Thời điểm Giang Vãn tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau. Do bị sốt nên liền ngủ rất lâu.
Mở mắt ra nhìn thấy căn phòng xa lạ, cô nhớ tới những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua, trên mu bàn tay còn dán băng sau khi bác sĩ đã rút kim truyền dịch.
Xé băng dính ra, cô vén chăn bước xuống giường.
Dép lê là của nam, áo ngủ trên người cũng là của nam, không cần nghĩ cũng biết những thứ này đều là đồ của Lệ Mạc Sâm.
Phòng trang trí cách điệu quá mức lạnh lẽo giống như chủ nhân căn phòng này vậy, Giang Vãn một khắc cũng không dám nhìn thêm mà đi xuống, cô bắt đầu tìm quần áo của mình, ở tủ quần áo không có, trên sân phơi không có, trong nhà vệ sinh cũng không có!
Cô lại đi ra phòng ngoài tìm.
Bên cạnh bàn trà có cái thùng rác, Giang Vãn cầm lên xem.
"Giang tiểu thư, cô tìm gì vậy?"
Giang Vãn nghe tiếng nói thì quay đầu lại, nhìn thấy ở trên sô pha có một người xa lạ đang ngồi.
"Tôi tìm quần áo của mình." Nàng ngơ ngác nói.
"Vâng, tôi là thư kí của Lệ gia, cô có thể gọi tôi là Tô Thanh."
"Tôi.."
Mới nói được một chữ Giang Vãn liền dừng lại, cô không biết nên tự giới thiệu như thế nào, nghiêm túc mà nói cô không có bất cứ quan hệ gì với Lệ Mạc Sâm cả.
"Tôi đã chuẩn bị quần áo mới cho cô, cô xem có vừa người không." Tô Thanh đưa cho cô một cái túi.
Giang Vãn định giải thích vài câu nhưng rồi lại cảm thấy không cần thiết, sợ sẽ càng bôi càng đen chính mình.
Cô xem túi đồ, liền thấy quần áo bên trong không tiện cho lắm, nhưng coi không mặc thì không thể ra ngoài.
Sau khi thay quần áo xong, Giang Vãn nhìn thấy Tô Thanh đang đứng ở cửa, từ túi văn kiện lấy ra một tài liệu như là hợp đồng. Giang Vãn chợt nhớ tới mười ngày trước cha cô cũng đưa cho cô một bản hợp đồng.
Thân là một người cha, lại bức cô đến đường cùng.
Bất luận là ngồi tù ba năm hay là bồi thường vạn, cô đều không làm được, cũng không cam lòng.
Không biết hợp đồng này của Lệ Mạc Sâm lại bức cô đến hoàn cảnh bi thảm nào.
"Cô nhất định phải ký tên." Tô Thanh nói.
"Nhất định?"
Giang Vãn không hiểu trên đời này có chuyện gì gọi là nhất định.
"Giang tiểu thư, tôi hy vọng cô có thể hiểu một sự thật, chỉ cần Lệ tổng nói một câu, tương lai của cô ở thành phố Kinh Hải này, thậm chí là dưới bầu trời này bất luận chỗ nào đi chăng nữa cô đều không thể yên ổn mà sống." Tô Thanh nghiêm túc.
Giang Vãn tự nhận chính mình không sai trong chuyện này nhưng ở đối mặt loại người vô pháp vô thiên uy hiếp, trong lòng vẫn là nhịn không được mắng Lệ Mạc Sâm cái đồ khốn kiếp!
Nhận lấy hợp đồng, Giang Vãn đơn giản xem qua một lần, cô lại nhíu mày lại kinh ngạc phát hiện ra đây là một phần hợp đồng lao động, Lệ Mạc Sâm muốn cô trở thành một nhân viên của tập đoànThịnh Kinh, thời gian là.. Cả đời?
Còn có thể thuê cả đời sao?
Giang Vãn nhịn không được ngẩng đầu đánh giá Tô Thanh, thư kí tập đoàn Thịnh Kinh lại lấy nhầm hợp đồng sao?
Lệ Mạc Sâm này là loại người tư bản hút cạn máu người, tác phong hành sự hẳn là ăn thịt người không nhả xương mới đúng, làm sao sẽ dễ dàng buông tha khi cô không giao đứa bé ra cơ chứ? "Giang tiểu thư, với bằng cấp của cô, tìm công việc ổn định cơ bản là không có khả năng. Nếu không có một công việc, cô sẽ không kiếm ra tiền, không có tiền, mẹ cô có thể bị rút máy thở." Tô Thanh nói những lời này vô cùng có ích để giúp anh hoàn thành nhiệm vụ Lệ tổng giao phó.
"Sẽ như vậy sao?" Giang Vãn cảm thấy hạnh phúc tới quá đột ngột, giống như là cô đang mơ.
"Sẽ như vậy." Tô Thanh đem bút đưa qua.
Giang Vãn cầm bút, cô biết mình bằng cấp không cao, mấy năm nay đều là hôn mê trên giường bệnh, muốn tìm một công việc để có thể ở thành phố Kinh Hải này sinh sống quả thật rất khó, càng không thể trang trải cho người mẹ còn đang hôn mê của cô.
Cầm lấy bút, Giang Vãn nhìn tới nhìn lui trang giấy này vô số lần, đến khi xác nhận hợp đồng thật sự không bẫy ngầm, cô mới ký tên của mình lên còn ấn cả dấu vân tay.
Tuy rằng ký tên, nhưng cô vẫn cảm thấy rất bất an.
Lệ Mạc Sâm sẽ không vô duyên vô cớ làm như vậy, nhất định là có tính toán khác.
Đến tột cùng là anh ta đang tính toán cái gì?
Nghĩ tới nghĩ lui, cô đột nhiên nghĩ thông suốt, Lệ Mạc Sâm tuyển cô vào làm nhất định để dễ dàng giám sát cô, khống chế cô xem cô sau khi tan làm có lén đi gặp đứa bé hay không, nếu thấy sẽ bị anh ta bắt gặp ngay.
Nghĩ đến đây, Giang Vãn hoàn toàn buông bỏ phòng bị.
Một đứa bé không tồn tại, cô đi nơi nào mà thấy? Cho nên, cô không sợ bị Lệ Mạc Sâm giám sát, vô duyên vô cớ còn có được một công việc, sẽ không mệt mỏi!