Bỗng nhiên, tiếng sóng vỗ đầy hoài niệm truyền vào trong tai.
Âm thanh đó giống hệt như tiếng cậu vẫn thường hay nghe khi tới bờ biển vào lúc nhỏ, rõ ràng là tiếng sóng của biển Địa Trung Hải rồi. Kí ức khi trước, cậu chơi đùa cùng bạn bè dưới bóng râm cây dừa, cũng hiện lên thật rõ nét.
Xét tới độ ẩm trong gió biển thì hẳn đang là đầu hè.
Mùa hè tại Địa Trung Hải rất khô ráo, từ rất lâu rồi đã là nơi thích hợp trồng ô liu.
Có thể đi dạo trên bờ biển, có thể vui vẻ săn bắn, có thể ăn mừng lúc thu hoạch, một mùa tuyệt vời.
Giữa ánh sáng dịu nhẹ do ánh mặt trời chiếu qua tán lá tạo thành, nước mắt chợt lăn dài.
Vì sự ấm áp này--- nếu là cảnh tượng sau khi chết, thật sự là quá ấm áp.
(……)
Cậu yên lặng mở mắt ra. Trông thấy căn phòng mình đang ở quá sạch sẽ cho một người phải sống trong khu cách li như cậu.
Một căn phòng xây dựng bằng đá trắng, dù cảm giác có hơi khác đối với thời đại cậu sống, nhưng cũng đã thể hiện việc chuyên tâm nghiên cứu trong thời gian dài.
Đảo Crete--- Nền văn minh Minos vậy mà vẫn lưu truyền cho tới thời kì hiện đại, nghĩ vậy cậu liền thấy vui vẻ.
Cậu tập trung lắng nghe, nghe được giọng nói của các thiếu niên thiếu nữ truyền tới từ phòng bên cạnh.
“---Đúng là [Everything Company] có khác. Không cần lời giải thích nào đã bảo lãnh cho bọn tôi như vậy. Bọn tôi thật sự rất biết ơn cô, tiểu thư Ayato.”
“Fufu, anh nói gì thế chứ. Chuyện này có phải chuyện gì khó đâu. Sau khi chuyện lần này kết thúc, senpai hẳn sẽ có được địa vị cao bên trong [Everything Company] rồi. Làm sao bọn tôi có thể bỏ mặc nhà nghiên cứu thể hạt ở nước ngoài mà không có hộ chiếu chứ. Edward Grimnir ở bộ phận khai thác cũng đang lo lắm kia.”
“Homura thì đúng vậy thật, còn chị thì chỉ là người bám theo thôi!”
Teehee! Suzuka dựng ngón cái lên, vui vẻ nói.
Asterios nở một nụ cười khổ mà ngồi dậy, sau đó đi qua phòng bên cạnh, mở cửa.
Nhận thấy cậu đến, vẻ mặt cả ba người đều khác nhau chào đón cậu.
“Ồ, tỉnh rồi hả, không sao chứ?”
“Không có vấn đề gì… Nhưng, chuyện này, là chuyện gì vậy? Tại sao tôi vẫn còn ở đây? Mấy người đã sử dụng ma thuật gì sao?”
Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Asterios, giờ thì đến lượt Homura và Suzuka ngạc nhiên.
“Ể? Hình như hơi khác với những gì anh Iza nói thì phải. Nghe bảo nếu hoàn thành tất cả điều kiện chiến thắng trong Gift Game thì sẽ khiến Host quy phục mình mà.”
“Ngay cả đã chết cũng sẽ bắt phải sống lại, đúng là có cảm giác Thần trong Khu vườn nhỏ thật.--- Mà cậu không cảm thấy gì hả?”
Nghe thấy câu hỏi của homura, Asterios đè nhẹ lên ngực. Đúng là cậu cảm nhận được hiện cậu và Homura có một mối liên hệ nào đó. Coi bộ là dù ở thế giới bên ngoài nhưng khế ước quy phục vẫn có hiệu lực.
Trông thấy bộ dạng này của Asterios, Homura vui vẻ đứng chống nạnh.
“Hừm. Đúng rồi đấy. Dù rất xin lỗi cậu nhưng về sau tôi còn phải tham dự chiến tranh chủ quyền mặt trời đây này. Cậu có đồng ý hay không thì cũng phải giúp tôi rồi.”
“…Chuyện này cũng không có gì. Trước khi thi đấu bắt đầu tôi cũng phải ở thế giới bên ngoài sao?”
