---Cùng lúc đó, tại khu phế tích phía bắc Đại thụ.
Chân tay con quái vật bò run rẩy, người nó nghiêng về phía trước.
Cơn đau khắp toàn thân ngay cả với với thân thể của một con quái vật bò cũng khó mà chịu được, nhưng nó phải gánh chịu nãy giờ. Một cơn đau như cắt xé tâm thần, nện thẳng lên linh hồn nó. Nó khi trước ở thành phố Đại thụ đã bị hàng loạt mũi tên như mưa trút xuống từ loại nỏ cỡ lớn bắn ra. Loại nỏ cỡ lớn này đáng nhẽ ra phải giết chết con quái vật bò toàn thân bị bắn thủng rồi. Nhưng nó cuối cùng vẫn không chết, dù phải chịu đau đớn như vậy.
Nó lăn lộn trên mặt đất, ý thức như thể bong bóng bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất, nhưng dáng vẻ nó vẫn không có một chút nào là sẽ chết.
Không chỉ như vậy, thân thể nó còn trở nên hoạt động hơn.
Từng sợi máu thịt trong cơ thể nó không ngừng phình ra rút lại, thay đổi, dồn ép, khiến cho con quái vât bò biến thành những sinh vật khác. Con quái vật bò đã bắt đầu sợ hãi sự biến đổi bí ẩn xảy ra trên người nó.
Nhưng nó chỉ có thể bò dưới đất rên lên, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Tiếng rống của con quái vật bò vang vọng khắp khu phế tích nó lén lút trốn vào ẩn nấp. Nơi đây cách rát xa với thành phố, cũng là một khu vực hoang dã không người. Không thể có bất kì sự hiện diện của ai ở đây được.
“Hô… Hự, cứ…!!!”
Trong tiếng rên rỉ có cả một ít ngôn ngữ loài người. Mặc dù miệng nó sủi ra vô số bọt khiến cho nó nói không ra lời, nhưng quả thực tiếng rên rỉ có bao gồm cả ngôn ngữ loài người. Nhưng cho dù âm thanh kia có thật là tiếng rên rỉ hay là tiếng kêu cứu đi nữa, cũng sẽ không có ai nghe thấy nó, cuối cùng chỉ có thể biến mất trong hư không.
Bởi vì nó của lúc này là quái vật bò mê cung [Minotaur]--- Con quái vật mê cung được ghi lại trong nhóm thần Hi Lạp. Thứ quái vật bị ăn tươi nuốt sống toàn bộ những thiếu niên thiếu nữ bị ngốt lại trong mê cung không lối thoát.
Cũng tức nó là loài ăn thịt người. Loài ăn thịt người ở đây đúng theo nghĩa đen, là tên gọi chung cho những chủng loài chỉ có thể thỏa mãn cơn đói bằng cách ăn thịt loài người, con người.
Tại [Thế giới Khu vườn nhỏ] tồn tại rất nhiều loài linh thú và ma quỷ này, giống loài ăn thịt người có thể nói là một trong những chủng loài khó có thể hợp tác cùng sinh tồn nhất. Cũng có không ít những chủng loài tấn công loài người giống vậy. Như loài linh thú Peryton di cư từ đại lục Atlantis tới chẳng hạn, là một chủng loài sát hại loài người bắt nguồn từ bản năng của mình--- được biết tới là Loài sát nhân. Những loài tấn công những sinh vật có trí tuệ như chúng bên trong Khu vườn nhỏ cũng không có khả năng cùng hợp tác cộng sinh với các giống loài khác được. Hơn nữa những người muốn cứu vớt giống loài ăn thịt người ngay cả bên trong Khu vườn nhỏ của các vị Thần cũng rất hiếm. Không ai lại muốn đi cứu những thứ sẽ ăn mình. Như nếu có người thấy được bóng dáng con quái vật bò này hẳn cũng đều run rẩy sợ hãi, ngay lập tức rời đi mà thôi.
Thế nên sẽ không có ai cứu [Minotaur].
Nhưng ngược lại, cơn đau ăn mòn nó lại khiến cho cơ thể nó không ngừng thay đổi. Trí tuệ đáng ra bị suy thoái lại được kích thích, khiến nó cố thốt lên được ngôn ngữ loài người.
---Cứu, cứu tôi.
Nhưng tiếng rên rỉ nó liều mạng thốt ra lại không truyền tới được tai bất kì ai, tan biến giữa bầu trời đêm của khu phế tích. Có lẽ nếu nơi đây không phải phế tích mà là thành thị loài người thì mọi chuyện cũng vẫn vậy mà thôi. Thậm chí nếu như có thợ săn cho rằng đây là cơ hội tốt mà nhắm vào nó thì coi như xong.
Những con người nhìn thấy Loài ăn thịt người mà không chạy trốn… Nếu như không phải là Loài ăn thịt người giống vậy.
Thì cũng là những nhà mạo hiểm lão luyện đã vượt qua được mê cung ma quái bên trên.
“…Trời ạ, ai mà ngờ được chứ. Truyền thuyết của Minotaur vậy mà lại ẩn giấu sự thật này sao.”
“!!?”
Tiếng bước chân của loài người vang lên. Con quái vật bò theo phản xạ ngẩng đầu dậy,
Theo giọng nói thì có thể đoán được đây là một cậu bé. Một cậu bé mặc chiếc áo trùm nhỏ rất không hợp với cơ thể nhỏ nhắn của mình--- tuổi tác hẳn là tầm mười bốn tuổi. Chiều cao so với độ tuổi vừa dự đoán kia thì cao hơn, chỉ có khuôn mặt non nớt là hợp với tuổi của mình.
Giọng nói của cậu bé đột ngột vang lên kia mang theo vẻ thân thiết, cũng có hàm chứa một chút ẩn ý.
