Phía trên đột nhiên xuất hiện từng vết nứt, đau đến khiến cô run rẩy.
Nhưng Lâm Mặc Ca vẫn bướng bỉnh cắn chặt môi dưới, không lên tiếng.
Cô nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.
Dường như muốn dùng ngọn lửa trong mắt thiêu đốt anh thành tro bụi!
*Cô người làm? Xin nhường đường...”
Lúc này, người phụ nữ gợi cảm cũng nhìn ra quan hệ giữa Lâm Mặc Ca và ngài Li không đơn giản như vậy.
Trong lòng cô ta hiểu rõ, nhưng lại không chọc thủng.
Cô ta cứ để trần thân trên đi đến phía sau ngài Li, cúi người mời mọc: “Ngài Li, hay là chúng ta vào phòng đi? Nơi này hình như hơi chướng mắt...
Ngài Li liếc nhìn sắc mặt của người bị đẩy qua một bên đang tái xanh, anh khẽ gật đầu.
Người phụ nở nữ cười vô cùng mê hoặc, đẩy xe lăn vào trong một căn phòng ngủ.
Rầm.
Cửa bị đóng lại.
Vào khoảnh khắc đóng lại, bên trong bay ra một câu nói vô cùng vô tình: “Lấy hộp đây!”
Trong lòng Lâm Mặc Ca lộp bộp một tiếng, sự rét lạnh đột nhiên xông lên từ lòng bàn chân.
Gương mắt tái nhợt hơi giật vài cái, trong lòng lại thấy đau buồn.
Như vậy cũng tốt.
Mắt không thấy, tim không đau.
Nhưng mà tại sao trái tim của cô lại khó chịu như vậy?
Khó chịu đến mức giống như bị một bàn tay nắm chặt, đau đến hít thở cũng nhói lên.
Mười phút sau, từ trong cánh cửa đóng chặt ra một tràn tiếng rỉ khẽ khàng.
“Ngài Li...Ưm... Nhẹ chút...”
Lâm Mặc Ca đán sát tai lên cửa, bàn tay nắm chặt thành quyển.
Từng tiếng rên đó giống như đòn cảnh tình đánh vào tai cô, khiến cô mặt đỏ tim đập. Không, tim đã không còn đập nữa, bởi vì đã lại rồi.
Đáng chết, tại sao khi nghe thấy tiếng động này, cô lại có thể tự tưởng tượng ra hình ảnh trong. phòng?
Những cảnh tượng hỗn loạn đến khó coi đó khiến thần kinh của cô căng lên.
Cơ thể bởi vì phẫn nộ mà hơi run rẩy.
Quyền Giản Li đáng chết, tên khốn chết tiệt! Đúng là không bằng cầm thú, khiến người và thần đều phẫn nội Chết cũng không đáng tiếc...
Nếu sớm biết vậy thì lúc tai nạn xe đã đâm chết anh luôn rồi, đúng vậy, đâm gãy cái chân thứ ba của anh, để coi anh còn cơ hội ở đây chà đạp người khác nửa hay không...
Vô số suy nghĩ bổng chốc hiện ra, giống như. muốn chen nát cái đầu bé nhỏ của Lâm Mặc ca.
Nhưng dù là suy nghĩ nào thì cũng đều khiến tìm cô nhói đau, đau đến tột cùng. Đến mặt cũng dần ướt đẳm mà cô lại không nhận ra...
Đột nhiên tiếng động trong phòng dừng lại, yên tĩnh đến khiến người khác hoảng sợ.
Tim cô bị nhấc lên, đán sát tai lên cửa hơn....
Rầm... A!
Cửa đột nhiên mở ra, Lâm Mặc Ca đứng không vững nên ngã thẳng vào trong một vòng ôm rắn chắc.
Cơ thể loạng choạng đập mạnh lên đôi chân. bó thạch cao của ngài Li, đau đến anh hít sâu một hơi.
sh...
Cô nàng ngốc này!