“Tất nhiên rồi. Nhưng cậu đừng mong mà ăn bám. Cậu cũng tầm 16 rồi hả, vậy thì qua cửa hàng của bác Don Bruno làm việc kiếm tiền sinh hoạt nhé.”
Vậy mà đã tính toán tới tận đây, đúng là chu toàn.
(Tại sao lại cứu tôi… Giờ mà mình hỏi vậy thì đúng là tự làm trò cười.)
Là vì tăng cường sức chiến đấu, tất nhiên không sai. Nhưng lí do thực thì hẳn là thứ khác.
Một lý do mà người từng là quái vật bò như cậu không thể hiểu được, chỉ mấy người tốt ngu ngốc mới biết mà thôi.
Asterios chỉ có thể cười gượng.
“Rồi, chuyện này bàn sau. Giờ tôi sẽ ra mệnh lệnh đầu tiên đây Asterios.”
“Hòn đảo này là quê hương của cậu đúng chứ? Bọn tôi định đi tham quan nhưng lại có thông báo di tản rồi, không có hướng dẫn viên du lịch. Cậu đưa bọn tôi đi chiêm ngưỡng cung điện Knossos được không?”
Nghe được những lời Suzuka nói, Asterios kinh ngạc trợn tròn hai mắt.
“…Vẫn còn lưu lại sao? Thành Knossos, ở thời đại này?”
“Gì mà lưu với không lưu chứ, đó chính là di tích lớn nhất từ thời đại đồ đồng đó. Nếu được cũng muốn đến đây tham quan học hỏi một lần… Chỉ là như thế thì lại thành phạm pháp rồi, không có giấy tờ mà ở lại.”
“Không sao không sao. Dù gì hiện cũng là tuần lễ vàng, chị đừng nghĩ ngợi mấy chuyện đó.”
Ayato nói vậy, rồi nhẹ bước về phía cánh cửa.
Sau khi cô mở cửa ra, ánh nắng chói chang rọi sáng cả căn phòng. Từ căn phòng trên cao này có thể nhìn bao quát cả thành phố, các con đường trắng phủ kín tầm mắt họ.
---Ngay lập tức, hình ảnh quá khứ chợt hiện lên trong đầu.
Nhưng chỉ là trong khoảnh khắc.
Màu sắc của quốc gia xưa cũ đã biến mất rồi, kém hơn hẳn những con đường cậu từng nhìn được khi nhìn ra xa. Chuyện này cũng không thể khác được.
Thời đại cậu sống là trước cả công nguyên.
Mấy ngàn năm đã trôi qua, vùng đất này không thể không thay đổi.
“…Ngọn núi này cũng thay đổi rất nhiều rồi.”
“Ể, cậu nhận ra chỗ này sao?”
“Đúng vậy. Chỗ này cũng cách cung điện Knossos không xa. Đi về phía---“
Bốn người lần lượt rời khỏi phòng. Nhanh chóng kết thúc màn tự giới thiệu rồi cùng nhau đi tới danh lam thắng cảnh lớn nhất đảo crete.
Cả bốn người họ… đều có linh cảm, mối quan hệ của họ tiếp theo sẽ kéo dài rất lâu.
*
Không chỉ có mấy người Homura là có mặt ở đảo Crete.
Sakamaki Izayoi cũng bị đưa tới đây hiện đang tức tối đến run cả người, phẫn nộ nói.
“Tại sao chứ… Ngay cả Tàu hảo tinh linh cũng quay lại Khu vườn nhỏ rồi cơ mà… Tại sao chỉ có thằng này bị đưa ra thế giới bên ngoài!!! Khốn nạn thế hả đồ Nữ hoàng tàn ác!!! Âm mưu gì đây chứ!!!”
Tôi thừa biết cô muốn chơi tôi phải không hả!!!
…Izayoi rống lên như vậy không biết sợ là gì. Nhưng cậu cũng đành chịu đựng.
Thực ra cậu cũng hiểu được chuyện này là sao. Xét theo tính chất của mê cung thì đám người Izayoi đi vào từ lối ra của mê cung nên được trả lại đảo Crete là đùn rồi.
Sau khi hoàn thành việc chữa trị cho Tokuteru thương tích đầy người và vết thương của Điểu sư Gry, Prithvi trông thấy Izayoi mà bật cười.
“Đã mất công đi tới Hi Lạp mà phí công vô ích… Cũng không thể nói vậy được. Gặp được ứng cử viên chiến thắng [Avatara] đã là kết quả tốt rồi.”
