"Dì Vãn Vãn, con đi rót cho dì chén nước nhé."
Cậu bé đương nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì, cậu bé chỉ nhìn thấy sắc mặt dì Vãn Vãn hình như rất khó coi, là dáng vẻ không thoải mái, cậu bé vội từ mép giường nhảy xuống.
"Được."
Giang Vãn ngồi ở trên giường, trong đầu từng đợt đau đớn, ký ức của cô như là xuất hiện những khoảng trống ngắn ngủi, cô giống như không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì mà biến thành bộ dạng như hiện tại..
"Dì ơi, uống nước đi."
Giây tiếp theo, Tây Bảo đưa ly pha lê lên giường, ngoan ngoãn đem nước đưa cho cô, cậu bé do dự, trong giọng nói tràn đầy sự lo lắng: "Dì Vãn Vãn cơ thể dì không thoải mái sao?"
Tây Bảo có chút sợ hãi, bởi vì dì Vãn Vãn hiện tại sắc mặt tái nhợt.. đây là tác dụng phụ của thuốc sao?
Tây Bảo có chút hối hận.
"Không có việc gì, dì có khả năng bị bệnh rồi."
Giang Vãn khó khăn cong môi cười, không nghĩ làm Tây Bảo lo lắng cho mình, một tay cô tiếp nhận cái ly, một tay kia xoa xoa mái tóc mềm của Tây Bảo.
Lúc môi cô chạm vào ly pha lê, trong đầu cô đột nhiên có chút ký ức hiện ra..
Ly pha lê!
Trước lúc cô mất đi ý thức, hình như có uống một chén nước!
Tay Giang Vãn nắm chặt cái ly, dùng sức nhớ lại những việc xảy ra trước khi cô hôn mê
【 Dì Vãn Vãn, nước này có vị lạ quá, có chút đắng.. Dì nếm thử xem. 】
Nghĩ tới đây, Tây Bảo vẫn luôn nói nước có hương vị kỳ quái, bảo cô nếm thử xem, mà cô đem chén nước kia uống hết!
Cô uống hết nước Tây Bảo đưa!
Một ý nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu cô, nước kia có vấn đề!
Nhưng Giang Vãn căn bản là sẽ không nghi ngờ cậu nhóc năm tuổi như Tây Bảo.
Giang Vãn muốn hỏi Tây Bảo một chút, những suy nghĩ cứ hiện lên trong đầu cô.. Là cô mở nước khoáng bên ngoài phòng khách!
Cho nên nếu có vấn đề, hẳn là cũng là từ bình nước kia.
Không ăn qua thịt heo, cũng không gặp qua heo chạy.
Mấy năm nay, quá nhiều chuyện tin tức xã hội đại loại như: "Phụ nữ độc thân ở khách sạn bị hạ thuốc.", "Lữ khách vào khách sạn phát hiện trong gương có camera mini"!
Giang Vãn trong lòng không khỏi hoảng loạn, phía sau lưng đổ mồ hôi lạnh, hiện tại thoạt nhìn thì coi chính là gặp chuyện như vậy.
Quả nhiên người phụ nữ độc thân càng dễ dàng gặp được người xấu.
Giang Vãn trong lòng nghĩ lại mà sợ, hít một hơi thật sâu, nhớ vấn đề quan trọng: "Tây Bảo, daddy của con đâu? Sao còn không có tới đón con?"
Vừa nghe đến vấn đề này trên mặt Tây Bảo tràn đầy thương tâm khổ sở, cậu bé cúi đầu, giọng nói ủy khuất cực kỳ, "Daddy không có tới, daddy nuốt lời."
"Vậy con có nhớ địa chỉ nhà con không?" Giang Vãn vẫn luôn cho rằng daddyTây Bảo làm việc ở tập đoàn Thịnh Kinh, mà quần áo trên người Tây Bảo đều là hàng hiệu, cô suy đoán rằng daddy của Tây Bảo daddy hẳn là lãnh đạo cấp cao ở Thịnh Kinh.
Gần đây nghe những nhân viên khác trong văn phòn xì xào công ty có rất nhiều nhiều hạng mục về nhiều lĩnh vực khác nhau, trên lầu có văn phòng nào đó thậm chí tăng ca đến rạng sáng, cô nghĩ daddy của Tây Bảo hẳn là rất bận đi.
"Không cần, không cần.." Tây Bảo vừa nghe thấy vậy liên tục từ chối, cậu bé cũng không muốn dì Vãn Vãn đưa mình trở về, biệt thự Lệ gia ở nơi xa hoa như vậy..
Bây giờ cậu bé càng không mong dì Vãn Vãn nhìn thấy daddy!
Tính tình daddy kém như vậy, ai cũng không thể yêu thương nổi, mỗi ngày xụ mặt, không biết cảm kích! Cậu bé tỉ mỉ chuẩn bị kế hoạch lâu như thế, cuối cùng là daddy không xuất hiện! Daddy đáng ghét!
Cậu bé suy nghĩ khuôn mặt nhỏ nhăn lại, nhỏ giọng lại nói: "Dì Vãn Vãn, daddy nói con nói đang rất bận, chờ ba hết bận sẽ tới đón con."