Lâm Mặc Ca giật mình, trong mắt lóe qua tỉa hoảng loạn.
Cô ngẩng đầu, đột nhiên chạm vào đôi mắt sâu đến không thấy đáy, trong lòng hoảng sợ, quả nhiên là anh tức giận rồi.
Đáy mắt Quyền Giản Li cũng loé lên chút ngạc nhiên, nhưng ánh mắt lạnh như bằng đã biến thành sự ấm áp địu đàng.
“Sao lại không cẩn thận như vậy?”
Giọng nói hơi khàn, giống như những cơn sóng biển khẽ vỗ vào bãi cát trong màn đen tĩnh mịch, đánh thẳng vào đáy lòng.
Lâm Mặc Ca hơi ngẩn ngơ trong lòng anh, hoang mang không biết làm gì.
Bởi vì không hề có mưa sa bão táp mà cô dự đoán, nên cô bỗng chốc không biết nên làm gì.
Ánh mắt hoang mang không biết sự đời, và gương mặt đẫm nước mắt khiến người khác muốn yêu thương, khiến anh nhìn đến tim mềm nhữn.
Dù có là lửa giận lớn đến thế nào cũng bị đập tắt trong phút chốc.
Ngài Li khe khẽ thở dài một hơi, trái tìm của anh bỗng trở nên hoang vắng.
Lần đầu tiên, anh cảm thấy bất lực.
““Mặc Nhi...”
Quyền Giản Li nhẹ giọng gọi cô.
Nước mắt trong mắt cô lại trào ra lần nữa.
Đến bản thân Lâm Mặc Ca cũng không biết tại sao chỉ nghe thấy giọng nói dịu dàng của anh thôi mà lại không ngừng rơi nước mắt.
Đáy lòng giống như có một suối nguồn không ngừng ổ ạt ra, chảy mãi không biết mệt.
Cô gái nóng bỏng trên giường chạm vào mắt ngài Li, hiểu rằng sứ mệnh của mình đã hoàn thành.
||||| Truyện đề cử: Luyến Ái Từ Nơi Anh |||||
Cô ta đứng dậy một cách nhã nhặn, nhặt lại từng món đồ rơi tán loạn trong phòng, mặc lại lên người.
Trước khi đi, cô ta cười quyến rũ với Lâm Mặc Ca, giơ cái hộp tỉnh xảo trong tay, nũng nịu nói: * Cô người làm à, lần sau nếu có đâm thì dùng cây kim mảnh một chút! Như vậy mới không đễ bị phát hiện...”
Mặt Lâm Mặc Ca bỗng nhiên nóng như lửa đốt, cô bị phát hiện rồi sao?
Giống như biết cô đang nghĩ gì, cô gái gợi cảm. bật cười: “Cái lỗ to như vậy, có thể nhìn thấy cả gương mặt luôn rồi, dù là kẻ mù cũng có thể nhìn ra... Nhưng mà, cô vẫn thắng rồi, tôi có chơi có chịu...”
Trong mắt cô ta, Lâm Mặc Ca chẳng qua là người muốn giành ngài Lỉ với cô ta mà thôi. Những người phụ nữ quanh quần bên cạnh ngài Li không phải đều như vậy sao?
Ai càng tính toán giỏi hơn thì sẽ càng chiếm lợi thế.
Vì vậy, lần này chỉ có thể xem như cô ta không may mắn, chẳng sao cả.
Cô ta lắc lư vòng eo thon và cặp mông đẹp, gửi đến ngài Li một nụ hôn gió: “Ngài Li, lần sau có cần nhớ gọi em nha... Đương nhiên, tốt nhất là chỉ gọi một mình em.”
Vừa dứt lời, rầm.
Cửa bị đóng lại.
Cách luôn tiếng lạch cạch do giày cao gót của cô ta phát ra ở bên ngoài.
Trong căn phòng rộng lớn bỗng chốc yên tĩnh hẳn.
Yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập của hai người.
