Khi nhìn thấy cậu bé mới đến suy nghĩ đầu tiên của hắn là thế quái nào kia có thể là một đứa con trai . Cậu ta đứng yên lặng bên cạnh đại tướng đang viếng thăm mình . Khuôn mặt cậu rất bình tĩnh. Da cậu trắng như sữa . Cậu thậm chí không có lấy một vết thương. Điều này thật kì quái. Mái tóc cậu vàng nhạt và rất sạch sẽ . Nó dường như mới được cắt tỉa. Cậu mặc một cái áo sơ mi màu trắng với chiếc quần màu nâu rám nắng , một chiếc áo gilê và áo khoác nhỏ màu xanh da trời . Đôi chân cậu dài, nhợt nhạt và mảnh mai . Chúng giống như chân con gái , hắn cười mỉa mai. Cậu bé mới đến xỏ đôi giày nâu đơn giản. Đôi tất của cậu trắng tinh và sạch sẽ không có một vết dơ bẩn . Đôi mắt gần như buồn ngủ đặc biệt rất xanh. Cậu chắc chắn không thể quá tuổi.
Tụi quản lí đều tỏ ra thích thú quan tâm đến cậu bé mới đến này. Chúng lượn lờ quanh cậu ta hệt như lũ kền kền chết đói vậy. Hắn không thể nào trách chúng tỏ ra thèm khát đến thế, hắn cũng tuổi nhưng khi nhìn vào cậu ta khiến hắn cảm thấy thực sự, thực sự kì lạ . Thật rùng mình làm sao cậu ta lại có thể đẹp như vây.
Lão Hartman , trưởng giám hộ liếc nhìn cậu bé với ánh nhìn đặc biệt xấu xa.
Mọi đứa trẻ trong đều biết ý nghĩa của cái nhìn này . Cậu ta sẽ không kéo dài được tới một tháng . Không một đứa trẻ mà lão Hartman thích chịu được . Hartman đối xử tàn bạo và có xu hướng phá hoại đồ chơi của lão theo đúng nghĩa đen. Gã đánh đập bọn trẻ cũng thường xuyên như việc quan hệ tình dục với bọn chúng vậy . Và sự thật bọn họ chưa bao giờ được bảo vệ từ sự tấn công bởi những tay quản lý khác. Hartman thường rất "rộng lượng" với đồ chơi của mình. Kẻ may mắn là những đứa ngừng đẹp một cách nhanh chóng. Vì bị đánh quá nhiều , và Hartman thấy chán ngán khi chúng trông không còn dễ thương nữa. Chúng có những vết sẹo từ hàng ngàn vết thương và những vết bầm tím , những cái xương gãy đi gãy lại nhưng ít nhất chúng vẫn còn sống sót. Những thằng không may mắn sẽ được gửi đến bệnh viện nhà nước với những chấn thương khủng khiếp và thường thì chẳng bao giờ nghe ngóng tin tức gì về chúng nữa. Một hoặc đứa hoàn toàn suy sụp hay bị điên . Một mình Kinderheim thì khó mà có thể giải quyết được. Hartman với Kinderheim nhập thành một sẽ giết bất cứ ai , bất cứ kẻ nào nếu bọn chúng thấy phải chịu đựng quá lâu .
Hắn hầu như thương hại cậu bé mới đến này .
bản thân chẳng phải là đứa bé đẹp đẽ đặc biệt gì. Màu tóc hắn quá sẫm để có màu vàng. Màu mắt thì quá xám xịt để có màu xanh. Hàm răng hắn có thể nhìn thấy rất rõ với những chiếc răng hơi lớn chìa ra. Đôi lông mày mảnh dẻ với góc cạnh sắc bén khiến cho toàn bộ khuôn mặt hắn trông có vẻ khắc nghiệt hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi. Môi hắn mỏng , đầy mỉa mai và lạnh lùng. Chúng trông vô cùng độc ác khi hắn mỉm cười.