Cậu bé xuất hiện giữa khu phế tích không sợ hãi chút nào đi tới trước mặt con quái vật bò, đứng lại đó như thể đang say mê nhìn ngắm con quái vật.
Con quái vât bò tuy rằng đang phải chịu đựng cơn đau đớn nhưng vẫn ngẩng đầu lên nhìn cậu bé.
Cậu bé đi tới gần con quái vật đang nằm trên đất, đưa tai phải tới chạm lên tóc nó, sau đó nói với một cô bé nhỏ tuổi đang đứng đằng sau mình đợi lệnh--- một cô bé mặc quần áo lấm tấm chấm đen.
“Pest. Có thể giúp cậu ta tạm thời không đau đớn nữa không?”
“…Được. Nhưng như vậy có ổn không Jin?”
“Cứ tiếp tục thế này thì không lâu nữa cậu ta sẽ lên cơn điên vì đau đớn mất. Khi đó thì phiền phức rồi. Cậu ta phải thực hiện phương thức chính xác để hoàn thành điều kiện của Game mới được.”
Cậu bé được gọi Jin nhìn về phía cô bé mặc quần áo lấm tấm chấm đen--- cô bé Cái chết đen.
Pest dường như không hiểu được ý của cậu, nghiêng đầu mà hỏi.
“…Coi bộ nó đang khổ sở lắm. Cho nó chết đi không phải tốt hơn sao?”
“Thế mới nói, như thế thì tôi gặp phiền phức rồi đấy. Minotaur này… Không, nó hiện tại phải gọi là Asterios mới đúng. Coi bộ cậu ta đã vô thức sử dụng một cách thức không đầy đủ để hoàn thành điều kiện chiến thắng của Game. Tôi nghĩ, có lẽ chính cậu ta cũng không biết trên người mình đang xảy ra chuyện gì đâu.”
Nói rồi, Jin Russel nhấc tay ra khỏi người con quái vật bò--- Không, phải là nhấc tay ra khỏi người cậu ta.
Con quái vật không hiểu ý của Jin, nó chỉ sử dụng ánh mắt kinh ngạc mà nhìn cậu. Nhưng rồi nó chợt chú ý tới cái tên trong lời cậu nói.
“As… terios…?”
“Đúng vậy. Đó chính là tên thật của cậu.”
Phải không? Jin Russel nói với một nụ cười thân thiết.
Con quái vật bò thì vẫn nhìn cậu với ánh mắt ngờ nghệch, nhưng ngay khoảnh khắc Jin nói ra cái tên [Asterios]--- cơ thể con quái vật bò nhanh chóng thu nhỏ, cũng không còn run rẩy.
Đôi sừng khổng lồ biến mất dưới mái tóc trắng, đôi móng guốc mọc ra năm ngón chân. Hai cánh tay tuy vẫn còn chứa đựng sức mạnh cường đại nhưng đã biến thành tay của loài người.
Pest ngạc nhiên nhìn chăm chú vào sự biến hóa chỉ trong tích tắc này.
Jin Russel dường như càng được củng cố niềm tin mà gật đầu.
Rất nhanh--- Con quái vật bò [Minotaur] đã biến thành một cậu bé tóc trắng da nâu.“…!?”
Tuổi vào chừng khoảng mười bốn, mưởi lăm tuổi. Cậu bé tóc trắng da nâu kinh ngạc nhìn lên năm ngón tay vừa mọc ra của mình. Đó không còn là móng guốc của loài móng guốc nữa, đó xác thực là tay của loài người.
“Đây là cơ thể người nguyên gốc của cậu đó sao? Sau nhiều năm như vậy hẳn sẽ khiến cậu cảm thấy hoang mang, nhưng trước tiên tôi vẫn chúc mừng cậu. Cậu đã lấy lại được cơ thể cùng tên của mình rồi.”
Jin Russel nói ra những lời chúc mừng từ tận đáy lòng mình, đưa người vốn là [Minotaur]--- Asterios tới bức tường của khu phế tích. Hẳn đây là cậu lo cho cậu ta tạm thời sẽ không cử động được vì sự biến đổi mãnh liệt như vậy. Jin lấy ra một chiếc lá cây của thủy thụ, đặt vào trong một chiếc cốc gỗ.
Chiếc cốc gỗ bất chợt tràn ra loại nước trong vắt. Asterios không thể kiềm chế nữa mà cầm lấy chiếc cốc như thể ăn cướp, liền một hơi uống hết sạch. Cậu cảm thấy toàn bộ thân thể mình tràn ra sức sống.
Đây hẳn là thay đổi xảy ra trong trạng thái cực giới hạn.
Nếu như chậm một chút, có lẽ con quái vật bò đã sa ngã thành một loại quái vật khác rồi.
“Ừm. Cậu muốn uống bao nhiêu nước cũng được. Đáng ra tôi định đợi cậu uống thỏa mãn rồi mới nói… Nhưng mà, Gift Game cậu đang tham dự đó, cậu còn nhớ gì không?”
Jin chậm rãi hỏi.
Asterios sau khi đã hết cơn khát thì dùng nước dội lên đầu, sau đó quay lại nhìn chằm chằm vào Jin.
“…Gift Game. Là trò chơi của Thần Ma tổ chức bên trong thế giới Khu vườn nhỏ này đó sao. Ừm, không sao. Tuy trí nhớ có hơi loạn một chút nhưng những kiến thức này vẫn còn.”
“Tốt rồi, vậy thì tôi sẽ bỏ qua những chuyện đó. Nhưng cậu trong thần thoại là [Quái vật mê cung] kia mà, hiện tại tham gia Game với tư cách là [Host] của Gift Game. Đúng chứ?”
Jin Russel hỏi với vẻ như đang xác nhận lại. Asterios gật đầu đồng ý.
Nghe được những lời Jin nói, cậu bé [Minotaur] cũng nhớ lại được xuất thân của mình.
