Cửa văn phòng bị đẩy ra, Lục Lam nhìn Hứa Đông cùng nhân viên an ninh tiến vào, một tia cứng đờ từ trên mặt cô ta chợt lóe mà qua, nhưng cô ta vẫn là ưu nhã từ trên bàn đứng lên, miệng lưỡi có chút oán trách: "Mạc Sâm, anh nếu là bận công việc, anh nói cho em là được rồi, em sẽ không quấy rầy anh."
"Hứa Đông!"
Lệ Mạc Sâm căn bản là không nhìn cô ta, trầm giọng phân phó Hứa Đông.
"Lục tiểu thư, mời bên này." Hứa Đông lễ phép nói.
Lục Lam trên mặt treo khéo léo hào phóng cười, lúc này mới đứng dậy chuẩn bị rời đi.
"Cốc cốc cốc!"
Mà lúc này, Tô Thanh cầm một túi văn kiện gõ vang cửa văn phòng Lệ Mạc Sâm lên.
Lệ Mạc Sâm nhìn thoáng qua: "Vào đi."
"Lệ tổng, đây là ngài lần trước ảnh chụp bảo tôi rửa, tôi theo ý ngài rửa hai tấm."
Tô Thanh đem túi văn kiện đưa cho Lệ Mạc Sâm, Lệ Mạc Sâm như ngây ra một giây đồng hồ mới nhớ tới, anh buông văn kiện trong tay xuống, mở giấy dai túi ra.
Lục Lam vốn định thấy rõ ràng bên trong là cái gì, nhưng là ngại với Hứa Đông ở bên cạnh thúc giục, cô ta chỉ vội vàng liếc liếc mắt một cái.
Bên trong, là ảnh chụp một phụ nữ.
Chuẩn xác mà nói, kia hẳn là một tấm ảnh chụp chung, nhưng mà Lục Lam chỉ có thấy trong đó mơ hồ một nửa.
Lục Lam đi ra khỏi văn phòng Lệ Mạc Sâm, trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc, người phụ nữ kia.. Là ai?
Ngày hôm qua lúc cô ta về nhà, liền nghe được cha nói Lệ Mạc Sâm bên cạnh có đứa con trai, đột nhiên xuất hiện, bên ngoài suy đoán, đứa trẻ kia có lẽ là con nối dõi của Lệ gia lưu lạc bên ngoài.
Vốn dĩ Lục Lam cũng không để ý, nhưng mà vừa rồi cô ta vội vàng thoáng nhìn, trên ảnh chụp người phụ nữ cười thuần tịnh thanh nhã, loại thanh nhã này, cô ta càng hiểu rõ, đối với cô ta là một loại uy hiếp. Lục Lam đôi mắt tà mị xinh đẹp, nhưng nếu cha cô ta để cô ta tới cùng Lệ Mạc Sâm ăn cơm, liền cũng chứng minh Lệ gia cũng không có đem người phụ nữ kia để vào mắt, kể từ đó, mặc dù người phụ nữ kia cùng đứa trẻ có quan hệ, cũng đối với cô ta cấu không thành uy hiếp quá lớn.
Lục Lam nghĩ như thế, trong lòng liền nhẹ nhàng rất nhiều.
Lệ Mạc Sâm không thích cô ta, như vậy.. Có lẽ từ mẹ Lệ Mạc Sâm nơi đó xuống tay, sẽ càng dễ dàng một ít.
Phim trường.
Hôm nay Tô Ni suất diễn rất nhiều, cô ta vội vàng đóng phim, cũng liền không có thời gian đối với Giang Vãn vênh mặt hất hàm sai khiến.
Từ buổi sáng giờ đến chạng vạng giờ, diễn kết thúc, Tô Ni liền trực tiếp trở về xe quản lý chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi.
Giang Vãn lúc này mới thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi đón Tây Bảo.
Cô kéo cơ thể mệt mỏi đi đến trường học, trên đường gọi điện cho Tây Bảo, bên kia thật mau liền chuyển được, giọng Tây Bảo vui sướng từ microphone truyền đến: "Mommy! Mẹ tan tầm rồi sao?"
Nghe giọng Tây Bảo, mỏi mệt trên người Giang vãn như cũng trở thành hư không, cô dựa vào cửa sổ xe buýt, khóe miệng không tự giác nổi lên nhàn nhạt tươi cười: "Mommy tan tầm rồi, đang trên đường tới trường học, chuẩn bị đón Tây Bảo về nhà."
"Vâng, mommy con ở cổng trường chờ mẹ!" Tây Bảo gật gật đầu, cúp điện thoại.
Rồi sau đó, Tây Bảo đứng ở cổng trường học, mọi nơi nhìn nhìn, mới hướng tới chiếc siêu xe màu đen bên cạnh ngừng ở dưới tàng cây kia đi qua.
Thấy Tây Bảo chạy tới, màng cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú của Lệ Mạc Sâm, anh nhìn nhìn đồng hồ, trên mặt không tự giác có chút phẫn nộ, đã là giờ rưỡi, người phụ nữ kia còn không có tới đón Tây Bảo!
"Cô ta còn chưa tới sao?" Lệ Mạc Sâm thấy Tây Bảo vừa mới ở gọi điện thoại, lục thông tin di động của Tây Bảo, trừ bỏ anh, cũng liền có một Giang Vãn.