"Vậy là tốt rồi." Giang Vãn nhẹ nhàng thở ra, cô nhìn thoáng qua đồng hồ ở góc tường, đã là giờ tối.
Cô không khỏi có chút cảm khái, nhìn daddy Tây Bảo hẳn là còn bận làm việc.
Một người đàn ông độc thân lại thêm đứa con năm tuổi hẳn là không dễ dàng.
Giang Vãn lấy ra di động của mình, mở ra phần mềm gọi đồ ăn, ở trước mắt Tây Bảo quơ quơ: "Tây Bảo, con còn chưa ăn cơm, con muốn ăn cái gì?"
Tây Bảo xác thật có chút đói bụng, cậu bé vội nhào đến, mắt to nhìn chằm chằm màn hình, nhớ tới dì Vãn Vãn đã từng nói là dì còn ở nỗ lực kiếm tiền, bởi vì mẹ của dì còn nằm ở bệnh viện.
"Dì ơi, con không ăn, con không đói bụng." Tây Bảo hiểu chuyện lắc lắc đầu.
"Ọc.. ọc.."
Ngay lúc này, cái bụng rỗng của Tây Bảo đảo chính phát ra âm thanh.
Ngây lập tức khuôn mặt nhỏ của Tây Bảo có chút đỏ lên, cậu bé có chút không tự nhiên cùng ngượng ngùng.
"Chọn đi." Giang Vãn đưa điện thoại di động cho cậu bé, mỉm cười.
Cậu bé chọn một phần KFC, ngoan ngoãn đi ra phòng khách chờ.
Giang Vãn buông di độngxuống, muốn đi phòng tắm rửa cái mặt, kết quả cô mới vào phòng tắm, bước chân lại ngừng ở trước gương.
Bởi vì, cô nhìn thấy trên cái cổ trắng nõn của mình tràn đầy dấu hôn bất kham!
Trong nháy mắt, trong đầu Giang Vãn có một luồng ánh sáng trắng hiện lên, làm tâm tình của cô không thể bình tĩnh được.
Cô chống tay lên bồn rửa tay, vì sao không thể nhớ được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trên cổ của cô lại có những dấu hôn này, nháy mắt làm cô liên tưởng đến rất nhiều hình ảnh kinh diễm..
Nhưng, thân thể của cô dường như cũng không có chịu qua cảm giác bị xâm phạm!
Giang Vãn dùng sức ấn huyệt Thái Dương, những hồi ức xuất hiện rất ngắn ngủi.
Ngay lúc Giang Vãn muốn từ, mắt đột nhiên nhìn thấy một thứ, thùng rác bên cạnh bồn rửa tay, hình như có một mảnh vải nhỏ viền hoa.
Giang Vãn chậm rãi đi qua rồi ngồi xổm xuống, mở thùng rác ra..
Bên trong rõ ràng là quần lót của cô!
Trong khoảnh khắc, sắc mặt Giang Vãn trắng bệch.
Cô vội vàng mở cửa phòng ra, gọi Tây Bảo đang ở bên ngoài: "Tây Bảo, phòng này có ai vào hay không?"
Tây Bảo vội từ phòng khách chạy tới, lắc lắc đầu, "Không có, sau khi dì uống nước hình như dì có chút không thoải mái, liền đẩy con đi ra ngoài, con liền đến khu vui chơi trẻ em ở khách sạn chơi, mới trở về không lâu, dì ơi, xảy ra chuyện gì vậy?"
Giang Vãn môi có chút run rẩy, quả thực không dám nghĩ tiếp!
"Dì ơi?" Tây Bảo thấy sắc mặt Giang Vãn thật sự rất khó coi, trong lòng nhiều ít đều rất áy náy, rốt cuộc, dì vãn vãn là bởi vì mình mới không thoải mái!
Nhưng Tây Bảo không dám nói cho dì là cậu bé làm, cậu sợ hãi dì Vãn Vãn sẽ chán ghét mình, không muốn nhìn thấy mình nữa!
Tây Bảo cắn môi, trong lòng cũng có chút khó chịu, dì Vãn Vãn không thoải mái, mà daddy cũng không có tới..
"Con đi ra bên ngoài chờ một chút đi, đồ ăn khả năng sắp tới rồi." Giang Vãn mạnh mẽ vực lên tinh thần, trên mặt bài nặn ra một tia mỉm cười, nhưng nụ cười kia so với khóc còn khó coi hơn.
Tây Bảo còn muốn hỏi cái gì đó, nhưng lời nói còn chưa kịp nói ra, Giang Vãn liền đóng cửa toilet lại.
Tây Bảo đứng ở cửa toilet, trong lòng buồn bực.
Giang Vãn đem chính mình giam vào phòng tắm, cô ngồi ở trên bồn cầu, cố gắng nhớ lại những chuyện đã xảy ra.
Coi cũng không có cảm giác bị xâm phạm, nhưng trên cổ, trên ngực dấu hôn lại dày đặc! Thậm chí, có chút nơi còn có chút máu bầm, như là bị người ta cấu véo.