“Nói thì nói vậy, cơ mà lúc khai mạc, chẳng phải toàn bộ người tham dự sẽ phải tập hợp một lần sao, đó là điều kiện để có tư cách tham dự mà?”
Prithvi hỏi với vẻ bất ngờ.
Tokuteru lắc đầu, ánh mắt trở nên nghiêm túc, nói.
“Ư. Đứa con tự hào của ta coi bộ về phe [Avatara] rồi.”
“…Cái gì. Chẳng lẽ là Arjuna? Những vết thương này cũng là do cậu ta tạo thành?”
“Đúng vậy. Để có tư cách tham dự nên hóa thành thiếu niên, nhưng vẫn mạnh một cách bất thường. Khiến ta giật cả mình, suýt nữa thì bị giết luôn rồi.”
Đau đầu thật. Tokuteru quỳ gối, vỗ đầu gối. Nhưng không thấy được từ ông sự tức giận lúc còn chiến đấu.
Prithvi cũng là một vị thần cổ xưa nhất giống ông, từ trong bộ dáng này cảm nhận được một điều gì đó.
“…Ngạc nhiên thật. Sếp bình tĩnh quá nhỉ. Tôi cứ ngĩ sếp phải tức giận hơn cơ.”
“Tức xong rồi. Giờ nghĩ lại mới thấy, có thể đơn giản nghĩ ra được nó bị ai xui khiến. Cơn tức thực sự nên giáng vào kẻ đó. Chuyện dạy dỗ đứa con ngu ngốc thì để sau.”
Tokuteru thầm kích lên ý chí.
Cho đã đã tham dự vào nhóm vua [Avatara] là hóa thân của mặt trời, nhưng Arjuna hẳn vẫn chỉ là khách mời hoặc người ngoài. Muốn tham dự vào trận đấu chính thức phải có chủ quyền mặt trời hoặc là người có quan hệ với mặt trời.
Chắc chắn phải có một người tài trợ xui khiến con ông.
“…Coi bộ trước khi khai mạc bắt đầu, tập hợp lại Hộ Pháp Thập Nhị Thiên mọt lần thôi. Dù sao cũng có người muốn tham dự kia mà.”
“Hả?”
Nghe Tokuteru nói, Izayoi nghi hoặc mà vỗ tai mình.
“Khoan đã. Hộ Pháp Thập Nhị Thiên là [Thiên Quân] không phải sao? Mấy người không phải [Host]?”
“Không, không phải bọn ta. Kuro Usagi đúng là sẽ tham dự làm trọng tài rồi. Nhưng việc chủ trì và ra luật cho Game là do người chiến thắng của Thượng giới và Community người đó chỉ định… Cậu cứ đợi đến màn khai mạc sẽ hiểu thôi. Tạm thời có việc đáng quan tâm hơn đây, cậu định làm gì cho tới lúc đó?”
Nghe thấy câu hỏi của Tokuteru, Izayoi cũng không nghĩ ra được lời nào.
Cũng mong rằng đến lúc khai mạc sẽ có người tới đón, nhưng Izayoi hiện tại là một thiếu niên không chút giấy tờ nào ngoại trừ hộ tịch. Muốn sống qua cũng không khó khăn gì, nhưng không có gì bảo đảm sẽ không phát sinh vấn đề trước khi khai mạc bắt đầu.
Thế nên, cũng chỉ có một cách.
“A---… vị sếp này. Công ty Shibamata Taishakuten của sếp còn tiền thuê thêm một tên nhóc hỗn láo và một Điểu sư không vậy?”
『Ư, tôi cũng phải vào đó sao? TRước lcus khai mạc cứ để tôi vào trong rừng là được mà…』
“Ông nói cái gì thế hả. Chẳng may bị đứa nhóc nào trông thấy ông thì sao hả. Thế là thằng bé thích thú đến nỗi chằn chọc mất ngủ, đi đâu cũng đem ra kể xong bị trêu là đồ bốc phét. Ông thấy vậy cũng được ấy hả? Tất nhiên là không.”
『Ư, ư ư…』
Điểu sư cũng rất đau đầu với màn suy luận siêu phàm của Izayoi, nhưng quả thực không phải không đúng. Cho dù có chút khác nhau nhưng trong Khu vườn nhỏ cũng không phải không có chuyện như vậy. Chính là cậu bé sói.
Tokuteru mỉm cười đồng ý với đề nghị của Izayoi.
“Được, dù sao thì những nhân viên khác nghe được lời đồn về cậu cũng rất tò mò. Với cả công ty bọn ta là tính lương theo sản phẩm ấy nhé, dựa theo công việc mà trả tiền.”
