“Mà này…”
Prithvi đang bước tới giữa biển cây, bất chợt ngẩng đầu lên nhìn trời, nói trong bộ dạng nghiêm trọng.
“Ô uế thật đấy. Ngay cả động mạch chủ của hành tinh là biển cây này mà cũng trở nên mù mờ như vậy. Rốt cuộc đã tiến hành thí nghiệm gì đây?”
“Động mạch chủ… trở nên ô uế? Giống như tim phổi của người hút thuốc lá quá độ đó hả?”
“So sánh hay đấy. Còn rất đúng trọng tâm nữa. Biển cây này xét theo góc nhìn sinh vật học cũng gần như hoàn hảo giữ nguyên được trạng thái cân bằng, nhưng hiện tại mức độ ô uế đã đến mắt thường cũng nhìn thấy được… A, cái này, nói cách khác nghĩa là tỉ lệ sinh sản khí Oxi và Cacbon Dioxit của cây cối đã bắt đầu trở nên khác thường rồi. Còn là biến đổi theo chiều hướng xấu.”
Hẳn ý muốn nói lượng dưỡng khí sinh ra đã ít đi.
Trên mặt này, nếu có nói biển cây là động mạch chủ của hành tinh--- cách so sánh này không có gì là sai.
Nơi sinh ra dưỡng khí lớn nhất hành tinh và đám sinh vật nhiệt đới tiêu thụ những dưỡng khí này đúng thật là khống chế khu vực đóng vai trò tim phổi của hành tinh.
“Izayoi, cậu từng nghe về vòng tuần hoàn tăng trưởng của tự nhiên và [Ân huệ vì sao (Terramaterial)] chưa?”
“A--- Tôi từng nghe Porol nói rồi. Hình như [Hiện tượng tự nhiên xoay vòng là để gia tăng tổng lượng ân huệ vì sao] đúng không?”
“Đúng vậy. Thần có được sức mạnh thông qua tín ngưỡng, còn Bán tinh linh và Tinh linh thì nhờ vào vòng tuần hoàn của đất đai khiến cho sức mạnh gia tăng. Là nơi sinh ra và cũng tiêu thụ dưỡng khí lớn nhất trên hành tinh, rừng nhiệt đới Amazon có thể coi là một nơi tụ tập Linh mạch kì lạ, đồng thời cũng là vòng tuần hoàn khổng lồ (cycle) trong tự nhiên.”
“Ừm?... Dựa vào vòng tuần hoàn nghĩa là sao. Còn cả cái thứ động mạch chủ kia nữa?”
Mắt Izayoi rực sáng, hẳn trí tò mò của cậu đã bị kích thích.
Prithvi nói tiếp với ánh mắt nghiêm trọng.
“Cậu nói vậy có hơi coi thường rồi đấy, không có nhiều thứ có thể gọi là động mạch chủ của hành tinh đâu. Nếu xét theo vấn đề địa lí--- Vậy thì khu vực núi lửa [Yellowstone] của hợp chủng quốc hay [Siberian Traps] hình thành trong đợt tuyệt chủng của sinh vật thời đại cũ đều gọi là động mạch chủ, cả vùng trời đất biển trên đường xích đạo và… A, phải rồi. Quần đảo Nhật Bản có thể coi động mạch chủ lớn nhất trên thế giới đấy.”
“Hả?”
Izayoi không khỏi thốt lên vì thông tin bất ngờ này.
Không biết Prithvi có phải vì thấy thú vị với phản ứng của cậu hay không mà dựng ngón trở lên, giải thích lí do.
“Cũng không phải chuyện gì bất ngờ đúng không? Nhật Bản là quốc gia gặp nhiều thiên tai nhất trên thế giới. Sinh ra từ việc đất đai đè nén rạn nứt, do vấn đề vỏ trái đất dịch chuyển nên hàng năm không chỉ chịu cả ngàn trận động đất, đồng thời còn có tầm cỡ hai mươi cơn bão thiên tai tàn phá. Xét cả về trời lẫn đất, chính là vùng đất quan trọng nhất trong vòng tuần hoàn của hành tinh. Có nói là động mạch chủ lớn nhất hành tinh cũng chưa đủ đâu.”
“Ha ha. Đúng là thế thật. Nhưng mà như vậy có đáng để vui không chứ.--- Cũng bất ngờ thật đấy. Cái thứ động mạch chủ này có rất ít tại Châu Âu sao?”
“Không phải có ít mà là không có. Hoàn toàn không có. Từ lúc đại lục Atlantis gần biển Hy Lạp biến mất vì núi lửa đã liền không có nữa rồi, Châu Âu từ đó được Thần Linh ban thành là [Vùng đất thịnh vượng của loài người] mà kiến thiết. Kết quả là, dù nơi đó ra đời rất nhiều nền văn minh và tư tưởng, nhưng lại kiến thiết trái ngược với khái niệm của ân huệ vì sao. Dù cho nơi đó có rất nhiều thánh địa của Thần nhưng lại không có bất kì vùng đất linh thiêng nào của vì sao.”
Các vị Thần ưu ái cho vùng đất phía Tây, dùng thời gian dài đằng đẵng cải tạo lại hành tinh. Vùng đất đó hiếm khi có thiên tai, đất đai màu mỡ, thích hợp cho loài người phát triển. Thế nên rất nhiều quốc gia tại đó phát triển theo vòng tuần hoàn: hình thành, chiến tranh, hợp nhất rồi chia cắt.
Ở phía tây, có một phần hệ thống Thần thoại được gọi là [Tuần hoàn (Cycle)] cũng vì nguyên nhân như vậy.
Phía Tây đã được cải tạo thành nơi không dễ xảy ra tai họa, những nơi khác bị ảnh hưởng dẫn đến tai họa sinh ra là chuyện đương nhiên.