---Nơi quái vật mê cung sinh ra là tại Địa Trung Hải của nước cộng hòa Hy Lạp--- Đảo Crete. Quái vật mê cung [Minotaur] trong truyền thuyết, nguyên gốc chính là hoàng tử của hòn đảo này.
Theo như thần thoại, vị vua khi đó của đảo Crete mượn được từ Thần biển một con bò tuyệt đẹp, nhưng vì mê đắm vẻ đẹp con bò biển mà vị vua làm trái với giao ước của mình và Thần biển, không đem con bò biển trả lại, muốn chiếm đoạt nó làm của riêng. Thần biển khi đó tức giận mới nguyền rủa hoàng hậu của đảo Crete, khiến cho nàng yêu say đắm con bò biển.
Hoàng hậu mới ra lệnh cho thợ điêu khắc số một trong nước tạc cho mình lớp vỏ của một con bò cái sau đó mặc vào người, cùng với con bò biển ăn nằm, sau đó hoàng hậu sinh ra một con quái vật bỏ nửa người nửa bò.
Đứa con hoàng hậu sinh ra từng được trao cho cái tên trứ danh của tổ tiên [Asterios], nhưng sau lại bị đổi tên thành [Minotaur].
Minotaur bị nhốt lại trong mê cung không lối thoát theo mệnh lệnh của vị vua, cứ mỗi chín năm sẽ ăn sống bảy thiếu niên thiếu nữ làm tế phẩm sống. Sau đó Minotaur bị vị anh hùng Theseus lẻn vào trong mê cung tiêu diệt.
Con quái vật đáng thương bị nhốt trong mê cung, bị cha mình ban cho thân phận của súc sinh.
Đó chính là hoàng tử của đảo Crete.
Cậu bé có cùng ý nghĩa với ngôi sao và ánh chớp trong tiếng Hi Lạp--- [Asterios].
Nhưng Asterios liên tục nhớ tới truyền thuyết của mình, trong lòng lại cảm thấy nghi hoặc, có gì đó không đúng.
“Đây là truyền thuyết của tôi… sao.”
“Sao? Tại sao cậu lại nói vậy?”
“Không biết… Tri thức trong đầu tôi thì đúng như vậy. Nhưng tôi lại không có cảm giác điều đó là thật. Không có cách nào nhớ lại được chuyện đó.”
Cậu biết mình là [Hoàng tử đảo Crete].
Nhắm mắt lại, cậu rất nhanh đã nhớ được bầu trời xanh cùng sóng biển Địa Trung Hải. Tòa cung điện đá và mặt trời trên cao như thể thiêu đốt con người đều khắc ở trong linh hồn cậu.
Nhưng trí nhớ quan trọng nhất, quãng thời gian cậu sống tại đảo Crete lại không thể nhớ được.
Tuy rằng truyền thuyết nói từ lúc sinh ra đã là quái vật, nhưng cậu có thể là từ hoàng tử sa ngã xuống thanh quái vật. Và một khi đã khôi phục lại hình dạng loài người này, trí nhớ khi còn còn là người đáng ra cũng không thể thiếu đi được.
“Ra là vậy. Tức là cậu không có kí ức khi còn là người sao?
“…Không biết nữa. Nhưng cho là vậy hẳn cũng không sai. Dù sao thì lúc tôi sa ngã thành quái ngưu cũng đã không còn trí tuệ nữa. Hẳn đây là di chứng của việc đó. Còn sứ mệnh của tôi trong Game lần này, với tư cách là quái vật bò--- chí có một mà thôi.”
“Đó là gì?”
Jin hỏi tới.
Asterios không trả lời ngay mà lại dựa lưng vào tường nhìn lên bầu trời. Cậu hẳn được triệu hồi tới với tư cách một trong các Host của Gift Game, nhưng nội dung của Gift Game lần này có rất nhiều chỗ không rõ.
Cậu nửa tin nửa ngờ nói ra sứ mệnh khắc trong đầu mình.
“…[Muốn được cứu, hãy đi gặp Saigou Homura]. Đây có lẽ là sứ mệnh tôi được giao cho tôi trong Gift Game này.”
Con quái vật bò và Thiên ngưu đeo bám Saigou Homura đến chết như vậy hẳn là vì sứ mệnh này. Hai con bò xuất hiện với tư cách là Thử thách, có sứ mệnh tới gặp Homura.
Nhưng chính mình nói ra như vậy xong thì Asterios lại càng nagcj nhiên hơn nữa. Tuy đây là những lời chính cậu nói ra nhưng cậu cũng biết chuyện này là không thể nào.
Nếu như đây là [Muốn lấy lại trí nhớ] thì còn hiểu được.
Nhưng [Muốn được cứu] là nghĩa ra sao chứ.
Dù sao Gift Game cũng là trò chơi của Thần Ma, những Game có nội dung cưỡng ép cũng không ít. Nhưng cuối cùng vẫn là sẽ chỉ chỉnh sửa ở mức độ nhỏ nhất.
Saigou Homura sống tại thời đại 2000 thì không thể nào có bất kì liên hệ với Minotaur sống trong thần thoại Hi Lạp cỏ đại được.
Nhưng Jin Russel không cho là như aayj. Dường như suy nghĩ chuyện gì đó, cậu dùng tay nhấc cằm lên trong vẻ mặt vi diệu, quay qua hỏi Asterios.
“Saigou Homura… Đó là tên của người tham dự sao?”
“Đứng vậy. Tôi cũng chỉ biết đến thế.”
“Vậy sao… Cảm ơn cậu, thông tin này rất có ích. Vậy tiếp theo cậu định làm gì?”
Đáp lại câu hỏi của Jin, Asterios sử dụng ánh mắt sắc bén trả lời.