“…Ra là vậy. Thể nào Prithvi thì túi tiền rủng rỉnh còn sếp thì nghèo rớt mồng tơi.”
Tokuteru bị chọc ngoáy chỗ hiểm thế nên quay mặt đi, Prithvi thì cười đến đau cả bụng.
Là công ty của Hộ Pháp Thập Nhị Thiên, hẳn sẽ tiếp nhận kha khá những công việc kì lạ.
Từ giờ đến lúc khai mạc còn một thời gian nữa.
Coi bộ từ giờ đến lúc đó cũng không chán đây. Izayoi không khỏi nở một nụ cười khổ.
*
Sau khi giải quyết xong việc đi khỏi đảo Crete, trên đường quay về.
Saigou Homura ngì bên trong máy bay tư nhân cỡ lớn của [Everything Company], chợt nhớ lại lời của Nữ hoàng à Scathach.
[Nhưng chỉ cần có thể đi sâu vào trong Chiến tranh chủ quyền mặt trời lần này, tất nhiên sẽ biết tiền công là gì].
Cậu nhớ họ đã nói một cách lấp lửng như vậy.
Lúc Game vừa chấm dứt, cậu vẫn lo lắng suốt ngày không biết sẽ có phiền phức gì sắp ập tới, còn đến ngày cuối của tuần lễ vàng thì cậu lại quên sạch chuyện tiền công, trong đầu chỉ còn nghĩ đến thời gian nghỉ ngơi tại Địa Trung Hải lúc đầu hè.
Có lẽ, có thể thoải mái chơi đùa trên đảo Địa Trung Hải trong lúc không có ai vì thông báo di tản đã là tiền công rồi. Homura kết luận trong lòng.
Tuần lễ vàng năm nào cũng có rắc rối diễn ra, thế nên cậu cũng không thích thú gì thời gian này, nhưng được thăm quan hòn đảo và chơi đùa trên biển cùng với các thiếu niên thiếu nữ cùng tuổi thì đúng là trải nghiệm cậu chưa từng có trong đời.
Mấy năm rồi mới được quay lại biển, dù có hơi lạnh nhưng may là thời tiết đẹp, rất tốt để đi tắm biển.
…Cũng may mà có Asterios. Chứ không thì việc vui chơi tại biển cùng với thiếu nữ cùng tuổi, đối với một người cứ ru rú trong phòng như Homura hóa ra còn khó hơn tưởng tượng. Đơn giản thì thế này, cậu không biết phải nhìn đi đâu nữa. Đúng là con cháu của dân tộc Germanic có khác, bự thật.
Mấy người Homura cứ thế trải nghiệm những kí ức vui vẻ này cho tới ngày cuối cùng, hiện đang trên máy bay cùng nhau chơi những trò chơi hợp tuổi. Asterios với kí ức trước công nguyên của mình, lúc máy bay cất cánh cũng rất khổ sở, nhưng lúc đã đi xuyên qua tầng mây rồi, cậu ta chăm chú ngắm nhìn biển Địa Trung Hải từ trên không trung.
Được tiệu hồi tới, cậu ta dường như cũng được trao cho kiến thức về những trò chơi cơ bản, thế nên mấy người họ chơi bài và vài game bàn đấu giết thời gian.
Chỉ có Saigou Homura là bị gọi tới gặp mặt bên trong phòng khách VIP.
“…Người chịu trách nhiệm bộ phận khai thác? Của [Everthing Company]?”
“Đúng vậy. Người đó nói có chuyện phải bàn bạc trực tiếp với senpai…”
Thế nên Homura đứng dậy, đi tới trước của một căn phòng.
Nếu đó là trưởng bộ phận khai thác, vậy thì gặp mặt một lần cũng không sao. Chứ nếu người đó không biết mặt cậu thì sau này trao đổi cũng gặp trở ngại.
Chỉ là từ trước tới nay vẫn không có cơ hội gặp mặt, thế nên giờ có vẻ thiếu tự nhiên.
Mở cửa ra, thấy được Nữ hoàng trong đó.
Dù cậu cũng có chút mong mọi chuyện sẽ diễn ra như vậy, nhưng nó lại không phát triển theo chiều hướng thú vị vậy được.
Bên trong căn phòng VIP lúc này là người đứng đầu phòng nghiên cứu thứ ba--- hay vẫn thường gọi là trường khu nghiên cứu thứ ba, Carla Grimnir, và một người nữa tự xưng là anh của cô.
