Mommy Bảo Bối Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực

chương 41: c41: kiên quyết từ chối

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Răng rắc, tâm trạng hưng phấn của Mạc Dịch Vân lập tức bị đóng băng.

Nhưng ngay sau đó anh ta đã cười ổ lên: "Được, đù sao tôi cũng mệt rồi."

Anh ta nắm chặt tay Lâm Mặc Ca hơn: "Đi thôi Tiểu Mặc Mặc, anh đưa em đến bar chơi, hôm. nay chúng ta đi uống không say không về được chứ..."

Lâm Mặc Ca thật sự không chịu nổi sự nhiệt. tình bất ngờ này. Lúc đang lơ mơ không biết nên trả lời thế nào thì một giọng nói lạnh lùng sắc bén vang lên từ đằng sau.

"Lâm Mặc Ca Bây giờ là giờ làm làm không lý do sẽ bị trừ nửa tháng tiền thưởng!"

Thẳng khốn đáng chết này, dám lấy tiền thưởng ra đe dọa cô

Tục ngữ có câu phú quý bất năng dâm, uy vũ bất năng khuất (*)...

(*): Giàu sang không cám đỗ, quyền uy không khuất phục.

Nhưng đây là tiền thưởng, là tiền giấy đỏ thật đó, cô mất mặt đầu hàng...

"Đây là bệnh viện chứ không phải công ty, hơn nữa, anh như vậy là đang bóc lộc nhân viên đó, anh sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật...

Nét mặt Mạc Dịch Vân nghiêm túc, còn xoa đầu an ủi Lâm Mặc Ca rất thân thiết: Đừng sợ nha, có tôi ở đây thì anh ta chỉ là con chỉm non thôi, cô cứ từ chức luôn đi, đến bên tôi làm bà..."

"Mạc Dịch Vân!"

Tiếng gần giận dữ vang lên kịp lúc cắt đứt những lời lải nhải của anh ta, sắc mặt âm u ngài Li sắp nổi trận lôi đình.

Anh ta đám bảo Lâm Mặc Ca qua làm bà xã thử xem, ngài Li chắc chắn sẽ cắt luôn cái chân thứ ba của anh ta

Lâm Mặc Ca bị giọng điệu lạnh lùng làm cho. giật mình, cô hơi thở dài, nở một nụ cười xinh đẹp với Mạc Dịch Vân.

"Ngài Vân ạ, ngại quá, xem ra chỉ đành đi quán bar chơi dịp khác vậy..."

Quả thật bây giờ đang là giờ làm việc, hơn nữa cô đến bệnh viện là để thăm Quyền Giản Li, nếu cô đi cùng người đàn ông khác ngay trước mặt anh. thì đúng là không hay lắm.

Quan trọng nhất là, cô quan tâm tiền thưởng. hơn!

Khóe miệng ngài Li dần cong lên, ra vẻ rất hài lòng với lời nói của cô.

Còn Mạc Dịch Vân lại hoàn toàn sụp đổ, vất vả lắm anh ta mới gặp được Tiểu Mặc Mặc, sao mà để mất cơ hội siêu tốt này được?

"Được rồi, vậy không đi bar nữa, chúng ta đến phòng tiếp khách thôi, tôi còn có rất nhiều điều muốn nói với cô..."

Vừa nói xong thì kéo cô đi ra ngoài.

Dù sao miễn chỉ cần ở cùng Tiểu Mặc Mặc thì ở trong bar hay bệnh viện với anh ta cũng không, thành vấn đề.

"Lâm Mặc Ca..."

Giọng nói âm u vô cùng khiến cô không khỏi rùng mình một cái.

Trải qua mấy ngày chung sống, cô đã đúc kết ra một quy luật.

Giọng của ngài Li càng bình tĩnh âm u thì càng cho thấy anh đang kìm nén cơn tức, hậu quả cũng sẽ càng nghiêm trọng hơn.