“…Chỉ còn cách hoàn thành Game mà thôi. Tôi không biết cái người tên Saigou Homura là ai, nhưng người tham dự trong Game này cũng chỉ có kẻ đó. Đến lúc gặp được hẳn sẽ có manh mối cho ký ức của tôi.”
“Nếu như không có gì xảy ra thì sao?”
“…? Vậy thì giết chết?”
Asterios phát ra luồng sát khí to lớn như thể không phải chuyện gì to tát, cậu đứng dậy. Cho dù có ra sao thì đây cũng không thể là sát khí một thiếu niên mới hơn mười tuổi có thể phát ra.
Một loại sát ý đủ khiến cho chim nhỏ trốn trong khu phế tích bay mất, các loại động vật nhỏ như thỏ cũng chạy mất dạng. Có vẻ như dù cậu ta đã lấy lại được hình dạng loài người nhưng bản chất vẫn còn chưa thay đổi.
Con quái vật bò [Minotaur] vẫn còn ở nguyên đây. Vậy nên khi đối mặt với kẻ địch của mình, hắn cũng chỉ có thể làm ra một loại hành động.
“…Định ăn luôn người đó sao? Saigou Homura ấy?”
“Đúng vậy. Cũng đúng lúc đói bụng. Lần cuối được ăn… là mấy con heo chăn nuôi từ mấy ngày trước rồi. Mùi vị cũng không tồi, tuy nhiên thịt người vẫn là ăn được nhất.”
Ép kiệt lá cây của Thủy thụ, Asterios ném xuống chiếc cốc gỗ.
Jin cười gượng mà đứng dậy.
“…Loài ăn thịt người lại ăn gia súc, ra là vậy sao. Tôi hiểu rồi. Đây chính là nhưng từ mấu chốt cuối cùng.”
“Cái gì?”
“Không có gì. Ừm, coi như chúng ta có duyên đi, lúc cậu quay lại tham gia Game có thể đưa theo một vài người bạn của tôi chú. Tuy bọn họ đều có thói quen xấu nhưng mà có thể giúp cậu giải quyết sự việc.”
Ngay sau khi Jin nói xong, số lượng khí tức xung quanh lập tức tăng lên.
Không, đó là những người từ nãy đến giờ đang ẩn giấu khí tức và giờ thì bộc lộ ra. Asterios ngay lập tức nhận ra mình đã bị bao vây khắp bốn phương tám hướng, cậu ta nắm chặt lấy thanh rìu chiến.
---Số người ẩn núp bên trong phế tích, ước chừng năm người.
Asterios dù gì cũng là quái vật bò trong truyền thuyết. Tuy rằng thân thể đang mệt mỏi, nhưng từ nãy tới giờ vẫn không cảm nhận được chút khí tức nào thì quả thật chỉ có thể thán phục ký xảo của đối phương.
“Hừ… Coi bộ cậu cũng cẩn thận quá đấy. Chẳng lẽ lại sợ ta ăn mất sao?”
“Cậu chẳng lẽ không có ý định ăn tôi?”
“Tất nhiên. Cho dù ta là loài ăn thịt người nhưng cũng chưa đến mức vừa tỉnh dậy đã hóa điên ăn mất ân nhân cứu mạng mình. Phép tắc như vậy ta vẫn có… Nhưng thôi sao cũng được. Tới đây nào [Mô Phỏng Thần Cách. Tinh Ngưu Lôi Đình (Proto Keraunos)].”
Asterios không mấy vui vẻ mà quay lưng lại.
Cậu giơ tay phải lên, thanh rìu chiến liền quay vòng lao tới trên tay cậu. Thanh rìu chiến này so thì vô cùng khổng lồ với một cậu bé mười bốn mười lăm tuổi như cậu, vậy mà nó dần thu nhỏ lại đến kích thước phù hợp cậu.
Nhưng Thần uy cũng không hề yếu đi chút nào. Thậm chí nó còn đang phóng ra ánh chớp như thể chúc mừng chủ nhân đã lấy lại được hình dạng. Cả vật lẫn chủ đều lấy lại được cái tên thật như vậy, sẽ còn phát huy ra sức mạnh vượt qua con quái vật bò nữa.
[Thần tử của ánh chớp và ngôi sao (Asterios)] vác lên vai thanh rìu chiến, trợn trừng mắt nhìn tới Thủy thụ khổng lồ [Underwood] có thể trông thấy từ xa.
Cậu tuy rằng cảm thấy mình hiện cũng không cần ai cứu nữa, nhưng vẫn phải thực hiện nghĩa vụ Host của Thử thách này. Vấn đề trí nhớ có lẽ sẽ được giải quyết sau khi Game tiến hành.
Chỉ cần hoàn thành được chuyện đó, còn đâu thì duyên phận hay sự đúng sai của đối thủ đều không quan trọng.
Cậu bé là vì lấy lại trí nhớ. Con quái ngưu vì giảm đi cơn đói.
Để thỏa mãn cả hai thứ cậu ta đều cần, cậu ta đi về phía thác nước Đại thụ, nhưng đúng lúc đó--- Từ phía Đại thụ phát ra âm thanh mặt đất gầm rú vô cùng to lớn.
“Ư, động đất…?
Asterios không có sức kháng cự lại loại thảm họa như động đất, cậu quỳ xuống quan sát tình thế xung quanh. Nếu nói đây là động đất tự nhiên sinh ra thì thật sự rất lạ.
Các loài động vật nhỏ xung quanh không hề hoang mang hay sợ hãi, điều này khiến cậu khó hiểu.
Asterios thậm chí còn nghi ngờ chuyện này là do thiếu niên được gọi Jin gây ra… Nhưng Jin lúc này lại cũng há miệng nhìn về phía [Underwood] xa xôi.
“…Hả, không thể nào. Kế hoạch Porol nói đó vậy mà lại là nghiêm túc sao…!?”
“Này, tự kỉ nói năng một mình làm gì thế hả! Biết gì thì nói ra xem nào!”