“…A, cậu là Saigou Homura đúng chứ.”
Một người đàn ông ngồi bắt chéo chân trên ghế salon, bộ dạng kiêu ngạo cũng đang chờ Homura.
Trưởng khu Carla một bên mới nói trong nụ cười đùa giỡn.
“Ồ ồ, tắm nắng thành ra đen quá nhỉ. Được đi chơi cùng với hội trưởng hội học sinh và tiểu thư thấy thế nào, hai tay hai người nha! Là người quản lí cậu, chị tò mò chuyện mấy ngay của cậu lắm nhé!”
“Mấy chuyện chị nghĩ không có chuyện nào xảy ra hết… Xin hỏi, ông là người của bộ phận khai thác đúng chứ?”
“Ừm. Đây là anh của chị, Edward Grimnir. Tình tình có hơi khác thường nhưng mong cậu có thể thông cảm.”
Homura nhìn về phía trưởng bộ phận khai thác, Edward.
Đó là một người đàn ông tóc nâu đeo kính--- dường như là trưởng bộ phận khai thác Edward Grimnir.
Ngươi phụ nữ tóc vàng xoăn đứng bên cạnh là khu trưởng Carla, nhưng hai người họ không có chút gì giống anh em với nhau. Có lẽ không có quan hệ huyết thống gì. Bề ngoài Carla là 100% người Đức thuần chủng, dáng người đầy đặn xinh đẹp, lại còn thân thiện gần gũi, là một mĩ nhân hoàn hảo.
Ngược lại, bộ dạng người đàn ông này tuy cũng không tồi--- Nhưng có cảm giác đây không phải bộ mặt thật của người này.
(…Đang nghĩ lung tung cái gì thế chứ.)
Mới đi tới thế giới khác không lâu đã bi tác động thế rồi.
Homura cười gượng mà lắc đầu, sau đó tự giới thiệu.
“Rất vui được gặp anh, Edward. Tôi là Saigou Homura, thuộc khu nghiên cứu thứ ba của Đại học Houei.”
“Ừm. Lễ phép lắm. Chào hỏi rất có phép tắc. Chỉ là chào hỏi thế này thì lại có hơi thiếu thú vị.”
Ngay cả một lời tự giới thiệu cũng không, Edward bắt chéo hai chân, sử dụng ánh mắt chán chường đánh giá Homura. Mặc dù ánh mắt này rất không thoải mái nhưng cậu đã quen rồi.
---Nhưng với người đàn ông này thì có khác biệt.
Không phải ghen tức, mà ánh mắt người này chính là chán chường, người này không thích thú gì cầm lá thư bên cạnh lên quăng tới mặt bàn.
“Không cần phải nịnh bợ gì nhau cả. Chúng ta ngang hàng nhau trong cuộc thương lượng này.”
“…Tôi không nghĩ đây là thái độ ngang hàng đâu, nhưng không sao. Vậy, chuyện này là?”
“Cấp trên bảo tôi tới giải thích cho cậu kết quả của sự kiện lần này. [Thiên ngưu]--- Hay cơn bão số 24 như mọi người nói đã phát tán virus ra toàn thế giới, mức độ nghiêm trọng một cách không ngờ. Để giải quyết tình hình nên thể hạt của công ty chúng ta đã được quyết định sẽ trình lên. Chuyện này cậu không có câu hỏi gì chứ?”
Homura cau mày.
Miệng thì nói [tới giải thích] nhưng người đàn ông lại hỏi [có câu hỏi nào hay không].
Tuy nhìn qua thì giống nhau, nhưng bản chất lại trái ngược hoàn toàm. Đây là xem Homura có ý nghĩ cá nhân nào không, cũng là xem cậu để ý tới chuyện gì.
Cũng tức, thực chất người đàn ông này tới để kiểm tra.
Kiểm tra người nghiên cứu thể hạt ngôi sao, kiểm tra thiếu niên tên Saigou Homura.
(Cứ giả vờ cũng không sao… Nhưng, mình cảm thấy có vấn đề.)
Người đàn ông này tới làm gì. Tại sao lại muốn kiểm tra Saigou Homura như vậy. Để kiểm chứng ý định thật trong đó, có lẽ câu nên giả vờ cắn câu.
Homura ban đầu không nói gì , ngồi xuống ghế salon rồi mới lên tiếng.
“Câu hỏi sao… Ừm, vậy thì tôi xin hỏi đây.”
“Mời cậu.”