Phía tây phát triển vòng tuần hoàn (cycle) của văn minh, còn phía đông phát triển vòng tuần hoàn (cycle) của ngôi sao.
Và một quốc gia nằm ở tận cùng cực đông nếu quan sát từ các quốc gia phương tây--- Quốc gia thiên tai Nhật Bản.
“Thần thoại Nhật Bản so với Thần thoại các quốc gia khác, hay sự khác biệt về hoàng tộc cũng nằm ở đây. So với những quốc gia khác thì [Vua là người cai trị vương quốc], nhưng Nhật Bản thì có thêm một yếu tố khác biệt hoàn toàn, [Hoàng tộc là những người ngăn chặn thiên tai]. Cũng không có nhiều người có thể được gọi là kẻ xâm lược những kẻ xâm lược đâu. Kết quả là tạo thành một quốc gia cổ xưa nhất trong dương lịch, cũng là dòng dõi Thần nhân dài nhất trên thế giới.”
“Ừm… Nói thì nói như vậy. Nhưng thực chất là phải gánh trên lưng món nợ của phía tây, sau đó nỗ lực, cuối cùng phát triển vượt qua cả dự tính của mấy vị Thần chứ gì?”
“Ha ha, ác miệng thật đấy! Nhưng tôi cho phép cậu. Bọn tôi cũng không ngờ được cực đông sẽ phát triển tới trình độ như vậy… Chưa kể phía tây rồi sẽ phải trả giá dù sớm hay muộn. Đa Thần Giáo từng có ở Châu Âu đã nếm trải tình cảnh tận diệt thê thảm rồi kìa, coi như họ đã trả nợ đi.”
Hai người vừa nói vừa dùng dao rựa chặt dây leo trinh đằng, đi qua đầm lầy.
Izayoi nhớ lại bản đồ thế giới trong đầu mình, bất chợt nói ra chuyện mình vừa nhận thấy.
“…Ừm? Còn dân tộc Trung Hoa nữa? Nơi đó là nền văn hóa gần về phía hành tinh sao?”
“Không, bọn họ khác hoàn toàn cả hai trường hợp kia. Dân tộc Trung Hoa là hậu duệ loài rồng, muốn hiểu rõ trước tiên cần phải biết [loài long] và [loài rồng] khác nhau ở đâu mới được… Bài học hôm nay đến đây là hết rồi.--- Có mùi máu.”
Chủ đề bất chợt thay đổi, trong giọng nói Prithvi mang theo vẻ nôn nóng.
Izayoi ngay lập tức kiểm tra sau lưng, không để lộ góc chết. Không cảm nhận được có sát ý xung quanh. Chẳng lẽ là có người vừa chiến đấu xong, hay là tàn tích mấy con thú hoang tranh đấu?
Vừa xem xét vị trí mình giữa đầm lầy, hai người từ tốn đi về phía trước.
Nếu là thú hoang trong biển cây thì không phải đối thủ của hai người.
Không, nếu chỉ là thú hoang thì thậm chí còn không muốn đến gần hai người.
Bước chân của họ như thể núi cao, cũng giống biển cả, lại như bão tố.
Bước đi như vậy trong biển cây, mấy con thú hoang cơ bản đều chạy trốn tứ phía. Thế nên ngay từ đầu họ đã không cảm nhận được khí tức của sinh vật. Ngay cả tinh linh và người bảo hộ rừng cũng ẩn núp, giấu đi khí tức, run rẩy chờ đợi không biết bao giờ bão tố mới đi qua.
Cả tinh linh cũng sợ như vậy thì đúng là không thể nhờ họ dẫn đường được rồi.
Hai người đánh mắt trao đổi một lúc, cùng nhau tiến về phái trước.
Đi ra trung du một con sông vắt ngang rừng mưa nhiệt đới, hai người vừa cảm nhận gió nóng nổi ra từ khe hở biển cây vừa xem xét xung quanh.
“Tch, né đi!”
“Tôi biết rồi!”
Hai người tách ra hai bên trái phải, né tránh phát đạn bắn ra từ trong nước. Mặc dù với phản xạ của họ thì cuộc tấn công bất ngờ này không tạo thành nguy hiểm gì, nhưng tính chất của phát đạn lại đáng để quan tâm.
Phát đạn không phải vật chất, nó giống như không khí nén lại. Mặc dù được bắn ra từ trong nước nhưng không có vẻ gì yếu đi. Nếu nói đó là một cú bắn thì sức mạnh vẫn còn chưa đủ, nhưng đã vượt qua khả năng phản xạ tối đa của loài người. Dù đối với hai người từng chiến đấu tại Khu vườn nhỏ của các vị Thần, như vậy không đáng để nhắc tới, nhưng vẫn đoán được thứ này hẳn không phải một thứ tạo thành từ các quy luật vật lí vốn có.
Izayoi đoán kẻ tấn công ẩn núp bên trong con sông của biển cây, cậu lao về phía mặt nước. Trông thấy vậy Prithvi mới hoảng hốt bắt lấy cổ tay cậu.
“Đừng xông tới, trước tiên lùi lại đã Izayoi!”
“Cô nói gì thế chứ! Kẻ địch chắc chắn tấn công từ trong nước kia mà!”
“Đó không phải vấn đề! Đòn tấn công vừa rồi là một loại khí bắt lửa! Cứ giao đấu như vậy, một khi loại khí đó bao trùm thì chỉ cần một mồi lửa là nổ tung cả vùng này!”
Nghe theo lời khuyên của Prithvi, Izayoi dừng lại. Dường như cũng nhận ra điểm đó, hàng loạt phát bắn đạn không khí liên tục bắn ra từ dưới sông.
