Môn đồ của bất tử giả ~ Vị anh hùng bị tống xuống hầm ngục vì phạm thượng với Ác Thần~

chương 07: <<đá mặt trời>>

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tôi theo Lunaire Lunaire vòng quanh mê cung một lúc.

.....Chưa đi khỏi điểm xuất phát bao xa mà Lunaire đã hạ được năm con quái vật rồi.

Một con trong đó giờ đang nằm đo sàn trong vũng máu của chính nó.

Đó là một con gà hai đầu hai chân trông giống như cự nhân, như một tay đô vật ấy, với da thịt màu vàng kim.

Nhưng mà giờ....Lunaire đã phanh thây cả tứ chi cùng hai cái đầu gà của nó mất tiêu.

Có vẻ như con quỷ này có tên là Ra.

Nãy nó đã bay đến chỗ chúng tôi với tốc độ không tưởng, trong khi nhả ra hơi thở lửa từ cả hai cái đầu.

Con đường từ hướng con Ra bao quanh trong ngọn lửa rực cháy bừng bừng, tôi tưởng mình đã chết ngay khi thấy cảnh đó rồi chứ. Mọi chuyện có thể đã kết thúc ngay nếu tôi đang đơn thân độc mã.

Thế nhưng, Lunaire di chuyển còn nhanh gấp bội con Ra, vung thanh kiếm và xẻ tứ chi của nó ngay tức khắc. Giờ thì tôi đã hiểu, cô ấy quả là nhân vật gian lận mà.

"Ma pháp Không-Thời gian, cấp 8 &lt;&gt; "

Lunaire mở rộng vòng ma thuật rồi thu gom thân xác con Ra lại.

Như thế, tôi nhận ra rằng, Lunaire đôi khi sẽ thu gom xác quái vật lại.

Cô ấy sẽ dùng chúng để làm cái quái gì vậy chứ.

Tôi rén quá cũng đâu dám hỏi...nhưng phải chăng

là để bào chế thuốc?

"Hên là chúng ta trữ được một ít thịt gà tươi chất lượng cao."

"THỊT GÀ!?"

"Sao thế, có vấn đề gì à?"

Lunaire hỏi trong khi nghiêng gương mặt vô cảm ấy.

"K-khoan đã nào. Cơ thể nó giống con người đấy..."

"Nó chỉ là một con gà béo tốt thôi mà."

Cái định nghĩa của từ "béo tốt" có hơi xa vời quá không đấy?

Tôi thấy như mình vừa bị thả xuống đại dương ấy.

"Hiểu rồi. Sẽ khá phiền phức nếu cậu chết đói nhỉ, ta nhường cái đầu cho."

Nghĩ lại về cái cảnh con quái gà hai chân ấy xuất hiện...đem nó đi nấu thì....eo ơi. Nghĩ mà không tiêu hóa nổi được.

Mà, còn cái cơ thể to xác bất thường cùng nước da màu vàng vàng kim trông chẳng ngon miệng đó nữa.

Với lại, con quỷ này còn có tên trùng với một vị thần Ai Cập nữa, không phải ăn vào là tôi sẽ dính lời nguyền sao.

Cơ mà,.....dù cái ngoại hình bên ngoài chẳng giống như đồ để ăn nhưng mà, bản thân tôi đã đinh ninh trước trong cái mê cung này ta chẳng đời nào lại ăn uống đàng hoàng rồi.

Thế nên, Lunaire hẳn đã nói như vậy với ý tốt mà thôi.

Tôi không nên kén cá chọn canh mới phải.

"Vậy thì..tôi xin nhận phần đầu."

Một lúc sau, chúng tôi đã đến được khu duy nhất được lát sàn trong cái hầm ngục này.

Nó sáng sủa và ấm áp, hơn hẳn những chỗ còn lại.

Có vẻ như đất ở đây không phải tự nhiên, mà là lượng lớn sỏi đất cứng trải dài trên đá.

Những thảm cỏ xanh biếc và những bông hoa xinh tươi nở tộ trên đấy.

Thật không thể ngờ....ta lại có thể trồng cây ở cái nơi thiếu ánh sáng thế này.

Không, ở thế giới này thì mình không thể áp dụng thường thức cũ được.

Thực vật ở nơi đây hẳn phải có cách riêng của chúng để sản xuất tổng hợp mà không cần đến ánh sáng mặt trời.

Tôi ngó nhìn xung quanh.

Mặc dù chẳng còn cái nào khác, nhưng vẫn có một cái cây, một cái cây còn sống ở đây.

Mọc trên cây là những trái quả đỏ lịm đã chín với những đốm trắng kì lạ.

Có một bức tượng mèo khổng lồ nữa, nó đang giữ một viên đá màu đỏ sáng rực trong miệng.

"Viên thủy tinh đó...cái ánh sáng mà nó tỏa ra giống với ánh mặt trời phải không?"

"Quan sát tốt lắm. Đó là một vật phẩm cực hiếm ở thế giới bên ngoài gọi là &lt;&lt;Đá Mặt Trời-Sunstone&gt;&gt; . Việc sỡ hữu một thứ như thế này có thể gây ra cả chiến tranh thế giới đấy khi mà nó cực kì hữu dụng trong việc trồng cây. Ở đây, ta có thể tìm thấy vô vàn những món vật phẩm như thế rác rác khắp xung quanh."