“Thực sự mà nói--- Sự kiện lần này, có thể nào là do [Everything Company] tự biên tự diễn?”
Ư oaa. Carla thét lên kinh hãi. Cho dù là một người phóng khoáng nhưng cô cũng biết chuyện này không nên nói tới. Còn trưởng bộ phận khai thác Edward thì mở to hai mắt.
“Hừm. Lý do cậu nghĩ vậy.”
“Ể? Anh không phủ nhận đây là sự kiện do con người sao.”
“Không cần phải giải thích từ chỗ đó. Tôi đã nói rồi, chúng ta ngang hàng. Cậu sẽ phải sử dụng chứng cứ tra vấn tôi những chỗ cậu nghi ngờ, chẳng phải sao? Thế nên trước tiên cậu hãy giải thích đi.”
Phải vậy chứ. Edward nhún vai nói.
“Chưa cần chứng cứ gì.--- Ừm, trong sự kiện lần này người được lợi nhất chính là [Everything Company], chỉ riêng điểm này đã rất đáng ngờ… Tiếp theo nghĩ tới mục đích của sự kiện này, chẳng phải dễ nhận ra nhất đó chính là hai điều, [đề cao danh tiếng cyar thể hạt ngôi sao] và [có được vị thế trên toàn quốc] sao?”
“Hừm. Tiếp đi.”
“Cơn bão cố tình đi qua đường xích đạo là để tuyên bố đây là sự kiện do con người làm ra, một hành động ra oai thể hiện nghiên cứu này đã đạt tới độ nguy hiểm ra sao, cũng là vì mục đích sau cùng, quảng bá. Trong lúc thảo luận nên lựa chọn nơi nào xây dựng đê đập ngăn ngừa loại sự kiện thời tiết như vậy xảy ra, đề nghị đơn giản nhất, tất nhiên là tại trên đường xích đạo vốn khí hậu suốt cả năm không có thay đổi gì nhiều… Nghĩ tới đây tôi chợt nhớ tới. Một chuyện cha của Ayato đã từng nói trước đây khá lâu.”
“Kế hoạch [tháp điều khiển môi trường], đúng chứ.”
“Đúng vậy. Xây dựng trên khắp thế giới những tòa tháp khổng lồ để phân bổ thể hạt ngôi sao, cải thiện lại môi trường hành tinh đang bị sa mạc hóa, nóng lên toàn cầu và cả ô nhiễm không khí, đồng thời cũng kiểm soát các loại thiên tai hạn hát lũ lụt, bão tố động đất. Nếu chuyện này có thể tiến hành thật, loài người chính thức đã khống chế toàn bộ hành tinh này.”
Đúng là một chuyện hoang đường, thế nên cậu không để ý gì tới. Saigou Homura tận đến lúc chuyện lần này diễn ra vẫn cứ nghĩ [tháp điều khiển môi trường] là chuyện không thể thực hiện được.
Nhưng có [thiên ngưu] xuất hiện, thế nên mọi chuyện thay đổi rất nhiều.
“Nói như vậy, nhưng tôi không cảm thấy [Everything Company] có liên quan tới sự kiện này. [Thiên ngưu] đã đi trước nghiên cứu của tôi ba giai đoạn rồi. Phải có sự can thiệp từ bên ngoài vào. Không biết đó là tiết lộ thông tin, hay là có loại luận văn nào tôi không biết… Hoặc cũng có thể, tồn tại một tổ chức nào đó không liên quan mấy người. Chuyện này thì tôi không biết.”
Thế nên Homura mới hỏi thẳng. Nữ hoàng và người của cô vẫn chưa biết có thể tin hay không. Người duy nhất có thể tin tưởng lúc này chỉ có Suzuka. Ayato, cả Izayoi và Tokuteru.
Người đàn ông này là bạn hay địch. Cậu muốn làm cho rõ được chuyện này.
Edward nguyên bản tới kiểm tra, không ngờ lại bị tra hỏi, thế nên khẽ cười một tiếng.
Như thể đã thích thú rồi, ông hỏi với giọng hứng thú.
“Nếu như [Everything Company] là thủ phạm thì sao?”
“Tôi sẽ chiến đấu đến cùng, cũng sẽ tiếp tục nghiên cứu thể hạt ngôi sao. Nghiên cứu này tôi sẽ không để cho bất cứ ai dùng vào mục đích xấu.”
“Cậu sẽ ngăn cản hả.--- Được rồi. Thế nếu thủ phạm là kẻ khác, còn là một kẻ địch vượt quá sức tưởng tượng của cậu thì sao? Thậm chí là hành động phạm pháp dính dáng tới cả một quốc gia?”