Izayoi vừa chậc lưỡi vừa nhảy ra phía sau, cũng xác nhận thử xem loại khí trong mũi có tính bắt lửa hay không.
Nhưng không có mùi loại này.
Hẳn chỉ Địa Mẫu Thần như cô mới biết được loại khí không màu không mùi đó. Nhưng bị đánh lén bằng loại khí có tính bắt lửa như vậy, có lẽ xem nó có độc hay không thì quan trọng hơn tính nổ của nó.
Cắn chặt miệng, cậu nhìn vào trong nước.
Với tốc độ của loại đạn này thì chỉ cần dùng thị giác là có thể đối phó được. Nhưng ngay lúc cậu đang nghĩ như vậy, từ trong nước trồi lên rất nhiều bong bóng, cũng nhanh chóng xuất hiện biến dị.
Trông thấy mực nước con sông lớn cấp tốc hạ xuống, Izayoi đã biết được bộ mặt thật loại khí này.
(Cái này là… phân giải thành phần nước trong con sông thành khí Hidro và Oxi sao!?)
Izayoi chợt nhớ lại thông báo khi nãy của Homura.
Cậu nói [Thiên ngưu] hình thành từ việc khống chế khí áp bằng cách phân giải nước trên mặt biển.
Một loại khí bắt lửa không màu không mùi, mực nước sông nhanh chóng hạ xuống. Mặc dù khám phá ra bong bóng xung quanh và đạn không khí là khí Hidro và khí Oxi phân giải từ nước sông, nhưng cậu vẫn chậm một nhịp.
“A, không xong…!”
Izayoi vội vã bảo vệ thiết bị thăm dò thể hạt.
Ngay lúc khí Hidro và khí Oxi phân giải tản ra, ánh chớp lóa mắt lóe lên và nổ lớn. Vụ nổ khí Hidro nhờ phân giải vài chục tấn nước tách đôi dòng sông, đồng thời phát ra một luồng chấn động như thể núi lở ra xung quanh.
*
Vì dư chấn vụ nổ khí Hidro nên biển cây bị sương mù bao phủ ngay lập tức biến thành không gian im ắng. Con sông trong khoảnh khắc đó tuy bị nhiệt độ cao đun sôi khiến cho bốc lên sương mù mịt mờ, nhưng giờ đã khôi phục lại dòng chảy tự nhiên. Những thứ gánh chịu tai họa cuối cùng lại là mấy con thú hoang trùng hợp có mặt vào lúc đó.
Máu thịt mấy loài động vật bò sát nghỉ lại bên bờ sông bị nổ tung, hắt lên biển cây, đám chim chóc trên cây thì bị phong ba cuốn đi xa tít tắp.
Đây đã là vụ nổ lớn đủ sức thay đổi địa hình khu vực. Khu vực xung quanh vụ nổ có sức sát thương khó mà tính toán giờ đã bị phá hủy hoàn toàn. Nếu nhìn từ trên không trung chắc chắn sẽ trông thấy một hố sâu giữa lòng sông.
Một lúc lâu sau đó, con sông của biển cây rốt cuộc yên ắng lại.
Sau đó mặt nước xuất hiện gợn sóng, một bóng người hiện ra trong nước.
“……”
Bóng người xuất hiện bên trong con sông lớn của biển cây đó--- một cô bé hiện ra dưới nước, đứng dậy. Sau đó đi bộ trên mặt nước như thể một con gọng vó, dần dần đi về phía bờ sông.
Hai chân rõ ràng đứng trên mặt nước thế nên hẳn không phải là đang nổi. Người này đã trốn dưới nước từ tận lúc vụ nổ xảy ra, vượt qua thời gian lặn tối đa của loài người. Cả vẻ bề ngoài cũng vượt quá sự bình thường.
Mái tóc trắng dài rối bù như thú hoang xõa xuống, đôi mắt đỏ rực như thể trộn lẫn hồng ngọc lấp lánh. Hẳn đây là một người mắc bệnh bạch tạng bẩm sinh--- bộ dạng đặc trưng của người bạch tạng.
Cô bé nhìn ra xung quanh bằng ánh mắt sắc bén, thở dài một tiếng như đã yên tâm.
Nhìn qua cũng thấy được khuôn mặt nhỏ tuổi gầy yếu vô cùng, tràn đầy vẻ mệt mỏi.
Ngoại trừ bệnh bạch tạng thì bộ dạng mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần càng thể hiện sự kì lạ của cô hơn. Nhìn qua thì có vẻ nhỏ tuổi hơn Homura, nhưng gầy yếu thế này thì tất nhiên sẽ khiến người khác cảm thấy nhỏ hơn tuổi thật. Trên người cô bé chỉ có một chiếc áo trắng rách bươm và một đôi găng tay cùng còng tay che đi hai tay. Có lẽ là đã bỏ trốn trong lúc bị xiềng xích lạnh lẽo trói buộc. Xích ở trên còng chân vẫn còn lại dấu vết bị chặt đứt.
Kéo theo còng chân đi bộ tới bên cạnh bờ sông, cô bé bạch tạng nhận ra bờ sông hiện đang rất nóng vì vụ nổ khi nãy, “A” một tiếng mà bịt miệng lại.
Cơ bản là quá nóng nên không lên bờ được. Cô bé bạch tạng bối rối đứng ngây ra tại chỗ.
“---Ha. Tôi còn tưởng thần thánh phương nào cơ, không ngờ lại là một con ma đói bị bệnh bạch tạng.”
“!!?”
Ư! Cô bé bach tạng sợ tới mức giật cả mình.
Ngay lúc cô bé kinh ngạc kiểm tra xung quanh một lần nữa, một bóng người hiện ra với tốc độ mắt thường không theo kịp tại đống đất đá bên kia. Izayoi xuất hiện trong vẻ mặt khó chịu, trừng mắt nhìn cô bé bạch tạng đang không nói lên lời, nói.