Hắn không xấu mà cũng chẳng đẹp. Chẳng có nét nào đáng yêu hay điểm đặc biệt đáng ngưỡng mộ trên cơ thể hắn và điều này khiến hắn thật sâu cảm tạ. Khuôn mặt nữ tính là tai họa tại địa phương như Kinderheim và có đôi chân giống con gái càng khiến sự việc tệ hơn. Bất cứ thứ gì khiến bạn nổi bật tự nhiên cũng đặt bạn vào phiền phức lớn . Mọi người đều biết chuyện gì đã xảy ra với những cái đinh quá nổi bật. Chiến binh không thể nào là những cá nhân riêng lẻ. Cỗ máy chiến tranh chỉ có thể là cỗ máy chiến tranh mà thôi.
Hiển nhiên cậu ta sẽ chẳng bao giờ là một chiến binh . Không thể nào với khuôn mặt kia. Càng không thể với thân hình mảnh dẻ nước da trắng sữa và đôi chân thon thả kia nữa.
Hắn nhìn chằm chằm . Hắn không thể nào giúp được gì.
Hình như cái nhìn của hắn đủ để thu hút sự chú ý của cậu bé tại thời điểm người mới đến lượt và nhìn thoáng qua hắn .
Cậu ta nhanh chóng quay đi .
Tuy nhiên hắn không thể tự ngừng bản thân hắn ngẩng lên nhìn vào cậu ta lần nữa. Khuôn mặt hắn nóng bừng . Hắn thực sự hi vọng nó sẽ không chuyển sang màu đỏ.
Và đó là lúc điều ấy xảy ra.
Đôi mắt họ giao nhau rồi dừng lại. Ngay lập tức hơi thở hắn như ngừng hô hấp.
Hắn nhìn thấy nó.
Có điều gì đó ẩn chứa trong đôi mắt đó ngay lập tức hấp dẫn hắn. Điều gì đó kì lạ và rất lôi cuốn khiến hắn có thể cảm nhận như đang sống bên trong cậu ta . Dường như ...dường như ...như thể ...sự thu hút...?..hiện tượng từ tính...?...quyền lực.
Không, không phải thế . Những từ đó chưa đủ để hình dung. Hắn biết không từ nào có thể diễn đạt những gì hắn vừa trông thấy.
Nó sâu thẳm kì lạ và không thể hiểu hết được. Hắn chẳng biết nó là cái gì. Tất cả những gì hắn biết là hắn đã liều lĩnh cuốn vào nó. Hắn đột nhiên muốn nhìn thấu tỏ điều bên trong cậu ta hơn hết thảy những gì hắn muốn trên đời. Hắn chưa bao giờ là loại trẻ con tin vào thần thánh , phù thủy,những quyền năng bí ẩn hay ma thuật điều gợi lên sự sợ hãi và ngưỡng mộ bởi sự hiện diện của chúng. Nhưng nếu hắn tin, hắn chắc hẳn có thể kết luận một cách kì lạ rằng cậu bé mà hắn nhìn thấy ắt hẳn là một trong những số đó.
Một cách vô thức hắn ngả người về phía trước. Hắn hoàn toàn bị lôi cuốn bởi cậu bé xa lạ và quá mức xuất thần bởi những gì hắn đã nhìn thấy bên trong cậu ta để chú ý sự thật rằng cơ thể hắn đã di chuyển. Khát khao cháy bỏng gần như mãnh liệt trên khuôn mặt hắn sẽ làm hắn kinh sợ nếu biết được nó ở ngay đây. Cậu ta mỉm cười với hắn . Đó là cái cười lạnh lẽo, đầy vẻ khinh miệt , đẹp đẽ như thể điều đó thật đáng khinh.
Hơi thở hắn như dừng lại . Hắn giật mình như thể hắn vừa bị ai đó vỗ vào lưng vậy.