Asterios quỳ xuống trước cả vùng đất đang gầm rú lên. Nhưng Jin cũng không đáp lại, chỉ chỉ tay về phía Đại thụ.
Bất chợt, từ gốc của Đại thụ--- vô số bọt nước khổng lồ khổng lồ bắn lên khiến người khác lầm tưởng thành thác nước. Đứng từ khu phế tích cách xa này vẫn có thể nhìn rõ bọt nước bắn lên được khá cao.
Bọt nước bắn lên tuy khiến người khác lầm tưởng như phá trời, nhưng chuyện thực sự khiến mọi người giật mình không phải như vậy. Một vật cực kì lớn trồi lên từ dưới mặt đất Đại thụ, to đến mức như thể làm con sông tràn lên. Tính toán sơ sơ thì chiều rộng phải đến 30 m.
Khối sắt to lớn đó bắt đầu chạy đi trên con sông.
“Cái đó… là gì vậy chứ!? Tòa thành sắt chạy đi trên mặt nước!? Chẳng lẽ là một tòa thành di động!?”
Asterios không khỏi thốt lớn vì cảnh tượng không thể ngờ tới này. Xét tới thời đại cậu ta sống thì so sánh thứ đó với tòa thành sắt quả thực không sai.
Dù sao thì đó cũng chính là một khối sắt dài tới 200 m. Bất kì ai nhìn tới cũng sẽ nghĩ ngay đây là thứ sử dụng cho quân sự.
Thứ đó tại giữa trung tâm dòng sông lớn vốn là giao của rất nhiều dòng chảy, nhưng cuối cùng lạy chọn đúng phương hướng nhắm về phía khu phế tích này mà chạy. Tòa thành di động đó chạy nhanh tới khiến cho nước sông tràn ra, không ngừng nuốt đi tòa phế tích.
Pest cũng đang kinh ngạc bất chợt hoàn hồn lại mà quay qua nhìn Jin.
“Khoan, khoan đã. Khối sắt kia có phải, đang chạy về phía này không thế?”
“Hình như là vậy.”
“Hình như là vậy cái gì nữa. Không trốn đi là gặp nguy hiểm đấy!”Pest vội vã kéo tay áo của Jin, nhưng vì chênh lệch chiều cao hai người mà cô kéo ra sao cũng không thành công.
Còn Jin lại nâng cằm lên nhìn về phía đoàn tàu ở xa.
“Nhưng mà. Hiếm lắm mới thấy được nó thử vận hành thế này, tôi muốn quan sát gần xem sao… Được chứ?”
“Anh điên rồi sao hả!? Từ bao giờ anh lại thức tỉnh cái máu M đó thế My Master!? Nhanh trốn đi thôi!”
“Không được, không còn kịp nữa rồi!!!”
Asterios hô lớn, sau đó bước lên một bước về phía dòng chảy mãnh liệt do tòa thành di động tạo nên. Cứu tiếp tục như vậy họ sẽ bị bùn đất và bọt nước cuốn tới nuốt trọn.
Asterios cắm chiếc rìu chiến [Mô Phỏng Thần Cách. Tinh Ngưu Lôi Đình (Proto Keraunos)] xuống dưới đất, sử dụng phần lưỡi búa to lớn làm lá chắn, còn cậu ta thì núp vào phía sau. Cậu dự định bảo vệ luôn Jin và Pest nhưng đã có người nhanh hơn cậu một bước.
Một bóng hổ như thể sóng thần ngăn lại bọt nước. Bóng hổ đang núp trong bóng tối lao ra, há miệng ngậm lấy vạt áo của Jin và Pest, sau đó chạy đi giữa không trung.
(A… Không thể nào, không thể xuất hiện từ chỗ đó được!?)
Asterios cố gắng kháng cự lại nước sông tràn tới, con hổ già đột ngột xuất hiện kia khiến cho cậu ta để lộ vẻ kinh ngạc. Bóng hổ này lao ra từ vị trí khác hoàn toàn so với năm khí tức cậu cảm nhận được. Đây cũng rõ ràng là đối thủ bất cứ lúc nào cũng có thể đánh lén Asterios. Chỉ cần để lộ một chút sát ý thôi hẳn đã ngay lập tức bị giết chết rồi.
Nửa người dưới của Jin ướt đẫm, cậu ôm lấy Pest mà cảm ơn con hổ già vừa cứu mình.
“Cảm ơn ông, hổ trán trắng. Không có ông cứu chắc tôi chết rồi.”
『…Đã biết thế thì cũng đừng khiến cho người khác tức giận vậy nữa. Dù gì thì cậu hiện đã là chủ nhân bọn ta rồi. Cũng phải biết quý trọng bản thân mình đi.』
“Không sao đâu mà. Dù sao thì mấy người cũng đang ở đây, tôi chắc kiểu nào cũng có một hai người ra cứu mà.”
Không biết đây là tin cậy hay chỉ là lười biếng nữa.
Đó là một con hổ già trắng thuần, toàn thân mọc ra lớp lông tuyệt đẹp--- hẳn là một con hổ thuộc loài Tiên Hổ, nó bay tới khu vực an toàn sau đó mới góp ý cho chủ nhân mình về tình huống bị động vừa rồi.
Ở một phía khác, Asterios đang kháng cự lại bọt nước lao tới cũng thấy ngạc nhiên với Tiên Hổ đột ngột xuất hiện này. Theo như tên gọi thì đây hẳn là linh cách thuộc phương đông, nhưng lại có thể cảm nhận được một luồng sức mạnh khiến người khác dựng tóc gáy.
(Đây rõ ràng là Thần thú… Không, chẳng lẽ là cấp độ Tinh thú…!?)