"Khi đang đi dạo quanh dưới tầng 95, ta đã bón hành cho một con rồng yêu thích loại đá này, giã cho nó bán sống bán chết vì ta khá hứng thú với viên đá."

Cái đó....là ăn cắp mà, nhỉ?...

Ý cô ấy khi nói "Có vô vàn những món vật phẩm cấp cao rải rác khắp xung quanh" là thế này sao.

"Vì con quỷ đó có thể giao tiếp được, nên ta đã nương tay và đánh cho hắn một trận. Nhưng mà dù sao thì tên đó có ý giết ta mà."

"E-Ehh...Tôi hiểu rồi..."

Có khi nào chính cổ...mới là kẻ thống lĩnh cả cái

&lt;&gt;

này không đấy?

"Viên

&lt;&lt;Đá mặt trời&gt;&gt;

trên đầu của con mèo kì lạ ấy được gắn ở đó ngay từ đầu à? Hoặc là, con mèo tượng trưng cho vị thần thống trị Mặt trời hay gì đó?"

"Ta...làm cái đó như một thú vui để giết thời gian..."

L-Là sở thích của Lunaire sao.

Đáng ra mình không nên nói "con mèo kì lạ".

Đôi mắt của cô ấy trông hơi ủ rũ.

Có lẽ tôi chơi dại làm cô ấy giận đôi chút rồi.

Nhưng mà không ngờ cô lại có sở thích kì lạ thế này.

Lunaire dẫn tôi qua những luống đất nơi cô ấy trồng hoa.

Cô bước đi trong lúc nhìn ngắm chúng.

Xem ra cô ấy thích hoa lắm.

Đất ở đây và viên &lt;&lt;Đá mặt trời&gt;&gt; có vẻ là dành cho việc trồng những bông hoa này.

Trái với không khí tàn nhẫn là một sự dịu dàng, cùng với sở thích vô cùng đáng yêu.

Mặc dù đúng là cô có cái hào quang dữ dội đấy và tự nhận mình là Lich, Lunaire về bản chất là một con người hiền lành, nhân hậu.

"Những...bông hoa này đẹp quá, tôi thích chúng lắm."

"Cậu có nịnh cũng chẳng được gì đâu đấy."

Mặc cho những lời vừa nói, tôi thấy dường như bước chân của cô đã nhẹ nhàng hơn trước.

Dù không thể hiện ra mặt, nhưng

cô ấy lại dễ đoán thật đấy.

Tôi lặng lẽ ngoái nhìn sau lưng của Lunaire đột nhiên, có thứ chất lỏng gì lạnh chạm vào tay tôi.

"Hyau!"

Nó giống như là chất nhầy trong suốt vậy.

".....Cậu ồn ào thật đấy nhỉ? Có chuyện gì thế?"

"M-Mới nãy, có thứ chất lỏng...."

Quay lại về hướng thứ chất lỏng ấy chạm vào, một bông hoa ngay đó bỗng lộ ra một hàm răng ở giữa. Cái thứ chất lỏng kia hóa ra là nước dãi chảy ra từ miệng nó. Giật mình, tôi vô tình kích chuỗi phản ứng dây chuyền, làm cho toàn bộ số hoa còn lại mở miệng ra cười lặng lẽ.

Tôi rợn gáy cả người chứng kiến cảnh tượng ấy.

Không thể ngờ được hầy hết số hoa ở đây lại như thế này.

"K-không, không có gì đâu...."

Tôi quyết định nhắm mắt ngơ đi khi nhớ lại Lunaire tung tăng sau khi tôi khen những bông hoa của cô.

Tôi không muốn nói xấu thừ mình chỉ vừa mới khen đây.

"Làm ơn đừng giật mình đột ngột thế. Có chuyện gì lo lắng thì cứ nói ta đấy. Vì sau này ngươi lại mới phàn nàn....thì ta sẽ bực lắm đó biết chưa."

Măc dù nghe có hơi lạnh lùng, nhưng lời nói của cô vẫn khá dịu dàng.

Đó là lí do tôi không muốn cô phải buồn.

Vậy thì cứ giữ bí mật này xuống mồ thôi.

"Đây là nhà của ta."

Nhìn về hướng Lunaire chỉ, một cái lều dựng vòm khổng lồ màu trắng hiện ra trước mắt tôi. Hình dáng của nó làm tôi cứ liên tưởng đến một người du mục. Dù trông nó giống như một cái lều dựng hơn là lều tranh, kích thước của nó lại to hơn thế nhiều.

(Trans: Ở đây lều dựng "tent" là mấy cái làm sẵn đóng cột thôi mình mua, còn hut lều tranh(?)

"hut" là lấy đồ từ tự nhiên dựng lên.

@_@

)

Và ngay kế bên nó...là một cái na ná như vườn bếp.

K-không phải cô ấy khá là tri thức sao?

Nếu thế thì mình vẫn có thể sống tốt mà méo cần phải ăn mấy thứ kì dị như con quỷ Ra hai đầu gà, da vàng đô con đó nữa rồi.

Truyện Chữ Hay