Mondaiji-tachi ga Isekai Kara Kuru Sou Desu yo?

giao đoạn 2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

---Tàu hỏa tinh linh [Sun Thousand].

Căn phòng tiếp khách cao quý nhất. Phòng mặt trời.

“…Triệu hồi thành công rồi hả. Cảm ơn, Nữ hoàng.”

Đầu bên kia sương khói bốc lên từ lư hương, vang lên giọng nói của phụ nữ.

Trong một góc căn phòng khách cao quý nhất Tàu hỏa tinh linh, có một người đang nhìn chăm chú vào trận đấu của Sakamaki Izayoi và Parashurama. Một mĩ nữ mặc kimono, mái tóc bạc phát sáng lấp lánh xõa xuống, sử dụng cây quạt che đi miệng một cách mĩ miều.

Dung mạo thì rõ ràng là một thiếu nữ trẻ tuổi vẫn còn đang tuổi xuân, nhưng trong mắt lại ánh lên dáng vẻ lão đời.

Thanh nhã gõ ra tàn thuốc từ trong cây tẩu chế tác theo cơn gió, cô gái tóc bạc mắt vàng--- Đây chính là người chiến thắng Chiến tranh chủ quyền mặt trời của Thượng giới, Vua của đêm trắng được chúng sinh kính hãi làm [Bạch Dạ Ma Vương].

Bạch Dạ Vương hay còn gọi là Shiroyasha, bà nhìn về phía thủy tinh viễn vọng với vẻ khổ sở.

“Không ngờ trước cả hóa thân thứ nhất, hóa thân thứ sáu đã thức tỉnh rồi. Cứ nghĩ tình huống để cho người này thức tỉnh là một thời gian ngắn nữa. Mọi người nghĩ sao?”

Bạch Dạ Vương quay qua hỏi những người bên cạnh.

Trong đó có một người chính là vị vừa đưa thư mời cho mấy người Izayoi, Nữ hoàng hoàng kim [Queen Halloween].

Người còn lại là thủ lĩnh [Hộ Pháp Thập Nhị Thiên], Chiến thần [Indra].

Đang ngồi cùng bàn lại bị hỏi, Nữ hoàng không có biểu hiện gì đặc biệt, trả lời.

“…Ta thấy mọi chuyện không ổn rồi, cô gái đó. Nhưng mà cách ăn nói và tính cách khá là giống Shiroyasha đấy.”

“Nói năng cái gì vô nghĩa thế hả tên kia! Cơ mà, ta cũng nghĩ như vậy!”

Shiroyasha cắn móng tay, e dè nhìn chăm chú thủy tinh viễn vọng. Nhờ vào Chiến tranh chủ quyền mà lâu lắm rồi bà mới có lại cơ hội xuất hiện trước mặt người khác, nhưng lại có một cô gái thu hút sự chú ý mọi người như vậy quả là khiến bà đau đầu.

Nữ hoàng nhéch mép lên vui vẻ, quan sát vẻ khổ sở của Shiroyasha.

Về phía bên kia, Tokuteru không trả lời hai người, trong mắt hiện lên vẻ trầm tĩnh.

“Ừm, hiện tại vẫn không sao. Vẫn tạm coi là nằm trong dự tính.”

“Ể ể? Ông đã biết trước kẻ phế diệt sẽ thức tỉnh?”

“Không, chỉ biết là sẽ có một người trong đó thức tỉnh mà thôi. Ta được triệu hồi trở lại Khu vườn nhỏ nên số lượng Thần có thể hiện thân tại thế giới bên ngoài sẽ tăng thêm một người. Kẻ phế diệt xuất hiện như vậy mới là đúng.”

“Không không, thế này thì khổ cho ta rồi! Cơ thể ta cũng đã trẻ lại giống với những người tham dự lần này, nhưng ta biết làm sao để đấu lại được thể loại thu hút sự chú ý người khác vậy chứ!”

Loli kimino--- À nhầm, mĩ nữ kimono hô hoán trong bộ dạng bà già.