Tinh thú, giống loài cấp cao quản lí các khu vực của bầu trời. Được tạo ra từ ba Loài mạnh nhất đứng đầu Khu vườn nhỏ, Tinh Tạo Thủ Hộ Thú. Đó là giống loài vô cùng hiếm thấy, ngay cả ở trong Khu vườn nhỏ của các vị Thần này cũng có khi sống cả đời không được nhìn thấy chúng một lần.
Họ không phải giống loài có thể xuất hiện gần thành thị loài người mà không cần lí do.
Đây là một trong những đồng đội mà người tên Jin Russel đưa tới sa--- Nhưng người này đâu giống một đại nhân vật có thể khiến cho Tinh thú phục từng chứ. Nếu như mối quan hệ này đúng là chủ nhân và thuộc hạ, vậy thì hẳn là do sở hữu một loại Gift có thể thu phục những chủng tộc đặc biệt. Nếu vậy thật thì, Asterios cũng không thể không đề phòng rồi.
Nhưng cả Jin lẫn Tiên Hổ đều không chút nào để ý tới cử động lo lắng của Asterios, tất cả chăm chú nhìn lên cứ điểm di động đang chạy tới trên dòng sông.
『Hừm. [Thiên ngưu] cũng đã bắt đầu di động rồi, Coi bộ người tham dự cũng ở trong tòa thành đó. Chúng ta trước tiên rời khỏi [Underwood] thôi.』
“Tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng mà như vậy không được, cậu ta vẫn còn ở đây…”
Hai người một hổ cùng đánh mắt về Asterios.
Cậu ta giờ cũng nhận ra. Nếu như người tham dự ở bên trong tòa thành di động kia, cậu không thể để mắt dấu ở đây được.
…Được rồi, phải làm sao đây.
Vẻ mặt Asterios hiện tại cũng không khỏi hiện ra sự khổ sở khẩn trương--- Còn Jin và hổ trán trắng đã hạ xuống trước mặt cậu, hỏi.
“Chuyện này. Nếu muốn cậu có thể ngồi lên lưng ông ấy.”
『Miễn là ngươi không phản đối việc đi cùng người lạ gặp trên đường.』
“…Làm phiền mấy người rồi. Nếu không đuổi kịp tòa thành di động này thì muốn làm gì cũng không được.”
Nhờ cậy một người có khả năng sở hữu Gift thu phục là một chuyện vô cùng nguy hiểm, nhưng hiện tại không phải lúc nói chuyện đó. Quan trọng nhất trước tiên là phải nhanh chóng đuổi theo.
Jin cùng Pest, sau đó là Asterios ngồi lên lưng hổ trán trắng.
“Phải rồi, đây không phải tòa thành gì đâu. Cũng không phải một loại trang bị quân sự gì. Vũ khí thiết lập trên đó cũng chỉ có loại nỏ pháo mà thôi.”
“…Cái gì? Vậy thứ đó rốt cuộc là gì chứ?”
Asterios kinh ngạc hỏi.
Một thứ được chế tạo kiên cố như vậy, nếu không phải sử dụng cho việc chiến đấu thì thật không đúng. Tòa thành này thậm chí có thể dùng để tấn công kẻ địch tàn ác nhất trong Khu vườn nhỏ--- những loại thảm họa tự nhiên đó không chừng.
Nhưng Jin lại chắc chắn phủ định ý kiến của cậu. Thứ này tuyệt đối không phải một thứ chế tạo vì mục đích chiến tranh. Cậu hiểu rõ chuyện này.
Nở một nụ cười khổ, Jin nói ra bộ mặt thật của tòa thành di động như khối sắt kia.
“Đó là Tàu hỏa tinh linh khổng lồ [Sun Thousand]. Được dự tính là nơi trung chuyển và vận tải trong Chiến tranh chủ quyền mặt trời lần này… Cũng là kiệt tác tối cao của người tôi tự nhận là bạn mình.”
*
---Tàu hỏa tinh linh khổng lồ [Sun Thousand]. Toa tàu số một.
Việc thử vận hành sớm khiến cho trong toa tàu lẫn lớp vỏ hào hoa bên ngoài đều phải chịu sự trùng kích tương ứng.
Như bọt nước khổng lồ bắn lên lúc xuất phát đó, có thể nuốt trọn toàn bộ nhà cửa. Các nhân viên người thú trong tàu vội vã qua lại tấp nập khắc phục tổn thất và các vấn đề phía sau.
Trong đó người bận rộn nhất là một chú mèo tam thể đi hia.
Tuy rằng coi bộ cũng là một trong những nhân viên của đoàn tàu--- nhưng đây chắc là một con quái miêu.
Chiếc đuôi ngắn nhưng lại tách ra làm hai ở phần chót, đi đứng trên hai chân.
Nhân viên tàu mèo tam thể vừa nhảy nhảy hai chân cừa sử dụng chất giọng kansai ra lệnh cho nhóm tinh linh tí hon xinh xắn ở bên trong lò đốt vận hành động cơ.
“Không được không được, tốc độ quá nhanh rồi mấy chibi kia! Tốc độ này thì không thể đi vào Linh mạch được đâu! Hạ, hạ tốc độ ngay!”
“Không hạ~!”
“Không thể hạ~!”
“Sẽ bị bắt đi mất~!!!”
Ư kya~♪ Một nhóm tinh linh lửa thò đầu ra từ trong chiếc lò đốt lửa cháy rừng rực. Tuy rằng trông bọn họ có vẻ coi thường tình huống, nhưng tính cách bọn họ vốn là ham vui như vậy sẵn rồi. Cùng đó là một tinh linh đất đội chiếc mũ có hai mũi nhọn chui ra từ núi than đá, chỉ tới cửa sổ hô lớn.
“Bò kìa! Trên trời có con bò lao tới! Melulu bọn tôi phải chạy trốn thôi! Không thể hạ tốc độ xuống được!”