Cơ thể cô cứng đờ, cô đứng lại.

Vẻ mặt Mạc Dịch Vân ai oán, không cam lòng liếc mắt nhìn anh: "Tôi nói này cậu hai Li, anh độc tài quá đó, thư ký có cũng có tự do cá nhân chứ, đằng nào bây giờ anh cũng đâu có cử động được, anh mà đám cản tôi, cẩn thận tôi vẽ một bức thanh minh thượng hà lên thạch cao của anh. đó..."

Quả nhiên, cách đe đọa này rất có hiệu quả, sắc mặt ngài Li lập tức đen thui lại.

"Ha ha, sợ rồi sao? Vậy thả Tiểu Mặc Mặc đi đi, đù sao cũng đến giờ cơm rồi, hai chúng tôi ra ngoài ăn một bữa gì đó rồi quay lại với anh..."

Đôi mắt lạnh lùng của ngài Li càng lúc càng tối, cuối cùng không nhịn được mà gầm lên: "Người đâu! Ném anh ta ra ngoài cho tôi!”

Rầm rầm.

Chỉ chốc lát sau, mấy người vào, trói gô Mạc Dịch Vân lên.

"Này, mấy người đều dưới quyền tôi mà, nghe lệnh anh ta từ bao giờ thế hả..."

Sắc mặt Lâm Mặc Ca có thể nói là phức tạp, thì ra những người mặc đồ đen này đều là người trong tay Mạc Dịch Vân sao? Thảo nào toát ra khí thế đáng sợ như vậy. Phải trải qua trăm trận đánh mới tôi luyện nên được đó.

Ngài Li nhướng mày, ánh mắt đầy đắc ý, anh hơi nâng cằm, môi mỏng mấp máy: "Ném ra ngoài!"

"Vâng...

Người mặc đồ đen nhận chỉ thị, đưa người nọ ra ngoài.

Mạc Dịch Vân bị treo giữa không trung, anh ta duỗi thẳng chân, ra sức giãy dụa: "Đám vô lương, tâm các người, ăn cơm nhà họ Mạc tôi mà đám. làm việc cho người khác, mau thả tôi xuốn;

Trong lúc nói cũng không quên nháy mắt với Lâm Mặc Ca, giọng nói anh ta tê đại: "Tiểu Mặc Mặc, cô suy nghĩ kỹ lại đi, cứ kệ thằng khốn này, đến quán bar của tôi làm sếp đi... Này các anh nhẹ tay thôi... Tiểu Mực Mực, phải nhớ tôi đấy nhé..."

Phịch.

Không biết đó là tiếng cửa đóng, hay là tiếng Mạc Dịch Vân bị ném đi

Một trận tranh cãi ầm ï trôi qua, cuối cùng. cũng yên tĩnh trở lại.

Sựim lặng đến đột ngột khiến bầu không khí chợt trở nên hơi gượng gạo.

Cô đứng không được mà ngồi cũng không, xong, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, đôi mắt hơi rũ xuống,

Cô bỗng thấy một quả táo đã bị cắn đở một nửa rơi xuống lăn trên nền nhà, đang nằm lẻ loi trong đôi dép.

Không hiểu vì sao tự dưng cô thấy cảnh này có hơi buồn cười.

Chuyện này chắc hẳn là trò hay mà Mạc Dịch Vân làm nhỉ?

Có một người bạn hài hước khác thường như vậy cũng thích.

Tâm trạng cô cũng khá lên nhĩ:

"Cổ họng còn đau đúng không?"

Một lời hỏi dịu đàng bỗng truyền tới, giọng, nói khàn khàn êm tai như ngọn gió ngày xuân ấm áp, làm lòng cô lay động.

Gương mặt cô lập tức đỏ bừng, lắc đầu như trống bởi.

Dáng vẻ nghe lời cười yếu ớt của cô khiến trong lòng ngài Li hơi rung động.

