Lần nữa ý thức được giọng của mình quá to, ông ta âm thầm điều chỉnh lại: “Rốt cuộc mày đã làm ra chuyện tốt gì hả? Thế mà lại liên lụy đến taol Tao đúng là... Hừ, lúc trước đúng là tao nên tự: tay bóp mày mới phải... còn tốt hơn là bây giờ bị mày hại thảm như này!”
Nắm đấm của ông ta siết chặt, cả khuôn mặt. cũng đỏ lên.
Mấy nếp nhăn kia giống như giun sấy nhúc nhích, Lâm Mặc Ca nhìn mà có hơi buồn nôn.
Nếu như không phải có quản giáo trông coi ở đây thì ông ta đã vung nắm tay lên rồi.
May mắn là ông ta đã gặp phải trận ẩu đả và đang bị thương.
Chỉ là không dám nói ra mà thôi.
Khi đối mặt với ông già này, trong lòng cô có một loại sợ hãi và oán hận theo bản năng.
Hai mươi năm qua, mỗi lần gặp mặt thì những. gì cô nghe thấy đều là mấy lời nhục mạ khó nghe này.
Đồ sao chổi, nghiệt chủng, đứa con gái bất hiếu, nhỏ đê tiện.
Những lời khó nghe ấy được nói ra từ trong, miệng của ông ta đễ đàng đến thế.
Giống như trời sinh cô ra đã mang theo những cái danh ghê tởm như thế vậy.
Lâm Mặc Ca không ừ hử gì, sắc mặt tái nhợt.
Dáng vẻ vâng vâng đạ đạ này của cô càng chọc. điên ông ta.
"Năm năm trước lúc mày kháng cự, đáng lẽ tao nên cắt đứt chân mày luôn! Đỡ cho mày chạy về gây họa cho mọi người... Nếu không phải tại mày thì Lâm Quảng Đường tao đây sao có thể trở thành tù nhân chứ? Tất cả là tại mày, là tại mày. hại taol Lúc trước sao mày không chết dí ở nước ngoài luôn đi, còn cút về đây làm gì? Hả?”
Hàng mày của Lâm Mặc Ca căng chặt, một
loại cảm giác lạnh lẽo đột nhiên dâng lên từ lòng. bàn chân cô.
Xông thẳng lên chân tóc.
Sao cô có thể quên được cái ngày chật vật năm năm trước chứ?
Tài chính của nhà họ Lâm thiếu hụt, có chuyện sắp sửa xảy ra.
Để che đậy sự thật xấu xa ấy, cô đã được sử dụng như một tấm bia đỡ đạn.
Người bố ruột của cô đã ép cô phải làm người tình cho kẻ khác để đổi lấy sự bình yên cho công
Khi ấy cô đã chạy trốn trong cơn thịnh nộ, bố cô cũng vì thế mà bị tống vào tù, và rồi ông ta đổ hết tội lỗi lên đầu cô như lẽ đương nhiên.
Cứ vậy mà thù hận đến nay.
Câu chuyện của Dương Bạch Lao* được tái diễn trên người cô, nhưng nó lại trở nên nực cười hơn.
* Dương Bạch Lao là nhân vật trong truyện * Bạch Mao Nữ”, ông và cô con gái Hỉ Nhi sống nương tựa vào nhau, rồi một địa chủ cho vay nặng. lãi trong vùng muốn chiếm lấy Hỉ Nhi, gã ép Dương Bạch Lao bán con gái để trả nợ, Dương. Bạch Lao uống rượu đắng tự tử, còn Hỉ Nhi thì bị gã địa chủ cướp về nhà và cưỡng h/iếp...
Bắt đầu từ khi nào mà trắng đen đã đảo ngược, chẳng có cách nào phân biệt nữa rồi?
May mắn thay, tuy lưới pháp luật thưa chứ không sót, làm chuyện ác thì ắt sẽ bị xử phạt.
Chẳng qua là mãi vẫn không có cách nào xử phạt được lòng người mà thôi.
Đầu ngón tay cô lạnh lẽo, cười thê lương. "Nếu ông không muốn ngồi tù thì tại sao không để đứa con gái lớn cục cưng của ông đi làm
người tình cho người ta? Với thủ đoạn của chị ta thì không chỉ cứu được một mạng của ông mà còn có thể giúp thăng chức rất nhanh nữa đấy!”
Chị gái cùng bố khác mẹ của cô là Lâm Nhược Du.
Cô ta từ nhỏ đã không giống cô, là cả trái tìm của Lâm Quảng Đường.
Đáy mắt Lâm Quảng Đường lóe lên sự tức giận, còn có chút chột dạ.
Đối với thái độ đối xử khác nhau của hai con gái, nói ra thì quả thật không phải quang minh chính đại gì cho cam.