“Ừm, không cần nói tôi cũng biết rồi! Thôi thì vẫn cảm ơn số 2!”
Nhân viên tàu mèo tam thể giương móng vuốt lên.
Tình huống rõ ràng là như vậy nhưng lại không có cách giải quyết nào.
“Kệ đi, đau đầu quá. Tốc độ thế này không thể gia tốc siêu cấp bằng Linh mạch được rồi. Chi bằng chạy về phía dòng sông không hồi kết gần mặt đất còn hơn…”
“Không sao, cứ thế này đực rồi! Cứ đi thẳng về phía trước đi mèo tam thể!”
Bên trong khoang động cơ đang vô cùng bận rộn vang lên giọng nói của Porol. Nơi đây cũng là khoang tàu cất chứa nhiều than đá nhất, một thủ lĩnh như cậu mà đi tới đây đúng thật là hiếm thấy.
Mèo tam thể vội vã cúi chào.
“Thủ lĩnh đời hai! Nhưng nếu cứ thế này sẽ bị con bò kia tấn công đó! Cậu định hi sinh [Sun Thousand] sao!?”
Nhân viên tàu mèo tam thể lo lắng mà nói tới tình huống xấu nhất.
Saigou Homura đi cùng thì đang cố áp xuống sự thôi thúc phải quan sát cho thật kĩ lò đốt của đoàn tàu và mèo tam thể đi hia đi đứng bằng hai chân kia, quay qua hỏi Porol.
“Porol. Tôi cùng người này… À nhầm, vị mèo này có cùng ý kiến. Tuy rằng thuận lợi kéo được [Thiên ngưu] rời khỏi [Underwood] như vậy là tốt rồi, nhưng cứ thế này cũng không ổn đâu.”
“Ha ha, cậu mà xem đoàn tàu như những đoàn tàu khác thì xem thường tôi quá! Vỏ tàu của Tàu hỏa tinh linh này được đặc chế ra với 40% là [Kim cương thiết (Adamantium)] đấy! Những đòn tấn công kém cỏi không thể làm gì nó được! Cứ tăng tốc tiếp đi!”
“Đã rõ thưa thủ lĩnh đời hai!”
Vẻ mặt Porol tràn đầy sự phấn khích mà ra lệnh, nhân viên tàu mèo tam thể vội vã xúc thêm than đá vào.
Các tinh linh trong lò đốt bắt đầu cắn nuốt những than đá xúc vào, sau đó thì bốc cháy hừng hực.
Homura cảm thấy hứng thú vô cùng mà quan sát, không nhịn được hỏi.
“Parol, tuy tôi cũng thấy chuyện này là không thể nào, nhưng chẳng lẽ đoàn tàu khổng lồ này chỉ chạy bằng động cơ hơi nước?”
“Sao có thể chứ. Hiệu suất của thứ đó kém lắm. Mội phần của động cơ thứ này đều được chế tạo làm nơi ở cho các nhóm tinh linh, mang theo công dụng khác nhau, sau đó thông qua sự trao đổi lẫn nhau để chuyển đổi thành động lượng.”
“…Hả? Như vậy là sao chứ? Nhiệt lượng có thể trao đổi giữa các tinh linh sao? Vậy thì hiểu suất chuyển đổi nhiệt lượng chẳng lẽ là 100%?”
“Chắc hẳn không phải vậy đâu? Chuyện cụ thể tôi cũng không biết rõ nữa… Cậu tự mình hỏi đi vậy. Sao hả mấy chibi.”
“Không phải là chibi~!”
“Cũng không phải 100%~!”
“Nhưng là gần như vậy~!”
---Thật sao chứ. Homura không khỏi thầm thốt lên trong lòng. Khu vườn nhỏ của các vị Thần này đúng thật không phải chỉ có cho vui. Cậu lại một lần nữa nhận ra thế giới này có lẽ là một núi kho báu thật rồi.
Nói như vậy nhưng Homura còn chưa nhẫn tâm đến mức có thể giải phẫu những tinh linh đáng yêu này. Vấn đề đạo đức và đúng sai là chuyện rất quan trọng… Nhưng nếu có cơ hội thì cậu cũng muốn lấy một ít da hay lông của họ.
“Dù còn nhiều chuyện muốn chất vấn nhưng thoi cũng coi như là tôi hiểu rồi. Quay lại vấn đề chính. Trước tiên chúng ta chạy tới khu vực an toàn rồi, tiếp theo thì làm gì đây?”
“Chỉ cần rời xa khỏi [Underwood] là chúng ta có thể giảm tốc độ, sau đó tiến hành gia tốc siêu cấp dựa theo Linh mạch. Còn kế hoạch thì tranh thủ thời gian sau này chậm rãi suy nghĩ cũng được.”
Nghe được kiến nghị của Porol, Homura nhăn mặt lại. Thời gian cậu nói tới là về thời hạn của game. Nhưng thời hạn này lại khác với thời hạn của ba người Homura. Bọn họ có lí do phải trở về.
Thực ra thì trọng yếu nhất vẫn là Ayato. Homura và Suzuka còn có Izayoi che giấu hộ, còn tình huống của cô ấy thì rất khẩn cấp. Cô ấy dẫu sao vẫn là đại tiểu thư của [Everything Company]. Hẳn lúc này đã tạo thành chuyện lớn rồi.
Homura lấy điện thoại ra, nhìn về phía màn hình với vẻ hối hận.
“Đáng ra không nên cúp điện thoại như vậy. Ít nhất cũng phải gọi cho Prithvi nữa. Tôi muốn liên lạc với anh Iza… Porol, cậu có cách nào không?”
“Chỉ có thể nhờ Nữ hoàng thôi.”
“Nữ hoàng? Đó đúng là cách thức tốt nhất thật… Nhưng phải làm sao đây?”
“Trong Tàu hỏa tinh linh này có xây dựng một phòng khách quý có công dụng dùng cho việc yết kiến. Đi vào trong đó là được.”