Edward vươn người dậy, hỏi trong lúc phát ra cảm giác áp bức mạnh mẽ.
Bộ dạng lười biến khi nãy đã biến mất hoàn toàn, mắt ông hiện ra vẻ nghiêm túc.
Homura không sợ hãi, ưỡn ngực ngẩng đầu trả lời.
“Cho dù có như vậy--- vẫn chiến đấu đến cùng.”
“Ngu ngốc vậy sao. Lí do của cậu là gì? Là khí phách của nhà nghiên cứu?”
“Không. Là khí phách của con người.”
Phụt. Người đàn ông bật cười.
Ông ôm bụng cười lớn, cười vì ý chí của cậu thể hiện trước mặt ông.
Dù có bất lịch sự ra sao cũng nên có chừng mực, nhưng bộ dạng nghiêm túc của Homura không hề thay đổi.
Chỉ riêng lần này, số người thương vong ước tính đã đạt tới vài triệu người, thậm chí vượt qua con số 10 triệu. Có kẻ nào đó đã tạo ra thương tổn cho họ, phá hủy cuộc đời họ.
---Đúng thế. Có kẻ địch tồn tại.
Vẫn còn chưa rõ kẻ đó ra sao, bộ mặt vẫn còn đang trong bóng tối. Ngay cả chút ít manh mối cũng không có.
Nhưng dù là vậy, chắc chắn có kẻ địch không đội trời chung muốn tạo thành sự tàn phá trên quy mô lớn như vậy. Đã thế thì, cho dù tuổi của cậu còn nhỏ, đó cũng không phải là lí do để trốn tránh chiến đấu.
Người đàn ông hẳn cũng nhận ra mình bất lịch sự. Ánh mắt nhìn càng thích thú hơn nữa, Edward Grimnir nói.
“Ha… Một đứa nhóc chưa đủ lông đủ cánh--- thế mà lại lấy [khí phách con người] ra làm lí do chiến đấu! Được, kinh trọng, đúng là khiến người ta phải kính trọng! Cậu nói được lắm! Đây là một cậu bé thú vị như vậy sao không gọi ta tới sớm hơn chứ, Carla!”
“Hả---? Lúc trước còn cáu kỉnh có nói ra sao cũng không chịu đi mà.”
“Đành chịu thôi. Người ta kính yêu vừa qua đời kia mà, có bực bội cũng thông cảm chứ.”
Hai người vui vẻ cười nói.
Homura bất chợt nhận ra--- Trưởng khu nghiên cứu thứ ba mà lại nở một nụ cười tà ác như vậy sao, cho dù có hơi nghi hoặc, nhưng cậu cũng bỏ qua nghĩ tới chuyện khác.
“Anh Edward, trưởng khu Carla. Tôi đã mở lòng nói ra như vậy, mong rằng hai người cũng có thể trả lời câu hỏi của tôi. Hai người… là kẻ địch của tôi?”
“Làm sao có thể đây. Cậu cứ yên tâm, Homura. [Everything Company] trong sạch. Bọn tôi xin đứng ra đảm bảo chuyện này. Tất nhiên, cậu phải tin tưởng bọn tôi đã.”
Edward cầm lên lá thư khi nãy quăng tới, lấy ra tờ giấy bên trong.
“Lúc nãy thật bất lịch sự. Chỉ là tôi cũng khó đoán được cậu là bạn hay là địch. Nhưng qua cuộc hỏi đáp vừa rồi, tôi đã rõ được. Bọn tôi sẽ trở thành đồng đội của cậu.”
“…? Trở thành đồng đội, là?”
“Không có gì đâu, rồi cậu sẽ biết thôi. Gặp phải chuyện gì khó khăn thì cứ nói nhé, bọn tôi sẽ giúp. Cũng may kẻ địch của cậu và kẻ địch của tôi là một. Nhưng thôi, chuyện này để sau hãy nói. Trước tiên nói về phần thưởng tuyệt hảo của cậu.”
“…Ha, ha a…”
Thái độ của người đàn ông thay đổi vô cùng nhiều, câu hỏi của Homura cũng không có được câu trả lời thuyết phục. Có vẻ như người này đang vui thật sự, nhưng vẫn không thể sơ sót chủ quan.
Nhưng Edward không để ý tới nỗi lo của Homura, lấy ra một lá thư từ phong bì thư.
