Thủy An Lạc quay qua nhìn người vừa xông vào, sau đó chẳng ư hử lấy một tiếng mà tiếp tục gặm quả táo của mình không thèm để ý đến người kia.
Chẳng biết Phong Phong chạy từ chỗ nào tới mà trên người đầy bụi bặm, trông vô cùng mệt mỏi.
“Cô ấy đâu rồi?” Phong Phong vừa vào đến nơi liền hỏi thẳng.
Thủy An Lạc tiếp tục gặm táo tỏ vẻ mình chẳng nghe thấy gì.
“Cô ấy đâu rồi?” Vì sốt ruột cho nên giọng của Phong Phong cũng lớn hơn mọi khi.
Anh ta vốn định họp báo xong sẽ đi tìm cô, thế nhưng sau khi mọi chuyện xong xuôi thì đi dộng của Kiều Nhã Nguyễn cũng tắt máy.
Anh ta đã đến An gia, Mân Hinh nói Kiều Nhã Nguyễn đã đi từ lâu rồi, nhưng mà anh ta đã tìm tất cả mọi nơi mà Kiều Nhã Nguyễn có thể đến cũng không thấy.
Cảm giác này khiến anh ta thấy sợ hãi.
“Anh quát ai đấy hả?” Thủy An Lạc ngẩng đầu lên, trợn mắt nhìn Phong Phong: “Nó đâu rồi, tôi cũng đang muốn hỏi anh đây, nó đã đi đâu mất rồi hả?”“Đi ra ngoài!” Sở Ninh Dực trầm giọng nói, vợ ngốc nhà anh không thể bị kích động trong khoảng thời gian này được.
Thanh âm của Sở Ninh Dực không lớn nhưng lại rất cứng rắn.
Hai bàn tay của Phong Phong siết chặt lại, chẳng phải anh ta đã bắt đầu hành động rồi đấy sao?Tại sao cô lại không thể cho anh thêm một buổi tối thôi cơ chứ?“Chị dâu, tôi cầu xin cô hãy nói cho tôi biết giờ cô ấy đang ở đâu? Tôi xin thề những chuyện trước kia tuyệt đối không xảy ra nữa!” Phong Phong dè dặt nói.
Trong lòng Thủy An Lạc khẽ động, đây là lần đầu tiên Phong Phong ăn nói khép nép với cô như vậy.
Nhưng mà hiện giờ mới biết sai thì có ích gì?Tổn thương thì cũng đã tổn thương rồi, thời gian còn có thể quay ngược lại được sao?“Tôi nói cậu đi ra ngoài!” Sở Ninh Dực trầm giọng nói: “Nếu cậu không nghĩ được mọi chuyện rõ ràng thì dù có tìm được Kiều Nhã Nguyễn cũng để làm gì chứ?”Bước chân của Phong Phong mềm nhũn, trái tim của anh ta cứ như bịngười ta chia năm xẻ bảy mà xé ra, đau đến nỗi anh ta chẳng thể đứng thẳng được nữa.
Kiều Nhã Nguyễn đi rồi.
Cô ấy đã đi thật rồi!Hơn nữa sẽ không một ai nói cho anh ta biết cô đã đi nơi nào được sao?“Phong Phong, chính anh tự hỏi lương tâm của mình xem! Chẳng lẽ anh không hiểu mẹ mình hay sao? Thế nhưng mọi chuyện xảy ra thế nào? Là chính anh để mẹ anh thoải mái làm tổn thương Nhã Nhã! Tôi nói cho anh biết, dù tôi biết nó đi đến chỗ nào đi chăng nữa tôi cũng sẽ không nói cho anh biết đâu! Có giỏi thì anh tự đi mà tìm lấy!!!” Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi nói.
Sở Ninh Dực đè bả vai của vợ mình xuống, giúp cô trấn an tâm trạng đang kích động.
Phong Phong lui về phía sau một bước, đầu ngón ta như găm sâu vào lòng bàn tay của anh ta, đau rát.
Anh ta không biết mẹ của mình là kiểu người thế nào sao?Anh ta biết chứ, thế nhưng anh ta lại ngây thơ mà tự an ủi mình rằng sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ tự mình tìm được cô ấy!” Phong Phong nói rồi cố gắng khiến bản thân mình bình tĩnh hơn, sau đó xoay người rời đi.
Thủy An Lạc nhìn bóng lưng tiêu điều của anh ta, nhịn không được bĩu môi: “Anh ta không vào được quân đội đâu nhỉ?”“Ừ.
” Sở Ninh Dực hờ hững trả lời rồi đút cho cô một miếng hoa quả.
Như vậy thì Thủy An Lạc yên tâm rồi.
Bây giờ mới biết sai thì lúc trước làm thế làm gì?Sau khi Phong Phong rời khỏi bệnh viện, anh ta gần như lật tung cả thànhphố A này lên, ngay cả nhà của Kiều Nhã Nguyễn cũng không buông tha, bất chấp cả việc bị làm khó dễ vẫn ăn nói nhún nhường để hỏi.
Nhưng mà không một ai nói cho anh ta biết cả.
Không hề có camera ghi lại được hành trình của cô.
Kiều Nhã Nguyễn cứ như thể đột nhiên biến mất.
Sở Ninh Dực gây áp lực khiến Phong phu nhân bị giam nửa năm.
Phong phu nhân cũng nhiều lần tìm đến con trai của mình nhưng đáng tiếc lúc này anh ta chỉ toàn tâm toàn ý đi tìm Kiều Nhã Nguyễn, kể cả điện thoại của ba mình anh ta cũng chẳng buồn nghe.
Lúc Thủy An Lạc xuất viện, Phong Phong vẫn còn đang tìm kiếm.
Mân Hinh nói cho Thủy An Lạc biết Phong Phong đã tìm hết một vòng rồi.
Hôm qua lúc Mân Hinh gặp anh ta thì quả thực không nhận ra anh ta là ai nữa, bộ dạng thì lôi thôi lếch thếch, hễ gặp ai là hỏi có thấy Kiều Nhã Nguyễn đâu không.
------oOo------.