Sau đó mặt hắn co rúm lại ,hắn nhìn trừng trừng vào cậu ta.
Cậu bé chẳng hề sợ hãi bởi cái lừ mắt đầy giận dữ ấy. Nụ cười của cậu ta đơn thuần cảm thấy thú vị sau đó rõ ràng là khinh thường. Hắn quay người lại để lắng nghe những gì đại tướng đang nói.
điên tiết.
Và thầm nghĩ hắn hầu như cảm thấy đáng tiếc cho thằng khốn hợm hĩnh đó.
Cậu ta chưa đủ tuổi để sở hữu tất cả những gì hắn cảm thấy. Nhưng sự từ chối khiến bạn đau bất kì bạn bao nhiêu tuổi.
Đó lả sự chối từ rất hiển nhiên và mạnh mẽ.
Hắn cúi xuống bảng câu hỏi đang điền, cố chống chọi để điều khiển cơn giận. Hắn lặp đi lặp lại nhiều lần, cố nuốt xuống cơn tắc nghẹn ngang bướng , vật như đang bịt kín cổ họng khiến hắn nghẹt thở. Hắn chớp mắt để gạt đi những giọt nước mắt bắt đầu tụ lại. Những ngón tay giữ cây bút chì đang thực sự run lên , sự pha trộn của nỗi đau cùng cơn giận dữ thật vô cùng trẻ con.
Hắn gạt nước mắt bằng ống tay áo , hít vào và cau có. Thật ngốc khi phải khóc vì những thứ như thế này. Hắn đã quá lớn cho ba cái chuyện tào lao này. Hắn chắc chắn sẽ chẳng bao giờ lặp lại trò hề này nữa.
Trẻ con khóc, không dành cho những người có khát vọng chinh phục thế giới.
Sau một vài hơi thở sâu, hắn đã bình tĩnh hơn một chút. Không có gì phải buồn. Không phải lúc hắn ta biết chuyện gì sẽ xảy đến với cậu bé đó. Điều mà đã diễn ra với tất cả bọn chúng , bất chấp khi chúng từng nghĩ về nó đã tàn nhẫn như thế nào.
Disclaimer: Monster không phải của tôi, chuơng này dành cho các tình yêu của bộ truyện và những người vẫn chưa là fan của nó.
Rating: Ai đọc đoạn đầu cũng biết nó nằm ở mức độ M( chủ đề u tối,trưởng thành,các em nhỏ nên tránh nha :smoker: )
Warnings ...hành hạ trẻ em, chửi thề, bạo lực,repeat, Kinderheim không phải là công viên Disney .
Và các tình yêu làm ơn comment. Your comment is the precious gift to me :pray:
Khi một người mới được đưa đến Kinderheim , người đó sẽ lập tức dọn vào khu số như nơi ở tạm thời. Tất cả những người mới được giữ lại đó để có sự định hướng bắt buộc, sơ lược tiểu sử và một vài thí nghiệm về thể trọng , tâm lí , thuốc men... Quy trình đó thường mất khoảng một tuần. Khi tất cả các thí nghiệm hoàn thiện ,đứa trẻ được đặt theo số sau đó ấn định vào một phòng và được phân công nhiệm vụ dựa theo kết quả hồ sơ. Thường thì đứa một phòng và tác động giữa những đứa cùng phòng được giám sát vô cùng chặt chẽ. Khu ngủ tập thể có đến phòng và một phòng tắm rộng rãi đặt ở vị trí trung tâm thuận tiện cho mọi người dùng chung.
Ai ở Kinderheim đều biết rằng chắc chắn các thí nghiệm tiến hành trong khu diễn ra vô cùng bí mật.
Đặc biệt có một thí nghiệm được thực hiện trong phòng bọn trẻ gọi là "phòng kết nạp". Đó là một bí mật công khai rằng những quan chức có thẩm quyền hợp pháp sẽ chẳng bao giờ nhúng tay vào.
