Mommy Đắt Giá, Daddy Tổng Tài Sủng Lên Trời!

chương 47

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lúc giờ tối, Chu Tuyết Vân gọi điện thoại cho Lệ Mạc Sâm, Lệ Mạc Sâm cầm di động, tới phòng ngủ nhìn nhìn, chỉ thấy Giang Vãn đã ngủ, mà Tây Bảo ngoan ngoãn ghé vào bên cạnh cô, an an tĩnh tĩnh ngủ.

"Không cần chờ con, con cùng Tây Bảo hôm nay không quay về."

Lệ Mạc Sâm cúp điện thoại, nhẹ nhàng mà đẩy cánh cửa khép hờ đi vào, trên giường lớn, Giang Vãn ngủ điềm tĩnh, khuôn mặt nhỏ hơi hơi phiếm hồng.

Lệ Mạc Sâm đi qua, đem Tây Bảo nhẹ nhàng mà ôm lên, đặt nằm nghiêng ở trên giường lớn.

"Khụ khụ khụ!"

Lệ Mạc Sâm mới ra tới cửa, liền nghe thấy được tiếng Giang Vãn ho khan, anh đi vào, Giang Vãn ra mồ hôi, trên khuôn mặt nhỏ có một tầng hơi mỏng mồ hôi, càng có vẻ da thịt ướt át cực kỳ.

Lệ Mạc Sâm đứng ở bên cạnh giường lớn, vươn tay, dịch dịch góc chăn cho cô, nào ngờ, nháy mắt sau, Giang Vãn liền đem chăn lại đá ra..

Lúc này đây, Lệ Mạc Sâm đứng ở bên giường lớn, giữa cặp mày tuấn lãng nhẹ nhàng nhăn lại.

Áo ngủ trên người Giang Vãn cúc áo không biết từ lúc nào mở ra hai viên, lộ ra xương quai xanh tinh xảo của cô.

Không biết sao, Lệ Mạc Sâm thế nhưng đột nhiên nhớ tới lần trước ở khách sạn Giang Vãn bị hạ dược, thân thể trắng nõn của cô xoẹt qua trong đầu anh..

"Nước.."

Đang ở lúc Lệ Mạc Sâm có chút ngơ ngẩn, người phụ nữ trên giường hôn mê mồm miệng không rõ nỉ non.

Lệ Mạc Sâm hồi thần đi tới, từ trên tủ đầu giường cầm ly nước, anh ngồi xuống ở một bên, nhẹ nhàng ôm Giang Vãn lên, để cô dựa vào mình.

Anh đem ly nước để ở bên môi cô, Giang Vãn nhắm mắt uống lên mấy ngụm liền lắc lắc đầu.

Lệ Mạc Sâm buông cái ly xuống, có một giọt vệt nước theo khóe môi Giang Vãn trượt xuống dưới, uốn lượn quanh cằm cô, đường cong cổ mảnh khảnh..

Cổ áo cô mở hai cúc, áo ngủ có chút ẩm ướt, ngực cô da thịt trắng nõn cực kỳ.

Mà Giang Vãn không có ý thức, thân mình mềm mại dựa vào trên người Lệ Mạc Sâm, đầu hướng ngực anh dựa vào, đôi môi cô cọ qua cổ anh, dường như có chút không thoải mái, Giang Vãn còn cọ cọ..

Lệ Mạc Sâm cảm thấy như có một ngọn lửa bị nhóm lên!

Cho tới nay, Lệ Mạc Sâm tự chủ đều cực tốt, nhưng mà ở trước mặt người phụ nữ này, anh luôn là sẽ mất khống chế dễ như trở bàn tay.

Anh đem Giang Vãn đặt ở trên giường, hít một hơi thật sâu, bình phục lại hô hấp, mới duỗi tay cài cúc áo cho cô.

Giang Vãn giống như một đứa trẻ, cọ cọ gối đầu, mới một lần nữa an ổn mà ngủ.

Lệ Mạc Sâm đứng ở mép giường, không tiếng động nhìn chăm chú khuôn mặt Giang Vãn, anh vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt cô, có chút hơi nóng, Lệ Mạc Sâm như bị điện giật mà thu hồi tay lại.

