Nhìn Philia khá khập khiễng khi cần phải có Pomera đỡ một bên.
“Sao rồi Kanata?” Pomera hỏi.
Tôi lắc đầu. “Mất dấu rồi. Người đó có vẻ như còn mạnh hơn cả tớ, may mà không có xung đột xảy ra.”
Pomera nghe tôi nói mà mặt mày tái nhợt. “N-Người như vậy cũng có thể tồn tại sao?” cô giật mình hoảng hốt.
Philia dù đã nhắm mắt, nhưng vẫn giật nảy trước tiếng ồn.
“Người mạnh hơn tớ nào có thiếu gì,” tôi nói, cảm thấy hơi phật lòng vì Pomera vẫn xem tôi như một thứ quái vật nào đó. “Level của mọi người thường chỉ có hai kiểu thái cực. Lunaère-san đã luôn nhắc nhở rằng tớ cần phải giữ cảnh giác, vì không ai biết khi nào sẽ phải gặp nguy hiểm.”
Ở đây một mạo hiểm giả trung bình sẽ có level dưới một trămcó level dâu đó dưới một trăm, nhưng cũng có những người như Philia hay pháp sư áo đen kia có level ngưỡng xấp xỉ hoặc thậm chí cao hơn cả tôi. Còn giữa hai mức đó thì chẳng được bao nhiêu người.
Điểu đó không có nghĩa là nguy hiểm sẽ không luôn rình rập, chực chờ xung quanh ta. Tôi học Song Tâm Thuật cũng là vì thế, một quân bài chuyên dùng để một mình chống lại các mối đe doạ lớn, nhưng theo tôi đã tránh được cái gì thì tránh luôn đi cho lành.
“Chuyện đó…urghh.” Pomera ấp úng không nói nên lời, nghĩ làm sao để chấp nhận điều đó.
“Chúng ta không biết đối phương liệu có thù ý hay không, nhưng vạn nhất vẫn nên đề phòng,” tôi nói.
Philia vì phản ứng thái quá nên mới tấn công. Khả năng cao cũng từ đó mà sau này có khi sẽ dẫn đến một cuộc đối mặt không cần thiết. Cần phải ngăn chặn mọi hiểu lầm không đáng có, và tôi thoáng nghĩ rằng có khi rời khỏi Manaloch ngay và luôn trước khi gây chú ý thêm là một ý hay.
Dẫu sao thì, một pháp sư với trình độ và kĩ năng như thế hẳn là phải rất nổi tiếng. Chắc tìm kiếm thông tin về họ sẽ không khó lắm đâu. Nhưng tôi…vẫn không thể nào rũ bỏ cảm giác hoài niệm tương đồng với Lunaère đó được. Tôi cần phải xác minh danh tính của người này.
“Vậy cậu không đi thu thập nguyên liệu chế thuốc nữa sao?” Pomera hỏi.
“Ừ…” tôi ngán ngẩm nói. “Tớ nghĩ có tìm thêm ở Manaloch cũng không còn ý nghĩa gì nữa.”
Muốn có trong tay những vật phẩm cao cấp, thì hẳn cũng chỉ có thể móc nối với những mạo hiểm giả lớn hoặc quay về Cocytus tự thu thập lấy mà thôi.
Bỗng có tiếng người qua đường vang vảng khi đi ngang sau chúng tôi.
“Nghe gì chưa người ta đã phát triển thành công thuật giả kim mới rồi đấy? Giá cả bên Mithril Wand thay đổi chóng vánh luôn.”
“Thì sao? Bọn mình lấy đâu ra tiền mà mua đồ xịn.”
“Xì, tham vọng một chút cũng chẳng chết ai.”
Tôi đứng chững lại và quay sang hỏi bọn họ.
“Xin lỗi! Có thể kể cho tôi nghe về cửa hàng Mithril Wand này không?” tôi hỏi.
“Hử? Cậu ở trong Manaloch rồi mà chưa bao giờ nghe đến Mithril Wand à?” người đàn ông cao gầy với phì cười hỏi ngược lại.
Thành phố này có vấn đề hay sao mà thái độ quá vậy.
“Mà, được thôi,” anh ta nói tiếp. “Mithril Wand là tổ chức giả kim thuật phát triển nhất thành phố. Các thành phẩm của họ còn được đem ra bán bên ngoài-một phần là vì lòng tốt, còn lại là vì để tiếp tục thu vốn cho các công trình nghiên cứu. Việc đưa sản phẩm ra bán đến tay các mạo hiểm giả cũng đồng thời phát triển thương hiệu của họ. Không một bên nào có thể sánh lại.”
Tôi còn lo anh ta sẽ không chịu chia sẻ lấy nửa lời chứ, nhưng một khi đã nói thì thông tin cứ thế tuôn hết cả ra.
