Giang Vãn ngẩng đầu vừa thấy, người tới thế nhưng là bạn học ngày trước của cô Mục Phỉ Phỉ, cũng đúng là người vừa mới bị vị kia cầu hôn.
Mà người đàn ông bên cạnh cô ta, mang một bộ mắt kính gọng mạ vàng, nho nhã văn nhã, thoạt nhìn, thế nhưng cũng là người quen, Giang Vãn ở trong đầu nhanh chóng tự hỏi một chút mới nhớ tới..
Thì ra là vị hôn phu của Mục Phỉ Phỉ, Chu Thần.
Giang Vãn sở dĩ nhớ rõ anh ta, cũng không phải bởi vì diện mạo của anh ta, mà là bởi vì anh ta đã từng kiên trì tặng cho mình một năm bữa sáng, nhưng mình chưa từng ăn qua.
Cũng là thẳng đến lúc tốt nghiệp, Giang Vãn mới biết được những bữa sáng xuất hiện dưới ngăn bàn cô, đều là Chu Thần đưa,
Mà Mục Phỉ Phỉ, khi đó cùng Thư Thanh Ninh rất là thân.
Lập tức Giang Vãn nhíu nhíu mày, đối với Mục Phỉ Phỉ cô không có hảo cảm gì.
"Giang.. Giang Vãn, chào cậu!" Chu Thần đẩy đẩy mắt kính, trên chóp mũi thấm ra một tầng hơi mỏng mồ hôi lạnh, anh ta nhìn Giang Vãn, trong mắt có chút vui sướng: "Không nghĩ tới ở chỗ này gặp được cậu."
Mà Mục Phỉ Phỉ nhìn đến dáng vẻ này của vị hôn phu của mình, liền tức giận, cô ta trộm nhìn thoáng qua người đàn ông ngồi ở đối diện Giang Vãn, anh khí chất bất phàm, bộ dáng đỉnh cấp, giơ tay nhấc chân đều mang theo nồng đậm tôn quý, loại khí phách cùng tôn quý này, nháy mắt làm Chu Thần có vẻ nhược bạo! Mục Phỉ Phỉ trong lòng bất tri bất giác nảy lên một sự ghen tuông, cô ta làm bộ thân thiện lôi kéo Chu Thần ở trước mặt Giang Vãn ngồi xuống, sau đó nói: "Giang Vãn, đây là bạn trai cậu sao? Tôi liền biết ánh mắt cậu vẫn là tốt trước sau như một, rốt cuộc trước kia người theo đuổi cậu nhiều như vậy.."
Nói tới đây, Mục Phỉ Phỉ cố ý nhìn thoáng qua sắc mặt Lệ Mạc Sâm, thấy Lệ Mạc Sâm sắc mặt âm trầm thêm vài phần, cô ta lại cố ý làm bộ ngượng ngùng nói: "Ai nha, Giang Vãn, cô xem tôi.. Không nên ở trước mặt bạn trai cô đề cập tới tình sử trước kia của cô, nhưng rốt cuộc, những cái đó lúc sự việc phát sinh, chúng ta đi học kia sẽ xác thật đặc biệt oanh động.."
Giang Vãn không phải không biết tính tình của Lệ Mạc Sâm, tay cô đặt ở đầu gối nắm chặt, hít sâu một hơi: "Mục tiểu thư, cô không biết bịa đặt phỉ báng là phạm tội sao?"
"Cái chuyện oanh động gì?" Một câu này, trực tiếp hấp dẫn sự chú ý của Lệ Mạc Sâm.
Anh không thích Mục Phỉ Phỉ này, nhưng mà, bởi vì cô ta từng là bạn học của Giang Vãn, Lệ Mạc Sâm không có đuổi người.
Anh rất muốn biết quá khứ của Giang Vãn những cái đó anh chưa từng tham dự.
Chu Thần ho khan một tiếng, anh ta không thể không nhíu mày, cảm thấy Mục Phỉ Phỉ nói như vậy thật không tốt.
Nhưng Mục Phỉ Phỉ cho anh ta một ánh mắt xem thường, ở cái bàn phía dưới đá anh ta một chân, ý bảo anh ta đừng nói chen vào.
"Chính là lúc ấy, tình sử của Giang Vãn cùng giáo, hiện tại anh ấy đã là ảnh đế! Chính là Lục Vĩ Đình.. Khi đó Lục Vĩ Đình đối với Giang Vãn thật là đặc biệt tốt, hai người giống như còn ở bên nhau thật lâu, Giang Vãn, các cô là chia tay khi nào vậy?"
Mục Phỉ Phỉ mặt ngoài có vẻ là tiếc hận, nhưng mà đôi mắt nhìn về phía Giang Vãn kia lại lộ ra một tia đắc ý.
Quả nhiên, sắc mặt Lệ Mạc Sâm lập tức liền âm trầm xuống dưới.
Nghe được ba chữ Lục Vĩ Đình này, Lệ Mạc Sâm đỉnh mày hơi nhíu, xung quanh khí tràng quả nhiên bắt đầu âm lãnh..
Là người bình thường, liền kiêng kị vấn đề người trước, đặc biệt là người đàn ông Lệ Mạc Sâm này tính chiếm hữu dục bạo lớn như vậy
Mục Phỉ Phỉ chuyển biến tốt liền thu, cố ý nâng tay lên tới chắn miệng giả ý ho khan, trên thực tế lại là khoe ra nhẫn kim cương lúc trước Chu Thần cầu hôn..
