Nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Nhược Du, sự nỗ lực trốn tránh suốt năm năm này của cô ngay lập tức bị phá hủy.
Một lần nữa lại giáng cô rơi xuống địa ngục.
“Õ, có bản lĩnh rồi? Thế mà còn đám cãi lại tôi nữa? Lâm Mặc Ca, hôm nay tôi sẽ thay người mẹ vô dụng kia của cô đạy đỗ cô một chút... Cũng để cô phải nhớ cho kỹ!”.
“Rào...”,
Nhấc tay lên, hất xuống, hành động liền mạch đứt khoát.
Nước trà vẫn còn tỏa ra hơi ấm nóng bị hất thẳng lên mặt, vệt nước chảy dài theo gò má làm bên ngoài áo ướt đảm hết.
Nó cũng kéo tâm trí đang ngẩn ngơ của Lâm Mặc Ca quay trở lại hiện thực.
Chất liệu vải áo sơ mi vốn đã mỏng, vừa bị nước thấm vào sẽ đính sát vào cơ thể.
Mờ mờ lộ ra áo ngực bên trong.
Trên lọn tóc trước trán vẫn còn đọng lại mấy giọt nước trà, khẽ lay động, châm chọc vô cùng.
Cô buồn bã mỉm cười, ý lạnh thấu xương xuyên từ trong con ngươi phóng ra.
Móng tay cắm sâu vào da thịt trong lòng bàn tay, cô cố gắng nhẫn nhịn đè nén cơn lửa giận xuống,
Cô cắn chặt răng nói: “Lâm Nhược Du, hai món nợ hôm nay tôi nhất định sẽ ghi nhớ, một ngày nào đó tôi sẽ trả lại đầy đủ!”.
“Ha ha, cô thật sự cho rằng cô có thể dựa đẫm vào cậu Lỉ hay sao? Quạ đen muốn biến thành. phượng hoàng? Lâm Mặc Ca, cả đời này cô muốn nghĩ cũng đừng nghĩ tới... Nghiệt chủng chính là nghiệt chủng, cô chỉ xứng nhặt lại đồ thừa của tôi thôi...”.
“Cạch” một tiếng, cửa phòng vệ sinh bị mở ra.
Đúng lúc cắt ngang lời nói của cô ta.
Quyển Giản Li lạnh lùng bước ra ngoài, sắc. mặt tái nhợt.
Tóc mai hai bên thái dương vẫn còn đọng lại giọt nước trong suốt.
Đôi mắt phượng nghiêm nghị kia lại càng sắc lạnh hơn.
Vẻ thù hận trên gương mặt Lâm Nhược Du thay đổi ngay tức khắc, trở nên vui mừng hớn hở.
“Cậu Li, anh không sao chứ...”.
Cô ta nũng nịu bước lại gần rồi lấy cánh tay của anh, vô cùng thân mật mà dựa Vào.
“Cậu Li, sao anh còn giữ lại cô thư ký không có mắt như vậy chứ? Nói ra còn chưa đủ mất mặt
Đúng lúc cắt ngang lời nói của cô ta.
Quyển Giản Li lạnh lùng bước ra ngoài, sắc. mặt tái nhợt.
Tóc mai hai bên thái dương vẫn còn đọng lại giọt nước trong suốt.
Đôi mắt phượng nghiêm nghị kia lại càng sắc lạnh hơn.
Vẻ thù hận trên gương mặt Lâm Nhược Du thay đổi ngay tức khắc, trở nên vui mừng hớn hở.
“Cậu Li, anh không sao chứ...”.
Cô ta nũng nịu bước lại gần rồi lập tức khoác lấy cánh tay của anh, vô cùng thân mật mà dựa Vào.
“Cậu Li, sao anh còn giữ lại cô thư ký không có mắt như vậy chứ? Nói ra còn chưa đủ mất mặt
Nhưng cô ta lại không hề nhắc đến việc cô ta đánh người và hất nước trà vào người ta.
Cô ta khẽ ngước mắt lên, cô gái vô cùng nhếch. nhác kia đã lọt ngay vào trong tầm mắt.
Mái tóc đính nước ướt đẩm, khuôn mặt thanh tú trắng bệch còn dính nước trà, giống như con búp bê sứ vừa chạm nhẹ một cái đã vỡ vụn.
Áo sơ mi đính sát vào cơ thể càng làm nổi bật vóc đáng gây hứng thú.
Nơi cổ áo khẽ mở lộ ra làn đa trắng nõn khiến yết hầu người khác phải thắt lại.
