Tôi kéo Pomera và Philia qua một cửa hàng ma pháp khác, tiệm Witch Ring (Nhẫn Phù Thuỷ). Nơi này có những hàng tủ kính trang trọng để trưng bày vòng cổ và các vật phẩm khác. Nãy giờ cũng không có ai gác cửa, nhưng chỉ gần như ngay lập tức, chúng tôi đều cảm nhận được khí chất của nơi này. Toàn bộ những khách hàng khác đều giàu có ngoài mặt, chỉ một cặp mạo hiểm giả cùng đứa bé gái tất nhiên sẽ thu hút sự chú ý xung quanh.
“K-Kanata, có nhất thiết cần cả ba chúng ta vào đây không? Tớ thấy bọn mình hơi nổi bật…” Pomera bám theo sau tôi bước đi.
Tôi cũng muốn bảo với cô ấy là đừng nghĩ nhiều, nhưng bản thân cũng cảm nhận được bầu không khí tồi tệ xung quanh. Tiếng thì thầm và cười giễu len lỏi khắp nơi. Những khách hàng khác liếc mắt nhìn chúng tôi với vẻ khinh bỉ trước khi bỏ đi lên tầng trên của cửa hàng. Nếu không vì quyết sống chết kiếm cho ra chỗ nguyên liệu kia cho Thánh Huyết, thì chắc tôi đã chuồn khỏi đây ngay lập tức rồi.
Ba cửa tiệm chúng tôi ghé qua trước đó đều không có kết quả. Một trong những người trông hàng đó đã mách nước với tôi về cửa hàng nếu muốn có cơ hội bổ sung lại những loại nguyên liệu đang tìm kia, cũng vì thế mà chúng tôi chạy ngay sang tiệm Nhẫn Phù Thuỷ (Witch Ring). Ai mà ngờ nơi này lại cao cấp như vậy.
“Wow! Đẹp quá!” Philia có vẻ dửng dưng trước sự khinh miệt chung quanh và nhanh chân chạy đến giật lấy một chiếc vòng cổ từ quầy trưng bày. Tôi vội chộp tay em ấy nhẹ nhàng hết sức có thể.
“Không phải ở đây! Không phải bây giờ!” Tôi nhỏ giọng kêu nài trươc khi có tiếng cười giễu khúc khích từ một vị khách khác đứng gần đó. Pomera nói đúng; đáng ra tôi nên đi một mình.
Chợt có tiếng ai đó hắng giọng. Ngước lên nhìn, trước mắt tôi hiện ra là một người phụ nữ với mái tóc xanh dương sậm đến tưởng chừng là màu đen. Một cặp kính bằng bạc nằm chĩnh chệ trên sống mũi cô ta, cùng với đó là viên pha lê thuỷ tinh sắc xanh đính trên bộ áo màu lam sẫm được trang trí bằng những chiếc vòng vàng.
“Tên của tôi là Rita. Các vị đang tìm gì, tôi có thể giúp không?” người phụ nữ hỏi cộc lốc.
“Xin lỗi vì đã làm ồn…” Tôi cúi đầu xin lỗi, và cô ta thở hắt một hơi.
“Còn tôi xin lỗi vì cậu đã phải lãng phí thời gian ghé thăm Nhẫn Phù Thuỷ. Tôi không nghĩ rằng du hành giả như các vị sẽ thật sự hiểu được giá trị từ những món hàng của chúng tôi. Từng vật phẩm ở đây đều được sàn lọc và chuẩn bị cho các học giả nghiên cứu của Manaloch-những con người ngày đêm miệt mài khai phá những bí mật của giả kim thuật.” Riva tỏ vẻ khó chịu khi cô ta vung tay ám chỉ về phía những chiếc tủ trưng bày bằng kính. “Có lẽ tôi có thể chỉ mọi người đến một tiệm tạp hoá phù hợp hơn?”
“Ừm, tôi đang tìm một thứ khá cụ thể…”
“Thôi được, cậu cần gì?” Riva hỏi lại với vẻ khinh miệt.
“Một…loại quặng.”
Nhưa của Tinh Linh Thụ thì có lẽ trong lúc phiêu lưu vẫn tìm được, miễn là tôi có thể tìm được những tinh linh phù hợp. Ngược lại thì quặng Adamantite sẽ khó tìm hơn nhiều. Tôi không rõ việc khai thác với đào mỏ ở Locklore như thế nào, nhưng chắc khoáng vật cấp S sẽ dễ mua hơn là tự tìm chứ nhỉ.
“Quặng sao?” Riva thở dài một hơi rồi quay lưng lại với chúng tôi. “Lối này.”
Tôi khẽ gật đầu rồi theo sau Riva. Mặt khác, Pomera thì lại bám theo sau tôi, trông cô ấy gần như sắp hoảng hồn đến nơi. Philia thì vẫn tràn đầy tinh thần như thế, luôn chững lại đăm đăm nhìn bất cứ thứ gì có vẻ sáng bóng trong sự hoảng hốt của Pomera.
“Chính sách của Nhẫn Phù Thuỷ là luôn phục vụ tất cả khách hàng, cho dù họ có ngờ nghệch hay thô lỗ-thậm chí có là yêu tinh (goblin) đi nữa. Nếu các vị tin rằng mình đến đây vì mục đích kinh doanh, vậy thì chúng tôi sẽ hết sức hỗ trợ với dịch vụ chu đáo.” Riva vừa dẫn đường vừa đọc thuộc lòng.
