghỉ khói tím].

Quầy rượu trong căn phòng nghỉ ngập tràn khói tim che mắt.

Để phòng ngừa những người có hiềm khích gặp được nhau nên mỗi bàn tiệc đã được bao phủ bằng lớp màn sương khói, thế nên cả hai bên đều không thấy được người ngồi bên cạnh.

Trong khung cảnh mờ ảo đó, có một cô gái nhanh chóng bước đi.

Cô gái bước đi khiến mái tóc bím màu hồng lắc lư--- Scathach đi thẳng tới căn phòng sâu nhất. Dáng đi người ta có thể tiết lộ một phần tính cách, nhưng trông thấy bước chân hùng hổ này của cô, không khó để đoán ra tâm trạng cô hiện tại.

Cô rõ ràng là đang tức giận.

Người vẫn bị đệ tử gọi là ác ma như cô, thực chất mọi khi đều rất trầm tĩnh. Thế nên khiến cô tức đến như vậy rất hiếm thấy.

Bộp bộp. Scathach vạch ra khói tím mà bước đi.

Uesugi thì chạy phía sau, chậm rãi, cẩn thận.

“Scathach-dono! Xin đợi đã!”

“A? Uesugi-san, có chuyện gì sao?”

“Tôi nghĩ mục đích của chúng ta đều như nhau cả. Bỏ qua mấy chuyện vặt vãnh đi. Như vậy không sao chứ? Cứ thế bỏ mặc Ayato.”

“Chuyện tôi cần nói đều đã nói rồi. Còn lại là vấn đề của con bé.”

“Nhưng nhìn ngài trông rất tức giận…”

Ai cũng có lúc tức giận kia mà. Scathach vốn dĩ cũng chỉ là con của loài người.

Đã là người thì đều có lúc không ở trong trạng thái tốt chứ, Uesugi nói thế. Cô vốn định đi uống rượu xả cơn tức, nhưng coi bộ người này không dễ dàng buông tha cô rồi.

Scathach thở dài, tựa người vào cánh cửa căn phòng.

“Trước tiên để tránh hiểu nhầm, tôi xin nói cho rõ, tôi không tức giận vì Ayato thua.”

“Ừm, là vậy sao?”

“Ừm. Dù sao cũng chỉ là trận đấu tập, dùng thử chiến thuật mới thành ra thua không có gì đáng xấu hổ. Tôi cũng học tập từ trong thất bại kia mà.”

Kiếm thuật, thương thuật, cung thuật. Đối với một người bất chấp tất cả để nghiên cứu chúng như cô, thất bại là chuyện thường ngày. Chuyện Ayato coi khinh Uesugi tất nhiên cần mắng chửi, nhưng không phải thứ khiến cô tức giận. Lúc dạy bảo mà có trong đó sự tức giận bản thân là lỗi của người sư phụ.

“Vậy thì Scathach-dono tức giận… là do cô bé thiếu mục tiêu? Quả thật cô bé lúc chiến đấu thiếu đi khí thế, nhưng ý chí lúc còn ở Khu vườn nhỏ thật sự là mạnh mẽ đến như vậy?”

“Còn phải nói sao. Ý chí của kẻ chết ghen ghét với kẻ sống. Nhưng giờ đã là người sống, là sinh mạng mới, trong lòng Ayato xuất hiện cảm giác muốn rời khỏi chiến trường cũng là không thể tránh được.”

---…Ừm?

“Scathach-dono? Tôi cũng hiểu được chuyện đó, nhưng có cần phải nghiêm khắc thế không?”

“Ừm? Nhưng là con bé thiếu đi mục tiêu mà?”

“Nhưng ngài cũng đã nói đó là chuyện không thể tránh mà… chẳng phải sao?”

A, ra là vậy. Scathach nhận ra chỗ mình bị hiểu nhầm, cười khổ, sau đó lắc đầu.

Kiếp trước của Kudou (久藤) Ayato, Kudou (久远) Ayato--- Cô vốn dĩ là một trong hai chị em song sinh, không thể được sinh ra. Nguyên nhân cái chết là sinh non, hoặc vì một lý do nào đó khiến cho một trong hai chị em song sinh sẽ chết non khi còn trong bụng mẹ, chuyện này Scathach cũng không hiểu rõ, nhưng vận mệnh của cô là chết lúc còn là hài nhi.

Uất ức trước cái chết vô lý đó, Ayato để giết được người chị song sinh của mình, để có được người thân nên liều mạng nỗ lực. Nhưng nếu là cô của hiện tại, trách móc cô với nhiệt huyết linh hồn của quá khứ thì thật quá đáng.

