Môn đồ của bất tử giả ~ Vị anh hùng bị tống xuống hầm ngục vì phạm thượng với Ác Thần~

chương 5: nữ hoàng cóc, heqet.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tôi kiểm tra lại đống đồ của mình.

Một trái táo dị thường... Ba lọ thuốc màu đỏ trông có vẻ là để hồi phục những vết thương, và một cái túi ma thuật để đựng tất cả lại.

Mặc dù cảm thấy tiếc vì phải bỏ lại thanh kiếm tuyệt cú mèo kia lại, nhưng cũng chẳng quan trọng vì đằng nào tôi cũng có dùng được nó đâu.

Còn cái kĩ năng được ban tặng.... <> có vẻ là đã họat động trơn tru trong cuộc trò chuyện với Lunaire.

Và còn....Mặc dù đã tự khám phá, rằng <> có thể xác định tất cả thể trạng của tôi bắt đầu từ những kĩ năng đang sở hữu cho đến từng chỉ số, nhưng có vẻ là khi dùng lên những thứ khác tôi lại không thể thấy gì ngoài Level, Hp hay Mana.

Dù tôi đã không nghĩ đến chuyện này khi sắp chết lúc trước, nhưng xem ra là có một giới hạn về việc "tôi có thể thấy bao nhiêu trong bảng trạng thái của người khác".

Chắc là, nó xảy ra khi tôi dùng lên một cá thể mạnh mẽ hơn bản thân nhiều.

"Mà...Mình đoán có lẽ vẫn còn cơ hội với món đồ được trao cho này. Mình sẽ đi tìm những vật phẩm trong khi vượt mặt đối thủ...Mình sẽ tìm những vật phẩm giúp giết chết kẻ địch bất chấp sự cách biệt về mặt Level"

Tôi nói như thế trong lúc cổ vũ cho bản thân.

Vì nơi đây là cả một nghĩa trang với những món đồ OP cực mạnh.

Hoặc là mấy cái kĩ năng có thể cho phép chủ sở hữu vượt qua kẻ thù bất kể sự cách biệt về Level.

Cấp độ của tôi sẽ gia tăng một cách khủng khiếp miễn là tôi có thể đánh bại một con, và rồi...tôi sẽ có thể làm gì đó với đống còn lại.

Tôi không biết liệu rằng cái kế hoạch như thế có thực tế hay không.

Nhưng, ít ra Nyarlhotep khổng thể ngờ được rằng Lunaire sẽ cho tôi mấy vật phẩm hồi phục.

Lợi thế lớn nhất của những kẻ sinh tồn đó chính là kinh nghiệm của họ.

Làm thôi nào, dù rằng mình chẳng còn cách nào khác.

Năm phút sau, tôi--- bị bắt bởi một con quỷ hình ếch.

Con ếch-quỷ này cao tận năm mét, da của nó thì trong suốt màu xanh dương.

Còn đống mắt thì phủ đầy khắp trên cơ thể đến sáu cái chân cùng cái đống trông như xúc tu quanh cơ thể.

Một người phụ nữ bán khỏa thân với nước da màu xanh với phần dưới của con quái vật ếch khổng lồ đó.

‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐

Chủng loài: Heqet

Level: 1821

HP: 10623/10623

MP: 11003/11003

‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐

Tôi, bị nhấc bổng lên tới tận trần bởi xúc tu của Heqet, con ác quỷ hình ếch.

Mặc dù đã tự hỏi trước đó liệu có phải những con số đó chỉ lên tới 9999 thôi hay không, nhưng tôi lạ thay lại cảm thấy an tâm khi thấy chúng đã lên đến năm chữ số.

"Một con mồi sợ hãi là món ăn ngon nhất đấy mày có biết không....Nên là mày sẽ không có được một cái chết nhanh và nhẹ nhàng đâu...Tao sẽ ăn mày dần từ cánh tay chảy ra ấy...Cảm thấy biết ơn khi sắp được hòa làm một với chúng tao đi."