“Nhưng mà ban đầu thì ra vẻ như vậy, cuối cùng lại chỉ dùng ra vụ nổ khí Hidro thôi sao, nghe kể về cái loại máy gia tốc hạt tôi còn nghĩ cô định sử dụng khí Hidro tiến hành vụ nổ nhiệt hạch gì cơ… Cô định phá hủy sự thích thú và ngóng đợi của tôi sao hả?”
Izayoi tiện tay ném đi thiết bị thăm dò thể hạt đã hỏng. Cô bé bạch tạng thì há hốc miệng thì thào “Không thể nào”.
Nhưng như vậy cũng đúng thôi. Dù đối phương có là quân đội nhưng đòn tấn công vừa rồi đáng ra đã đủ để giải quyết tất cả.
Làm sao có thể có người hứng chịu vụ nổ khí Hidro khiến cho mực nước sông hạ thấp ở khoảng cách gần mà vẫn bình yên vô sự chứ. Chỉ riêng quy mô vụ nổ đã đủ phá tan một ngọn đồi rồi kia mà.
“Quái, quái vật…!”
Cô bé vung tóc, quay người chạy trốn trên con sông.
Izayoi nhìn từ sau lưng cô bé, thì thầm “Chạy trốn trên mặt nước rồi, giờ sao đây?”.
“Còn có đi bộ trên nước nữa hả. Chẳng lẽ đây cũng là tác dụng của thể hạt sao---“
Không có khả năng đấu lại. Đáng ra không có người nào đi đi lại lại được trên bờ sông đã biến thành hai màu đỏ đen này mới đúng, chứ đừng nói tới chịu đựng được vụ nổ khí Hidro.
Cô bé bạch tạng chạy trốn khỏi chỗ này với tốc độ sánh ngang báo đốm.
Izayoi thở dài thườn thượt.
“Xem đây, hự!”
Khiến cho dưới chân nổ tung.
“Ư, kya…!?”
Cô bé bạch tạng nhẹ rên lên.
Nổ tung, cũng không phải ví von gì.
Vị trí lúc nãy của Izayoi giờ chỉ còn tàn ảnh của cậu, đất đai dưới chân thì nổ tung, cậu bay đi với tốc độ đạn pháo của loài người. Đôi chân phát ra sức mạnh vượt quá thể lực loài người dẫm xuống từng hố bom mà đuổi theo cô bé bạch tạng.
“Oa, oa, oa oa…!”
Cô bé không thể không dừng lại, hai mắt trợn trừng, miệng há hốc.
Không biết có phải Izayoi thích thú với phản ứng của cô không mà cậu nở một nụ cười gian ác, nói.
“Giờ thì sao đây hả mĩ nữ trắng? Còn có vũ khí nào thì lôi ra dùng thử đi. Trước khi bị bắt mà sử dụng hết thủ đoạn cũng sẽ bớt buồn hơn đấy.”
Hai mắt cô bé bạch tạng lại tràn đầy ý chí.
Dù Izayoi chỉ muốn khiêu khích cho vui, nhưng coi bộ cậu bị đề phòng quá rồi thì phải. Có lẽ sẽ được vui vẻ một lúc đây, Izayoi tay chống nạnh cất tiếng cười, ngay lúc đó---
Bất chợt để ý đến còng chân của cô bé.
“…Chân bị xích lại sao? Cái gì chứ, chẳng lẽ cô đang chạy trốn gì đó?”
Câu nói không ngờ tới. Vì mái tóc trắng quá dài nên nhìn qua không nhận ra, nhưng cô bé quả thật đang rất yếu.
Nếu như đúng là đang chạy trốn vậy thì mọi chuyện lại khác.
Nếu cả hai đều chiến đấu nhầm người, vậy thì có đánh nhau thêm nữa cũng vô ích, đáng ra phải bảo vệ cô bé này, từ đó hỏi ra vị trí của cơ sở kia.
Nhưng đúng lúc đó, cô bé đứng đối diện Izayoi trong sợ hãi lại nhận lấy thêm một sự việc bất ngờ.
“Này. Làm loạn như vậy bên ngoài Khu vườn nhỏ thì có phải là quá nghịch ngợm rồi không hả?”
“Hả, hả…!!?”
Cạch!!! Prithvi bắt được hai vai cô bé bạch tạng.
Nhìn qua coi bộ cô không né kịp, quần áo cháy mất hơn nửa.
Izayoi vốn đã tránh được trước khi vụ nổ xảy ra, còn cô thì hẳn ngược lại, phải gánh chịu vụ nổ khí Hidro. Mặc dù hơn một nửa người bên phải lộ ra, nhưng có lẽ là kinh nghiệm già dặn nên cô bắt lấy cô bé mà không chút nào xấu hổ.
Izayoi hứng khởi nhìn chăm chú vào bộ ngực trần trụi, đồng thời cười Hahaha nói.
“Cô có nói chuyện Khu vườn nhỏ thì chắc cô bé này cũng không hiểu được đâu. Coi bộ thì là người của thế giới này rồi.”
“…Ừm? Nhưng người tạo ra vụ nổ đúng là cô bé này đúng chứ?”
“Có lẽ vậy. Theo lời Homura thì hình như là phân giải Hidro và Oxi ra từ trong nước.--- A, nếu thế thì chẳng lẽ cô bé là bộ mặt thật của [Thiên ngưu] sao?”
Izayoi nhớ lại một phần của sử thi Gilgamesh cậu từng nghiên cứu.
[Thiên ngưu] có lẽ chính là Tinh thú Hạn Bạt từng khiến cho dòng sông là mạch máu của nền văn minh Lưỡng Hà khô kiệt. Lí do nó biến thành quái vật bão tố thì chưa có lời giải thích.
