Thủy An Lạc mang theo hận ý ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Long Nhược Sơ.“Lạc Lạc, cháu...”Thủy An Lạc đứng dậy, hơi cúi đầu, vươn tay bỏ kính áp tròng trong mắt ra, đôi mắt tím sâu thăm thẳm vì hận ý lúc này đã biến thành tím thẫm.Long Man Ngân hơi khựng lại một chút, nửa ngày không có nói ra một câu.Bà ta hơi nheo mắt, nhìn đôi mắt thuần một sắc tím của Thủy An Lạc, “Quả nhiên là cháu.”“Long Nhược Sơ, chính bà gặp phải người xấu, lại muốn hại những ngườikhác phải giống như bà hay sao?” Thủy An Lạc từ từ tới gần bà ta.
Người mà Long Nhược Sơ mang tới cũng không phải dễ chọc, chí ít hiện giờ đám Sở Ninh Dực vẫn còn đang phải giằng co với bọn chúng.“Không, những gì bà nói đều là thật, thời gian trước không phải cháu đã cảm nhận được rồi hay sao?” Long Nhược Sơ mỉm cười nói.“Chẳng lẽ không phải do bà cố tình hướng mọi chuyện theo chiều hướng xấu à?” Thủy An Lạc trầm giọng chất vấn.“Long Nhược Sơ, tôi biết bà có khả năng, muốn rời khỏi cũng không phải không thể.
Dù sao Sở Ninh Dực có sắp xếp kín kẽ thế nào đi nữa cũng không bằng tâm cơ của bà.”“Nhưng hôm nay, nếu bà muốn mang tôi đi, cũng phải nhìn xem tôi có đồng ý hay không đã.” Thủy An Lạc bước từng bước tới gần Long Nhược Sơ.Long Nhược Sơ lại không hề sợ hãi, vẫn thản nhiên nhìn cô, “Vậy sao, bà cũng muốn xem ngày hôm nay cháu có đồng ý hay không đây.”Long Nhược Sơ nói, ngón tay nhẹ nhàng gõ trên bàn trang điểm, bên tai dần dần có âm nhạc vang lên.Thủy An Lạc hơi nheo mắt, quay đầu lại nhìn hai người đàn ông thể lực rõ ràng đã chống đỡ hết nổi bên kia, “Ba Lạc, Sở Ninh Dực!”Thủy An Lạc quay đầu lại, nhìn ngón tay bà ta, “Bà không dám quang minh chính đại hơn à?”“Lẽ nào đây không phải quang minh chính đại hay sao? Thủy An Lạc, cháu phải biết rằng, trên thế giới này, chỉ cần bản thân có năng lực, những chuyện làm được đều là quang minh chánh đại hết.
Bọn họ không chống đỡ được thứ thuật thôi miên này là do năng lực của bọn họ không đủ, sao có thể nói là bà không quang minh chính đại được?” Long Nhược Sơ mỉm cười nói.Lồng ngực Thủy An Lạc vẫn phập phồng.
Cô quay đầu lại nhìn Long Man Ngân, “Mẹ, làm sao bây giờ?” Cô quả thật không biết gì về Long gia cả.Long Man Ngân lúc này cũng bị thứ thuật thôi miên này khống chế, quỳ dưới mặt đất đứng không thẳng nổi người, vẫn ôm chặt lấy Thủy Mặc Vân.“Ngăn không cho bà ấy gõ nữa.” Long Man Ngân thấp giọng nói.Thủy An Lạc quay đầu lại, nhìn ngón tay đang đặt trên bàn trang điểm của Long Nhược Sơ, muốn tới gần bà ta lại bị Long Nhược Sơ tránh thoát, nhưng ngón tay của bà ta vẫn liên tục gõ trên mặt bàn.Người của Long Nhược Sơ không bị ảnh hưởng, thế nhưng Sở Ninh Dực và Lạc Vân rõ ràng đều bị ảnh hưởng.Cho nên bọn họ đã nhanh chóng nếm mùi thất bại.“Bà đã nói rồi, Long gia không dễ đối phó như vậy đâu.
Lạc Lạc, bây giờ cháu quay về cùng bà có lẽ còn cứu được bọn họ.” Long Nhược Sơ ra hiệu bảo cô quay đầu lại nhìn.Thủy An Lạc quay đầu lại, Sở Ninh Dực và Lạc Vân đã ngã xuống đất, hai người kia đang từ từ tiến lại gần.Cánh tay đang thõng bên người Thủy An Lạc cứng đờ lại, trước khi bọn họ đi đến nơi, cô gằn giọng nói: “Được, tôi đi với bà.”Tay của Long Nhược Sơ hơi dừng lại một chút, mỉm cười nhìn cô, “Sớm nói vậy không phải tốt hơn sao.”Thủy An Lạc vẫn đứng cách Long Nhược Sơ một mét, vẫn cúi đầu, giống như đang che giấu thứ gì đó trong mắt.Thời gian từng giây từng phút trôi qua, người dưới đất rốt cuộc cũng có động tĩnh.Thủy An Lạc chậm rãi ngẩng đầu, cặp mắt tím dưới ánh mặt trời chiếu xuống lấp lánh rực rỡ.“Long Nhược Sơ, bà biết không? Ba tôi là binh vương, chồng tôi trước kia cũng là binh vương, bà thực sự nghĩ tôi...” Thủy An Lạc nói, đột nhiên xoay người di chuyển ra phía sau Long Nhược Sơ, vươn tay kiềm chế haitay của bà ta, “Thực sự nghĩ tôi lại dễ dàng đi theo bà như vậy sao?” Binh vương: Ý chỉ những người đứng đầu trong quân đội.------oOo------.