Mọi người đều biết " sự kết nạp" được coi là hành động phi pháp như chính cuộc thí nghiệm đó vậy.
Mục đích của Kinderheim là sản sinh ra những chiến binh hoàn hảo ,để tạo ra lực lượng quân sự bí mật luôn tuân theo bất cứ nhiệm vụ được giao mà không đề ra bất cứ câu hỏi nào . Nó thúc đẩy các cậu bé đạt đến tiềm năng vĩ đại nhất , mạnh mẽ nhất. độc ác nhất và rèn luyện chúng để điều khiển người khác. Nó dạy tất cả những đứa trẻ đã được tuyển lựa tỉ mỉ làm cách nào thao túng và chỉ huy những kẻ ngang hàng. Nhưng dù bạn là kẻ đi theo thông thường hay một trong số ít những tinh anh được thừa nhận có tố chất lãnh đạo thì về cơ bản bản cũng chỉ là một chiến binh khác. Không có điều gì đặc biệt về bạn . Nơi này sinh ra bạn khiến bạn không có quá khứ tương lai hay cảm thông. Sau Kinderheim , bạn mất đi tất cả sự hiểu biết về khái niệm cảm xúc . Bạn không biết sự nhân từ và mất khả năng cảm thấy thương xót. Bạn trở thành cỗ máy vô cảm giấu trong thân xác con người. Bạn thực sự có thể làm bất cứ điều gì được ra lệnh mà không cần nghĩ nhiều.
Với ý tưởng về một con quái vật vô lương tâm với những hành vi xấu xa ghê tởm phát buồn nôn , cách nhanh nhất để tước đoạt mọi giá trị sống của đứa trẻ , quyền tự do sau cùng là lòng nhân đạo , bằng việc áp dụng trị liệu nghiên cứu phương thức lạm dụng tình dục, hành hạ cảm xúc cơ thể con người một cách dã man , tàn nhẫn. Chấn thương kết hợp thường xuyên ăn mòn sự tự tin và khiến chúng thắc mắc về giá trị sống, cảm nhận đúng sai hay bất kì ý thức giá trị bản thân có thể đã từng có trong chúng. Cuối cùng , nó khiến chúng cởi mở hơn với những lời gợi ý, dễ dàng kiểm soát hơn, dễ đào tạo hơn và cũng dễ thẩm thấu hơn.
Động vật luôn dễ huấn luyện hơn con người nhiều. Và đó là điều Kinderheim đã làm. Nó dời đi mọi thứ khiến bạn trở thành con người thực thụ. Nó khiến bạn biến thành thú vật không suy nghĩ thứ dễ dàng có thể rèn luyện và điều khiển hơn.
Những quan chức chịu trách nhiệm ở Kindeheim biết rất rõ điều này. Sự tra tấn và hành hạ một cách tuần hoàn đều đặn có ý nghĩa quan trọng để đạt được mục tiêu cũng như những bộ phim hoạt hình được chọn lọc kĩ càng , cách sử dụng thuốc bất thường , thôi miên , điều trị sốc điện , thiếu ngủ thường xuyên cùng thẩm vấn dai dẳng.
Không phải tất cả các cậu bé ở Kinderheim đều biết điều này , nhưng cậu ta biết dù cậu ta chỉ mới tuổi.
Vả đó là lí do tại sao cậu ta đã là người lãnh đạo rồi.
Hắn nhìn cậu bé và mỉm cười. Một nụ cười kinh tởm đầy thù hận.
Thằng nhóc vàng hoe xinh trai đó chắc chắn sẽ học hỏi một cách khắc nghiệt rằng chẳng có siêu sao nào trong Kinderheim.
Hắn tự hỏi thằng nhóc đó làm thế nào dám vênh váo khi khuôn mặt cao quý tự phụ của nó phủ đầy những vết cắt , vệt thâm tím và cái miệng xinh đẹp đó tràn ngập tinh dịch của một thằng giám thị nào đó. Hắn hồ nghi liệu cậu ta sẽ duy trì được cái vẻ ngạo mạn đó sau khi nhấc cái mông lên lặp đi lặp lại hành động giống mấy con điếm đứng đường .