Mà Lâm Mặc Ca vẫn ngã vào trong lòng Quyền Giản Li, quên mất phải đứng dậy.
Ngón tay thon đài mang theo hơi ấm của anh nhẹ nhàng ve mặt cô, muốn lau đi những, giọt nước mắt lạnh lẽo của cô.
Lau đi một lớp, lại thêm một lớp chảy xuống.
Trái tìm lạnh như băng cũng dần bị hoà tan bởi nước mắt mặn ướt tuôn trào...
"Mánh khoẻ như vậy quá ấu trĩ, sau này đừng làm như vậy nữa, có biết không?”
Giọng nói của Quyền Giản Li khàn khàn nhưng mang theo chút ấm áp, vẫn đễ nghe như thường ngày.
“Ai muốn làm vậy chứ, còn không phải tại anh... hức...”
Lời phản bác của Lâm Mặc Ca còn chưa nói xong đã bị đôi môi ấm nóng của anh phủ lên.
Hơi thở thuộc về anh bỗng chốc bao phủ cô
Mang theo mùi thuốc lá hơi chua cay, sự ngang ngược và sâu lắng chỉ thuộc về anh, và cả sự hấp thu và tìm kiếm gấp gáp đó...
Khoảnh khắc đó, Lâm Mặc Ca cảm thấy choáng váng, chìm sâu vào trong bầu trời sao của anh...
Không cách nào tự thoát ra được...
Không giống với sự trách phạt trước kia, càng. không giống sự lưu luyến dịu đàng như lúc trong. bệnh viện, mà là sự ngang tàn và đòi lấy sâu sắc, giống như muốn hung hăng dung hoà cô vào trong cơ thể của mình...
Mà cô lại quên mất phải giãy giụa, vẫn còn đang trong trạng thái hoảng loạn, nên bị Quyền. Giản Li bắt đi mất.
Không còn chút tỉnh thần chiến đấu...
Màn đêm ngoài cửa sổ càng thêm rực rỡ.
Giống như đang thưởng thức sự quyến luyến dịu dàng giữa hai người, ngược lại trở thành khán giả ngoài ý muốn.
Một lúc lâu sau, Quyền Giản Li mới lưu luyến không nỡ mà buông đôi môi hơi sưng của Lâm Mặc Ca ra.
Nhưng ánh mắt vẫn không rời đi như cũ.
Ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng ve vành tai xinh xắn mịn màng của cô, trong đôi mắt phượng tràn đẩy yêu thương.
Đó là cảm xúc mà trước giờ cô chưa từng nhìn thấy.
Dịu dàng đến mức khiến người khác không thể rời mắt.
“Mặc Nhi...”
Giọng khàn khàn lại vang lên lần nữa, trong phút chốc cả người cô giống như đang ở bãi biển lãng mạn.
“Em nói anh phải làm gì đây... Nói anh biết, anh nên làm gì đây?”
Từng tiếng gọi đã sớm khiến lý trí của Lâm Mặc Ca tan rã, cái đầu nhỏ choáng váng, giống như cả thế giới đều đang xoay chuyển.
Cảm giác kỳ diệu trước giờ chưa từng có này là gì đây?
Có ai có thể nói cho cô biết không?
Không đợi cô trả lời, Quyền Giản Li đã cúi người lần nữa, hôn lên trán cô, mắt cô.
Hôn di hết những giọt nước mắt lạnh lẽo...
Lâm Mặc Ca giống như một vũng nước bị hoà tan, mềm mại, vùi trong ngực anh. Từ đầu đến cuối đều không muốn rời đi.
“Mặc Nhi... tối nay, ở lại cùng anh có được không?”
Tối nay, ở cùng anh?
Trái tim cô run lên một cái, cảm giác tê đại lan ra cả người.
Anh thật sự muốn cô ở cùng sao?
Đêm lạnh như nước.
Ngôi sao trên bầu trời đen giống như không biết sự u buồn của người trần, tự mình lặng lẽ tỏa ra ánh sáng lành lạnh.