“Là đủ mất mặt...”.
Khóe miệng Lâm Nhược Du nhếch nhẹ, đáy mặt hiện lên vẻ giảo quyệt khó có thể nhận ra.
“Nhưng nếu đuổi cô ta đi thì xung quanh tôi há chẳng phải là thiếu rất nhiều niềm vui hay sao?
“Cậu Li thật hài hước, nếu anh cảm thấy không có niềm vui thì tôi có thể ở cùng anh mà.
Chúng ta cùng vui vẻ một chút không phải tốt rồi sao? Anh nói có đúng hay không..."
Bộ dạng uốn éo, quyến rũ nịnh nọt.
Lúc nói chuyện cô ta còn không ngừng cọ sát vào cánh tay anh, hận không thể ngay lập tức dâng lên thân thể sinh động kia đến trước mặt anh.
Quyển Giản Li khẽ nhướng mày, khóe môi gợi cảm cong lên trêu chọc.
Ánh mắt ma mị vẫn luôn nhìn vào gương mặt tái nhợt kia.
“Người ta nói chuyện nghiêm túc đó, cậu Li, chỉ cần anh muốn làm cái gì thì người ta đều có thể làm cho anh...”.
Giọng nói uốn éo run rẩy khiến Lâm Mặc Ca khẽ giật mình.
Nếu còn ở lại đây thì cô chắc chắn sẽ buồn nôn chết mất.
Tên đàn ông xấu xa đa tình kết hợp với người phụ nữ trà xanh, chậc chậc, thật sự là mối lương duyên ông trời tác thành mà..
Cô giật giật khóe miệng rồi quay người rời đi. “Cậu L thật ghét, rốt cuộc có được hay không
“Rầm..."
Cánh cửa bị cô dùng sức đóng sầm lại, giọng nói cố làm ra vẻ mềm mại nhu mì bị cắt đứt.
Bên tai nháy mắt yên tĩnh lại.
Trong phòng vệ sinh truyền đến tiếng máy sấy ẩm vang.
Trên người Lâm Mặc Ca chỉ măc bộ nội y màu trắng, vô lực mà dựa vào mặt bàn bằng đá cẩm thạch.
Sau đó cô lau khô mái tóc bị đính nước trà rồi lại xử lý máy móc chiếc áo sơ mi ướt dầm đề của mình.
Chất vải mỏng nhẹ trong tay trở nên ấm áp.
Gương mặt cô gái phản chiếu ở trong gương. tái nhợt và buồn bã, cùng với đôi mắt trống. rống.
Vốn dĩ cả đêm đã không ngủ, bây giờ lại cùng, lúc đụng phải hai lần đả kích của Anna và Lâm. Nhược Du, cô còn có thể sống sót mà đứng ở đây đã là may mắn lắm rồi.
Xem ra sau này trước khi ra ngoài cô phải xem. hoàng lịch để tính ngày lành giờ tốt mới được.
Miễn cho gặp lại những người không nên gặp, làm ôuế mắt mình.
Đúng rồi, cô còn phải đến chùa miếu xin một cái bùa hộ mệnh mang theo bên người, hôm nay. cô còn bị hất nước trà bẩn nữa, xem ra là cô ngũ
Cô khẽ thở dài, lúc này mới cảm thấy phía sau quần hơi không thoải mái.
Quay người lại liếc nhìn vào trong gương mới thấy vệt nước sau mông đã lan ra một khoảng. lớn.
Bên trên mặt vải vốn đã được là ủi phẳng phiu cũng đã có một vài nếp nhăn.
Cô cười khổ một tiếng rồi quay mông về phía. máy sấy hong khô.
Cái tư thế này thực sự là hơi đáng quan ngại.
Nhưng mà cô cũng đã khóa trái cửa phòng vệ sinh lại rồi, hơn nữa trên tầng lầu này nếu tính cả cô nhân viên quét đọn thì cũng chỉ có bốn người thôi.
Không phải lo lắng sẽ bị người ta nhìn đến
Gió từ máy sấy ấm áp dễ chịu vô tình gọi con sâu ham ngủ phá phách kia ra.
Đôi mắt bất giác khép lại, cô cúi đầu xuống ngủ gà ngủ gật.
“Rầm”.
Cửa phòng vệ sinh bị đá tung dọa cô sợ run lẩy bẩy, “Lộp bộp”.
Máy sấy bị rơi trên mặt đất.