Đã giờ, Lệ Mạc Sâm đơn giản rửa mặt một chút, đi nằm nghiêng nhìn nhìn, Tây Bảo còn an tĩnh ngủ, Lệ Mạc Sâm có chút không đành lòng quấy rầy, liền chuẩn bị ở phòng khách tạm chấp nhận một đêm, cũng tốt sẽ dễ dàng xem xét trạng thái của Giang Vãn.

Lệ Mạc Sâm tìm chăn mỏng, ở phòng khách trên sô pha, tắt đèn, trong phòng thật an tĩnh, anh nhắm mắt lại, trước mắt lại hiện ra khuôn mặt Giang Vãn.

Vừa rồi lúc đỡ Giang Vãn uống nước, thân thể mềm mại của cô dựa vào trong lồng ngực anh, cái loại cảm giác này, làm anh có chút chưa đã thèm, dường như anh cũng có thể đủ hồi tưởng ra không lâu trước đây lúc ở cái phòng tổng thống kia, cô thân mình nóng bỏng như lửa đốt.

Lệ Mạc Sâm duỗi tay, từ áo khoác lấy ra ví tiền mở ra, bên trong có một tấm ảnh chụp nho nhỏ.

Kia đúng là bản thu nhỏ của tấm ảnh trong phòng khách nhà Giang Vãn.

Lệ Mạc Sâm ngón tay nhẹ nhàng mà vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái trên ảnh chụp, anh nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Sáng sớm hôm sau, Giang Vãn tỉnh từ rất sớm.

Cô thấy thân thể khá hơn nhiều, chỉ là trong miệng có chút xót, Giang Vãn duỗi tay lấy ly nước bên cạnh cầm lên uống, về ký ức ngày hôm qua lại ùa về..

Ngày hôm qua, Lệ Mạc Sâm mang theo Tây Bảo tới ăn cơm.

Hẳn là đi rồi đi?

Giang Vãn xốc chăn lên, từ trên giường lớn bước xuống, cô đi dép lê kéo của phòng mình ra, giây tiếp theo, Giang Vãn liền ngây ngẩn cả người!

Một người người đàn ông ngủ ở trên sô pha nhà cô, thân hình anh cao lớn so với sô pha dài hơn một đoạn, chân dài đáp ở trên một cái ghế nhỏ.

Dáng vẻ anh khi ngủ rất là anh tuấn, khuôn mặt tựa như được điêu khắc hoàn mỹ, mặc dù là ngủ, giữa cặp mày tuấn lãng cũng là hơi hơi nhăn lại, sáng sớm ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, trên gương mặt lạnh lùng của người đàn ông nhu hòa đi một ít.

Là Lệ Mạc Sâm!

Giang Vãn đứng ở phòng khách, kinh ngạc dùng tay che miệng --

Lệ Mạc Sâm, ở trên sô pha nhà cô ngủ một đêm?

"Mommy!"

Ngay lúc này, một giọng nói non nớt từ phía sau cô truyền đến!

Giang Vãn hoảng sợ, vội im lặng thủ thế, Tây Bảo mới tỉnh dậy có chút ngây thơ mờ mịt, cậu bé duỗi đầu nhìn thoáng qua, hóa ra là daddy ngủ rồi!

Tây Bảo xoa xoa mắt đi qua: "Mommy, mẹ khá hơn chút nào không? Còn không thoải mái sao?"

"Mommy khá hơn nhiều, cảm ơn Tây Bảo."

Giang Vãn ngồi xổm xuống, ômTây Bảo, cô đè thấp thanh âm trả lời.

Sau đó, phía sau cô có một thanh âm, Giang Vãn vừa quay đầu lại, hóa ra người đàn ông đang ngủ đã tỉnh, tóc cô có chút hỗn độn, một đôi mắt thâm thúy mang theo cảm giác mới rời giường ủ rũ.

Giang Vãn sáng sớm quả thực bị hai cha con dọa không nhẹ.

"Lệ tổng, tôi ngày hôm qua có chút.." Giang Vãn lắp bắp: "Tôi ngày hôm qua có chút không thoải mái.."

"Khỏe chút rồi sao?"

Có lẽ là bởi vì mới tỉnh lại, giọng Lệ Mạc Sâm có chút khàn khàn, thế nhưng phá lệ gợi cảm.

"Khá hơn nhiều.."

