Quần tây đen bao lấy đôi chân thon dài của Lệ Mạc Sâm, áo sơmi màu xám nhạt thẳng không nếp gấp, cùng với cà vạt hợp tông, áo khoác không cài nút, cả người tản ra một loại khí chất đại tôn quý.
Cặp mắt Lệ Mạc Sâm chuẩn xác mà dừng ở trên người Giang Vãn.
Nữ nhân viên bán hàng thầm nghĩ sao Giang Vãn còn chưa đi, mặc quần áo trang điểm như là người phụ nữ nghèo khó, căn bản không xứng đi vào trung tâm thương mại của tập đoàn Thịnh Kinh nhất ghê tởm chính là mua quần áo còn mặc cả! Ô nhiễm mắt đại BOSS!
Nhân viên bán hàng ghét bỏ liếc Giang Vãn, nào ngờ, Lệ Mạc Sâm lại thẳng tắp mà đi tới chỗ Giang Vãn.
Giang Vãn đứng yên tại chỗ, vừa rồi mới bị nhân viên bán hàng chế nhạo, hiện tại cũng không quá sợ bị Lệ Mạc Sâm chế nhạo khó nghe hơn..
"Làm gì ở đây?" Giọng Lệ Mạc Sâm rất êm tai, nhưng mà cũng rất lạnh nhạt.
"Tới mua quần áo, buổi tối Tô Ni có tiệc rượu.. Tôi là trợ lý của cô ấy, lát nữa cũng phải đi." Giang Vãn định vòng qua người anh mà đi.
Kết quả Lệ Mạc Sâm bước sang phải một bước, chặn đường đi của cô, từ trên cao nhìn xuống hỏi: "Tới nơi này mua quần áo?"
Giang Vãn nghĩ anh ý nói quần áo nơi này cô mua không nổi..
Ai ngờ, Lệ Mạc Sâm cũng không nói gì thêm, quay đầu nhìn nhân viên cửa hàng, lãnh đạm phân phó: "Cái nào cô ấy đã sờ qua hay xem qua đều đóng gói vào, bảo người đưa đến chỗ làm của cô ấy."
Ngữ khí của Lệ Mạc Sâm thực sự rất lạnh lẽo.
Nhân viên cửa hàng hai mắt nhìn nhau, không hiểu nguyên nhân tại sao.
"Tôi liền đi đóng gói vào cho cô." Nhân viên mới vừa rồi chế nhạo quá Giang Vãn, sắc mặt đều sợ tới mức thay đổi liên tục, vội đi tìm quần áo đóng vào túi.
Lệ Mạc Sâm phân phó xong đã cùng nhân viên quy hoạch đi xa.
Giang Vãn vội xua tay nói với nhân viên bán hàng: "Không cần gói lại, tôi một bộ cũng không cần."
Nói xong, cô liền xoay người nhanh chân rời đi.
Chỉ để lại nhóm nhân viên kinh hoảng sửng sốt!
"Tiểu thư, cô đừng như vậy a, chúng tôi không muốn mất việc đâu!"
Lệ Mạc Sâm là vương giả của toàn bộ khu thương mại này, vì muốn giữ được công việc của mình, nhân viên cửa hàng ngay lập tức muốn chạy theo Giang Vãn.
Lúc này, điện thoại trong quầy chợt vang lên.
Nhân viên cửa hàng vừa mới quay lại, liền nghe được điện thoại kia quả nhiên là giọng nói của một người đàn ông: "Tôi là trợ lý của tiên sinh Lệ Mạc Sâm tập đoàn Thịnh Kinh, Giang tiểu thư ở trong tiệm của các cô đã xem qua hay sờ qua mẫu quần áo nào, đều đóng gói lại hết, đưa đến địa chỉ này."
"Vâng, ngài nói đi ạ." Nhân viên cửa hàng chạy nhanh cầm lấy giấy bút viết xuống dưới.
Nửa giờ sau, Giang Vãn tìm khắp con phố này mới mua được một cái váy kiểu dáng bình dân, kín đáo, vội vội vàng vàng đi đến khách sạn Thịnh Kinh, lúc đến cửa vừa đúng giờ phút.
Bạch Lệ Bình dẫn theo Tô Ni vào phòng, làm trợ lý cô cầm túi xách đắt tiền của Tô Ni đứng ở bên ngoài chờ.
Hôm nay tiệc rượu này rất quan trọng, trừ đạo diễn, biên kịch nổi tiếng, còn có lãnh đạo cao cấp của Thịnh Kinh.
Có thể nói có thể có thể nhận được vai nữ chính hay không, thì phải xem hôm nay.
Nam chính đã định rồi là tân tấn ảnh đế Lục Vĩ Đình, Giang Vãn cảm thấy dựa vào mối quan hệ thân mật của Lục Vĩ Đình và Tô Ni, Tô Ni nhận được vai nữ chính không phải quá khó.
Chỉ là, Giang Vãn không hy vọng Tô Ni làm nữ chính.
Không phải vì lí do gì khác, chỉ là bởi vì nếu Tô Ni làm nữ chính, cô liền phải cùng Tô Ni đến đoàn phim.
Đến đoàn phim, sẽ chạm mặt Lục Vĩ Đình.
Một bộ phim điện ảnh quay chí ít cũng mấy tháng, chạm Lục Vĩ Đình một lần hai lần còn khá, mỗi ngày chạm mặt mỗi ngày, cô sợ chính mình sẽ phá hỏng mọi chuyện, sẽ không có cách nào đối mặt được..