"Vâng, mommy một lát sẽ tới đây!" Tây Bảo gật gật đầu, nhón chân kề sát vào Lệ Mạc Sâm: "Daddy, trộm nói cho ba nha, hôm nay buổi tối ba muộn một chút ba hẵng trở về."
Lệ Mạc Sâm nghe con trai nói xong, trên mặt gợi lên một tia giảo hoạt không dễ phát hiện, anh vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ của con trai: "Chờ daddy nghĩ đã."
"Vâng!"
Mười lăm phút sau, Giang Vãn mới đến trường học, cô mới vừa đi tới cửa, một bóng dáng mềm mại liền nhào vào trong lòng cô ôm lấy eo cô, khuôn mặt nhỏ của Tây Bảo còn có chút đỏ lên, ngửa mặt ôm cô: "Mommy! Mẹ tới đón con về nhà ư."
"Đúng vậy, đi thôi bảo bối, cơm chiều muốn ăn cái gì?" Nắm tay nhỏ mềm mại của Tây Bảo, Giang Vãn trong lòng trào ra một sự ấm áp.
Sau khi Giang Vãn cùng Tây Bảo từ siêu thị mua đồ ăn về nhà, lúc lên lầu, Giang Vãn không tự giác nhìn thoáng qua cửa phòng cách vách, nơi đó an an tĩnh tĩnh, tựa như người còn không có trở về.
"Mommy, mở cửa nha." Tây Bảo trong tay còn giúp cô cầm quả nho mới mua, thúc giục cô.
Giang Vãn lúc này mới nhận ra chính mình thất thần, vội từ trong túi móc ra chìa khóa mở cửa.
Lần này, Giang Vãn cố kỵ tới Lệ Mạc Sâm sẽ "Đột nhiên" xuất hiện ở cửa nhà cô hay không, cô vì để ngừa nhỡ đâu, còn cố ý xào nhiều đồ ăn.
Chờ làm xong cơm ra tới, đã sắp giờ tối.
Ngoài cửa như cũ an an tĩnh tĩnh.
Giang Vãn đem đồ ăn bưng lên bàn, Tây Bảo đã rửa sạch tay ngồi ở trước bàn, mẫu tử hai người an an tĩnh tĩnh đang ăn cơm.
Tây Bảo gắp một viên đậu phộng rang, phát hiện mommy hôm nay có chút không giống, chốc lát lại xem đồng hồ một cái, chẳng lẽ, là chờ mong daddy tới đây sao?
"Mommy, mẹ có tâm sự sao?" Tây Bảo một bên dùng muỗng nhỏ xúc cơm, một bên một đôi mắt to còn tò mò mà nhìn Giang Vãn.
"Hả? Mommy không có tâm sự, Tây Bảo vì sao nói như vậy?" Giang Vãn có chút chột dạ.
"Mommy, chiếc đũa của mẹ đều bỏ vào nước trái cây trước mặt mẹ." Cậu bé mếu máo.
Giang Vãn xấu hổ, vội nói: "Khả năng mommy có chút mệt rồi."
Cậu bé yên lặng ăn cơm, Giang Vãn mắt thấy thời gian lại sắp giờ, rốt cuộc có chút nhịn không được, cô nắm trong tay chiếc đũa, rối rắm một hồi, mới chậm rì rì mở miệng hỏi: "Tây Bảo, daddy của con hôm nay bận sao?"
"Daddy của con, hôm nay hình như là rất bận.. Hình như muốn cùng dì xinh đẹp ăn cơm." Tây Bảo cúi đầu tiếp tục ăn cơm, cố ý nói được không chút để ý.
Trong nháy mắt, nước trái cây Giang Vãn uống trong miệng không có hương vị.
Cùng dì xinh đẹp ăn cơm?
Lệ Mạc Sâm với người phụ nữ khác cùng nhau ăn cơm?
Giang Vãn trong lòng có một loại cảm giá quái quái, có một tia mạc danh bực bội, tuy rằng cô rõ ràng biết daddy của con cùng mình không có tư cách cùng lập trường đi tức giận..
Anh không phải vẫn luôn biểu hiện rất yêu thương Tây Bảo sao? Như thế nào hiện tại liền phải gặp phụ nữ khác, chẳng lẽ là muốn tìm mẹ kế cho Tây Bảo sao?
Giang Vãn càng nghĩ, trong lòng càng là bực bội.
Sau khi ăn xong, Tây Bảo ở phòng khách viết bài, Giang Vãn sợ chính mình ảnh hưởng Tây Bảo làm bài tập, liền ở phòng ngủ xử lý công việc ngày mai, nhưng những cái thông tin đó niết ở trong tay, cô lại đột nhiên một chữ đều nhìn không được.
Lệ Mạc Sâm rốt cuộc là cái ý gì?
Anh dọn đến cách vách nhà cô, đến tột cùng lại là vì cái gì?
Giang Vãn luôn luôn không xem như một người tự mình đa tình, nhưng mà Lệ Mạc Sâm mấy ngày nay đối thái độ cùng chiếu cố với cô.. Tỷ như lần cô sinh bệnh đó, anh có thể không quan tâm trực tiếp mang Tây Bảo đi, nhưng anh lại lựa chọn lưu tại nhà cô một đêm.
Hiện tại Giang Vãn cẩn thận hồi tưởng, rồi lại cảm thấy anh như đối với cô có một ít không quá giống nhau. Giang Vãn trong lòng một trận phiền muộn, đơn giản đi phòng tắm mà tắm