"Vậy là tốt rồi, đi thôi Tây Bảo, về Lệ gia dọn dẹp một chút, chuẩn bị tới trường học."

Lệ Mạc Sâm nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, đã giờ, Tây Bảo giờ liền phải đi học.

"Vâng, mommy, sau khi tan học con lại tìm mẹ." Tây Bảo ngoan ngoãn gật gật đầu.

Lệ Mạc Sâm ăn mặc áo sơmi ngủ, trên áo sơmi có nhiều ít nhăn một chút, anh tùy tay cầm lấy áo khoác mặc vào, một câu nói dư thừa cũng không có.

Giang Vãn đành phải duỗi tay đi thu dọn cái chăn mỏng của anh hôm qua.

"Mommy, buổi tối hôm nay con lại tới tìm mẹ nha!"

Tây Bảo nắm tay Lệ Mạc Sâm, đi tới cửa, vẫy tay với cô.

"Cạch!"

Cửa phòng đóng lại, Giang Vãn thần kinh căng chặt rốt cuộc lơi lỏng, cô ở trên sô pha ngồi xuống, cúi đầu nhìn tấm chăn mỏng kia, quanh hơi thở thế nhưng đều là hương vị trên người Lệ Mạc Sâm..

Giang Vãn hôm nay như cũ đi tới phim trường, Tô Ni còn chưa từ nước ngoài trở về, nhưng mà hôm nay sáng sớm đã gửi tin nhắn cho cô, muốn cô sửa sang lại đạo cụ cho cảnh quay tiếp theo.

Bởi vì Tô Ni không ở đây, công việc của Giang Vãn thanh nhàn hơn rất nhiều, cô tới thu dọn đạo cụ sớm một chút, lúc đang chuẩn bị tan tầm, cửa văn phòng của cô đột nhiên bị đẩy ra, thế nhưng là Tây Bảo!

"Tây Bảo sao lại tới đây?" Giang Vãn vừa mới thu dọn túi xách, cô đi qua đi đóng cửa lại, sợ bị người bên ngoài người thấy được Tây Bảo.

Rốt cuộc, Tây Bảo vẫn là con trai Lệ Mạc Sâm, nếu hiện tại bị người ta biết quan hệ của bọn họ, Giang Vãn trực giác mách bảo sẽ không tốt lắm.

Kỳ thật ở trong lòng Giang Vãn, cô cũng là không muốn dính dáng quan hệ cùng với Lệ Mạc Sâm.

"Mommy, con có một phần lễ vật muốn tặng cho mẹ nha!" Tây Bảo thần bí mở cặp sách ra, từ bên trong lấy ra một cái buộc hộp nơ con bướm, đưa cho Giang Vãn, trên mặt rất là chờ mong: "Mommy, mau mở ra nhìn xem."

"Còn có lễ vật? Cảm ơn Tây Bảo!" Giang Vãn nhận lấy, mở nơ con bướm ra.

Hóa ra, bên trong là một bức tranh!

Trên bức tranh có ba người, mặt sau là một tràng hoa viên nhà Tây.. "Mommy, đây là con vẽ, hôm nay giáo viên muốn chúng con vẽ một nhà ba người, con liền vẽ bức này, giáo viên còn khen con vẽ đẹp đó nha!" Tây Bảo có chút hơi xấu hổ, cúi đầu: "Trước kia.. Con cũng không dám vẽ, bởi vì, con không biết mommy trông như thế nào.. Nhưng mà hiện tại, con thích nhất dì Vãn Vãn, thật là mommy của con!"

Giang Vãn nghe cậu bé nói như vậy, trong lòng có chút chua xót, cô xoa xoa đầu Tây Bảo đầu: "Mommy rất thích."

"Mommy, ngày mai, trường học bọn con có hoạt động, daddy không có thời gian, mommy có thể đi không?" Tây Bảo ngẩng khuôn mặt nhỏ, lông mi thật dài nhấp nháy nhấp nháy, một bộ dạng thật chờ mong: "Con nói cho bạn tốt của con, mommy của con đặc biệt xinh đẹp, bọn họ đều muốn gặp mommy!"

"Vậy được, ngày mai mommy có thể đi." Giang Vãn cầm lấy chính túi của mình: "Đi thôi, tài xế của con ở bên ngoài sao?"

Truyện Chữ Hay