"Cái đó, Giang Vãn, các cô tiếp tục ăn cơm, tôi cùng Chu Thần tháng sau kết hôn, vừa mới cầu hôn thật là làm tôi có chút bất ngờ, Chu Thần bây giờ đối với tôi thật tốt quá.. Đây là thiệp mời, cô có thể tới nha! Nói không chừng, chúng ta cũng sẽ mời Lục Vĩ Đình đó! Đến lúc đó các cô gặp mặt có thể tâm sự." Mục Phỉ Phỉ nói, từ túi xách lấy ra một tấm thiệp mời.
Lời nói của cô ta mang theo tia trần trụi khoe ra.
Giang Vãn duỗi thẳng lưng ngồi ở ghế trên, sắc mặt cũng thật không tốt.
Mục Phỉ Phỉ cố ý làm trò trước mặt Lệ Mạc Sâm nói những lời này, mà sắc mặt Lệ Mạc Sâm cũng như mong muốn đen xì âm trầm khó đoán.
Nói không sợ hãi là giả, rốt cuộc thân phận Lệ Mạc Sâm.
Có lẽ người đàn ông này một cái động kinh, liền không cho cô gặp con nữa.
Cái này Mục Phỉ Phỉ, tuyệt đối là cố ý cái hay không nói, nói cái dở. Nhớ tới đã từng, Mục Phỉ Phỉ cùng Thư Thanh Ninh quan hệ tốt như vậy, mà hiện tại, Mục Phỉ Phỉ khẳng định cũng biết Thư Thanh Ninh cùng cô quan hệ đã chuyển biến xấu.
Cho nên, Mục Phỉ Phỉ khẳng định là cố ý cho chính mình nan kham!
"Chờ đã."
Liền ở lúc Mục Phỉ Phỉ chuẩn bị nắm tay Chu Thần rời đi, lại nghe thấy Lệ Mạc Sâm mở miệng.
Giang Vãn cũng có chút kinh ngạc nhìn Lệ Mạc Sâm, không rõ anh định làm cái gì.
"Có chuyện gì vậy?" Mục Phỉ Phỉ trên mặt vẫn cứ cười.
Chỉ thấy Lệ Mạc Sâm ngón tay thon dài đặt lên tấm thiệp mời kia, nhìn nhìn địa chỉ tiệc cưới, rồi sau đó thong thả ung dung đem thiệp mời xé thành hai nửa, trên mặt anh hàm chứa ưu nhã cười: "Hôn lễ keo kiệt như thế, còn không phải cấp bậc Giang Vãn có thể đi."
Nghe vậy, sắc mặt Mục Phỉ Phỉ biến đổi liên tục, vẻ tươi cười dần dần cứng đờ: "Vị tiên sinh này, anh có ý gì?"
"Ý tứ trên mặt chữ." Lệ Mạc Sâm tay đặt ở trên bàn, ánh mắt lười biếng, lại lộ ra một tia trí mạng nguy hiểm.
"Anh!" Mục Phỉ Phỉ sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, cô ta phẫn nộ nhìn chằm chằm Lệ Mạc Sâm cùng Giang Vãn.
"Đi thôi Phỉ Phỉ.." Chu Thần đứng ở bên cạnh, cũng cảm thấy Mục Phỉ Phỉ có chút mất mặt, anh ta vội qua lôi kéo Mục Phỉ Phỉ đi, trên mặt còn cười với Giang Vãn và Lệ Mạc Sâm: "Thật ngại quá, Giang Vãn, Phỉ Phỉ cô ấy uống nhiều quá."
"Chu Thần anh nói gì vậy! Em căn bản là không có uống nhiều! Anh buông em ra! Lời này của bọn họ có ý gì! Làm nhục em? Anh cứ như vậy trơ mắt nhìn người khác làm nhục em?"
Mục Phỉ Phỉ tức khắc liền bắt đầu la lối khóc lóc, Chu Thần như thế nào đều kéo không đi.
"Lệ tổng, đây là đồ ăn của ngài, ngài tới lúc nào cũng không báo một tiếng, tôi tự mình tới đón tiếp ngài.."
Liền ở ngay lúc này, tổng giám đốc nhà hàng xoa hãn chạy tới, đối diện với Lệ Mạc Sâm cúi đầu khom lưng.
Mục Phỉ Phỉ có chút ngây ngẩn cả người.
Lệ tổng..
Thành phố Kinh Hải chỉ có một Lệ tổng, anh đại biểu cho vô thượng quyền thế cùng tôn quý..
Lệ Mạc Sâm?
Mục Phỉ Phỉ choáng váng, phảng phất như bị sét đánh, người đàn ông cùng Giang Vãn ăn cơm, là Lệ Mạc Sâm?
"Nhà hàng an ninh phải tăng mạnh một ít, không cần dạng người không có tố chất cũng cho vào." Lệ Mạc Sâm lạnh giọng phân phó.
Những lời này, hiển nhiên là nói cho chính mình nghe, Mục Phỉ Phỉ tức khắc cảm thấy thẹn bạo, hận không thể đào cái hầm ngầm chui vào!
Mà Giang Vãn, ngồi ở đối diện Lệ Mạc Sâm, trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng có chút phản ứng không kịp..
Nhân viên thật nhanh liền đem đồ ăn bưng đi lên, Lệ Mạc Sâm gọi, đều là nguyên liệu sang quý, các loại tinh xảo món ăn quả thực như là tinh mỹ hàng mỹ nghệ..
"Cảm ơn." Trầm mặc thật lâu sau, Giang Vãn vẫn là mở miệng trước.