Dù sao, Kudou Ayato của hiện tại---

“Nói thật--- Con bé hiện tại, đã quá hạnh phúc.”

“Hạnh phúc?”

“Ừm. Nói là cuộc sống rất thú vị cũng đúng. Có người thân yêu quý, có bạn bè yêu quý. Đã có được hạnh phúc mà một người bình thường cầu mong, đối với con bé Chiến tranh chủ quyền mặt trời lần này hoàn toàn là thứ thừa. Đã có được cuộc đời hoàn hảo lại phải lấy mạng ra chiến đấu, không tìm ra được ý nghĩa trong đó là điều đương nhiên, cũng không thể làm khác được. Phải hất gáo nước lạnh vào đó là chuyện đáng ghét biết bao nhiêu cô biết không? Đã là sư phụ, thấy đệ tử hạnh phúc phải chúc mừng mới đúng.”

Trong đôi mắt khó gần của cô, hiện lên sự dịu dàng.

[Mất đi toàn bộ những gì đạt được] là lời cảnh báo Ayato sẽ đánh mất hạnh phúc trong tay. Hành động và lời nói này, khiến Uesugi hiểu rõ được tính cách nữ võ sĩ.

“Fufu… gì đây chứ, hóa ra là vậy sao! Coi bộ là tôi lo bò trắng răng rồi! Vậy là, Scathach-dono rất lo lắng cho đồ đệ yêu quý của mình phải không?”

“…Ể?”

---Ể??

Scathach thốt lên âm thanh nghi vấn cấp cao nhất.Coi bộ chính cô cũng không nhận ra nguyên nhân cơn tức của mình.

Cô khoanh tay lại, bắt đầu tự hỏi tự trả lời, mặt hiện lên vẻ khổ sở.

“A, ể? A ể? Nhưng mà, a, ừm, hình như đúng là thế thật… Chắc là, thế rồi.”

“Đúng thế. Xét mặt nào đấy thì nó là như thế.”

“Nhưng, nhưng chắc chắn không phải vì con bé là đặc biệt, không phải vì thế. Chắc chắn không phải!”

Scathach lại bắt đầu tự hỏi tự trả lời, tìm xem có cái gì không hợp hay không.

Trong lúc này nếu không cho ra được câu trả lời thích đáng, rất có thể sẽ bị Uesugi gán cho cái biệt danh mất mặt [sư phụ tsundere]. Phải cố hết khả năng không để chuyện đó xảy ra.

Mất một lúc tự hỏi tự trả lời, Scathach hắng giọng, mặt có chút đỏ lên, nói tiếp.

“Ừm, đúng là nói không lo lắng thì không đúng. Nhưng không phải con bé có gì đặc biệt. Chẳng qua những cô gái bị tôi nhận làm đệ tử đều trở nên bất hạnh… Không, ngay cả mấy đồ đệ nam cũng chết trẻ… Ể, vậy chẳng phải người sư phụ như tôi rất kém cỏi sao.”

“Bình, bình tĩnh lại đã Scathach-dono. Tôi sai rồi! Không nói chuyện này nữa!”

Liên tục lẩm bẩm mấy lời tự trách như vậy đối với Scathach là một chuyện rất hiếm thấy.

Cho dù bạn bè cô hẳn cũng sẽ trợn mắt.

Không bị Nữ hoàng trông thấy đã là trong cái rủi có cái may. Trông thấy Scathach như vậy chắc chắn sẽ khơi lên máu S của cô.

Đồng thời trong lúc Scathach tự trách.

Toàn bộ Tàu hỏa tinh linh vang lên giọng nói của Kuro Usagi.

『Tiếp theo! Sẽ là lúc đổ bộ lên sân khấu thứ nhất của Chiến tranh chủ quyền, đại lục Atlantis. Xin mời tham dự và các nhân viên có liên quan cầm lên tấm [Geass Roll] đầu tiên!』

“Giọng nói thông báo này… là Kuro Usagi-dono?”

“Mà hôm nay đúng là lúc bắt đầu rồi. Mấy đứa bé đó chuẩn bị sẵn sàng rồi chứ?”

“Đi kiểm tra xem sao. Chuyện này nói sau đi.”

Tìm ra được một lý do tốt để chuồn, Uesugi tranh thủ quay lưng rời đi.

Mặc dù không phải quan hệ không tốt, nhưng lo lắng của Scathach rất đúng. Uesugi lo rằng nếu cứ thế này, Ayato khi đối mặt với Chiến tranh chủ quyền sẽ gặp nguy hiểm.

Không biết mình giúp được gì hay không. Vừa nghĩ như vậy, Uesugi vừa đi về phía phòng nghỉ ở toa ngắm cảnh.

Truyện Chữ Hay