Hẳn là như vậy. Mặc dù lần trước xuất hiện cùng với Minotaur khiến cho mọi chuyện trở nên phức tạp, nhưng nếu xét riêng mình nó thì cũng không phải câu hỏi khó gì.
“Lí do [Thiên ngưu] biến thành quái vật bão tố gẳn là do việc phân giải nguyên tử con sông rồi. Nếu như khiến cho con sông phân giải thành khí Hidro và Oxi nên khô cạn… Ừm? Vậy thì chẳng phải cô không chỉ có thể phân giải còn kết hợp chúng lại thành hơi nước được sao?”
Nếu vậy thì bộ mặt thật của [Thiên ngưu] có lẽ đã gần với một nửa động cơ vinh cửu.
Izayoi hơi cảnh giác hơn.
Cô bé bạch tạng thốt lên “A a”, co rụt người lại, vô cùng sợ hãi.
Nếu nhờ vào thể hạt ngôi sao mà có thể phân giải và kết hợp nguyên tử không cần tốn năng lượng, như vậy chuyện sẽ khó giải quyết hơn cả tưởng tượng nữa. Vụ nổ khí Hidro vừa nãy cùng lắm cũng chỉ là ứng dụng ban đầu thôi. Có nói đây là một lĩnh vực cùng cực giống như sự huyền bí của giả kim thuật cũng không sai ở đâu.
(Homura có nói [Đừng trực tiếp chạm vào thể hạt kết tinh hóa], như vậy có quan hệ gì không đây?)
Izayoi nheo mắt lại, nhìn về phía cô bé bạch tạng.
Không thể coi thường cô bé này được.
Nhưng cô bé bạch tạng thì không hiểu được gì, cũng không thể hiểu những lời Izayoi đang nói, lại còn bất chợt bị Prithvi ôm chặt, liền hoàng loạn giãy dụa, rơi vào trong khủng hoảng.
Thế nên khiến người khác thông cảm lại là cô bé bạch tạng không rõ xuất thân.
Hai người nam nữ đáng nhẽ ra đã bị nổ tung lại bình yên vô sự xuất hiện, còn ôm chặt lấy mình, như vậy cho dù là người lớn cũng sẽ rơi vào hoảng loạn.
Nhưng đây là hai người đã từng tới thế giới khác, không còn bị thường thức hạn chế, nhìn nhau mà gật đầu.
“Dù sao thì cô bé này cũng là nguồn tin quan trọng. Trước tiên nghe xem cô bé nói gì đã.”
“Cũng được. Nhưng mà trước hết… phải dạy dỗ cô bé trắng này đã, phá hủy môi trường không phải việc tốt gì đâu.”
Ừm? Izayoi kinh ngạc nói.
Prithvi ra tay rất nhanh.
Prithvi nắm lấy cổ áo cô bé bạch tạng, giơ cao cô bé lên--- Sau đó quăng cô bé đi trong tư thế ném bóng chày.
“Khoan… này đồ ngốc kia!”
“Ư a a a a a a a a a a a a a a---!!!”
Izayoi chưa kịp ngăn lại, cô bé bạch tạng đã bị quăng đi trong tiếng la hét.
Cô bé như biến thành một viên đá lăng, bay ngược dòng con sông Amazon mình vừa tàn phá. Cô bé không hiểu sao lại bị biến thành đá lăng, sau khi trải nghiệm ba lần nảy bật thì trông thấy đèn kéo quân rồi ngất đi.
*
---Nước cộng hòa liên bang Brazil. Khu ổ chuột [Favela].
Tầm một giờ sau chuyện đó.
Hai người từ biển cây quay lại thành thị, chăm sóc cho cô bé bạch tạng. Khi hoàng hôn buông xuống, biển cây xuất hiện cơn mưa lớn, khiến cho công việc điều tra trở nên rất khó khăn.
Xét tới thể trạng gầy yếu của cô bé thì có lẽ ăn uống không được đầy đủ. Nếu cứ để mặc cô bé yếu ớt mặc quần áo ướt sũng cũng không nên. Cho dù có là thủ phạm đáng nghi nhất tạo ra [Thiên ngưu], nhưng yếu ớt đến mức độ này thì cơ thể cũng có thể chết mất.
Chưa kể xét xem bộ dạng bên ngoài, rõ ràng cô bé là trốn đi từ một cơ sở nào đó.
Đáng ra trước tiên phải cho cô bé ăn uống nghỉ ngơi hồi phục sức khỏe, sau đó mới hỏi xem trốn ra từ đâu, thế nhưng---
Trong lúc Izayoi tìm bác sĩ cũng không khỏi hiện ra nghi vấn “Thực chất [Hộ Pháp Thập Nhị Thiên] cũng chỉ là tập hợp của mấy đứa trẻ rắc rối chắc?”.
Ẩn núp trong một góc của khu phố ổ chuột, Izayoi liên tục trách móc Prithvi.
“Thật tình… Tôi cũng không nói được gì nữa rồi, cô đúng là ghê gớm thật đấy, Địa Thiên-sama. Tôi nghe nói mấy người là chuyên gia giải quyết vấn đề của thế giới bên ngoài kia mà?”
“Tất nhiên. Nhưng đồng thời tôi cũng là Thần Phật chỉ đường dẫn lối cho mọi người. Nếu như chính sức mạnh của cô bé trắng này đã tạo thành vụ nổ lúc nãy thì tôi càng phải làm như vậy. Giờ mà đợi đến lúc cô bé tạo ra vụ nổ lớn như vậy tại chỗ nhiều người tụ tập mới xử phạt nghiêm khắc. Vậy thì trước đó thà sử dụng đau khổ khiến cô bé nhớ kĩ đúng sai còn hơn, đây là căn bản của việc giáo dục.”