“Nghe có vẻ rất tuyệt vời…” tôi nói.
“Chú mày không hiểu đâu!” anh ta nói với nụ cười chào hàng. “Ở đây có khối người đến Manaloch chỉ để nhìn qua Mithril Wand đó. Nhìn trang phục của cậu, thì tôi đoán chắc cũng là một pháp sư. Bất ngờ thật…”
“Xin lỗi, tôi mới đến nên…” tôi nói, rũ vai xấu hổ.
Người phụ nữ nhỏ con bên cạnh vỗ nhẹ lên tay anh ta. “Tên ngốc cậu đừng có mà tự mãn. Cậu cũng có quan hệ gì với bên Mithril Wand đâu mà lên mặt với ai.”
Anh ta cáu kỉnh lườm nguýt lại.
Hừm, tiệm Mithril Wand này nghe có vẻ khác biệt. Biết đâu họ lại có thứ nguyên liệu mà tôi đang cần. Nhưng dẫu có là như vậy đi nữa thì giá cả chắc cũng chẳng mềm trong tầm túi tiền của chúng tôi đâu. Mà, chỉ ghé qua kiểm tra xin giá tiền cũng không mất gì.
“Ừm…Vậy thì cửa tiệm của họ nằm ở đâu vậy?” Tôi hỏi.
“Ngay cuối phố,” người phụ nữ trả lời, ngữ điệu nhanh gọn. Hình như người này đang vội vã muốn đi đâu đó.
Ngược lại, gã đàn ông đứng ra nói. “Hôm nay cô cậu may mắn đấy. Tôi cũng đang có việc đi hướng này, nên để tôi dẫn đường cho.”
“Thật sao? Như vậy thì tốt quá. Chúng tôi cũng đang hơi lạc đường.” tôi đáp.
“Ừ, cứ để tôi lo.” Gã đàn ông cười toe toét.
“Cái tên khùng điên điên Kevin này?” người phụ nữ gọi. Nhưng anh ta chỉ mỉm cười vẫy tay lại.
“Gì chứ, tôi nói thật mà! Chàng trai này muốn ghé qua Mithril Wand, nên tôi chỉ đang đứng ra làm một công dân gương mẫu và dẫn đường cho cậu ta qua đó thôi. Cô cứ việc đi trước đi.”
Người phụ nữ lườm anh ta với vẻ khó chịu, nhưng khi bắt gặp thấy ánh nhìn của tôi cũng đành đảo mắt ra hướng khác. Xong cô đi về một hướng khác.
Mình có đang bỏ sót chuyện gì không nhỉ.
“Hai đứa kia cũng đi cùng với cậu à?” người đàn ông hỏi khi hương mắt về phía Philia và Pomera. Pomera thì đang nhìn tôi với vẻ trầm mặc.
“Đúng vậy. Nhưng, uh…” tôi mở lời.
“Chà, thế thì để họ đi cùng luôn đi. Tôi cũng không có cả ngày đâu.”
“À-à được,” tôi hơi cúi nhẹ đầu nói, rồi ra hiệu cho họ đi theo.
“Cảm ơn anh nhiều lắm, uh…”
“Cậu có thể gọi tôi là Kevin,” anh ta nói.
“Kevin-san, vậy thì cảm ơn anh đã đồng ý dẫn đường. Tên tôi là Kanata, đây là Pomera-san còn bên này là Philia-chan,” tôi chỉ về phía hai người theo sau. Philia vui vẻ vẫy tay chào lại, nhưng Pomera thì chỉ chau mày, biểu cảm có chút gì đó không thoải mái.
“Không cần đâu. Thật ra hầu hết những người lui tới Mithril Wand đều là pháp sư cấp cao. Có được một hai ơn huệ cũng không tệ, tôi nói đúng không?” Kevin quay đầu nhìn chúng tôi với một nụ cười tự phụ.
“Ah…Tất nhiên rồi, chúng tôi sẽ đền đáp cho anh nếu có cơ hơi…” tôi nói.
“Thôi nào. Tôi chỉ đang làm dịu bầu không khí thôi. Thả lỏng đi.” Có vẻ thoả mãn khi thấy nụ cười gượng gạo của tôi, Kevin lại quay về phía trước. Tôi muốn tin rằng anh ta là người tốt, nhưng anh ta dần cho tôi ấn tượng ngược lại. Cơ mà, con người mà không biết chấp nhận lòng tốt của nhau thì đã tận diệt rồi. Chắc thế.
“K-Kanata, cậu có chắc chắn về người này không? Anh ta làm tớ có hơi khó chịu…” Pomera thì thào bên tai tôi. Tôi cố tỏ ra tự tin, nhưng ánh mắt của Pomera với Kevin chỉ có sự nghi ngờ.