Thằng nhóc đó đương nhiên giống loại người sẽ thích nó , hắn nghĩ đầy ác ý.
Nhưng thậm chí dù hắn nghĩ như vậy chăng nữa , linh cảm mách bảo hắn một cách minh bạch rằng người đó sẽ không bao giờ quy phục bất cứ ai. Hắn giận dữ , tuy vậy hắn kiên định lờ đi . Vô phương cứu chữa để gạt bỏ thằng khác như những tên đồng tính vô dụng hay là con điếm bé nhỏ tiềm năng của lão Hartman.
Sự thật là ở đây có những kẻ vô cùng hưởng thụ nó . Không ai trong bọn chúng hành động trước , nhưng sau đó vài thằng sớm học tập theo. Một số đứa trong đó, giống như hắn , vẫn ghét điều đó mặc dù đôi lúc nó đem lại sự khoái lạc. Hắn có thể chịu đựng những thứ khác nếu buộc phải thậm chí có vài thứ hắn cẩn trọng thừa nhận cảm giác thật sự rất tuyệt , nhưng không phải ....cái đó.
Ít nhất hắn thực sự khá may mắn . Hắn không phải giải quyết chuyện đó suốt cả ngày nữa , chỉ lần một tháng hoặc tương tự thế , và nhiều hơn một chút nếu hắn không cẩn thận.
Hắn thường xuyên rất cảnh giác.
Và dù cho hắn được kính trọng nhiều bởi hắn buộc phải chiến đấu vì nó. Hắn đã từng cấu xé, tranh đoạt, lôi kéo và giết người là cách hắn đạt tới trình độ này. Hắn là chiến binh , người lãnh đạo đội quân mình vì những việc quan trọng này. Kinderheim là nơi tách biệt những con sói khỏi những con cừu non và biệt lập lãnh đạo nhóm khỏi những con sói thông thường . Mọi người trong Kinderheim biết hắn. Hắn hung bạo và người theo hắn cũng dữ dằn. Bọn họ không phải là người khỏe nhất, nhưng họ đủ mạnh để tồn tại . Nhóm hắn thiếu đi sức mạnh cơ bắp nhưng bù lại bởi khả năng điều khiển và thao túng kẻ khác. Nhóm nhỏ của hắn có một vài đứa tẩy não và khủng bố tâm lí giỏi nhất Kinderheim. Những cậu bé trong nhóm hắn không phải tất cả đều cao to...kẻ lớn nhất tuổi và nhỏ nhất mới tuổi , nhưng chúng hiếm khi thua bất kì trận đấu nào , thể lực hay tâm lý mà chúng tham gia. Người chúng thực sự sợ chỉ có tụi giám hộ và nhưng thằng nhóc lớn hơn người chúng luôn tránh né.
Đó là cách bạn sống sót nơi này.
Sự bền bỉ, bạo lực thi thoảng có những cuộc chạm trán không thể tránh khỏi giữa các nhóm là điều khá bình thường. Những bài kiểm tra hàng ngày, sử dụng thuốc dai dẳng , những thí nghiệm không thể đoán được và màn tra khảo nhục nhã cũng đủ phiền phức để không lo lắng bị đá đít,bị hãm hiếp bởi lũ giám thị thích lảng vảng hay bởi mấy thằng mới lớn , tệ hơn là bị giết một cách công khai.
Nhưng ít ra hắn không phải lo lắng quá nhiều về việc bị hãm hiếp. Bọn giám thị thường cho phép tụi cầm đầu khoảng thời gian thư giãn , miễn là chúng giữ "nhóm nhỏ" của mình tuân lệnh.