Giang Vãn ôm túi xách sang trọng đắt tiền còn có áo khoác của Tô Ni, chờ ở bên ngoài không dám đi quá xa. Chán quá, cô cứ vậy mà nhìn xuống dưới, có người đi tới chỗ cô đứng, chờ cô nghe được tiếng bước chân ngẩng đầu lên thì Lục Vĩ Đình một người xuất hiện ở hành lang thật dài của khách sạn, hào quang lóa mắt giống như đi ở dưới ánh đèn trên thảm đỏ.
Người đàn ông hiên ngang đi tới, người đã làm muôn vàn thiếu nữ mơ ước theo đuổi, tân tấn ảnh đế, có nhân cách có khí chất, có kỹ thuật diễn, nghiễm nhiên là một ánh hào quang hơn người, người này sớm đã không còn là thiếu niên năm đó.
Lục Vĩ Đình khuôn mặt lạnh lẽo, bàn tay to không nói hai lời nắm cánh tay Giang Vãn kéo đi.
"Anh buông ra."
Giang Vãn muỗn gỡ tay ra một chút.
Nhưng gỡ không ra, anh ta sức lực quá lớn!
"Giang Vãn, chúng ta nói chuyện vài câu." Lúc Lục Vĩ Đình nhìn chăm chú cô, gương mặt ngẩn ngơ.
Giang Vãn nhìn không được dáng vẻ này của anh ta cũng không biết hai người còn có chuyện gì để nói, nếu bị Tô Ni hoặc là Bạch Lệ Bình nhìn thấy, chỉ sợ cô mất việc coi như là quá nhẹ.
"Lục ảnh đế, hy vọng anh tự trọng một chút.." Giang Vãn cố ý như vậy xa cách nói.
Quả nhiên, Lục Vĩ Đình cả người ngây ra.
Giang Vãn không cách nào đem thiếu niên năm đó đứng cùng với ảnh đế trước mạt này đượct, Lục Vĩ Đình cũng không cách nào đem Giang Vãn bây giờ cùng với thiếu nữ năm năm trước so sánh được.
Trong trí nhớ của anh ta cô gái này nhìn anh ta toàn là ái mộ, như thế nào lại cự tuyệt anh ta?
Giang Vãn bực bội hết sức, rút cánh tay ra, đau lòng như không thể hô hấp, đi tập tễnh hướng về phía toilet.
Lục Vĩ Đình là phó chủ trì tiệc rượu này, thân là nam chính anh ta có tư cách đưa ra ý kiến lựa chọn nữ chính.
Tô Ni biết, Lục Vĩ Đình không hy vọng cô ta làm nữ chính, vì thế hai người không biết đã mâu thuẫn bao lần.
Lục Vĩ Đình không nghĩ sẽ cùng cô ta ở một đoàn phim, nàng nghĩ tới nghĩ lui nguyên nhân chỉ có một. Anh ta không muốn bị mọi người biết quan hệ yêu đương của hai người.
Nói không đau lòng là giả.
Nhưng cô ta không dám biểu lộ ra ngoài, không dám tức giận, cô ta sợ như vậy sẽ làm cho Lục Vĩ Đình lập tức chia tay cô ta mà đi.
Nhưng là lúc này trong tiệc rượu --
Rượu quá ba tuần, điều làm Tô Ni kinh ngạc chính là -- Lục Vĩ Đình tự nhiên trước mặt mọi người cứ muốn cô ta làm nữ chính!
Có nam chính kiên trì, chuyện ấn định lại quá là dễ dàng.
Thời điểm Lệ Mạc Sâm biết được đến tin tức này, đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Hứa Đông không biết vì sao ông chủ lại kiên trì Tô Ni làm nữ chính bộ phim điện ảnh này.
Theo lý thuyết mà nói nam chính là Lục Vĩ Đình, lượng vé cùng danh tiếng đều không thể thấp được.
Ngược lại Tô Ni này, không có kỹ thuật diễn, là một bình hoa di động, tham gia bộ phim điện ảnh này, e sẽ ảnh hưởng tới khuynh hướng tác dụng cảm xúc của bộ phim.
Hứa Đông chưa bao giờ dám nghĩ kĩ tâm tư giấu kín của ông chủ, nhưng anh ta theo bản năng cho rằng ông chủ là đang cố ý.
Ông chủ muốn mượn cơ hội này an bài Giang Vãn cùng với đại minh tinh Tô Ni cùng nhau vào đoàn phim điện ảnh? Kể từ đó, Giang Vãn sớm muộn gì sẽ biết quan hệ của Lục Vĩ Đình và Tô Ni!
Lấy tính tình của Giang Vãn, rất có khả năng không bao giờ sẽ tiếp nhận Lục Vĩ Đình, sẽ còn bất cứ chút dây dưa tình cảm nào với Lục Vĩ Đình nữa!
Hứa Đông dưới đáy lòng cười thầm một tiếng, phương thức ông chủ theo đuổi phụ nữ phươn thật đúng là đặc biệt! Mặt ngoài đối xử lãnh nhạt vô tình, sau lưng lại đi bước một dự tính tính toán, như thế nào đem đối phương thành công hủy đi mối quan hệ cũ!
Lệ Mạc Sâm đang ký tên trên văn kiện.
Lúc này, có người gõ gõ cửa.
"Vào đi."
Đẩy cửa đi vào là thư kí Tô Thanh.
"Có việc gì?"
Lệ Mạc Sâm trên mặt như cũ không có biểu cảm gì dư thừa.
"Ông chủ," Tô Thanh dừng một chút: "Về chuyện đứa bé kia năm năm trước.. Hiện tại có tin tức, tìm được rồi."
Lệ Mạc Sâm trên bàn tay to cầm bút máy ký tên, đột nhiên dừng lại, mực nước hoen ra một dấu vết nhỏ, anh ta ngẩng đầu lên, không dám tin: "Tìm được rồi?"