Ánh sáng trong mắt phượng dần dần dịu ải, khóe miệng cũng nhếch lên nụ cười nhàn nhạt.

Khi ánh mắt anh rơi xuống gò má cô, anh nhướng mày, vô ý hỏi: "Mặt cô sao vậy?"

Vì trên mặt cô có một vùng hơi sưng đỏ, giống. như... bị ai đó đánh vậy!

Lâm Mặc Ca hoảng sợ, nhanh chóng quay mặt qua chỗ khác.

Đó là vị trí lúc nãy cô bị An Giai Thiến đánh, không ngờ hai giờ sau vẫn chưa mờ hết.

Người phụ nữ kia đúng là quá ác độc.

"Có người bắt nạt cô sao? Là ai!"

Anh lại truy hỏi thêm một câu.

Ai đám động vào người của anh?

Anh giày vò người phụ nữ này thế nào cũng được, nhưng những người khác thì đừng có một chút suy nghĩ nào!

"Không có đâu, chắc là lúc ngủ đè lên thôi". Cô cười ngại ngùng, ánh mắt lấp lánh né tránh tầm mắt anh.

Ánh mắt người đàn ông này thật sự quá sắc bén, vết nhỏ xíu đó mà cũng phát hiện ra.

Không phải là do nhìn cô chăm chú quá đó chứ?

Trong lòng cô không kìm được mà vui mừng, thế nhưng một giây sau, lòng cô lại rơi xuống một lần nữa.

Bởi vì bỗng dưng cô nghĩ đến một chuyện rất đáng sợ.

Cô làm thư ký cho Quyền Giản Li mới chỉ được mấy hôm.

Vậy mà trong mấy ngày ngắn ngủi này đã bị tát tới hai lần!

Một lần là khi Lâm Nhược Du đang ở trong. phòng làm việc, còn một lần nữa chính là ngày hôm nay.

Hơn nữa cả hai người phụ nữ này ra tay với cô đều là vì Quyền Giản Li!

Khoan đã, nếu tính thêm cả Anna hãm hại cô bằng lời nói....

Thì là ba người phụ nữĩ sao?

Tim cô đột nhiên chùng xuống, cô nhớ lại những gì mình nghe được từ phóng viên lúc trước. Bọn họ nói, khi xảy ra tai nạn xe cộ, trên xe còn có cả một người phụ nữ không rõ lai lịch...

Vậy nên, hiện giờ bên cạnh Quyền Giản Li có tới bốn người phụ nữ dây dưa mập mờ với anh ta sao?

Haiz...

Quả nhiên là công tử nhà giàu, hồng nhan họa thủy!

Cô phải nhớ rõ bài học của An Giai Thiến, tránh xa đàn ông đều ra, đỡ phải rước họa vào thân...

Có điều, người phụ nữ không rõ lai lịch kia là ai nhỉ? Cô cũng hơi tò mò.

Đến phóng viên cũng không biết cô ấy là ai, vậy rõ ràng là anh ta che giấu rất cẩn thận?

Không hiểu vì sao, khi nghĩ đến đây, trái tim nhỏ bé của cô lại nhói mạnh một cái...

Cô ngước mắt nhìn người đàn ông đang nằm trên giường bệnh.

Gương mặt hoàn mỹ, sáng lấp lánh đưới ánh mặt trời.

Hàng lông mi dài đến nỗi đến phụ nữ cũng phải ghen ty được ánh nắng kéo dài cái bóng, chiếu lấm tấm trên mặt.

Dưới khóe mắt trái, nốt ruồi lệ màu đen khiến người ta căng thẳng, vô cùng quyến rũ.

Chiếc mũi hếch, đôi môi mỏng gợi cảm.

Và cả khóe miệng đang hơi nhếch lên, trời ơi, trong lòng cô như có hàng trắm con nai nhỏ xông vào, thịch thịch thịch thịch.

Người đàn ông này, đúng là đẹp điên lên được!