Cái đầu nhỏ của cô cũng nhân tiện tiếp xúc thân mật với bức tường.
Cô đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Bóng dáng thẳng tắp như núi của Quyền Giản Li bước đến, hai hàng lông mày cau nhẹ.
Anh thu hết bộ dạng hoảng loạn chật vật của cô vào trong mắt.
“Trong đôi mắt phượng âm trầm thoáng qua một tỉa nghiền ngẫm.
“Quyển... Quyền Giản Li! Anh có bị điên không vậy? Anh đọc không hiểu ký hiệu hay không biết đọc chữ thế? Đây là nhà vệ sinh nữ, là nhà vệ sinh nữ đấy!”.
Đầu bị va chạm mạnh đến mức chỉ cần chạm nhẹ một cái đã đau đến hít một hơi khí lạnh.
Cô vốn dĩ đã nén giận đủ rồi, bây giờ lại còn bị anh ta đọa cho hoảng sợ, cho dù tính tình tốt đến đâu cũng không thể nhẫn nhịn thêm được nữa.
“Thế thì sao?”.
Khóe miệng mỏng của anh nhếch lên, nhàn. nhạt thốt ra ba chữ.
Giống như đang đợi câu trả lời của cô.
Lâm Mặc Ca sửng sốt một hồi, thế thì sao ư? Cô phải trả lời gì đây?
Cả khóe mắt đuôi mày của Quyển Giản Li đều mang đầy ý cười, anh cứ vênh váo hung hăng như vậy mà nhìn cô.
Nốt ruồi lệ màu đen dưới khóe mắt trái vô tình lại tăng thêm vẻ gợi cảm và thần bí.
Cô chớp mắt nhìn người đàn ông trước mặt
Máy sấy rơi trên sàn nhà vẫn còn ầm ẩm vang lên.
Đầu óc giống như bị chạm hỏng rồi, trong giây lát trở nên trống rỗng.
Chuyện này cũng không thể trách cô được, ngoài chiếc giường mềm mại êm ái ra thì bây giờ trong đầu cô không thể nghĩ đến cái gì khác được nữa.
Cho nên khi anh đột nhiên ném ra một câu như vậy thì trong lúc nhất thời cô không thể thông suốt được điều gì.
“Hừ, thật là nhỏ."
Đôi môi mỏng gợi cảm khẽ mở, chậm rãi phun
ra hai chữ.
Vù vù...
Lâm Mặc Ca bị đóng bằng rung mình một cái.
Đầu óc ngay lập tức tỉnh táo lại.
Lúc này cô mới phản ứng lại trên người chỉ mặc độc nhất một bộ nội y!
"A...Đồ thái, đồ lưu manh! Anh mới nhỏ, cả nhà anh đều nhỏ!".
Trong tình thế cấp bách cô vội với lấy chiếc áo sơ mi còn ẩm ướt che chắn trước ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng lên.
Trong đôi mắt trong trẻo cũng phát ra sự. phẫn nộ.
Giống một con sư tử nhỏ đang nhe nanh múa vuốt.
Ngài Li ngạc nhiên một chút nhưng rí cười càng càn rỡ hơn.
“Tôi có nhỏ hay không thì chẳng phải cô thử một chút là biết sao?”.
Khi nói chuyện, anh tiện tay khóa trái cửa lại, mang theo nụ cười nghiêm nghị từng bước tiến đến phía cô.
Gương mặt lạnh lùng kia ở trước mặt dần dần trở nên lớn hơn, cùng với ý cười vừa lạnh làng vừa nham hiểm.
Khiến cô lo lắng vô cùng, toàn bộ đây thần kinh trong cơ thể cũng căng chặt.
Sự bình tĩnh mà cô cố gắng giả vờ cũng đã sớm bị anh nhìn thấu triệt để.
Ở trong mắt ngài Li, giá trị chiến đấu của cô là bằng không.
“Đã biết đây là nhà vệ sinh nữ mà vẫn còn bước vào, chắc chắn là anh cố ý! Quyền Giản Li, anh... Có phải anh có sở thích đặc biệt gì đó không?... Tôi cảnh cáo anh, đừng... Đừng đến gần tôi... Tôi sẽ báo cảnh sát đấy...”.
Cô lui lại vào tường với vẻ mặt cảnh giác nhưng lại bị mặt bàn bằng đá cẩm thạch chặn lại phía sau.
Nhìn bộ dạng hoảng hốt của cô, trong lòng ngài Li chợt hiện lên một suy nghĩ xấu xa.