Nếu là Tokuteru bình thường hẳn đã ngạc nhiên rồi nói vài câu qua loa cho xong việc, nhưng Tokuteru hiện ở trong trạng thái tập trung nên không đáp lời cô, vẻ mặt vi diệu hỏi Nữ hoàng.

“Được rồi, vậy thì mấy người Izayoi được triệu hồi tới đâu? Hẳn triệu hồi lên Tàu hỏa tinh linh đang di chuyển bên trong Linh mạch rất khó đúng chứ?”

“…Không khó lắm. Nhưng mà rắc rối.”

“Ừm. Ta hiểu được. Vậy là đưa tới đâu?”

“Đã đưa họ tới trước sân khấu của trận đấu đầu tiên rồi. Sách hướng dẫn cũng đưa qua luôn. Dù có thể sẽ bị loài người hoặc linh thú tại đó tấn công, nhưng mà với mấy người đó chắc không sao phải không.”

Ra là vậy. Hai người nhẹ gật đầu.

Tàu hỏa tinh linh này vừa là tổng bộ quản lý của Chiến tranh chủ quyền, vừa là phương tiện đưa người tham dự tới sân khấu. Không thể đưa người lên Tàu hỏa tinh linh này thì cũng chỉ còn cách đưa trực tiếp tới đích đến.

“Mặc dù không nhìn được bộ dạng kinh ngạc của Izayoi đúng là tiếc thật--- nhưng vấn đề lần này là hóa thân thứ sáu Parashurama. Người này tuy được gọi là hóa thân của Thần, nhưng về phương diện thuộc tính lại gần với [Thử thách cuối cùng của loài người (Last Embryo)] hơn.”

“Đúng vậy. Người này đã thức tỉnh như vậy, [Thuyết tận cùng (Kali Yuga)] cũng đúng là càng đến gần hơn. Trước lúc không thể cứu vãn được nữa, tốt hơn hết là tổ chức Chiến tranh chủ quyền ngay.”

Lần này cả ba người đều gật đầu đồng ý.

Nhưng ngay lúc đó--- Một bên khác của sương khí trong phòng khách cao quý nhất, phát ra giọng nói hào hứng của một bé gái.

“Yahooooooooo♪ Uống với Kuu-chan nào---!!!”

Cùng với câu nói đó, cô bé bay tới. Không, đúng hơn là lao người tới.

Đang ở trong trạng thái nghiêm túc, Shiroyasha đành phản công lại đòn đánh lén--- Đúng hơn, dùng cú lên gối để phản công.“Hây!”

“Kyaa!”

Uỳnh! Vang lên âm thanh coi bộ rất đau đớn.

Kurma tự xưng là Vua thế giới bị đá văng vào tường.

“Ư ư… thật quá đáng. Lại còn lên gối với bạn cũ nữa. Khuôn mặt đáng yêu này của ta mà bị thương thì ngươi định chịu trách nhiệm ra sao hả.”

“Nhảm nhí. Nếu là bé gái thật lao đến còn không sao, nhưng cô và ta là cùng thế hệ. Bị Rồng thế giới đánh trúng thì cũng đau lắm.”

Bộp bộp. Shiroyasha vỗ tay mà căn nhằn.

Ê hê hê. Kurma không biết xấu hổ là gì, gãi đầu.

Shiroyasha sau đó mới nhận ra mùi rượu nồng nặc trên người cô.

“…Ừm? Gì đây, cô uống rượu sao?”

“Uống rồi~, uống rồi nhỉ~? [Tửu Thiên Đồng Tử] và con gái đến rồi, nên có nhiều rượu lắm~?”

“Ể, đừng có mà làm ồn! Mà cũng đừng giả vờ say nữa! Rồng dù có thua rượu, nhưng thứ rượu khiến cô say được làm sao có thể”

“Khoan đã Shiroyasha. Nếu là của [Tửu Thiên Đồng Tử], chẳng lẽ là rượu cống thần?”