“Vậy thì chúng tôi cũng sẽ mở lòng nói thẳng. Kế hoạch [Tháp điều khiển môi trường] đã được âm thầm chuẩn bị từ rất lâu trước kia rồi. Nhưng sau sự kiện này chắc chắn sẽ bị kiềm chế. Tôi hiểu được lí do cậu nghi ngờ [Everything Company]. Ngay cả công ty cũng đang ráo riết tìm kiếm nội gián.”
“Còn nữa, Homura lúc mất tích còn nổi tiếng là đứng đầu trong danh sách những người phản bội đấy!”
Nụ cười của Carla khiến Homura túa ra mồ hôi lạnh. Cậu là người mang [Origin] đi kia mà, bị nghi ngờ là tất nhiên.
“Nhưng tiểu thư Ayato đã nói giúp cho cậu, vậy nên sự nghi ngờ với cậu đã mất đi 90%. Phần còn lại sẽ do bọn tôi tới đánh giá. Nếu đánh giá cậu đáng tin, sẽ giao văn kiện này--- văn kiện về lợi ích của thể hạt cho cậu.”
“…Lợi ích?”
“Chính là lợi ích kinh tế! Nói đơn giản thì là tiền! Homura, từ nay cậu sẽ được 0,75% lợi nhuận kiếm được từ thể hạt ngôi sao!”
Carla vui vẻ nói, giờ thì đến Homura cũng trợn tròn mắt.
“0,75% lợi nhuận!!? Thật, thật sao? Số tiền này rất lớn đó nhé!!?”
“Đúng thế. Đây cũng là để duy trì mối quan hệ với cậu… Dù sao cậu cũng rất được chủ tịch và phu nhân quý. Sau khi cân nhắc đã quyết định sẽ dùng cái này làm tiền công.”
Edward nói trong nụ cười khiến người khác khó chịu. Nhưng người trong cuộc lại hoàn toàn không nghe được. Homura hiện đang tính nhẩm lợi ích kinh tế mỗi năm thu được, suýt nữa thì ngất lịm.
Cho dù mới chỉ trong giai đoạn dùng cho y tế, nhưng lợi nhuận một năm đã có thể đạt tới vài trăm triệu hoặc vài tỉ. Nghiên cứu thể hạt ngôi mà hoàn thành, con số này sẽ còn tăng thêm vài lần.
Mỗi năm có được một khoản tiền công như vậy thì tình hình tài chính của trại trẻ đã ổn định rồi. Không chỉ có vậy, trang thiết bị cũng có thể tùy ý thay đổi hoặc tăng thêm. Mấy thứ như TV cỡ lớn không còn là chuyện khó khăn nữa.
Hai người vui vẻ nhìn tới một Homura suýt ngất vì số tiền khổng lồ này. Đưa tới văn kiện cũng nói những dự tính trong tương lai.
“Phán đoán của cậu đối với kế hoạch [tháp điều khiển môi trường] cũng khá đúng. Vẫn là một chuyện còn lâu nữa, nhưng hiện đã quyết định sẽ xây dựng trên đường xích đạo.”
“Giai đoạn hiện tại có hai mươi tư địa điểm dự kiến. Cậu xem thử đi.”
Ngay lập tức, Homura chợt tỉnh lại.
“---Bên trên đường xích đạo, hai mươi tư địa điểm?”
“Đúng vậy, có chuyện gì sao?”
“Không, không có gì.”
Homura lắc đầu nói dối.
Nhưng cậu không thể không nhớ lại chuyện xảy ra tại thế giới Khu vườn nhỏ.
(…Game tranh cướp hai mươi tư chủ quyền mặt trời. Chẳng lẽ… tiền công là…)
Homura nhìn lại về phía văn kiện lợi ích kinh tế, nuốt nước bọt. Nếu như suy đoán của Homura là đúng, chiến tranh chủ quyền và thứ lợi ích kinh tế này có lẽ có mối liên quan chặt chẽ nào đó.
Cậu nắm chặt tờ văn kiện, thở dài một tiếng.
Đúng là phần thưởng tốt thật, nhưng không ngờ nó lại là thứ lớn đến thế---
(Cố… cố gắng lên…!!!)
Homura nắm chặt tay lại, hai mắt ánh lên như thể một đứa trẻ.
Cho dù chỉ là mong ước ngây thơ, nhưng cậu vẫn được quyền mong ước.
Về sau đây sẽ phát triển trở thành trận chiến làm rung chuyển cả thế giới--- Nhưng, đó vẫn là chuyện của tương lai rất xa.