Đáp trả lại những lời mỉa mai của Izayoi, Prithvi thậm chí còn hơi bẻ cong sự thật.
Cũng không phải không hiểu được quan điểm của cô. Từ lúc Izayoi còn bé đã được Canaria giáo dục kiểu đó. Nhưng thứ cô sử dụng không phải đau khổ về mặt thể xác mà là đau khổ trên phương diện tinh thần.
Nhưng bị dạy dỗ bằng đau đớn như vậy, cũng hiếm có người sau khi trải qua cảm giác làm đá lăng vẫn không ăn năn hối cải, không chịu thay đổi.
Xét trên phương diện đó thì có lẽ làm như vậy là đúng, nhưng nếu được vẫn mong cô có thể xem xét tới thời gian và tình huống.
“Đứa bé bạch tạng này… A. Chúng rốt cuộc đã tiến hành thí nghiệm vô nhân đạo gì đây chứ.”
“Chuyện đó không phải chuyện chúng ta có thể biết được. Tuy không phải không muốn bảo vệ cô bé, nhưng hiện vẫn nên ưu tiên điều tra trước.”
“Nhưng mà nói như vậy cũng có còn cách nào đâu. Thiết bị thăm dò hỏng rồi, chưa kể còn có khác biệt so với những gì Homura nói. Theo như lời Homura thì cần phải có mấy loại thiết bị có thể xử lí thể hạt mới đúng? Nhưng xem vụ nổ vừa rồi, [Thiên ngưu] có lẽ chính là năng lực của cô bé này, đúng không?”
“Cũng chưa chắc. Nếu như quả thật có thể chế tạo [Thiên ngưu], trong lần chiến đấu vừa rồi đáng ra phải thấy được hành động tương tự mới đúng.”
Izayoi cũng thấy lời Prithvi nói có lí, nhẹ gật đầu.
“Tôi thấy có ba khả năng suy đoán được theo tình hình hiện tại.
①Vì quá yếu nên không thể tạo thành sức mạnh giống với [Thiên ngưu].
②Nếu không ở trong môi trường phù hợp thì không thể sử dụng sức mạnh đó.
③Sức mạnh một mình cô bé thì không thể tạo thành sức mạnh giống với [Thiên ngưu].
---Ừm, hẳn là thế. Cậu thấy sao Izayoi? Nếu như vẫn còn đồng bọn thì phiền phức đây.”
“Làm sao mà thế được. Cho dù có đồng bọn thật thì cũng không có uy hiếp gì được. Đúng là năng lực thú vị thật đấy, nhưng cũng chỉ cỡ bảy chữ số bên trong Khu vườn nhỏ mà thôi.”
“Chuyện này… có lẽ thế thật.”
“Mà nói đến thì khả năng của mỹ nữ trắng này chắc hẳn là phân li hạt điện. Mặc dù không biết có phải chỉ giới hạn trong khí Hidro và khí Oxi không nhưng khiến cho nguyên tử đã phân li biến lại hơi nước thì cần thêm khả năng kết hợp nguyên tử đúng chứ? Coi bộ cũng không phải sức mạnh tàn ác gì.”
---Vậy sao? Prithvi nghiêng đầu. Izayoi nói tiếp.
“Quan trọng lúc này là bệnh trạng của mỹ nữ trắng. Dường như yếu lắm rồi, có lẽ nên để tâm tới thì hơn. Chưa kể nói sao thì nói, cũng ít ai lại đi xây cơ sở nghiên cứu trong trung tâm biển cây như vậy. Nếu giờ mà để mất nguồn tin quý giá này thì khó khăn đấy.”
Izayoi lại khuyên nhủ, đề nghị trước tiên nên quay lại trong thành thị.
Prithvi không vui mà cau mày lại. Mặc dù bệnh trạng của cô bé đúng là khiến người khác phải quan tâm, nhưng không đầu không đuôi đã nói ra ý kiến trong biển cây không có cơ sở nghiên cứu thì quả thật bất hợp lí, kết luận vậy có quá sớm không chứ.
Cho dù muốn ưu tiên bảo vệ cô bé thì cũng còn cách thức thích hợp là chia nhau ra mỗi người làm một việc, người vào rừng người vào thành phố. Vậy mà không bàn tới cả phương án như vậy, thật sự không giống lời nói và hành động của Izayoi.
“…Sao thế? Cậu đâu phải người sao nhãng công việc cơ mà.”
“Sao nhãng?”
“Tôi thấy vậy. Mà không, hẳn là mức độ ưu tiên khác nhau mới đúng. Cậu thương xót cho hoàn cảnh của cô bé này?”
Làm sao mà vậy chứ, Izayoi cười đùa, lắc đầu.
“Không hẳn là vậy. Thay vì nói là thương xót, tôi chỉ là không thể chấp nhận được việc lấy mấy đứa nhỏ bạch tạng ra làm vật thí nghiệm thôi.”
“Bệnh bạch tạng? Là sao, cậu có người quen bị mắc bệnh bạch tạng sao?”
Prithvi hỏi với vẻ kinh ngạc. Mặc dù bệnh bạch tạng là loại bệnh hiếm gặp nhưng chưa đến mức là chuyện khiến thiếu niên tự xưng đi theo chủ nghĩa vui sướng như vậy rầu rĩ.
Izayoi vừa nhóm lên chiếc lò sưởi vứt đi, vừa nhìn vào không khí, nói.
“…Đúng vậy. Hồi trước từng có một người bằng tuổi tôi bị bệnh bạch tạng.”
“Ô ô? Bạn của cậu?”
“Tôi nghĩ chắc là bạn thân mới đúng.”