Hắn tự hỏi rằng cái thằng mới vào kiêu ngạo đó sẽ kéo dài được bao lâu để đạt được mức độ tôn trọng này.
Tuy vậy, mặc dù tức giận hắn biết hắn đã nhìn thấy gì trong đôi mắt đó. Khi trở thành lãnh đạo một nhóm bạn sớm học hỏi cách phân biệt con lừa nhỏ ngu ngốc khỏi những con sói. Càng có nhiều sói đứng về phía bạn thì càng tốt. Tuy nhiên , cũng có thể nói rằng sói là lãnh đạo nhóm chỉ trong vòng một phút khi bạn trông thấy nó. Biết cách làm thế nào để phân biệt rất quan trọng. Có lãnh đạo trong một nhóm chỉ gây ra phiền toái . Hắn biết, đó là cách hắn trở thành thủ lĩnh nhóm. Tên cầm đầu cũ đã không thể nói lên sự khác biệt giữa con sói nguyên bản và thủ lĩnh nhóm. Điều này thật đáng buồn.
Thật lạ bằng cách nào đó bạn có thể đạt được nhiều thứ vĩ đại với chỉ một cây bút chì , đặc biệt khi bạn chịu bỏ thời gian để mài sắc nó thành một mũi nhọn thực sự tinh vi.
Hắn cười nhẹ về những kí ức đó.
Hắn thực sự thưởng thức bản thân mình , khúc khích cười khoái trá khi tên cầm đầu quằn quại, chảy máu, giãy giụa và gào thét cho đến khi cổ họng câm lặng. Những thằng khác liếc mắt nhìn nhau trong sợ hãi khi đang túm tụm tranh cãi liệu có nên bỏ đi hay không. Không ai trong đội dám hỏi hắn về sự cầm quyền sau khi chứng kiến trò tung hứng bút chì của hắn. Và vị trí lãnh đạo đươc thành lập khi bác sĩ thông báo thậm chí, nếu có phép lạ tên thủ lĩnh tiền nhiệm kia sống sót qua cơn chấn thương toàn thân hay não bộ, hắn sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời lần nữa.
Cũng không ngạc nhiên khi hắn ta nhận thức đầy đủ tầm quan trọng để nhìn ra một thủ lĩnh như thế nào khi hắn ta thấy người đó.
Đôi mắt xanh hắn nhìn thấy không phải là cặp mắt của kẻ đứng đầu một nhóm . Chúng là đôi mắt mà những tên thủ lĩnh thậm chí không dám mơ tưởng, đôi mắt của một thực thể đồ sộ, không tên , phát ra loại quyền lực sơ khai đáng sợ khiến cho bọn chúng phải đái ra quần và cong đuôi chạy mất.
Chúng là đôi mắt của người chỉ huy, người lôi cuốn bản năng sùng kính từ những kẻ đi theo ,người chủ truyền càm hứng thúc dục gần như tai ác để quy phục và tôn thờ tận trong tim của những môn đồ mà hắn ta chọn . Hắn không thể nhịn được nhưng bị mê hoặc . Việc bỏ bùa mê này hắn cảm thấy hoàn toàn không có chủ ý. Hắn nhận thấy bản thân mình đang ước ao sự che chở...hoặc giản đơn là sự thừa nhận về một sinh vật xuất sắc , quyền lực, cừ khôi. Niềm mong mỏi đột ngột dâng trào quá mạnh mẽ và dữ dội tạm khiến hắn mất khả năng hô hấp.
Và đấy là lí do tại sao lời nhắn gửi hờ hững ánh lên trong đôi mắt , và trong nụ cười uể oải, khinh miệt đó đã tổn thương hắn rất nhiều.
"Không quan trọng, tự phụ, vô dụng , biết chỗ của mình và ở yên trong đó"
Hắn hi vọng, một cách nghiêm túc, lão Hartman sẽ đập thằng ranh tự phụ đó đến chết trước khi kết thúc tuần này.