Chắc là sẽ ổn thôi…Khu này trông có vẻ động người và ăn toàn mà. Chắc anh ta không có dẫn chúng ta đến con hẻm đáng ngờ nào đâu.
Trên đường tôi cũng đã lén lút dùng Kiểm tra trạng thái với Kevin rồi, anh ta cao nhất cũng chỉ mới là mạo hiểm giả hạng D. Chuyện này chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn không thể giải quyết được.
Cuối cùng thì chúng tôi cũng bước đến bên một toà tháp cao vợi đã được quét một lớp vôi trắng thanh tao. Trên đỉnh tháp là một chiếc đồng hồ với những khắc hoạ thiên thần.
“Đến rồi. Đây là Mithril Wand, trái tim của cả Manaloch. Chỉ những người có quan hệ bên trong mới được qua đại sảnh đấy nhé.”
“Đúng là có một cảm giác oai nghiêm nào đó,” tôi nói.
Hai bức tượng điểu sư bằng bạc lấp lánh được đặt mỗi bên cửa vào. Kevin nói rằng nơi này là một cửa hàng, nhưng trông nó không giống nơi mà người qua đường có thể tuỳ tiện bước vào. Thật ra chẳng có mấy ai ra vào nơi này cả.
Chỗ này đi vào có sao không vậy? Cảm giác bọn mình không thuộc về nơi này kiểu nào ấy…mặc dù trông có vẻ như sẽ có thứ mình cần.
Tôi quay ra sau. Pomera trông như muốn bỏ về ngay lập tức vậy.
“Đẹp quá đi! Nhìn có vẻ vui!” Philia lên tiếng. Nhìn con bé rạng rỡ hồi phục lại năng lượng sau vụ ẩu đả vài phút trước là rõ.
“Sao đấy? Mấy người còn không vào đi?” Kevin hỏi.
Pomera vẫn im lặng như thế, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của tôi, đôi mắt ấy chỉ như muốn hét lên, Dừng lại thôi!
“À-ừm, thật ra…” tôi lắp bắp.
“Thật sao? Tôi đã cất công dẫn đường cho mọi người tới tận đây rồi đó,” Kevin nói với một nụ cười tít tận mang tai.
Pomera, như Pomera, ném cho tôi cái ánh mắt Từ chối anh ta đi!
“Tôi đang nghĩ xem có thể hỏi họ cho phép tham quan bên trong hay không,” tôi vô thức lẩm bẩm.
“Ồ, vậy sao? Thế thì để tôi đưa cậu đến cửa,” Kevin nở một nụ cười ám muội.
“K-Kanata!” Pomera xích tới gần thì thào với tôi. “Tớ không nghĩ người ta sẽ chào đón chúng ta đâu! Cái người này chỉ đang trêu chọc thôi.”
“Xin lỗi,” tôi thì thầm lại. “Nhưng tớ không biết phải từ chối như thế nào. Nhỡ đâu anh ta thật sự chỉ đang tốt bụng giúp thì-”
“Tớ chắc chắn là không phải vậy đâu!”
“Ừ, tớ cũng thấy như vậy! Nhưng giờ tự nhiên chúng ta nổi đoá và bỏ đi sau khi anh ta đã đi theo đến tận đây không kì lắm sao?”
Pomera chùng vai trong thất vọng, rồi cô ủ rũ ngước lên nhìn tôi. “Kanata, cậu cứ đâm đâu vào những rắc rối này nhỉ?”
“Xin lỗi. Tớ sẽ đi một mình vậy. Cậu cứ đứng chờ gần đây đi.”
“Nếu cậu đã đi, thì tớ cũng đi cùng.”
“Thật sự rất xin lỗi cậu…” tôi khẽ cúi đầu trước Pomera.
Quan sát tình hình, Kevin cười toe toét cả miệng, nhưng anh ta vội vã nhìn về hướng khác khi chúng tôi quay đầu lại.
“Philia muốn chạm vào những bức tượng kia!” Philia lên tiếng. Xem ra vẫn còn có người đang tự mình tận hưởng.
Chúng tôi bước qua giữa những bức tượng rồi khẽ đi vào toà tháp. Bên trong là một người phụ nữ với bộ áo choàng xám đứng ngay sau quầy tiếp tân. Trên lớp vải có may một cây đũa phép màu trắng pha xanh.
“Các bạn là người ngoài sao?” cô ấy hỏi, vừa nhìn qua cái nhóm rách rưới chúng tôi.
“Ồ, tôi chỉ dẫn đường cho họ thôi,” Kevin lùi lại hai bước với nụ cười khép nép. Nhân viên tiếp tân nhìn anh ta với vẻ khó chịu. Rồi cô ấy quay sang nhìn tôi, Pomera và Philia với cái thở dài ngán ngẩm.
Ugh, bị gài bẫy nữa rồi.