"Đứa bé đã không còn, sáng hôn nay bác sĩ nói với tôi, đứa bé bị sinh non nên đã chết."
Giang Vãn đau đớn, nước mắt càng rơi nhanh xuống, cô nói đều là sự thật, lúc sáng hôm nay tỉnh lại bác sĩ nói với cô, lúc trước cô mang thai tám đã xảy ra tai nạn xe, đứa bé đã chết.
"Tiếp tục nói đi, tối hôm qua cô hạ thuốc tôi, còn không phải là để tôi lại muốn cô thêm một lần nữa?"
"Tôi không biết anh đang nói gì, không phải tôi."
"Giang Vãn!" Con ngươi nguy hiểm của Lệ Mạc Sâm nheo lại, anh hung hăng mà buông lỏng tay ra, như là ghét bỏ nước mắt cô làm dơ bẩn tay mình: "Trong vòng mười ngày phải đem đứa bé giao ra đây!"
"Đứa bé đã không còn, anh muốn tôi phải lặp lại mấy lần nữa đây?"
"Không giao đứa bé ra, toàn bộ Giang gia bao gồm cả người mẹ còn hôn mê của cô đều không được sống!"
Lệ Mạc Sâm nói xong, hung hăng buông lỏng bàn tay đang nắm cằm cô ra, xoay người rời đi.
"Lệ Mạc Sâm.." Giang Vãn vừa nghe những lời này cô có cảm giác Lệ Mạc Sâm sẽ nói được làm được, theo bản năng mà kéo ống tay áo anh lại.
"Buông ra!"
"Đứa bé thật sự là không còn nữa, anh rốt cuộc muốn như thế nào mới tin tôi đây?"
Môi mỏng của Lệ Mạc Sâm khẽ mở, để lại một câu: "Mang nhân chứng cùng vật chứng đến đây thì tôi sẽ tin!"
Người đàn ông này bước đi chỉ để lại cho cô bóng dáng cứng rắn cùng sự khắc nghiệt.
Sắc mặt Giang Vãn rất kém, môi cũng trắng bệch, cô nắm chặt tay lại, không dám để mình ngục ngã.
Cô thậm chí không dám nghỉ ngơi dù chỉ một chút.
Ngày hôm sau, cô dọn ra khỏi Giang gia, cô ở trong rương có tìm được thẻ ngân hàng của mình, năm tuổi cô có tích cóp một ít tiền tiêu vặt, đủ cho cô có thể thuê một phòng bình dân bên ngoài.
Không nghĩ tới năm năm sau giá mọi thứ lại tăng nhanh đến thế, số tiền cô tích cóp hiện tại bây giờ xem ra cũng không tính là nhiều.
Di động cũ không biết bị ai cầm đi, không thể tìm lại được, cô đành phải mua một cái di động mới, trong đầu có thể nhớ lại vài số di động cô đều đã lưu vào, bao gồm cả số của Lục Vĩ Đình. Nhớ tới Lục Vĩ Đình, Giang Vãn trong lòng lại dâng lên một chút xót xa.
Cô không dám tìm Lục Vĩ Đình, càng không dám nhìn trộm anh ta.
Ngủ một giấc dậy đã là năm năm qua đi, không biết hiện tại Lục Vĩ Đình có còn nhớ đến cô hay không?
Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, nếu đều là sự thật, như vậy cô đã mang thai con của người khác, rốt cuộc cô đã không còn xứng với Lục Vĩ Đình.
Xách theo một chồng báo chí cũ, còn có một số tư liệu, Giang Vãn mỏi mệt quay trở lại phòng trọ. Trên những tờ báo cũ có đưa tin, cũng tìm được một số tin tức mấu chốt trên di động. Trên tin tức nói, lúc trước, vào ngày thứ năm sau khi xảy ra tai nạn cô được cứu, trước khi hôn mê cô chính miệng thừa nhận đứa bé sinh non nên đã chết. Cô chỉ để lại một câu như vậy liền hôn mê tận năm năm.
Nhưng mà năm năm trước, nhân viên cứu hộ ở hiện trường tai nạn xe đã tìm kiếm xung quanh nhưng lại không có tìm thấy được bóng dáng của đứa bé.
Chỉ có vài câu ít ỏi đưa tin về đứa trẻ, sự việc chấn động đó đều nói về Lệ Mạc Sâm, người đàn ông này giống như kim cương trên người, thu hút và chói chang.
【 Một nữ sinh bình thường hạ thuốc với thiếu gia danh môn nhất thành phố Kinh Hải Lệ Mạc Sâm, bị tai nạn xe khi mang thai tám tháng 】
Từ cái tin tức này, sự chú ý của cư dân mạng chủ yếu là cảm thán nữ sinh hạ thuốc kia quá may mắn, có thể ngủ cùng Lệ Mạc Sâm!
Giang Vãn cười nhạo, đây là cái đạo lý gì vậy!
Bầu trời đêm âm u, thành phố Kinh Hải gần biển, đặc biệt là giữa hè lại mưa rất nhiều, cứ năm ba phút lại có một tiếng sấm sét đánh xuống như là pháo hoa sáng cả trời đêm.
Từng hạt mưa tí tách rơi xuống, Giang Vãn trong tay xách theo cái túi trông càng thảm hại. Cô như là con mèo nhỏ lưu lạc không có nhà để về, cả người đều ướt đẫm, gò má thanh lệ không hề có chút huyết sắc..