Shiroyasha hít mạnh lấy một hơi.

Rượu cống thần tại thế giới bên ngoài là loại rượu dùng cho tế lễ, nhưng trong Khu vườn nhỏ của các Tu La Thần Phật thì ý nghĩa của nó hơi khác đi một chút. Loại rượu cống thần trong Khu vườn nhỏ được ủ từ thứ nước thuần khiết được các vị Thần ban phúc, chính là những loại rượu yêu thích của giống loài không bao giờ say rượu, tất cả gọi chung là rượu cống thần. Ngoài ra thì các Thần Phật còn thích Nektar và Soma, nhưng vấn đề lúc này không phải ở đó.

Shiroyasha có linh cảm không ổn, sau đó mới thô lỗ đi về phía Kurma, tóm cổ áo cô lên.

“Này tên kia. Loại rượu này, chẳng lẽ được để bên trong phòng nghỉ của khoang khách quý?”

“Đúng thế~♪ Thật tình, ai cũng vui vẻ đấm vai nhau, đánh nhau, rút đao rút kiếm chém nhau, phấn khích ngập trời rồi.”

Ức! Kurma khắp toàn thân là mùi rượu, mỉm cười hạnh phúc nói.

Shirayasha và Mikado Tokuteru đều ngay lập tức đoán ra được tình huống thê thảm này, ôm lấy đầu.

“…Không xong rồi.”

“Rất không xong rồi. Trận đấu đầu tiên còn chưa bắt đầu, Host đã loạn hết lên như vậy thì còn biết ăn nói ra sao chứ.”

“Đúng vậy. Mong là chỉ có khoang khách quý loạn.”

Để những Host đối địch nhau có thể yên bình tận hưởng bên trong phòng nghỉ nên đã bố trí kết giới đơn giản trên mỗi chỗ ngồi. Còn chuẩn bị cả lư hương che mắt khiến bọn họ không nhìn thấy nhau nữa.

Nhưng giờ các Host đã loạn hết lên vậy thì mấy sắp đặt này cũng thành tốn công vô ích. Phải ngay lập tức qua đó ổn định tình hình.

Nữ hoàng làm ra một bộ chuyện chẳng liên quan đến mình, ngồi đó, rồi hỏi hai người kia.

“Coi bộ rắc rối quá nhỉ. Cần ta đưa hai người đi không?”

““Lúc này thì qua mà giúp một tay chứ hả!!!””

Không muốn. Nữ hoàng quay mặt đi.

Shiroyasha còn muốn nói gì đó, nhưng một nhân viên nữ của đoàn tàu đang cuống cuồng chạy tới đã ngăn bà lại.

“Shi, Shiroyasha-sama! Không xong rồi! Các vị khách uống đến nỗi không biết gì nữa--- Giao Ma Vương và Phong Thiên-sama đánh nhau đã phá hỏng cánh cửa phòng nghỉ và đang tiến về các toa tàu phía trước. Cứ thế này toa tàu vận chuyển và toa động cơ sẽ bị phá hỏng mất, sau đó thì Tàu hỏa tinh linh sẽ chạy loạn!”

“Cô, cô nói gì!!?”

Dù là Shiroyasha cũng không khỏi nói ra trong giọng lo lắng.

Tokuteru cũng không còn mặt mũi nào mà lấy tay che mặt đi, ngửa mặt lên trời nói.

“Cuối cùng lại thành ra mấy người trẻ tuổi của chúng ta… A, xin lỗi nhé Shiroyasha. Ta hiện tại không gánh nổi hai người họ đâu.”

“Đúng là đến lúc cần thì vô dụng! Nữ hoàng, đưa ta qua đó!”

Được rồi. Nữ hoàng khá là vui vẻ mà búng tay một cái.

Không lâu sau khi Shiroyasha biến mất--- âm thanh cú đấm sắt thép như thể đập nát núi sông, vang vọng khắp cả Tàu hỏa tinh linh.

Truyện Chữ Hay