Chính sách của Nhẫn Phù Thuỷ không biết có cái nào cho phép so sánh khách hàng với yêu tinh không nhỉ?
Cuối cùng thì cô ta bước đến trước một chiếc hộp kính và chìa tay ra chỉ với vẻc chán chường trên gương mặt.
“Tất cả loại quặng chúng tôi có đều ở trong hòm này. Nhìn qua thử đi,”
Bên trong tôi để ý thấy một viên đá lấp lánh ánh xanh ngọc bích, đường kính khoảng một inch.
“Ồ, đây là thứ cậu đang tìm kiếm sao? Đây là—”
“Lam Nguyệt (Blue Moon),” tôi lên tiếng. Đây là một loại quặng với ánh kim màu xanh nhạt. Dưới Cocytus thứ này này xuất hiện đầy khắp nơi. Có một lần tôi đang đi thu thập nguyên liệu cho bữa tối thì suýt nữa bị nguyên một tảng Lam Nguyệt đè cho nát bấy rồi.
“V-Vậy là cậu đã nghe qua rồi. Vậy thì…cuộc rò chuyện của chúng ta sẽ dễ dàng hơn. Như mọi người có thể thấy, cửa hàng của chúng tôi chỉ chuyên bán những vật phẩm cao cấp. ôi tin rằng thứ mà cậu đang tìm kiếm khó mà có thể so được với—”
“Nếu tôi nhớ không nhầm thì Lam Nguyệt chỉ là vật phẩm bậc D. Tôi đang hi vọng sẽ tìm được thứ gì đó hơn…”
Riva không nói không rằng nữa, nhưng biểu cảm trên gượng mặt cô ta trở nên chua chát.
Một cảm giác tồi tệ sượt qua khi hình như tôi đã nói sai gì rồi. Nhưng đây là một cửa tiệm ma pháp cao cấp; hẳn là phải cóvật phẩm cao cấp ở đây chứ? Đồ bậc D chẳng có gì ấn tượng cho lắm. Nếu đến cả Nhẫn Phù Thuỷ cũng không có quặng Adamantite thì tôi không còn biết chỗ nào để mà lần nữa. Bỗng nhiên mục tiêu điều chế thêm nhiều elixir của tôi dần trở nên xa vời.
“Uh, vậy thứ mà tôi đang tìm kiếm…Tôi thật ra đang cần một thứ với độ hiếm cao hơn…” tôi nói.
“Xin thứ lỗi?” những nếp nhăn xuất hiện giữa đôi lông mày của Riva.
“M-Mà…Có lẽ sau tiệm còn một hộp khác hay gì đó nhỉ?”
“Đẹp quá đi! Kanata, Kanata! Philia muốn cái này, hay quá đi!” Philia lên tiếng, đôi mắt chăm chú nhìn chiếc vòng cổ được đính Nguyệt Lam.
“Mà, cũng không thể đắt bao nhiêu, anh chắc mua được cho em,” tôi nói, nghiêng người vào nhìn rõ hơn. Nhãn giá đề 340,000 vàng. Cái này không thể nào đúng được, nên tôi kéo mặt nhìn lại một lần nữa.
“Cái-! Họ bán với giá bao nhiêu cơ?! Cho Lam Nguyệt á?!”
Cái giá này đủ đốt sạch tiền dành dụm của chúng tôi đó. Đúng là chiếc vòng cổ đẹp thật, nhưng hơn ba trăm ngàn đồng vàng cho một viên đá hạng D khác gì ăn cướp trắng trợn. Biết trước người ta bán với giá như vậy, tôi ước gì mình đã thủ sẵn một túi ma pháp đầy chỗ đá này khi còn ở Cocytus rồi.
Thậm chí, tôi chợt nhận ra rằng nếu đây thật sự là giá thị trường của Lam Nguyệt, vì thì cần phải xem xét cầm bán vài vật phẩm ma pháp thu thập được vài tuần vừa qua. Tất nhiên là tôi sẽ không bán đồ Lunaère tặng, nhưng chiếc la bàn kia của Lovis kia thì được. Dù sao cũng chỉ là vật phẩm bậc A.
“K-Kanata, tớ nghĩ cậu hơi lớn giọng quá rồi…” lời nhắc thì thầm của Pomera kéo tôi thoát khỏi dòng suy nghĩ.
Tôi ngước nhìn lên chỉ để thấy gương mặt đỏ choé của Riva, mặt mũi cô ta nhăn nhó trong khi trừng tôi hầm hầm.
“X-Xin lỗi! Cửa tiệm này rất tuyệt vời, và tôi tin chắc là giá cả của mọi người rất hợp lí!”
“Cút ra ngoài, thứ vượn người ngu dốt!” Riva chộp lấy cậy đũa phép gần đó và bắt đầu vẫy về phía tôi.
Không phải còn nói là sẽ phục vụ bất kể cả một con yêu tinh thô lỗ mới vài giây trước sao?!
“Đi thôi!” Tôi chộp lấy Pomera bằng tay trái, tay phải cưỡng đoạt lấy cây đũa phép kẹp giữa ngón tay. Nhẹ nhàng vặn cây đũa ra khỏi Riva rồi tôi thả nó xuống sàn sao cho không bị hỏng.
Tôi thầm khen ngợi bản thân trước khả năng kiềm chế được cải thiện của mình, vừa kéo Pomera và Philia chạy khỏi Nhẫn Phù Thuỷ