Nhưng lại không biết rằng, ánh sáng lạnh đó đã trở thành phong cảnh và ký ức rực rỡ nhất trong mắt người khác.
Hai người vẫn mặc nguyên quần áo nằm xuống chiếc giường to lớn mềm mại, nhưng lại dựa sát vào nhau.
Lâm Mặc Ca rúc trong ngực anh, ngoan ngoãn giống như một con chim nhỏ.
Quyền Giản Li ôm chặt lấy cô, quai hàm sắc bén như dùng dao khắc khẽ khàng ma sát những sợi tóc dịu hiển của cô.
Hai trái tim dựa vào nhau gần đến mức có thể nghe thấy tiếng đập của nhau.
Cứ như vậy mà yên lặng nằm đó, ôm lấy nhau.
Ngoài ra, không có làm gì cả.
Đơn thuần đến mức, đến Lâm Mặc Ca cũng cảm thấy hoảng hốt.
Giống như đêm nay, trên người người đàn ông này bao phủ bởi một cảm giác đau buồn khó hiểu.
Đến cô cũng bị lây nhiễm.
Sắc đêm dần tối đi.
Thành phố to lớn đã cởi bỏ sự ầm ï và phồn hoa ban ngày.
Từ từ chìm vào giấc ngủ say yên tĩnh.
Lâm Mặc Ca nhắm mắt lại, bên tai lắng nghe tiếng nhịp tim đập mạnh mẽ và hô hấp ổn định của Quyền Giản Li.
Dù có hàng ngàn lời muốn hỏi, nhưng cuối cùng cô cũng không nói lười nào.
Giữa cô và anh vốn đĩ không cần phải trao đổi, không phải sao?
Cuối cùng, chỉ là một giấc mơ vô cùng hư ảo mà thôi...
"Tỉnh giấc rồi, tất cả sẽ tan biến.
Mỗi người đều phải trở lại quỹ đạo và cuộc sống của mình.
Sẽ không còn liên quan và dính líu đến nhau nữa.
Tối nay cứ xem như khoảng thời gian nghỉ. ngơi tạm thời vậy.
Hoặc là xem như một giấc mơ trong lúc tỉnh táo, nhưng lại đau lòng...
Không biết đã qua bao lâu, đường như đã dài. như một thế kỷ, Quyển Giản Li ôm cô càng chặt hơn.
Giọng nói khàn như sóng biển nhẹ nhàng lọt vào trong tai Lâm Mặc Ca.
“Hôm nay là ngày giỗ của mẹ anh... Anh thật sự... rất nhớ bà ấy... Anh chỉ là, hơi cô đơn...”
Giọng nói vô cùng khàn, nhưng lại mang theo chút nghẹn ngào.
Trái tim của Lâm Mặc Ca run lên một cái.
"Thì ra một Quyền Giản Li mạnh mẽ, dưới đáy lòng cũng có một góc tan hoang yếu ớt như vậy.
Mà tối nay, anh trụi phơi bày góc yếu ớt nhất, mềm mại nhất đó ra trước mặt cô.
Cho dù là người hoàn hảo thế nào thì cũng sẽ có điểm yếu.
Cho dù là người mạnh mẽ đầu đội trời chab6. đạp đất đến thế nào thì cũng có chỗ thiếu sót mà không ai biết.
Có lẽ cô nên cảm thấy may mắn khi có cơ hội đến gần nội tâm của anh.
Cùng chia sẻ nỗi đau buồn cùng anh.
Nhưng ngoại trừ ôm anh chặt hơn một chút, Lâm Mặc Ca cũng không làm được gì cả.
Cơ thể của Quyền Giản Li hơi run rẩy, từ từ trở nên ngày càng lạnh lẽo.
Đến trái tim của cô cũng bị véo mạnh, âm ỉ đau.
Trong trái tìm mỗi người đều có một vết nứt.
Bị che giấu kín kẽ, che giấu ở nơi tối tăm nhất, không bị ai phát hiện ra.