Người phụ nữ với nửa thân trên nói trong khi cười vào mặt tôi.

Còn con cóc đầy mắt bên dưới bà ta thì đang chảy dãi trong khi để lộ chiếc lưỡi xanh nhạt đầy mụn cóc của nó.

Đây là kết thúc rồi, mình...lần này thật sự sẽ chết.

Tứ chi của tôi tan chảy dần chậm nhưng chắc chắn đi.

Đau! Hay nói đúng hơn là, nó như đang bị bỏng vậy.

Nhưng, tôi cũng chẳng còn đủ sức để mà hét nữa rồi.

"Yếu ớt, quá yếu ớt...Mặc dù đây là một acid cực mạnh, nhưng ngươi cũng không bao giờ ngờ rằng nó lại ngang bằng với cả phép hồi phục cấp cao đúng không? Vì thế HP của mày sẽ không rớt xuống dưới 1 đâu. An tâm đi nhá...Khi mà mày vẫn sẽ giữ được lí trí cho đến khi tao làm chảy não của mày. Thế nào?? Kinh hoàng chưa?"

Vào lúc ấy, trong mắt tôi đang tan dần cùng với cơ thể, tôi thấy hình bóng của Lunaire bay qua, thanh kiếm mà tôi bỏ lại đang nằm trong bàn tay của cô.

"Thật là một vị khách thô lỗ...Để xem nào, Ma pháp Rào Chắn, cấp 16 <>"

Một vòng tròn ma thuật hiện lên với Hequet ở trung tâm, cùng với đó là nước, từ hư không xuất hiện, tạo thành một bán cầu hình vòm.

"Dòng nước...ở cái nơi hẻo lánh này. Mà dù ngốn nhiều mana hơn bình thường, nhưng chưa ai từng thoát ra được khỏi nhà giam đó. Vì đây là một món ăn hiếm...nên tao sẽ giết mày sau khi tận hưởng hương vị của tên này..."

Đống nước bỗng đột nhiên nổ bùng lên trên.

<> đã sụp đổ.

Lunaire lướt trên cái cơ thể nước đã sụp đổ ấy cùng thanh kiếm trong tay.

"Cố cản trở tao đến cùng à, huh! Con nhỏ lich phiền phức này..!"

Heqet xoay ra sau đối diện với Lunaire.

Trước Heqat đang nổi giận, Lunaire bình tĩnh thả thanh kiếm dài xuống.

"Mày đang nghĩ cái *éo gì vậy? Mày chọc tức tao, và giờ...lại đòi giảng hòa?"

"Đã kết thúc rồi ngươi biết không."

Cùng với lời nói của Lunaire, một đường thẳng dọc chay xuyên qua cơ thể của Heqet.

Chất dịch phọt trào ra từ đó.

"Không thể nào....Đừng nói với tao là mà đã chém cả cơ thể của tao cùng với

<> ? Không thể thế được, tao, nữ hoàng cóc đã trường tồn từ ngàn năm....lại chết ở nơi này!"

Cơ thể Heqet giật lên một cách dữ dội, rồi sụp đổ xuống.

Cơ thể của đã hóa nhão vì dịch dạ dày của nó rớt xuống mặt đất.

Tôi tưởng mình đã đi đời rồi chứ, nhưng Lunaire bắt lấy cơ thể tôi và từ từ hạ xuống để tránh lực rơi.

Lunaire cả mình bị dính đầy chất dịch để cứu lấy mạng tôi, mặt cứng đờ vẫn giữ im lặng trong khi giữ lấy cơ thể tôi.

Biểu cảm của cô ấy....hơi giận dỗi.

Sau đó....tôi, người đã được ma pháp của Lunaire, <>

hồi phục lại, bằng cách nào đó lại sống sót sau thử thách trong hầm ngục lần nữa.

"Vừa rồi thật là nguy hiểm quá...Cảm ơn cô rất nhiều."

Tôi quỳ gối trước Lunaire.