Homura lại một lần nữa cảm thấy kinh ngạc. Không ngờ trong đoàn tàu khổng lồ này còn có một nơi chuyên dùng cho việc yết kiến Nữ hoàng.
“Người chế tạo chiếc [Sun Thousand] này đúng thật à Community [Lục thương] chúng tôi, nhưng quyền sở hữu lại thuộc về Nữ hoàng. Nếu như đây là dự tuyển thì được gặp lại Nữ hoàng một lần vẫn là tốt hơn cho dù có sao đi nữa. Gift game lần này so với khi trước thì quy tắc có chút khác biệt.”
“…Là thế này sao?”
“Đúng vậy. Lần này ngoại trừ [Host] và [Người tham dự] thì còn tăng thêm cả yếu tố bên ngoài---“
“Tấn, tấn công! Tấn công!”
“Kẻ địch tấn công!”
“Cẩn thận sét đánh! Mọi người bám vững!”
Trong lúc hai người họ nói chuyện, hai giọng nói ngây thơ cùng sắc bén vang lên trong đoàn tàu.
Sau đó tiếng sấm rền vang. Ánh chớp lập lòe. Tia sét giáng xuống từ trên trời đúng thật đánh trúng Tàu hỏa tinh linh. Con bò mây đen cũng lao tới quyết không cho con mồi chạy trốn.
Cơn bão có ý thức của riêng mình cuộn xoáy lại, biến thành hình dạng của một loài động vật móng guốc.
[Thiên ngưu] phóng ra tia chớp, rống lên một tiếng ầm vang chấn động bầu trời.
『GEEEEYAAAAaaaaa---!!!』
Con dã thú khổng lồ gõ móng guốc xuống, lao xuyên qua bầu trời nhắm tới. Muốn đo được kích cỡ chính xác của nó trong phạm vi ánh mắt này cũng là chuyện rất khó khăn.
Tia chớp hóa thành sừng nhọn, mây đen dồn ép lại hóa thành thân thể nó, giống như cả bầu trời sụp đổ vậy.
“Ư…!”
Bên trong Tfau hỏa tinh linh hiện đang ung lay dữ dội vì mưa sét và gió bão tấn công. Homura cũng đã ngã xuống.
Nhưng cho dù mưa gió khiến nước sông lan tràn, sấm sét rach phá mặt đất, Tàu hỏa tinh linh không hề lệch khỏi quy đạo. Thân tàu du lung lay dữ dội nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
Khác với tàu điện đượ cung cấp năng luộng thông qua dây diện ở thế giới bên ngoài, muốn dùng lại Tàu hỏa tinh linh chỉ có cách là phá hỏng nó hoặc khiến nó lệch khỏi quỹ đạo. Nhưng Tàu hỏa tinh linh lại như đang đi trên một quỹ đạo không thể nhìn thấy trong tự nhiên, chính xác lao đi theo nó, bánh xe kiên cố lăn tròn trên mặt đất và sông ngòi lao tới.
Homura tuy bị té ngã cũng đầu vì đòn tấn công ác liệt vừa rồi, nhưng cậu không hề quan tâm tới chuyện đó.
Bình thường thì tàu hỏa chạy cũng đã khiến cho sàn tàu rung động không ngừng rồi, vậy mà Tàu hỏa tinh linh này bị mưa sét tấn công cũng chỉ lung lay dữ dội mà thôi.
Homura thực sự kinh ngạc với Tàu hỏa tinh linh vẫn đang chạy đi này, hai ắt nháy liên tục.
“Ghê… ghê gớm quá. Bên ngoài rõ ràng đang xảy ra cơn bão lớn chưa từng có đó.”
“Hừ hừ. Chỉ mới thế đã kinh ngạc thì sớm quá rồi đấy. Sức mạnh thực sự của thứ nay không chỉ thế thôi đâu. Chỉ cần đi vào đượ Linh mạch thì phần thắng đã nằm trong tay chúng ta. Sau đó thì phóng thẳng tới mê cung của Minotaur nữa thôi.”
Porol trong lúc rung lắc cũng cố khoe khoang khả năng của Tàu hỏa tinh linh. Nhưng một Gift do chính Community của mình tạo ra có thể ngăn cản đòn tấn công của Tinh thú. Là thủ lĩnh thì cậu cũng phải rất tự hào thôi.
Porol đứng dậy rồi nắm lấy lan can của Tàu hỏa tinh linh cũng vốn đang rung bần bật, lên tiếng nói như thể nhớ ra điều gì đó.
“Được rồi, nhân lúc này đi gặp Nữ hoàng đi. Dù sao ngài ấy cũng là người rất tò mò, lúc này có lẽ đã ở sẵn bên trong phòng khách quý hoặc nơi yết kiến để chờ xem cuộc vui rồi.”
“Tôi biết rồi. Mọi chuyện đều đổ lên đầu cậu như vậy tôi cũng thấy ngại quá. Sau này tôi chắc chắn sẽ trả ơn cậu.”
“Không sao. Dù gì tôi cũng nợ anh Izayoi rất nhiều ân huệ. Người thân anh ấy cũng là người thân của tôi. Đừng khách sáo làm gì.”
Porol phất tay, nhìn theo Homura rời đi.
Nhưng mà có thể dễ dàng cho mượn một thứ quan trọng như Tàu hỏa tinh linh khổng lồ, đúng là một thiếu niên hào phóng. Hoặc là nói ân huệ Izayoi giúp đỡ họ chính là lớn đến như vậy.
Cho dù ra sao thì hiện cũng không phải lúc do dự.
Homura nắm lấy lan can, đi về phía một khoang tàu khác.
Nhưng tại một nơi khác Homura và Porol không biết rõ, vốn đang yên ổn thì đã có một mối nguy khác tiếp cận.