Quả đúng là hồng nhan họa thủy mài

"Ừm... Tổng giám đốc Quyền... sao mà anh lại bị tai nạn xe vậy, à... Ý tôi là, đang yên đang lành, sao lại bị đâm xe...Nghe nói trên xe còn có một. người phụ nữ nữa? Người đó là ai vậy..."

Thấy tâm trạng anh đang không tệ nên cô mới hỏi thành lời.

Đến phóng viên cũng không biết chuyện này, nếu cô biết thì chẳng phải quá tuyệt sao.

Nói không chừng nếu nhả tỉn này ra ngoài còn có thể đổi lại được tiền giấy đó.

Nghĩ đến đây, cô không kìm được mà cười lên.

Quyền Giản Lá quay đầu nhìn cô, ánh sáng đen tối trong mắt anh dâng trào. Hồi lâu sau, anh ngoắc ngón tay về phía

"Lại đây..."

Lâm Mặc Ca cười rạng rỡ, anh đang chuẩn bị nói cho cô nghe sao?

"rời ạ, cô đã thấy những tờ tiền màu đỏ đang vẫy chào mình rồi

Cô vội vàng chạy tới, càng tới gần, càng cảm nhận được hơi thở lạnh như bằng từ tỏa ra từ trên người anh.

Hòa cùng với mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện, mang đến cảm giác quyến rũ khiến lòng người ta run rẩy.

Trên mặt cô nở nụ cười tiên nữ, trong đôi mắt trong veo có một tia sáng ngời khiến cho anh chói mắt.

"Sau này không được đeo khẩu trang nữa."

Ánh mắt anh lạnh lùng, thản nhiên nói.

"Dạ? Vì sao ạ?"

Lâm Mặc Ca có chút bối rối, chẳng lẽ vi có đeo khẩu trang hay không làm ảnh hưởng chuyện của anh à? Nếu ý anh là anh chướng mắt thì cô tháo ra cũng được.

Nhưng cô vì ngại ánh mắt anh nên mới đeo mà, đó là sự phản kháng thầm lặng của cô!

Như nhìn thấu suy nghĩ vụn vặt của cô, khóe miệng anh hơi nhếch lên, "Bởi vì không tiện..."

"Không tiện sao?

Đang định hỏi lại thì lại bị anh kéo mạnh, cả người ngã vào trong vòng tay anh.

Cô hét lên sợ hãi.

Một giây sau,đột nhiên bị một đôi môi mỏng lạnh lẽo ập lên...

Hơi thở trong lành nhưng lạnh lẽo của anh tràn ngập trong nháy mắt, trong lúc bất ngờ mất cảnh giác, cô bị anh đễ đàng công phá tuyến phòng ngự trong lòng...

Dòng điện chạy qua đầu ngón tay cô, như hòa vào cùng với linh hồn của anh, cùng quyện lại cuốn vào nhau, xoay tròn, rơi xuống, rồi biến mất không một dấu vết...

Khác hẳn với sự độc đoán, thô bạo lúc trước.

Là sự địu đàng quyến luyến hơn bao giờ hết.

Giống như ném một hòn đá vào mặt hồ trong. veo của cô, khiến cho gợn sóng lăn tăn lăn tăn, động đậy.

Cơ thể mềm yếu không xương đã từ bỏ giãy dụa, mệt mỏi mềm nhữn trong khuỷu tay anh.

Dường như một thế kỷ đã trôi qua, vào giây. phút cô sắp nghẹt thở, anh mới lưu luyến rời đi.

Đôi mắt phượng dịu đàng, nghênh hợp con. ngươi trong suốt của cô khiến trái tỉm cô run lên.

Trong nháy mắt, cô xấu hổ đỏ mặt, vùi đầu thật sâu vào vòng tay anh.

Ôm chặt người vào lòng, ngón tay mảnh. khảnh vuốt ve cổ cô.

Truyện Chữ Hay