"Không phải là 'Cảm ơn'........Nói ta biết sao người lại rơi vào tình huống như thế vậy? Khi ta đã đi theo để chắc rằng cậu sẽ an toàn--- Ý ta là để tận hưởng sự đau khổ của cậu. Ta không ngờ là cậu lại ngu ngốc tới mức bỏ mặc thanh kiếm kia và mém chút nữa thành bữa ăn cho con cóc đó. Nếu cậu gặp phải một con quỷ không thèm chơi đùa với con mồi cùa mình, thì bây giờ cậu đã đi tong rồi rồi biết không? Ngươi bị ngốc à?"

Lunaire cuối cùng thì giảng đạo tôi với một tràng các câu hỏi.

Cổ có vẻ vô cảm nhưng, bằng cách nào tôi lại cảm nhận được sự tức giận của cô ấy trước sự ngu ngốc của mình.

"Tôi...Không thể nhấc nó lên được."

"Không thể nhấc lên được?....Cây kiếm này nhẹ mà."

Lunaire cố làm tôi hiểu cái sức mạnh vô lý của cổ. Ý tôi là, chẻ đội cái con cóc hình người ấy với một nhát kiếm là điều bất khả thi với người thường như tôi rồi.

"Mà, vậy sao cậu không gọi ta khi biết mình không thể nhấc thanh kiếm lên được? Ngươi thực sự nghĩ rằng mình có thể thắng Heqet bằng tay không sao? Hơn thế nữa, lại còn kết thúc thảm hại như thế này..."

"Vấn đề không phải là "tôi không thể nhấc thanh kiếm lên được"....Thật sự, tôi muốn hỏi nhờ thêm sự giúp đỡ của cô, nhưng mà.....Uhm, tôi không thể làm phiền cô với cái yêu cầu kì lạ ấy khi mà tôi sợ rằng cô sẽ ăn thịt tôi."

"Đừng lo, bất tử bọn ta không ăn thịt loài người. Nhưng đúng là cậu đã làm ta giận đấy biết không."

"K-không, tôi thực sự xin lỗi vì đã nói vậy. Tôi thật sự không biết gì cả!"

Khi nghĩ rằng có thể mình đã nói một điều khá thô lỗ với cô ấy....Mắt của Lunaire nhấp nháy trong khi cô chạm môi của mình.

"Không, cũng có chút đúng đấy, nhưng..."

Quả nhiên, cô ấy định ăn thịt mình à.

Khi mà tôi chuẩn bị chấp nhận số phận, Vai của Lunaire run lên khi nhìn tôi, mắt của cô ấy mở to hơn thường.

"Ta khá là khác biệt cậu thấy đấy."

....Mặc dù có chút thay đổi về biểu cảm....cô ấy có lẽ đã đến để tìm tôi.

"Nếu như cậu đã xuống được đến tầng này, thì cậu có thể bò ngược lên trên mặt đất lại được với chút sự giúp đỡ từ vật phẩm và vũ khí. Ngưng giả ngốc và nhắm đến việc thoát lên mặt đất đi."

Lunaire trao lại thanh kiếm cho tôi.

Khi cô ấy thả tay nắm ra khoảnh khắc mà tôi cầm lấy nó...Cánh tay của tôi đã không thể hỗ trợ trước độ năng của thanh kiếm và tôi ngã cùng với nó xuống mặt đất.

Thanh kiếm rớt xuống ngay trên sàn.

Cùi chỏ tôi bị đập vỡ, và vô tình, hàm của tôi cũng ngã theo.

Lunaire nhìn xuống tôi sấp mặt với cái khuôn mặt vô cảm của cô ấy.

Ý thức của tôi, vơi dần...

[

<> ]

Giữa lúc tầm nhìn của tôi tối dần đi, giọng nói vô tâm của Lunaire lại vang lên khi cô ấy dùng ma thuật để phục hồi cơ thể của tôi lần thứ ba trong ngày hôm nay.

Truyện Chữ Hay