Anh bước từng bước về phía trước.
“Sở thích đặc biệt... Thật sự tôi có một cái
Giọng nói lành lạnh xen lẫn với tiếng máy sấy lại mang một sự mập mỡ kỳ lạ.
Cuối cùng anh dừng lại trước mặt cô, sau đó động tác tao nhã cởi dây thắt lưn;
Lâm Mặc Ca hóa đá, sự hoảng sợ tràn đầy trong đôi mắt to tròn của cô.
Đầu cô cũng muốn nổ tung luôn rồi.
Ôi trời ơi, người đàn ông này không phải thực sự là có sở thích đặc biệt gì đó chứ?
Ví dụ như ở trong nhà vệ sinh nữ mạnh mẽ làm gì đó?
Loại chuyện như vậy thực sự có nhiều lắm, người giống như anh ta chịu phải áp lực quá lớn, hơn nữa tính cách lại bị bóp méo không còn cách nào giải quyết được cho nên rất đễ sinh ra tâm lý méo mó.
Xong rồi xong rồi, cô là một người dân hiển lành an phận, từ trước tới giờ chưa từng làm. chuyện xấu gì, ngay cả một con kiến cũng không dám giảm lên đó.
Không nghĩ tới thế mà cô lại gặp phải chuyện đáng sợ như vậy.
Quả nhiên là ông trời muốn giết tôi rồi!
Dây thắt lưng bị cởi ra cứ tùy tiện như vậy mà rũ xuống bên hông, trong đôi mắt anh toàn là tia sáng quỷ dị, như thể anh đang cực kỳ hưởng thụ vậy.
“Vù vù...”.
Trong bầu không khí yên tĩnh chỉ còn lại máy. sấy phát ra tiếng.
Đầu quả tim run lên, cô chợt bừng tỉnh.
“Khụ khụ... À, đột nhiên tôi nhớ ra còn có việc... Trước hết.."
Cô vừa nói vừa ngồi xổm xuống muốn nhặt máy sấy lên.
Tiện thể xem thử có bị hỏng không.
Chữ “Đi” còn chưa kịp nói ra thì hàm dưới đã bị anh bóp chặt.
Cùng lúc đó, một vật nóng bỏng và to lớn xông vào...
“Ưm ưm...”.
Những lời muốn nói đều bị thành tiếng giãy giụa nức nở.
Sự xâm nhập thô lỗ mang đến nỗi đau đớn vô cùng, cô đau đón nhíu chặt lông mày, hốc mắt đỏ bừng.
Cô vùng vẫy muốn thoát ra lại bị anh đè xuống mặt bàn đá cẩm thạch không thể nhúc nhích.
Sau đó hương vị chỉ thuộc về riêng anh ập thẳng tới trước mặt, anh dùng sức lực tàn bạo mà ngang nhiên bắt nạt răng môi cô.
Khuôn mặt Lâm Mặc Ca đỏ bừng đến tận mang tai.
Nhục nhã, xấu hổ, phẫn nộ.
Tất cả tích tụ hết trong lòng, cô hận không thể ăn tươi nuốt sống tên cầm thú đáng chết này!
Không sai, là tên cầm thú, mặt người dạ thú!
Lâu đến nỗi đường như đã trải qua cả một thế kỷ anh mới mãn nguyện rời ải.
Sau đó anh đứng sang một bên, khoan khoái sửa soạn lại cho mình, mỗi một cử chỉ giơ tay nhấc chân đều toát lên vẻ cao quý.
Tỉa sáng quỷ dị trong mắt cũng dần dần mất đi, lần nữa khôi phục lại vẻ lạnh lùng nghiêm nghị.
“Khụ khụ... Khụ khụ...”.
Lâm Mặc Ca ho khan kịch liệt, cổ họng sưng đau giống như bị bàn là ủi qua vậy.
Sau đó là một trận nôn khan, cô cứ nôn đến xanh cả mặt.
Nước mắt dâng lên trong hốc mắt.
“Quyền Giản Li... Anh thực là tên cẩm thú..."
Cổ họng đau đớn khiến cô không thể nói rõ ràng cả câu.
Ngài Li ung dung thong thả sửa sang lại rồi khẽ rũ mắt xuống nhìn cô.
Khuôn mặt trắng bệch kia càng làm cho tâm trạng của anh trở nên xán lạn hơn.
Ngay cả chính anh cũng không biết vì sao khi người phụ này càng đau khổ xui xẻo thì anh lại càng trở nên phấn khích.