Prithvi chợt thốt lên một tiếng kinh hãi.
Bộ dạng kinh ngạc này quả thật là phản ứng không ngờ được từ một người luôn phát ra khí chất trưởng thành như cô. Nhưng không có gì trách cô được. Ngay cả Thần Phật cũng sẽ không thể ngờ lại nghe được từ [bạn thân] từ miệng Sakamaki Izayoi.
Prithvi lộ ra vẻ tò mò, tiếp cận Izayoi trong nụ cười gian ác.
“Giật cả mình. Thế mà nghe được chữ bạn thân từ miệng cậu cơ đấy.”
“Tôi mới là người ngạc nhiên chứ hả. Tôi nói ra từ bạn thân kì lạ đến thế sao?”
“Thế này nhé, đối với Sakamaki Izayoi, từ bạn thân sẽ đứng trong ba thứ hạng đầu của danh sách [những từ không nói ra vì ngượng], đúng không?”
“…Sao mà Thần nghĩ xấu về tôi thế chứ. Nhân tiện xin hỏi luôn hai từ đứng đầu là gì vậy?”
“[Tôi thích cô] với cả [Ta muốn giết ngươi]. Muốn nói ra hai từ này không chỉ ngượng nữa rồi mà cần phải có quyết tâm.--- Mà chuyện đó để sau đi, bạn thân của Sakamaki Izayoi sẽ là người ra sao chứ?”
Prithvi hứng thú vô cùng. Hai mắt như thể một con báo cái đang theo dõi con mồi, nhưng chuyện này đối với Izayoi thì không phải chuyện có thể lôi ra tán gẫu.
Izayoi vừa xấu hổ gãi gãi đầu, cố kéo chủ đề về đúng hướng.
“Chuyện đó để sau đi, mấy kẻ nghiên cứu thể hạt này tại sao lại muốn lấy người bạch tạng làm vật thí nghiệm chứ. Chuyện này mới quan trọng.”
“…Ư. Lại còn định đánh trống lảng nữa hả. Nhưng mà nghĩ kĩ thì đúng là kì lạ thật.”
Nụ cười trên mặt Prithvi biến mất như thể cô rất tiếc, tay vuốt cằm nghĩ ngợi. Có lẽ có lí do gì đó mới sử dụng người bệnh bạch tạng vốn dễ mắc bệnh hơn người thường để làm thí nghiệm.
Nhưng đây là chuyện dân thường như họ không thể điều tra được.
Izayoi đứng dậy nói tiếp.
“Điều tra mỹ nữ trắng này có lẽ sẽ biết được mấy chuyện đó. Nếu như đúng là vật nghiên cứu của thể hạt thì càng phải làm vậy hơn. Sau đó nhờ [Everything Company] bảo vệ là được.”
“…Nói cũng đúng. Không còn cách nào khác thật. Được rồi, cho tôi hỏi tiếp chuyện của bạn thân Izayoi nhé.”
“Cô quên đi hộ tôi cái. Lúc nãy đầu tôi có vấn đề được chưa.”
“Fufu, tiếc rằng tôi sẽ không buông tha cậu đâu. Địa Mẫu Thần là kẻ rất tọc mạch ấy nhé, là Mẫu Thần mà lại.--- Được rồi, tạm thời coi như vì cuộc điều ta, trước tiên tập trung bảo vệ cô bé này đã. Nhưng trước hết, cô bé này phải biết vị trí của cơ sở nghiên cứu.”
“Dựa theo tình hình thì có lẽ cô bé biết gì đó mới là hợp lí. Ngoại trừ có sức mạnh đặc biệt còn bị xích chân lại nữa. Hẳn là trốn ra từ cơ sở nghiên cứu. Tốt nhất vẫn là liên lạc Homura, gọi thằng bé tới chữa trị thích hợp cho mỹ nữ trắng này--- Không, khoan đã.”
Vẻ mặt thả lỏng của Izayoi chợt trở nên nghiêm trọng.
Izayoi đi tới chỗ cô bé bạch tạng, sờ vào còng chân cô bé.
“…Prithvi. Cô xem này. Xích này do người khác chặt đứt.”
“Cái gì?”
Prithvi dướn người tới, dùng tay cầm lên xiềng xích. Dây xích lạnh băng không hề bị vụ nổ lúc nãy tàn phá mà vẫn còn dấu vết bị chém bởi vũ khí sắc bén.
Nếu như không phải chạy trốn bằng khả năng của mình vậy thì mọi chuyện liền trở nên khác biệt.
“Chặt đứt… Vậy là, có người thả cô bé đi?”
“Nhưng không phải những người có năng lực cùng hệ thống giống với những gì chúng ta vừa bàn. Sắt bị chặt đứt như vậy có lẽ còn có người khác.”
Hai người trao đổi ánh mắt, cùng nhau tính toán tình huống.
Chuyện cô bé bạch tạng trốn ra từ cơ sở nghiên cứu sau đó ẩn nấp trong biển cây hẳn là chính xác.
Nhưng cô chạy trốn bằng sức mạnh của mình hay là được nhóm đối tượng thí nghiệm giúp đỡ chạy trốn mới là vấn đề.
Hoặc có thể, có phe thứ ba thả cô đi.
“Có lẽ nào là nhân dịp bên trong cơ sở nghiên cứu xảy ra chuyện mà trốn thoát… Hoặc, nhân dịp cơ sở nghiên cứu bị phe thứ ba tấn công khiến cho hỗn loạn mà chạy trốn sao.”
“Có lẽ thế thật. Vì theo lời của Homura thì có ít nhất hai chướng ngại cho nghiên cứu thể hạt… Thế này thì rắc rối rồi. Biết thế tôi đáng ra phải hỏi cô bé đã---“
Đúng lúc đó thì tiếng chuông điện thoại giản dị Pip Pip vang lên.