"Hừ, Nhược Du có thể giống như mày à? Nực cười!”
Ông ta hừ lạnh một tiếng, giống như nghe được một câu chuyện cười nhạt nhẽo nào đấy.
Ngón tay Lâm Mặc Ca dần dần siết chặt, khớp xương trắng bệch.
"Cũng bởi vì tôi là con gái riêng, nên ngay cả quyền con người cơ bản mà cũng không có sao?"
"Quyển con người? Ha ha... Con đê tiện như mày mà xứng với quyền con người sap? Nhà họ Lâm nuôi mày lớn đến như thế này, mày phải mang ơn đội nghĩa đấy! Có thể làm người tình của người ta, được ăn sung mặc sướng là phúc ba đời nhà mày! Chẳng lẽ mày còn muốn vẻ vang gả cho nhà chồng môn đăng hộ đối ư? Buồn cười thật! Mày đi chết đi, tao lạ bằng lòng chịu lỗ mà rước mày về đấy...”
muốn nhìn xem đứa nào
Mặc dù đã nghe qua vô số lần, nhưng cô vẫn không có cách nào thích ứng được.
Tựa nhưng từng cây kim thép sắc nhọn đâm vào miệng vết thương. Truyện Ngược
Vốn tưởng rằng thân thể đã chỉ chít vết thương rồi, nhưng vẫn đau đớn đến thấu xương như thế.
Trái tìm nhỏ máu đã vỡ nát từ lâu, giờ đây chỉ còn là một vùng hoang vu.
Xem ra ông không có gì để nói rồi, nếu như ông thật sự chết trong tù thì tôi sẽ tới nhặt xác giúp ông.”
Đây là một trong những câu tàn nhẫn nhất mà cô đã nói với ông già này.
Thậm chí, cô còn thầm hy vọng rằng những. lời này sẽ trở thành sự thật.
Rồi khi ấy, cô mới có thể được giải thoát thật sự:
"Súc sinh Dám nói ra những lời trời đánh như vậy... Tao... Gọi mẹ mày tới đây! Tao phải dạy dỗ bà ta, để bà ta biết nên giáo dục thứ nghiệp chướng như mày như thế nào!”
Lâm Quảng Đường thật sự nổi giận rồi. Đứa con gái út lúc nào cũng đạ dạ vâng vâng này chưa từng đám chống đối lại ông ta.
Cô yên lặng chấp nhận sự nhục mạ, hứng chịu lửa giận của ông ta, đó mới là phương thức đúng đắn nhất.
“Ông đừng có kéo theo mẹ của tôi!”
Trong phút chốc, Lâm Mặc Ca có hơi hoảng hốt, suy cho cùng thì mẹ và Nguyệt Nhỉ chính là điểm yếu duy nhất của cô.
Ông ta nở nụ cười cay độc, đáy mắt tràn đầy mưu tính.
"Vậy thì đừng liên lụy đến tao nữa! Nếu không, mẹ mày cũng đừng hòng trở lại nhà họ Lâm!”
Móng tay ấn sâu vào da thịt mà cô lại không hề hay biết.
Hàm răng nghiến lại ken két, cuối cùng cô vẫn dịu lại.
Tâm nguyện đời này của mẹ cô là được vào gia phả nhà họ Lâm, trở thành bà Lâm danh chính ngôn thuận.
Nếu như bố cô thật sự hạ quyết tâm, vậy chẳng phải là sẽ chặt đứt mong mỏi của mẹ cô sao?
Thân thể của mẹ cô bây giờ đã không thể chịu được bất kỳ sự giày vò nào nữa rồi, cũng không. chịu được chút thích nào nữa.
"Tôi sẽ giải quyết chuyện này, ông đừng có quấy rầy đến mẹ tôi. Nếu như bà ấy bị thích ông cũng sẽ không được yên đâu...”
Nghe như là uy hiếp, nhưng lại yếu ớt đến thế.
Lâm Mặc Ca cứng ngắc đứng đậy rời đi, cũng không thèm quay đầu lại.
Ngẩng cao đầu chính là lòng tự trọng cuối cùng của cô.
"Vậy thì tốt nhất là đừng làm chuyện ngu. xuẩn gì liên lụy đến tao nữa, nếu không thì tao sẽ khiến cho hai mẹ con chúng mày chôn cùng tao... »
"Rầm" một tiếng, cửa sắt nặng nề khép lại phía sau, ngăn cách lời kế tiếp của ông ta.
Mãi đến khi ra khỏi bức tường cao vời vợi kia, thần kinh căng thẳng của cô mới từ từ được thả lỏng.
Gặp bố của mình mà còn gian nan hơn cả trên chiến trường.