Sờ tay lên chỗ đang rung ở ngực, hai người nhìn nhau.
“…Có điện thoại? Là Homura gọi?”
“…Ừm. Tên nhóc này, chẳng lẽ lại dùng vệ tinh theo dõi chúng thật sao.”
Đúng là nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, nhìn kiểu cũng thấy quá trùng hợp.
Chuyện dùng vệ tinh theo dõi tất nhiên chỉ là nói đùa, nhưng hai người đoán thử xem phía bên kia liệu có dùng cách gì theo dõi họ hay không cũng là chuyện không thể tránh khỏi. Cho dù Homura sẽ không làm vậy nhưng người xung quanh cậu thì lại có không ít người sẽ làm vậy.
Izayoi nhận điện thoại trong lúc bị dự cảm khó chịu khiến cho cau mày.
『---Ô oa, được thật này. Gọi được thật này Tokuteru!』
『Đúng là Nữ hoàng có khác! Mặc dù lần trước cũng làm được rồi, nhưng không ngờ có thể truyền sóng điện từ từ Khu vườn nhỏ ra thế giới bên ngoài được thật! Dù sao thì thế này cũng có hi vọng rồi!』
Từ đầu bên kia vang lên tiếng hoan hô của Homura và Mikado Tokuteru.
Một bên mi của Izayoi nhếch lên kinh ngạc, cậu bật loa ngoài cho Prithvi cũng nghe thấy.
“Là sao chứ, hai người đều đi vào Khu vườn nhỏ rồi ấy hả? Từ giờ đến lễ khai mạc vẫn còn một khoảng thời gian ngắn kia mà? Lén đi trước như thế mà không biết thẹn sao?”
『Gì mà lén đi chứ. Nghiên cứu thể hạt và việc chữa trị dịch bệnh đều đã đạt mục tiêu rồi, giờ bắt đầu kì nghỉ hè thế nên tới thế giới khác chơi thôi mà---』
『Này brother, giờ không phải lúc nói chuyện đó đâu.』
Bất chợt Homura bị giằng máy, Suzuka chen miệng vào.
『Nghe này anh Iza! Bọn em sắp chết vì khoản nợ của Tokuteru rồi! Cấp bách lắm rồi! Cứ thế này thì Aya-chan, Uesugi Kenshin và cả Suzuka em đều bị bán đi làm hầu gái xinh đẹp mất!!!』
“…Hả?”
Cả hai đều nghiêng đầu. Không hiểu được cô đang nói gì.
Prithvi bên cạnh mới bình tĩnh hỏi lại.
“Suzuka, tôi, Prithvi đây.”
『Ể?--- A, Prithvi cũng ở đấy sao. Mà hai người làm chung công ty mà nhỉ. Mong được chị giúp đỡ anh Iza.』
“Không không, tôi mới là người được giúp đỡ đây. Mà chuyện đó để sau, xin cô bình tĩnh lại đã. Hiện tại mọi người đang ở Khu vườn nhỏ cùng với Tokuteru sao?”
Izayoi bất chợt mở to mắt. Chuyện này đúng là rất bất thường. Tokuteru ẩn giấu thân phận mà lại ở cùng với họ trong Khu vườn nhỏ như vậy rất kì lạ.
Sau đó thì đổi thành Tokuteru nghe máy.
『Prithvi. Chuyện này sau hãy nói. Có chuyện quan trọng hơn cần bàn đây. Theo lời Nữ hoàng thì hai người có chuyện muốn hỏi Homura đúng không?』
“Đúng vậy, nhưng mà trước tiên cứ nói chuyện quan trọng của mấy người đi. Sếp của công ty mà vì nợ nần lại đi buôn người thì có chuyện tôi không thể không làm rồi.”
Nghe được giọng nói lạnh băng của Prithvi, Tokuteru nhẹ rên lên, run run mà nói.
『Không, chuyện đó… khó xử lắm. Cũng không hẳn là lỗi của ta, thực ra ta cũng là người bị hại kia mà.』
『Hả!!?』
『Hả!!? Ông đang nói thế thật ấy hả, ông mà không chịu thành thật là tôi đem ông cùng với mấy pho tượng phật trong Shibamata Taishakuten thả trôi sông Sumida ấy nhé Kusoten!!!』
『…Thưa ông. Tuy tôi nói ra thì thật không phải, nhưng ông nói vậy thì hơi quá đáng rồi.』
Nghe được giọng nói của Homura, Suzuka và một người xa lạ, hai người cùng nghiêng đầu.
Dù sao thì sông Sumida vẫn nằm trong địa bàn của Shibamata Taishakuten. Nếu thật sự để cho người ta thả trôi sông tượng phật thì mặt mũi Chiến thần coi như mất hết.
Là [Hộ Pháp Thập Nhị Thiên] thì phải tránh chuyện này bằng mọi giá.
Cứ như vậy có tốn thêm thời gian cũng không nói rõ được, thế nên là người duy nhất ở đó hiểu chuyện, Kudou Ayato nhận điện thoại.
『Prithvi, và cả anh của senpai. Trước tiên cứ nói chuyện quan trọng của hai người đi được chứ?』
“Ừm?... A, tiểu thư mặt nạ đó phải không. Nếu là cô chắc hiểu rõ được tình hình đúng không.”
『Ư ừm, đúng vậy. Nhưng đổi lại xin đừng gọi tôi như vậy nữa.』
Dường như Ayato không thoải mái với cách xưng hô này.
Dù Izayoi còn điều muốn nói, nhưng có lẽ nên tập trung vào chuyện hiện tại.
Kudou Ayato bắt đầu kể chuyện sáng nay--- Chuyện xảy ra sau khi Saigou Homura về nước.